Từ đó về sau mỗi
ngày Triển Thiểu Huy đều mang thứ gì đó đến cho cô, có đôi khi là hoa
tươi, có đôi khi lại là một món đồ chơi nhỏ, chẳng hạn như một con
thú nhồi bông đáng yêu, chiếc gối ôm màu đỏ hình trái tim, cái gối
ôm kia rất mềm, trên mặt còn thêu chữ LOVE, có đánh chết Cố Hạ cũng
không tin là tự bản thân anh nghĩ ra tặng những thứ này, giơ gối ôm
lên hỏi: “Triển thiếu, ai nói anh tặng những thứ này thế?”
Triển Thiểu Huy cũng
không che giấu nói: “Tiểu Ngũ nói, cậu ta nói phụ nữ đều thích
những thứ này, còn bảo cửa hàng đưa vài catalogue tới…” Tiểu Ngũ
luôn tự hãnh diện mình rất hiểu lòng phụ nữ, Triển Thiểu Huy cũng
tin anh ta, khi nào rảnh sẽ mở cuốn catalogue kia ra xem, sau đó gọi
người đi mua đặt trên xe mang tới.
Mỗi lần anh mang thứ
đó vào phòng đều tùy tiện đặt trên giường hoặc tủ đầu giường, có
đôi khi anh vừa vào cửa Cố Hạ đã thấy trên tay anh cầm thứ gì đó,
nếu ngay lập tức tỏ ra cực kì hứng thú yêu mến, trên mặt Triển
Thiểu Huy sẽ mang theo vẻ dương dương đắc ý; nếu Cố Hạ không chủ động
hỏi đén, anh cũng sẽ không nhắc đến món quà kia, nhưng ánh mắt vẫn
nhìn về đó ý bảo Cố Hạ, ý tứ như là “Anh tặng quà cho em, tốt
xấu gì em cũng phải nói một tiếng cảm ơn chứ.”
Cố Hạ mừng thầm trong
lòng, ôm gối ôm cười nói: “Em rất thích, cảm ơn anh.”
Khóe môi Triển Thiểu
Huy hơi cong lên hỏi: “Em có đặc biệt thích cái gì không? Hay là anh
mang tập catalogue kia đến cho em tự chọn.”
Cố Hạ than thầm một
tiếng từ trong lòng, Triển Thiểu Huy quả nhiên không hề có ý tứ, tự
mình chọn thì còn ý nghĩa gì nữa, người khác đưa tới mới cảm thấy
vui vẻ ngọt ngào, cô nghiêng nghiêng đầu, “Em không đặc biệt thích cái
gì cả, anh tự mà chọn đi, không cần phải quá mắc, nếu không tôi cũng
không dám nhận.”
Chắc hẳn Triển Thiểu
Huy thật sự không có năng khiếu chọn quà, anh vẫn mang tập catalogue
kia tới, tùy tiện lật tới lật lui cùng Cố Hạ trên salon, cầm cây
viết làm dấu ở những thứ ánh mắt của cô dừng lại lâu một chút,
vài ngay sau những thứ đồ kia xuất hiện trong phòng bệnh. Ánh sáng
màu vàng kim sau giờ ngọ chiếu rọi vào tường, hai người ngồi cùng
nhau chỉ trỏ vào những cuốn sách đủ màu sắc, Cố Hạ nhìn thấy
Triển Thiểu Huy hơi cúi đầu xuống, khẽ mím môi, trên trán có vài sợi
tóc đen, ánh mắt dịu dàng sáng ngời không còn vẻ lạnh lùng sắc
bén, vô cùng đẹp trai.
Hiện giờ Cố Hạ cũng
không sợ Triển Thiểu Huy nổi giận nữa, ỷ vào bệnh tình nằm ỳ trên
giường ra vẻ đại gia sai bảo Triển Thiểu Huy, “Triển thiếu, em muốn ăn
táo.”
Triển Thiểu Huy giúp
cô lấy ra một trái táo, đưa tới cho cô, Cố Hạ không nhận, bất mãn
than phiền: “Vẫn chưa gọt vỏ làm sao mà ăn?”
