Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Quý Phi Dương chào hỏi
với những người bên cạnh rồi cùng Cố Hạ rời khỏi phòng. Hướng bọn
họ đi không phải là bãi đỗ xe mà là cửa chính, Cố Hạ tùy tiện
hỏi: “Hôm nay anh không lái xe sao?”

Anh trả lời rõ ràng,
“Chúng ta cùng đi đi. Ở đây cũng không gọi xe được, anh tiễn em một
đoạn đường.”

Anh nói đúng, nhà
hàng này rất sang trọng, khách tới đây gần như đều tự lái xe, trước
cửa có rất ít xe taxi. Hai người cùng nhau đi qua một khoảnh sân nhỏ
trong nhà hàng, không khí thoang thoảng mùi hoa mai, đèn đường chiếu
rọi mờ nhạt, cuối cùng là cái rét lạnh mùa đông. Cố Hạ không biết
phải nói gì với anh, cười dùng giọng điệu bình thường nói: “Cũng
gần cả tháng rồi không gặp anh. Quý sư huynh, lần trước đánh bài có
nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia là bạn gái của anh sao?”

“Không phải.” Giọng
điệu của Quý Phi Dương có vẻ thanh đạm, anh và cô cùng đi về phía
trước, tốc độ rất chậm, giống như đang tản bộ.

Cố Hạ không biết phải
nói gì nên nói: “Cô ấy rất xinh, hai người thoạt nhìn cũng rất xứng,
em còn tưởng hai người đã thành một đôi rồi chứ.”

Quý Phi Dương không nói
gì, hai người chậm rãi ra khỏi nhà hàng, hai bên lối đi bóng cây cổ
thụ che phủ tạo nên một khoảng tối, người đi trên đường rất ít. Bóng
đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, Quý Phi Dương nghiêng đầu nhìn cô, hỏi
một câu: “Em và Triển thiếu, bây giờ thế nào rồi?”

“Cùng anh ta?” Hai tay
Cố Hạ đút vào trong túi áo, tùy tiện nói: “Không có gì cả, thỉnh
thoảng anh ta sẽ gọi em đi ăn cơm, đánh bài.”

“Không hơn.” Quý Phi
Dương có chút nghi hoặc.

“Vậy còn muốn thế
nào nữa?” Cố Hạ không hiểu nổi ý của anh.

Quý Phi Dương thấy cô
cũng không giống như đang nói dối, không nghĩ tới Cố Hạ không biết gì
cả, cũng không ngờ tới quan hệ giữa Triển Thiểu Huy và Cố Hạ lại
không có thêm bước tiến nào, chẳng qua là Triển Thiểu Huy cũng đã tỏ
ra mặt, sớm muộn gì thì quan hệ kia cũng tiến lên một bước. Lần
trước sau khi đánh bài, anh cả đã hỏi quá ý của anh, anh tỏ vẻ không
có gì với Cố Hạ. Chắc hẳn từ nhỏ anh luôn độc lập độc hành nên
người nhà sợ anh làm ra chuyện gì đó không tốt, vừa vặn việc làm ăn

ở nước ngoài cũng không có người quản lí nên muốn anh ra nước ngoài
chào hỏi vài người khách ngoại quốc, đến gần cuối năn mới về. Thật
ra hôm nay Triệu Cổ mời Cố Hạ cũng là ý của anh, trước mắt, anh
thật sự không tiện hẹn riêng Cố Hạ. Quý Phi Dương đi về phía trước,
nói: “Em có biết vì sao khi còn học đại học anh lại không nghĩ đến
chuyện có bạn gái không?”

Cố Hạ lắc đầu, ngược
lại nói giỡn: “Không nghĩ đến mới tốt, anh mà có thì không biết tâm
hôn của bao nhiêu nữ sinh sẽ sụp đổ đây.”

Quý Phi Dương cười
nhạt, “Cố Hạ, cô gái vừa rồi em nói anh dẫn theo hôm đánh bài lần
trước cũng không phải quan hệ yêu đương với anh, em nói cô ấy rất xinh,
nói chúng tôi thoạt nhìn rất xứng đôi, nhưng mà có xứng thì anh và
cô ấy cũng không thể đến với nhau.”

