Đây chính là một hình
thức uy hiếp, Cố Hạ không thể không tiếp tục tập bắn cùng anh nữa.
Triển Thiểu Huy đường hoàng nói: “Tập trung một chút, bây giờ tôi chỉ
cô nhưng lát nữa thì cô phải tự mình đấu với Tiết Đồng, phải lấy
lại tiền cược cho tôi.”
Cố Hạ không thể tìm
được lời nào để phản bác lại, để cho Triển Thiểu Huy nắm lấy tay
cô, nắm tay chỉ dạy thì cũng được, nhưng mà Triển Thiểu Huy luôn dán
sát vào tai cô mà nói, giọng điệu vừa mang theo một chút uy hiếp lại
vừa dịu dàng, hơi thở ấm áp phả vào bên tai, bên má và làn da trắng
mịm trên cổ cô, làm cho cô cảm thấy ngứa ngáy. Cố Hạ cố gắng tự
nói với mình, Triển Thiểu Huy chỉ muốn thắng nên mới như vậy, anh
mặc dù là người có tiền nhưng dạo này lại rất nhỏ mọn, anh tuyệt
đối không thích bị ăn tiền. Trong lòng không ngừng thuyết phục chính
mình như vậy, nhưng hơi thở đàn ông thuộc về Triển Thiểu Huy cứ quanh
quẩn bên người cô, Cố Hạ chịu không nổi mà tim đập loạn xạ, căn bản
không có cách nào tập trung tinh thần được, đạn bắn ra không biết bay
đi đâu mất, dù sao cũng không trúng bia, Triển Thiểu Huy vẫn còn ghé
vao tai cô đắc ý cười, “Cô thật ngốc, còn phải cố gắng nhiều.”
Cố Hạ thật sự không
chịu được nữa, “Triển thiếu, anh không cần phải chỉ như vậy, anh đứng
bên cạnh mà chỉ tôi là được rồi.”
“Cô đần như vậy, không
chỉ kĩ làm sao được?” Triển Thiểu Huy hùng hồn nói lí, “Đứng lãng
phí đạn nữa, mỗi viên đạn đều bị thu phí đấy.”
Anh không kiêng nể gì
ôm sát cô, làm cho bờ vai và lưng cô dán chặt vào mình, chóp mũi gần
như áp cả vào mặt cô, tay thậm chí còn vòng qua lưng cô, mặt khác
lại thật sự chỉ dạy cô, “Tay nắm chặt, tập trung tinh thần, bằng
không tay bị run đạn sẽ lệch hướng.”
Cố Hạ hít một hơi
thật sâu, được rồi, Triển Thiểu Huy chỉ cần tùy tiện vẫy tay là đã
có một đống phụ nữ yêu thương nhung nhớ, cô lại bình thường không tài
sắc như vậy sẽ không có khả năng khiến cho Triển Thiểu Huy hứng thú,
người này chính là rất hiếu thắng, thắng Long Trạch còn chưa chịu,
còn muốn thắng cả Tiết Đồng, các đại gia đều như vậy… Cố Hạ thầm
niệm kinh an ủi mình, tiếp tục hít thật sâu mới làm cho tinh thần
của mình bình tĩnh lại, nghe chỉ thị của Triển Thiểu Huy, hết sức
nhắm vào, dưới chỉ thị của Triển Thiểu Huy mà bóp cò.
Cố Hạ nhìn thấy rốt
cuộc viên đạn cũng bắn trúng bia, kêu lên một tiếng, “Ôi chao bắn
trúng rồi.” Cô hưng phấn quay đầu lại, không ngại quá gần gũi với
Triển Thiểu Huy, lúc quay đầu lại thì gò má lướt qua môi đối phương,
mặt Cố Hạ giống như bị thiêu cháy, cay cay.
Triển Thiểu Huy nhìn
thấy hai gò má cô ửng hồng giống như anh nắng chiếu rọi khi mặt trời
sắp lặn, khóe môi cười như mặt hồ khẽ gợn sóng mùa hè, hơi có chút
rung động, lại giả vờ như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì, nói:
“Cũng không tệ lắm.”
Cố Hạ không biết phải
nói gì, cúi đầu, cảm nhận được mặt mình cực nóng. Triển Thiểu Huy
rất thích dáng vẻ thẹn thùng này của cô, trong lòng thầm vui mừng,
còn kèm theo một nụ cười ngọt ngào, nhìn thấy cô không nói lời nào
lại ghé vào bên tai cô nói: “Tiếp tục luyện đi, cô xem Tiết Đồng bắn
không tồi chút nào.”