“Táo còn vỏ mới có
dinh dưỡng.” Triển Thiểu Huy nói thế nhưng vẫn cầm dao gọt hết vỏ
táo.
Cố Hạ nhìn những
ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh, trong lòng thầm vui mừng, đến khi
anh gọt xong táo đưa qua, cô lại bắt đầu trách móc: “Sao anh không cắt
thành từng miếng nhỏ? Lúc anh nằm viện em cũng cắt táo thành từng
miếng cho anh mà.”
“Em thật là phiền
toái.” Triển Thiểu Huy vừa quở trách cô vừa cắt táo thành từng
miếng nhỏ cho cô.
Cố Hạ nhìn anh nhíu
nhíu mày, trong lòng không ngừng cười trộm, khó trách tại sao Triển
Thiểu Huy lại thích sai bảo cô, thì ra cảm giác rất vui sướng. Đến
khi Triển Thiểu Huy cắt xong, Cố Hạ ăn hai miếng, được một tấc lại
tiến thêm một thước nói: “Hôm nay táo không ngon, em muốn ăn lê.”
Đôi mắt phong của
Triển Thiểu Huy quét tới, “Cố Hạ, có phải em đang cố tình không? Đã
cắt gọn gẽ ra cho em rồi, em không ăn cũng phải ăn.”
“Ăn không vô.” Cố Hạ
thật thà u oán nói: “Em là người bệnh, phải ăn những món hợp khẩu
vị mới dưỡng bệnh được, nếu không sau này để lại di chứng thì phải
làm sao đây? Anh xem trước kia khi anh nằm viện, anh muốn ăn gì em đều
gọt cho anh, đến phiên em…thật đúng là số khổ nha, muốn ăn lê cũng
không được nữa.”
Triển Thiểu Huy tỏ ra
nhượng bộ, anh gọi hộ lí ngoài kia, “Vào giúp cô ấy gọt lê.”
Cố Hạ nhếch miệng
lên, “Cũng không biết là anh ở đây suốt ngày để làm gì nữa, tới chăm
sóc cho em à? Hay là vẫn còn ý định bắt em phải chăm sóc anh!”
Trong mắt Triển Thiểu
Huy lộ ra một vẻ bất đắc dĩ, cầm lấy dao gọt trái cây quơ quơ, liếc
mắt uy hiệp cô: “Gọt cho em đây, nhưng mà nếu em không ăn hết…”
Rõ ràng lưng Cố Hạ
đã không còn đau nữa nên đấu võ mồm cũng không thua gì Triển Thiểu
Huy, dạo này Triển Thiểu Huy rất dung túng cho cô, thấy cô buồn chán
sẽ tìm vài bộ phim xem cùng cô, còn mang máy tính lên giường cho cô
chơi,…& trong phòng mấy món đồ chơi nhỏ ngày càng nhiều, phía
dưới kệ TV đặt những món đồ trang trí bằng thủy tinh đều do Triển
Thiểu Huy tự mình mang đến, ấm áp không hề giống với phòng bệnh mà
giống một căn phòng ngủ hơn.
Ánh mắt Triển Thiểu
Huy thường xuyên toát ra vẻ dịu dàng, có khi Cố Hạ còn không dám
nhìn thẳng vào anh, dịu dàng như vậy thật sự làm cho người ta chìm
đắm trong đó.
Có một tối Cố Hạ
nằm trên giường đã gần ngủ, Triển Thiểu Huy nhìn đồng hồ thấy cũng
sắp phải về, giống như mọi ngày, bước
chân của anh rất khẽ khàng, đi đến bên giường bệnh ngắm cô ngủ, nhẹ
nhàng thả rơi một nụ hôn lên trán cô, động tác rất thong thả, đôi môi
rời khỏi vầng trán trơn bóng của cô, sau đó anh dừng lại, Cố Hạ lại
mở đôi mắt to tròn ra nhìn anh, ánh mắt hơi mơ màng, cô cứ nhìn anh
như vậy, bốn mắt nhìn nhau, ánh đèn ngủ trong phòng tản mát ra chút
ánh sáng dìu dịu, tuy không phải rất sáng nhưng Cố Hạ cũng có thể
nhìn thấy ánh mắt sáng ngời yên tĩnh của Triển Thiểu Huy, bừng sáng
như một vì sao.