Cố Hạ không biết anh
đang có ý gì, hỏi: “Quý sư huynh, anh không thích cô ấy sao?”

“Ba mẹ cô ấy là giáo
sư đại học, chính là gọi là cái gì mà gia đình thư hương, nhưng mà
cuối cùng thì cũng không có bối cảnh gì, một gia đình như vậy cũng
không thể giúp gì được cho việc làm ăn của gia đình anh.” Quý Phi
Dương vẫn đi về phía trước, trên mặt có một chút cô đơn, “Anh được
sinh ra như vậy, hôn nhân đã xác định không thể xằng bây, cuối cùng
cũng phải nghe theo người nhà sắp xếp mà lấy một người thích hợp
với mình, hoặc là một người có thể giúp ích cho việc làm ăn của
gia đình mình.”

“Em hiểu rồi.” Tất
nhiên Cố Hạ biết rõ đạo lí môn đăng hộ đối này, không chỉ nói nhà
giàu lấy nhà giàu, ngay cả con nhà bình thường cũng muốn lấy người
nhà giàu.

“Anh có rất nhiều bạn
là nữ giới, nhưng quan hệ cũng chỉ duy trì ở mức bạn bè bình
thường, giống như anh và em vậy. Khi còn học đại học cũng không nghĩ
sẽ tìm bạn gái, khi đó luôn phải duy trì khoảng cách thích hợp với
nữ sinh.” Trên mặt Quý Phi Dương có chút buồn vô cớ, “Một đoạn tình
cảm có vương vấn đến đâu thì nhất định cũng sẽ không có kết quả,
cần gì phải bắt đầu chứ? Cho nên, khi đó em nói em thích anh, anh rất
cảm động, nhưng mà cuối cùng vẫn không có cách nào bắt đầu, anh
không muốn làm tổn thương ai.”

Trong lòng Cố Hạ có
chút thoải mái, “Quý sư huynh, anh là người tốt.”

Anh nhìn cô cười cười,

“Trước kia anh đã từng nói anh rất hậm mô em, thích gì, không thích
gì cũng có thể tự mình làm chủ. Giống như anh đây, thường xuyên thân
bất do kỉ.”

“Có thể làm bạn với
anh, em đã cảm thấy rất vui rồi.” Cố Hạ nói lời thật lòng, “Sau này
anh nhất định sẽ có một cuộc hôn nhân mĩ mãm hạnh phúc.”

Quý Phi Dương quay đầu
hỏi cô, “Em có tính sau này ở lại luôn thành phố C không?”

“.” (gật đầu) Cố Hạ
cực kì khẳng định.

Quý Phi Dương cũng
biết nhà Cố Hạ ở tỉnh, cho dù không ở lại thành phố C thì ở trong
một thành phố khác chưa chắc cô đã quen được, không bằng cứ ở lại
nơi quen thuộc này. Nhưng mà, nếu Cố Hạ muốn phát triển ở thành phố
C, như vậy cuối cùng cô vẫn phải phát triển quan hệ thân mật với
Triển Thiểu Huy, đó cũng là lựa chọn tốt nhất. Quý Phi Dương cũng
không có quyền xen vào cuộc sống của người khác, hôm nay cũng chỉ
muốn nhắc nhở cô một chút, “Trung Quốc có câu ngạn ngữ “Môn đăng hộ
đối”, đạo lí này vẫn được duy trì mấy ngàn năm nay. Cuộc sống luẩn
quẩn này của chúng ta, cuối cùng cũng phải chọn người có thể trợ
giúp cho sự nghiệp của mình, đừng quá xem trọng những thứ ân ân ái
ái ngọt ngào, cũng chỉ là để chơi đùa mà thôi, cuối cùng cũng phải
cần đến tiền và một chỗ đứng tốt trong xã hội. Cho nên, Cố Hạ,
đừng quá thật lòng.”

Cố Hạ ra vẻ tỉnh
tỉnh mê mê.

Quý Phi Dương dứt
khoát nói: “Triển thiếu có thể đối xử tốt với em, một ngày nào đó
cũng có thể bứt ra bất cứ lúc nào, đến lúc đó người bị tổn thương
sẽ là em. Cho nên, em ngàn vạn lần đừng để mình rơi vào cảnh ấy.”