Bên kia Tiết Đồng cùng
Long Trạch đã đến đây, Tiết Đồng cầm một khẩu súng, cánh tay thẳng
tắp, tập trung nhìn chăm chú, Long Trạch đứng bên cạnh cô ấy quan sát,
thỉnh thoảng chỉ vài câu, giúp cô chỉnh lại tư thế, Tiết Đồng bắn
rất ổn định, trên cơ bản đều bắn trúng bia.
“Thoạt nhìn thì đây
không phải là lần đầu cô ấy chơi trò này.” Triển Thiểu Huy vỗ vỗ vai
Cố Hạ, “Cô luyện thêm đi, bình thường cũng rất ít có cơ hội này, có
xem như đang chơi là được.”
Hai người tiếp tục
mập mờ luyện tập, Trịnh Giang Hà cùng Mục Bằng đã ngồi ở bên kia,
dựa vào ghế trên mặt cùng mang một nụ cười mờ ám xì xào bàn tán,
ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía bọn họ. Thẳng đến khi Cố Hạ
chuẩn bị đấu với Tiết Đồng, Triển Thiểu Huy mới buông tay ra, đứng
bên cạnh nhìn cô bắn.
Hai người vẫn bắn
mười phát như cũ, vị trí bia khá gần, bắn xong một phát lại nhìn
vào bảng thành tích. Khi còn học đại học Cố Hạ cũng từng tập bắn
trong kì học quân sự một lần, khi đó quá nhiều người, căn bản huấn
luyện viên cũng không chỉ dạy cẩn thận, lắp súng xong bắn ba phát là
xong; bình thường cũng chỉ chơi bắn bóng, hôm nay là lần đầu tiên bắn
súng ngắn. Còn Tiết Đồng ở bên cạnh dường như khá thành thạo, sau ba
phát, Cố Hạ quay đầu sang nhìn Triển Thiểu Huy, trên mặt có vẻ xin
lỗi, thoạt nhìn thì hôm nay nhất định sẽ làm mất ngôi nhà của anh,
vội vàng nói, “Triển thiếu, nếu thua mất nhà thì cũng đừng tính
vào tiền nợ nha.”
“Không tính.” Tâm tình
Triển Thiểu Huy khá tốt, biết rõ không thể chuyện gì cũng đổ lên
đầu cô.
“Vậy là tốt rồi.”
Nếu không thì sau này lại càng thêm phiền toái, Cố Hạ buông lỏng
được một chút, chẳng qua là tiền thưởng cuối năm xem ra không thể lấy
thêm rồi.
Triển Thiểu Huy cũng
không quan tâm đến thắng thua, chỉ cảm thấy trêu chọc Cố Hạ rất thú
vị, anh đi tới nói: “Long Trạch, nếu anh không ngại thì tôi muốn giúp
Cố Hạ một chút, cô ấy là phụ nữ nên chơi không giỏi lắm. Anh cũng
có thể giúp Tiết Đồng, nếu không thì lại lãng phí đạn.”
Long Trạch thì sao
cũng được, hôm nay nói thắng được nhà của Triển Thiểu Huy thì nhất
định sẽ thắng, thỉnh thoảng thuận tiện đến chơi cùng với Tiết Đồng,
dù sao ở trong nhà làm chuyện nào đó cũng không tiện lắm. Bên kia
Triển Thiểu Huy vẫn tiếp tục trêu chọc Cố Hạ, nghiêng người ôm lấy cô,
hoàn toàn không có vẻ đứng đắn như đang thi đấu, nhiều lần môi nhẹ
nhàng lướt qua vành tai cô, toàn thân Cố Hạ cứng ngắc, ngay cả ngón
tay nắm lấy súng cũng không còn tự nhiên linh hoạt nữa. Ngay cả Tiết
Đồng cũng nhận ra hai người không phải đang tập bắn, chỉ làm cho có
mà thôi, nhỏ giọng nói với Long Trạch: “Bọn họ thật là mập mờ,
thoạt nhìn thì Cố Hạ cũng không hề tình nguyện.”
“Quan tâm đến người
khác làm gì?” Long Trạch dí nhẹ đầu cô một cái, mắt cũng liếc sang
bên kia, cười hì hì nói: “Anh cũng phải giúp em nhắm bắn, kĩ thuật
bắn súng của anh Triển không tệ chút nào, không thể để thua bọn họ
được.”
Long Trạch đứng sau
lưng ôm eo Tiết Đồng, cũng cực kì gần nhau, môi cũng áp vào hai gò
má, anh ta nắm lấy tay cô giúp cô bắn một phát, hoàn mỹ trúng vào
hồng tâm. Triển Thiểu Huy đứng bên này nhìn thoáng qua, Long Trạch vội
ghé vào má Tiết Đồng hôn một cái, sau đó liếc hàng mi kiêu ngạo đắc
ý nhìn Triển Thiểu Huy; ý là: Anh cũng tiến tới đi.
Triển Thiểu Huy thật
sự cũng muốn tiến tới, làn da Cố Hạ trắng nõn lại mềm mại, hơn
nữa gương mặt đều đỏ bừng, giống như một trái đào mật hồng nhuận,
hấp dẫn như thế càng làm cho người ta muốn dừng mà không được. Anh
càng tiến lại gần hơn, miệng vẫn hấp dẫn cô, “Nhìn về phía trước,
tay đừng run.” Môi của anh từng chút từng chút áp sát vào làn da trơn
bóng của cô, sau đó nhẹ nhàng đụng vào má cô, động tác rất mềm rất
nhẹ, giống như một con bướm đang nhảy múa trong vườn hoa thỉnh thoảng
lại chạm vào cánh hoa, lúc anh đang chuẩn bị hôn khẽ lên mặt cô thì
cây súng trên tay cô “phanh” một cái rơi xuống đất, đầu nghiêng sang một
bên kéo dãn khoảng cách, “Triển…Triển thiếu, súng…súng rơi rồi.”
Cô nói đứt quãng, như
là đang rất căng thẳng, không khí mập mờ bị cắt đứt, Triển Thiểu Huy
buông lỏng tay cô nhặt cây súng lên, Cố Hạ vội vã nhảy sang một bên,
thấy cây súng đưa tới nhưng không nhận, “Triển…Triển thiếu, tôi đi
toilet.”
Cô nói xong thì giống
như đang chạy trốn, ở trong toilet ngẩn người một lúc mới trở lại,
dùng nước lạnh rửa mặt, vẻ ửng hồng trên mặt nhạt đi. Cố Hạ không
chịu tiếp tục bắn nữa, đứng ở xa xa, áy náy nói với bọn họ: “Tay tôi hơi
đau, hôm nay thật sự không bắn được nữa.”
Chắn hẳn Triển Thiểu
Huy cũng cảm thấy đã quá ép cô, anh cũng không biết phải xử lí tình
trạng này thế nào, kéo một cái ghế ra ngồi xuống, “Không bắn thì
thôi, dù sao cô cũng đã thua năm phát, cũng không thể thắng lại được.”
Anh nói với Long
Trạch: “Đã đồng ỳ đánh cược thì phải chịu thua, tôi kêu người chuyển
tên ngôi nhà lại cho anh.”
“Vậy thì tôi cũng
không khách sáo.” Lúc nói Long Trạch còn đứng sau lưng ôm eo Tiết
Đồng, ôm trọn cả người cô vào trong lòng, đầu đặt trên vai cô, động tác
vô cùng thân mật. Anh nhìn về phía bọn họ cười cười, “Nếu không còn
chuyện gì nữa thì tôi đi dạo cùng Tiết Đồng đây.”
Ở đây cũng không còn
chuyện gì nữa, Long Trạch kéo Tiết Đồng đi về phía khách sạn bên
kia, Tiết Đồng nhìn qua thì đã biết trong đầu người kia đang nghĩ gì,
kiên quyết đi về hướng kia, “Chúng ta đi dạo xem ở đây có chỗ nào chơi
không, được không?”
“Không có gì khác chơi
đâu, hay là chúng ta đi làm chuyện có ý nghĩa hơn đi.” Long Trạch cũng
không để cô kháng nghị, trực tiếp bế cô đi về phía khách sạn bên kia.
Mục Bằng nhìn theo
hướng bọn họ, trêu ghẹo: “Có phải Long Trạch chưa được thỏa mãn dục
vọng không? Mới giữa trưa mà đã đi về phía khách sạn.”
Trịnh Giang Hà nhìn
thấy hai người kia càng đi càng xa, hình như đôi tình nhân này vẫn chưa
thống nhất ý kiến, sau đó lại nhìn sang Cố Hạ đang đứng dựa vào
vách tường sắc mặt lo sợ, không muốn ở lại đây khá hoại chuyện tốt
của người khác, kéo Mục Bằng đi, “Lão Tứ, chúng ta cũng đi chỗ khác
chơi đi.”
Bọn họ cùng lên tiếng
chào hỏi Triển Thiểu Huy rồi rời đi. Sân tập bắn cũng chỉ còn lại
hai người Triển Thiểu Huy và Cố Hạ, đã không còn tiếng súng nữa,
Triển Thiểu Huy quay đầu lại nhìn Cố Hạ, cô còn đang đứng đằng xa,
anh vẫy tay với cô, “Tới đây ngồi, muốn uống gì đó không?”
Cố Hạ chậm rãi đi
qua, khi ngồi xuống đối diện anh còn kéo ghế ra xa, dường như không
muốn quá gần gũi với Triển Thiểu Huy, cô muốn uống một ly nước
nóng. Sau khi nhân viên phục vụ bưng tới, Cố Hạ bưng ly nước lên chắn
trước mặt, càng không biết phải nói gì, nhỏ giọng nói: “Triển
thiếu, thật xin lỗi, hôm nay để thua mất căn nhà của anh.”
“Không sao, chỉ là căn
nhà hai phòng, đưa cho Long Trạch cũng không sao.” Ngón tay Triển Thiểu
Huy gõ nhè nhẹ trước mặt bàn vài cái, ánh mặt rơi vào trên mặt cô,
“Hình như nhìn thế nào cũng thấy cô có chút sợ tôi nhỉ?”
“Không có, không có.”
Cố Hạ vội vàng nói, biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao? Cố Hạ
chưa bao giờ gần gũi với một người đàn ông như vậy cho nên hôm nay tất
nhiên cảm thấy không được tự nhiên.
“Tiền thưởng cuối năm
của cô tôi sẽ nói với Tiểu Ngũ, thấy cô làm việc cũng rất cố
gắng.” Trên mặt Triển Thiểu Huy mang theo một chút vui vẻ thoải mái,
nhìn Cố Hạ ngồi trước mặt, nói một câu, “Tôi phát hiện ra da cô rất
đẹp.”
“Vậy sao?” Cố Hạ vỗ
vỗ mặt, nhếch miệng cười, “Tôi cũng cảm thấy năm nay đẹp hơn nắm
ngoái, chỉ một chút thôi cũng được, chắc hẳn là do sử dụng bộ mĩ
phẩm kia của Quý sư huynh, nghe nói là của Pháp, quả nhiên là rất có
hiệu quả.”
Nghe thấy cái tên Quý
sư huynh kia, sắc mặt Triển Thiểu Huy tối sầm lại, “Sao cô lại có thể
tùy tiện nhận đồ của người khác thế?”
“Anh ấy tặng thì tôi
nhận thôi.” Vẻ mặt Cố Hạ vô tội, “Quý sư huynh là người rất tốt,
đương nhiên tôi cũng không thể từ chối ý tốt của anh ấy.”
Triển Thiểu Huy ghét
nhất là nhìn thấy nét mặt của Cố Hạ khi nói về Quý Phi Dương, ngay
cả khuôn mặt có trắng nõn thì nhìn thấy vẫn rất chán ghét, việc
Cố Hạ biết làm nhất chính là phá hư không khí, anh liếc mắt nói,
“Về nhà thì ném đi, bằng không thì cũng đừng có trông cậy tôi giúp
cô tăng tiền thưởng cuối năm.”
Cố Hạ yếu ớt mở
miệng, “Vì…vì sao?”
Bắt anh phải nói thế
nào đây, nói anh rất thích cô, nói anh căm hận mỗi khi cô nói về Quý
Phi Dương, Triển Thiểu Huy làm sao mở miệng được. Anh day day thái
dương, giọng lạnh lùng nói: “Từ nay về sau đừng có mà nhắc tới Quý
Phi Dương trước mặt tôi, gần đây chuyện làm ăn tôi có xung đột với nhà
cậu ta, nghe thấy cái tên Quý Phi Dương kia là thấy phiền.”
Tác gỉa: Triển thiếu
thật là kiêu ngạo sĩ diện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...