Hai tay Triển Thiểu Huy
còn đặt bên cạnh cô, hai người cũng đã rất lâu không đối mặt nhau, anh
cúi đầu thêm lần nữa, ngón tay luồn vào mái tóc cô, môi nhắm ngay
vào đôi môi của cô, trằn trọc ma sát trên cánh môi của cô, đầu lưỡi
luồn lách vào miệng cô, Cố Hạ cũng vươn đầu lưỡi đáp lại anh, khiến
cho hơi thở của đối phương hòa quyện cùng mình, trong lúc vô thức, tay
của cô đã rút ra khỏi chăn, vòng lên cổ anh, khiến cho mình đắm chìm
trong nụ hôn.
Sau nụ hôn nóng bỏng,
Triển Thiểu Huy chống tay quanh cô, hơi thở không đều đặn, “Có phải em
không muốn để cho anh đi không?”
“Không phải đâu.” Cố
Hạ mở miệng nói, giọng nói mềm mại, sóng mắt long lang, “Anh phải
về chứ, ngày mai còn đi làm nữa.”
“Anh là chủ, ngày mai
không đi làm cũng không sao.” Trong cơn say dường như Cố Hạ đã nghe thấy
anh nói như vậy, ánh sáng lại bị che lấp thêm lần nữa, anh cúi xuống
hôn lên khóe môi cô, tiếp tục nụ hôn nóng bỏng, tinh tế lướt qua da
thịt non mịm nơi cổ cô, tấm chăn mềm đã bị kéo xuống phân nửa, Triển
Thiểu Huy hôn lên mặt cô, tay bắt đầu không tự chủ được mò vào bên
trong bộ quần áo bệnh nhân, vuốt ve đùa nghịch trên làn da bóng loáng
của cô, dùng miệng chặn lấy miệng cô, giải tỏa tình cảm cùng dục
vọng đối với người mình yêu.
Lúc anh ngừng lại thì
lồng ngực phập phồng kịch liệt, vô cùng mâu thuẫn nói: “Nên làm gì
bây giờ?”
Sắc mặt Cố Hạ đỏ
bừng, lấy tay chống lên ngực anh, “Đã muộn rồi, anh thật sự phải trở
về.”
“Có về cũng không ngủ
được, hay là ở đây tiếp tục hôn vậy.” Triển Thiểu Huy chống hay cánh
tay hai bên đầu cô, vây lấy cô.
“Đừng mà.” Hai người
đã hôn rất lâu rồi, đầu lưỡi của Cố Hạ đã run lên, “Em muốn ngủ.”
“Vậy em nói em thích
anh đi.” Triển Thiểu Huy cúi đầu xuống, bản chất lưu manh lộ nguyên
hình, “Em không nói anh sẽ không về.”
Cánh tay Cố Hạ vẫn
còn quấn quanh cổ anh, nhếch môi cười, Triển Thiểu Huy cũng vô cùng
kiên nhẫn nhìn cô, sau nửa ngày, Cố Hạ ghé vào lỗ tai anh, thấp
giọng nói: “Em thích anh.”
Trong lòng Triển Thiểu
Huy cảm thấy vô cùng ngọt ngào, dường như thứ anh theo đuổi rốt cuộc
đã nằm trong lòng bàn tay anh, khẽ gặm gặm trên mặt cô, lưu luyến
đứng dậy, “Hôm nay coi như xong, ngày mai anh sẽ đến sớm một chút.”
Anh đi rồi, Cố Hạ lăn
qua lộn lại mãi không ngủ được, nhắm mắt lại mà khóe miệng vẫn còn
nguyên nụ cười nhẹ nhàng. Ngày hôm sau Triển Thiểu Huy mang đến cho cô
một bó hoa hồng đỏ rực, Tiểu Ngũ đứng một bên bực tức nói: “Đại ca
à anh muốn mua hoa em cũng không phản đối, nhưng mà chúng ta không thể
giống người khác được, người tặng hoa đồng đầy cả ra, thật là không
có đẳng cấp.” Anh hung hăng liếc Tiểu Ngũ, mọi người ai cũng làm như
vậy, đây rõ ràng là chân lý.
Triển Thiểu Huy thường
xuyên kéo Cố Hạ lại ôm chầm lấy mà hôn cô, mỗi lần hôn môi tay chân
nhất định sẽ không thành thật, có lúc còn đè cô lên giường bệnh cởi
hết nút áo của cô ra, đẩy áo ngực của cô lên, da thịt bị lộ ra
ngoài làm cho Cố Hạ có chút tức giận, đẩy tay anh ra, “Không cho phép
sờ lung tung.”
“Sao em lại không tập
trung vậy hả?” Trái lại Triển Thiểu Huy còn trách cô, đặt tay của cô
vòng lên cổ mình, “Em phải ôm anh, đây mới là tư thế chính xác.”
Anh vừa muốn hôn cô
tiếp thì Cố Hạ vội vàng nghiêng đầu đi, “Tay chân thành thật một
chút.”
“Anh là đàn ông, như
vậy rất bình thường.” Triển Thiểu Huy không hề biết xấu hổ, kéo đầu
cô qua, chặn hết những tiếng bất mãn của cô.
Sức khỏe của Cố Hạ
dần dần hồi phục lại như cũ, sau khi nằm viện hai mươi ngày, hoạt
động bình thường đã không còn trở ngại, có thể ra viện về nhà
dưỡng bệnh, Triển Thiểu Huy không đồng ý, nói rất thuyết phục: “Em
đần như vậy, về nhà mà làm không tốt để bị thương lại, em lại phải
chịu hồi phục vết thương.”
“Em sẽ ở nhà dưỡng
bệnh thật tốt, thỉnh thoảng nấu cơm, thú vị hơn so với ở đây nhiều.”
Cố Hạ trừng mắt nhìn anh, “Em đần hồi nào? Có thể ăn bậy chứ lời
nói thì không thể nói lung tung, nhất là một ông chủ lớn như anh.”
“Em mà không đần à?”
Triển Thiểu Huy mang theo giọng điệu cười nhạo nhàn nhạt, “Em chẳng
qua cũng chỉ đi tập tại phòng tập thể hình mà cũng có thể tạo nên
tổn thương vận động nghiêm trọng như vậy, phòng tập thể hình từ
trước đến giờ chưa từng thấy ai như em.”
Phòng tập thể hình
đương nhiên kể lại rất ngắn gọn, về sau Triển Thiểu Huy hỏi đến
chuyện này, phòng tập cũng có một phần trách nhiệm, phòng tập yo-ga
toàn những hội viên lâu ngày, thân thể rất mềm dẻo, động tác quá đơn
giản bọn họ sẽ có ý kiến, huấn luyện viên yo-ga phải cho tập những
tư thế khó, Cố Hạ là người mới, căn bản không thể làm được, một khi
quá miễn cưỡng sẽ rất dễ bị thương. Trong lòng Triển Thiểu Huy biết
rõ chuyện bị thương không thể hoàn toàn đổ lên đầu Cố Hạ, chỉ là
bắt đại một cơ hội mỉa mai cô mà thôi.
Cố Hạ cũng không đổ
trách nhiệm cho người khác mà chỉ nói: “Em cho anh biết, sở dĩ em
nằm viện hoàn toàn bởi vì em dùng thẻ của anh, là vấn đề nhân phẩm
của anh làm cho em bị thương.”
Triển Thiểu Huy bất
đắc dĩ nói: “Phụ nữ quả là không nói lí.”
Cuối cùng Cố Hạ cũng
không thể ra viện, bác sĩ đến nói một tràng, thí dụ như bệnh này
nghiêm trọng như thế nào, ra viện sớm sẽ để lại di chứng, trước kia
đã có người bị giống như vậy bởi vì không nghe lời bác sĩ nên phải
gánh chịu hậu quả, trong khi nói thỉnh thoảng lại xen thêm vài danh
từ chuyên khoa vào, lúc ấy Cố Hạ nghe xong cảm thấy sống lưng lại
đau, bị dọa xong lại vội vàng trở về giường nằm, ngoan ngoãn nghe
lời bác sĩ nằm trong bệnh viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...