“Tại sao lại kéo
Triển thiếu vào đây? Anh ta mới chẳng bao giờ tốt với em ấy.” Cố Hạ
cũng biết rất rõ, Triển Thiểu Huy thích sai bảo cô, thích bắt cô làm
cái này cái kia, dường như cô lại nghĩ tới gì đó, lớn tiếng nói:
“Quý sư huynh, có phải anh nghe nói gì không?”

Cô cuống quýt giải
thích: “Không phải như người khác nói đâu, em và Triển thiếu thật sự
không có gì, anh ta luôn chướng mắt với em, em cũng không có ý gì với
anh ta. Chỉ là gần đây anh ta muốn em đi đánh bài thắng lại tiền về,

không tiện sai người khác nên mới kêu em đấy.”

Quý Phi Dương cười
nhạt, “Không nghĩ gì là tốt rồi, Cố Hạ, em thật sự không thích hợp
với cuộc chơi luẩn quẩn này của bọn anh. Nếu như em có gì với Triển
thiếu thì hãy nhớ kĩ đừng quá thật lòng.”

Cố Hạ cũng cảm thấy
mình không thích hợp với những cuộc chơi tập hợp
những nhân vật nổi tiếng giàu có kia của bọn họ, cô không phải là
nhà tư bản gì đó, nghe thấy Quý Phi Dương nói như vậy càng thấy không
thể có ý nghĩ gì. Hai người đi bộ một đoạn rất xa dọc theo con
đường đêm, cuối cùng Quý Phi Dương đưa cô lên xe
taxi, bóng đêm lạnh lẽo, anh đứng trước cửa xe taxi nói, “Cố Hạ, sau
này cẩn thận một chút.”

Cố Hạ vẫy tay chào
anh, lớn tiếng nói: “Quý sư huynh, tết âm lịch vui vẻ.”

“Tết âm lịch vui vẻ.”
Cố Hạ nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh vang lên, xe taxi mang theo
Cố Hạ chậm rãi rời đi, hình ảnh của Quý Phi Dương ngày càng xa, dần
dần ta ra hòa cùng một thể với bóng đêm.

Hai người, cuối cùng
cũng không chung đường, theo thời gian chạy về hai hướng khác nhau.

***

Hai ngày cuối năm cũng
không có nhiều việc, không khí đi làm vô cùng thoải mái, cuối năm
thường túi tiền cũng đầy lên, trên mặt mọi người đều rất hớn hở,
Cố Hạ nhìn con số khá lớn trong sổ tiết kiệm cũng mừng thầm trong
lòng, về nhà cũng dễ bề khoe khoang trước mặt ba mẹ. Cô rất biết ơn
Triển Thiểu Huy đã giúp đỡ, muốn gọi điện thoại nói lời cảm ơn anh
nhưng cuối cùng vẫn kìm chế được. Quý Phi Dương nói đúng, cô không
thích hợp với cuộc chơi của anh, điều hạnh phúc nhất của Cố Hạ
chính là có thể tìm được một gia đình thuộc về mình trong thành
phố này, nhà không cần quá lớn, hai phòng là đủ rồi, nếu được ba
phòng thì càng rộng rãi, sau này có duyên gặp người mình yêu, cùng
nhau ngắm hoa tàn hoa nở, cùng nhau đi đến hết cuộc đời.

Trước mắt nha, chuyện
quan trọng nhất là về nhà. Mùa xuân đến nên nhà ga đông nghịt toàn
là đầu người, quần áo đủ kiểu, nhưng đều mang theo tâm trạng nôn nóng
muốn về nhà, không khí hỗn
tạp đủ mọi mùi vị làm cho Cố Hạ choáng váng đầu óc, sau khi cô lên
xe lửa thì lấy điện thoại ra xem giờ thì nhìn thấy hai cuộc gọi
nhỡ, là số của Triển Thiểu Huy, lúc nãy khi kiểm vé, xung quanh quá
ồn ào nên không nghe thấy. Xe lửa vẫn chưa chạy, trong sân ga mọi người
vác theo túi lớn túi nhỏ còn đang chen chúc lên xe, cô gọi lại cho
anh, giọng nói của Triển Thiểu Huy rất nhẹ, “Lên xe rồi sao?”

