Buổi tối Triển Thiểu
Huy vẫn tấn công vào nhà trọ của cô như trước, tự nấu hai món rồi
lại kêu thêm ai món khác ở bên ngoài, rõ ràng chỉ là một món ăn gia
đình đơn giản nhưng anh ăn rất say sưa ngon lành, sau khi ăn xong còn chủ
động thu dọn bát đũa vào nhà bếp. Phòng trọ chỉ có một gian nên
phòng bếp rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một người, hai người chen
vào sẽ không làm được gì, không gian nhỏ hẹp như vậy vô cùng tương
phản với thân hình cao ngất của Triển Thiểu Huy, anh đeo bao tay cao su
vào, cầm từng cái từng cái chén trong bồn rửa tràn ngập bọt xà
bông màu trắng cẩn thận rửa, khóe miệng còn khẽ cong lên, động tác
chậm rãi, đỉnh đầu cách trần nhà bếp chỉ một khoảng nhỏ, ngọn đèn
chiếu rọi lên vầng trán của anh, Cố Hạ tựa vào cửa nhìn bóng dáng
bận rộn của anh, trong đầu hiện lên một ý nghĩ: chỗ này quả thật
là quá nhỏ.
Triển Thiểu Huy quay
đầu lại, “Em không xem TV nữa à? Anh sẽ rửa xong ngay thôi.”
Cố Hạ khoanh tay trước
ngực, “Ở nhà có phải anh chưa từng làm những việc này không?”
Anh thong thả cầm chén
dĩa rửa lại bằng nước, “Chưa từng làm không có nghĩa là không biết
làm.”
“Một ông chủ lớn như
anh mà làm những việc này có phải cảm thấy rất đại tài tiểu dụng
(dùng người tài vào việc nhỏ) không?”
“Cũng không có gì,
lúc nãy em nấu cơm cho anh ăn, cũng chỉ có một mình em làm, bây giờ
đến lượt anh rửa chén, thật ra rất tốt mà.” Triển Thiểu Huy ngẩng
đầu lên, khuôn mặt dưới ánh đèn càng thêm sáng ngời, anh khẽ nhếch
môi lên, “Cảm thấy rất ấm áp.”
Cố Hạ đi vào phòng
bếp vốn rất nhỏ, ôm lấy eo của anh từ sau lưng anh, gò má áp sát
vào tấm lưng rắn chắn của anh, không hề nói gì, dường như chỉ chăm chú
ôm lấy thứ mình muốn.
“Aizz, em ôm như vậy
làm sao anh rửa chén được? Không thì em chờ lát nữa anh rửa xong sẽ
chuẩn bị thật tốt để em ôm.”
Cố Hạ không nói gì.
“Có phải chỗ nào đó
của em đói bụng, muốn anh cho em ăn không?”
“Suốt ngày nghĩ đến
mấy thứ này.” Cố Hạ nói nhỏ, buông lỏng tay ra, “Rửa nhanh đi, rửa
xong sớm một chút còn đi tắm rửa.”
Phòng trọ tuy nhỏ
nhưng bên trong cũng có một cái giường, sau khi tắt đèn Cố Hạ nằm co
ro trong vòng tay anh, nghe nhịp thở đều đều của anh, cảm thấy hiện
tại thật bình an, cô nói: “Em đã quyết định ở lại đây làm việc,
phòng trọ này quá nhỏ, phải đổi lại thôi.”
Triển Thiểu Huy từ từ
nhắm hai mắt lại nhưng vẫn chưa ngủ, trong bóng đêm có thể nghe thấy
giọng nói vui sướng của anh, “Nếu như em không muốn chuyển đến căn
biệt thự ven hồ kia của anh thì anh tìm cho em một căn hộ khác.”
“Được” Cố Hạ nhắm hai
mắt lại ồm ồm trả lời anh.
Triển Thiểu Huy mở
mắt ra, điều này xem như Cố Hạ đã đồng ý ở cùng với anh, trong bóng
tối Cố Hạ không nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của anh, chỉ nghe anh
nói: “Chỗ anh ở có rất nhiều xe, hay là em chọn một chiếc, khi nào
anh không rảnh đón em thì em tự lái xe về, đi đường cẩn thận một
chút.”
“Được”
Anh một tấc lại tiến
thêm một thước nói: “Chúng ta quyết định sinh một đứa con đi.”
Mấy ngày hôm trước dì
cả của Cố Hạ lại đến, Triển Thiểu Huy rất thất vọng, từ sau đêm ở
bãi tắm, lúc hai người làm việc đó thì Cố Hạ luôn bắt anh phải
dùng biện pháp, tuy Triển Thiểu Huy chưa chuẩn bị để làm ba nhưng lại
hy vọng Cố Hạ sẽ mang thai con của anh, gửi gắm hy vọng một lần có
thể trúng thưởng, kết quả lại không thành công, tất nhiên là anh thấy
thất vọng.
Lúc này Cố Hạ cũng
chưa nói gì, thật lâu sau mới trả lời anh, “Em không nghĩ sẽ làm mẹ
nhanh như vậy.”
“Anh biết rồi.” Triển
Thiểu Huy cầm bàn tay của cô đang đặt trước ngực anh lên, hôn lên từng
ngón tay của cô, “Hạ Hạ, anh biết chuyện trước kia đã khiến cho em
thất vọng, trong khoảng thời gian này, tuy mỗi ngày chúng ta đều ở
cùng nhau, làm những chuyện thân mật nhất nhưng em vẫn luôn không thể
thoải mái, không tin tưởng anh giống như trước kia nữa, cho nên em mới
không muốn để anh tới đây, không muốn để cho anh tham dự vào cuộc sống
của em.”
Cố Hạ trở mình trong
lồng ngực của anh, ngón tay sờ sờ bộ ngực của anh, “Em nguyện ý tin
tưởng anh thêm một lần nữa.”
Triển Thiểu Huy bật ra
tiếng cười trầm thấp, anh ôm cô càng chặt hơn, “Hạ Hạ, anh đã nghĩ
rồi, chúng ta quyết định đến cục dân chính làm giấy hôn thú đi, anh
không muốn em không cảm thấy được chút cảm giác an toàn nào, về phía
ba anh trong thời gian ngắn sợ không thể thuyết phục được, dạo gần đây
ông ấy rất bướng bỉnh, dù sao chúng ta cũng không ở cùng với ông ấy,
không bằng cứ tiền trảm hậu tấu, ông ấy cũng không có cách nào với
anh. Nhưng mà…”
Anh dừng lại một
chút, “Hôn lễ không thể giống trống khua chiêng được, tốt nhất là
phải giấu trong một thời gian ngắn, hay là chúng ta ra nước ngoài tổ
chức một hôn lễ nho nhỏ, thuận tiện du lịch tuần trăng mật luôn.”
Cố Hạ cười cười, cô
thật sự có thể cảm nhận được anh yêu cô cỡ nào, giờ khắc này cảm
thấy vô cùng thỏa mãn, trong lòng như có một món chè ngọt lịm lan
tràn, vị ngọt chảy xuôi ra toàn thân, tất cả các bộ phận trên cơ thể
đều ngọt ngào, cô tình nguyện để thời gian ngừng lại ngay thời khắc
này. Nhưng mà, có một số việc phải xử lý cho thật tốt, vui vẻ một
lát, cô nói: “Không cần đâu, anh yêu em là được rồi, em cũng không muốn
anh phải bất hòa với ba của mình, tiền trảm hậu tấu có vẻ như anh
không tôn trọng ông ấy lắm. Em biết anh thật sự yêu em, em đã cảm thấy
rất thỏa mãn rồi.”
“Nhưng…”
“Hơn nữa” Cố Hạ ngắt
lời anh, “Anh cũng không hỏi xem em có đồng ý gả cho anh không mà,
người nhà của em cũng không biết sự tồn tại của anh.”
Cô cười khanh khách,
“Nói không chừng chưa hẳn ba mẹ em đã vừa mắt anh.”
“Em là cái đồ xấu xa,
càng ngày càng kì cục.” Triển Thiểu Huy xoay người đè cô xuống, lấy
tay chọc ngừa cô, “Nói mau, nói xem em có muốn gả cho anh không?”
Cố Hạ nhột quá nằm
dưới thân thể anh mà giãy giụa, liên tục cầu xin tha thứ, “Đừng
mà…dừng tay…được rồi mà…”
Triển Thiểu Huy vẫn
tiếp tục, động tác tay cũng không ngừng lại, “Em nói mau, em có muốn
gả cho anh không?”
“Gả…thật sự muốn
gả…”
Triển Thiểu Huy ngừng
lại, áp xuống lồng ngực phập phồng của cô, “Em muốn gả cho ai?”
“Gả cho Triển Thiểu
Huy.” Tuy anh không làm nữa nhưng Cố Hạ vẫn cười thành tiếng.
Triển Thiểu Huy cắn
vào ngực cô một cái, nghe thấy cô hít vào một hơi, vẫn không chịu tha
cho cô, “Nói tiếp, nghe được một chút rồi mới bỏ qua cho em.”
“Đừng chọc em nữa…”
Cố Hạ ôm cổ anh, kéo khuôn mặt anh sát vào mình, ghé vào lỗ tai của
anh nói: “Cố Hạ muốn gả cho Triển Thiểu Huy, Cố Hạ yêu Triển Thiểu
Huy.”
Triển Thiểu Huy cười
thật to, cảm thấy mĩ mãn hôn hôn lên miệng cô, “Thật là ngoan.”
Nói xong vén váy ngủ
của cô lên, trực tiếp di chuyển trên da thịt bóng loáng vùng ngực của
cô, đè nặng lên người cô, phun ra hơi thở nóng rực bên tai cô, “Đã yêu
anh như vậy thì chúng ta hãy tiếp xúc thân mật thêm một chút đi.”
Triển Thiểu Huy hôn lên
môi cô, rất tình tứ mà hôn cô, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của
cô, chơi đùa cùng đầu lưỡi của cô, anh nhanh chóng cởi bỏ chướng ngại
vật trên người cả hai, tách chân của cô quấn quanh hông mình, “Hạ Hạ,
anh rất yêu em, quấn lấy anh, quấn chặt một chút.”
Xuất phát từ dục
vọng đang nhen nhóm, cô quấn chặt ấy anh, thật giống như không thể
tách rời, Triển Thiểu Huy hôn cô, từ gò má xuống bụng, mỗi một tấc
da thịt đều dùng môi của mình ủi qua, vật dưới bụng đặt trước lối
vào của cô, không ngừng dụ dỗ cô, đến khi chỗ đó của cô đã ướt đẫm,
anh mới phát ra tiếng cười trầm thấp bên tai cô, “Nói mau, em muốn anh
tiến vào em, nói em vĩnh viễn yêu anh.”
Cố Hạ đã bị anh giày
vò đến mức phải vặn vẹo thân thể dưới người anh, sắc mặt ửng hồng,
phát ra tiếng rầm rì, lần nào cũng vậy, anh nhất định phải khiêu
khích cô đến khi cô chịu không được mới thôi, chân của cô không ngừng
dùng sức kéo thân thể của anh lại gần thân thể mình, nhưng mà không
thể làm nên chuyện gì, Cố Hạ khép hờ mắt, giọng nói yêu kiều mê
hoặc, “Cho em, em muốn anh, vĩnh viễn yêu anh.”
Triển Thiểu Huy rất
thỏa mãn, đem chính mình từng chút từng chút một vùi vào cơ thể cô,
cắn lỗ tai của cô, “Anh cũng yêu em…”
Nói xong đâm vào thật
sâu, nghe thấy cô la lên một cách kiều mị, trong lòng chỉ còn cảm
giác thỏa mãn.
Đến khi tất cả bình
yên trở lại thì đã là rạng sáng, Cố Hạ dán chặt vào lồng ngực
của anh, nghe thấy nhịp tim trầm ổn của anh, nhắm mắt lại không còn
chút sức, giọng nói rất nhỏ, “Có cơ hội thì hãy cùng em về quê thăm
ba mẹ của em là em đã thấy đủ rồi. Kết hôn chỉ là hình thức, em có
thể đợi.”
“Được, anh sẽ về nhà
cùng em.” Triển Thiểu Huy đong đưa ngón tay, bổ sung thêm một câu, “Hay
là cuối tuần này chúng ta về đi.”
Cuối tuần về nhà
đương nhiên là không ổn, phải sắp xếp ổn thỏa tất cả mới xuất phát
được. Tuy trước mắt sếp của Cố Hạ không ép buộc gì cô nhưng nếu Cố
Hạ muốn nghỉ đông cũng phải xin phép sớm, trước mắt Triển Thiểu Huy
không có việc gì quan trọng nên anh có thể tự xử lý được, vơ vét về
không ít quà tặng, đặt vé máy bay về quê của Cố Hạ, ở bên ấy Triển
Thiểu Huy đã sắp xếp người, lái xe đưa thẳng Cố Hạ về nhà.
Trên đường đi Cố Hạ
ngứa tay nên muốn mình tự lái xe, Triển Thiểu Huy ngồi kế bên chỉ
đạo cô, Cố Hạ biết kĩ thuật của mình khá yếu nên không dám tăng
tốc, vì vậy cỗ xe đi cả trăm mét trong vòng ba bốn giây lại có tốc
độ như rùa bò, hơn nữa tốc độ lại lúc nhanh lúc chậm, không có chút
ổn định nào.
Triển Thiểu Huy cảm
thấy Cố Hạ lái xe kiểu này thì không thể giỏi một cách nhanh chóng
được, ở trong thành phố vào giờ làm việc nhất định sẽ đụng chết
người, trong lòng thì nghĩ vậy chứ nói ra không chừng sẽ đả kích cô,
“Em lái rất tốt, chậm một chút sẽ an toàn hơn.”
Cố Hạ dương dương tự
đắc, “Đúng vậy nha, an toàn là trên hết, có tình huống đột ngột nào
cũng phản ứng kịp.”
Triển Thiểu Huy còn
mang theo hai trợ lí, không có ý định xuất hiện trước mặt ba mẹ của
Cố Hạ nên sắp xếp cho dừng chân ở khách sạn, chủ yếu là để phòng
ngừa có việc gì gấp cần giải quyết, lúc này hai trợ lý đang lái xe
theo sát đằng sau, bị tốc độ quá chậm này làm cho nhức đầu, người
lái xe một tay vừa cầm thuốc hút vừa nói: “Sức chịu đựng của ông
chủ thật tốt, tốc độ này mà cũng có thể chịu được, anh xem…” Anh ta
chỉ hai ba chiếc xe tải chạy song song, “Mấy chiếc xe tải này vẫn luôn
bò theo chúng ta.”
Một đường từ nội
thành chạy vào thị trấn, lái xe đi thì chỉ mất một tiếng, Cố Hạ
lại kéo dài thành hai tiếng, xe vừa chạy đến khu xóm nhỏ thì đã
nhìn thấy bóng dáng kiễng chân mong ngóng của mẹ, ngừng xe dưới lầu,
Cố Hạ chui ra khỏi xe, chợt nghe thấy mẹ oán giận nói: “Mẹ đã ra đây
ngóng các con nhiều lần rồi, lúc nãy thì gọi điện nói đang trên
đường đi, đợi lâu như vậy còn chưa tới nơi, ba mẹ lo lắng muốn chết.”
Cố Hạ cười ha ha vài
tiếng, ngại nên không dám nói tại mình lái quá chậm, “Trên đường đi
có ngừng lại một chút, ngắm nghía vài thứ rồi mới tới.”
Triển Thiểu Huy đứng
bên cạnh cô đánh tiếng chào hỏi, “Chào bác gái.”
Mẹ Cố cười đánh giá
con rể, nhanh chóng mời bọn họ lên lầu, Triển Thiểu Huy cùng Cố Hạ
ra sau thùng xe lấy túi lớn túi nhỏ ra, mẹ Cố cười tủm tỉm: “Về
nhà là tốt rồi, còn xách nhiều thứ như vậy về làm gì…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...