“Lên rồi ạ, tối nay
tôi sẽ về đến nhà.” Cố Hạ trả lời anh, “Thật may anh mua vé giúp
tôi, chỗ ngồi rất thoải mái.”


Giọng nói của cô rất
hưng phấn, qua điện thoại Triển Thiểu Huy cũng có thể nhận thấy,
giọng điệu của anh vẫn nhàn nhạt, “Trên đường nhớ cẩn thận một
chút, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

Niềm vui sắp được về
nhà dâng lên trong lòng Cố Hạ, cô cười nói: “Triển thiếu, tết âm lịch
vui vẻ, lúc trở lại tôi sẽ mang theo đặc sản cho anh.”

“Được.” Giọng nói của
Triển Thiểu Huy có chút dao động.

Đây là lần cuối cùng
bọn họ trò chuyện trong năm trước, trở về nhà, Cố Hạ trải qua cuộc
sống đồng ruộng, buổi sáng ngủ đến giữa trưa, mỗi ngày ba mẹ đều
là những món ăn phong phú, ở nhà Cố Hạ ăn không giống như đang giảm
béo, ăn rất nhiều, ngủ cũng nhiều. Túi tiền của cô cũng không tính
là quá đầy, lễ mừng năm mới có rất nhiều chuyện vui, gặp những
người bạn nối khố, còn tụ tập bạn học từ thời trung học, đi thăm
người thân, thăm bạn bè, mỗi ngày đều rất phong phú vui vẻ. Thời gian
trôi qua rất vui nên Cố Hạ cũng không nhớ đến Triển Thiểu Huy, cũng
chưa từng gọi điện thoại cho anh, chỉ trừ một tin nhắn chúc mừng lúc
giao thừa, chỉ thuận tiện gửi cho anh một tin thôi.

Lúc ở nhà nhiều khi
Cố Hạ ném di động trong phòng ngủ, thường không nghe thấy tiếng chuông
điện thoại, đến đầu năm nhìn thấy ba cuộc gọi nhỡ, một trong số đó
là Triển Thiểu Huy, còn lại là bạn bè, khi đó trong nhà đang có
khách nên cô cũng không để ý, nghĩ ăn cơm tối xong sẽ gọi lại. Nào
biết về sau chơi mạt chược cùng bà con bạn bè, đánh tới 11h mới tan
cuộc, cũng quên mất việc phải gọi lại.

Chuyện cô quên không
chỉ có chuyện ấy, quan trọng hơn là cô đã quên mang đặc sản lên cho
Triển Thiểu Huy, lúc Cố Hạ trở về, một cô gái xách quá nhiều thứ,
lúc ấy mua một số đồ ăn vặt rồi trở lại phòng thuê, vài người bạn
học của Từ Lộ Lộ tới, giống như một đám hổ báo, chia nhau ăn sạch
đồ của cô.

Lúc ấy Cố Hạ còn
rất vui vẻ, ngồi xe lửa lại khá mệt mỏi nên buổi tối tắt máy đi
ngủ sớm. Sáng ngày thứ hai lấy di động ra xem mới phát hiện có một
tin nhắn, “Chiều nay tôi đến Khải Hoành, nhớ mang quà lên tôi sẽ ghé
qua lấy.”

Cố Hạ suy nghĩ thật
lâu mới nhớ tới anh nói đến thứ gì, lập tức cảm thấy không ổn, cô
cũng không thể nói với Triển Thiểu Huy rằng “Tôi đã hoàn toàn quên
mất chuyện này.”, sầu lo một hồi, buổi trưa Cố Hạ chạy đến vài cửa
hàng, cuối cùng tìm được một số đặc sản, đóng gói cẩn thận, thoạt
nhìn cũng rất giống, cũng tạm xem như đặc sản. Cố Hạ mua hai gói cho
nhiều rồi gói kĩ hai gói ấy lại. Vốn hai gói đồ ăn này thì không
có vấn đề gì, vấn đề là Cố Hạ thuận tay bỏ cả hóa đơn vào đấy.

Tác giả: Triển thiếu
đúng là bị Cố Hạ ép, đương nhiên anh cũng xem như tự gây nghiệt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui