TRỘM THƯƠNG SẮC CẦU VỒNG
Tác giả: Ngôi sao dẫn đường
Mùa hè ở các thành phố phía Bắc, bầu trời trong xanh.
Người nằm trên giường động đậy, vùi đầu vào gối.
Chàng trai dường như còn chưa tỉnh ngủ, hàng mi dài khép hờ, che đi đôi mắt đào hoa. Cánh tay mảnh khảnh ôm lấy chăn bông, lộ ra làn da như ngọc mỡ cừu.
Mềm mại lại trắng trẻo.
Đau, cả người đều đau nhức.
Thư Từ mở mắt ra, mơ màng nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm.
Ký ức liền ùa về. Tối hôm qua là buổi tụ họp của sinh viên năm nhất, cậu mượn rượu chủ động nói chuyện với Diệp Tầm...
Cậu đã ngủ với Diệp Tầm rồi.
Trước ngày hôm qua, đây là chuyện mà Thư Từ vĩnh viễn không dám nghĩ tới.
Trường của bọn họ là trường Đại học Bách khoa Tổng hợp hàng đầu của cả nước, Thư Từ thi vào nghệ thuật còn phải trải qua cơn ác mộng năm cuối cấp ba, những người có thể vào trường của họ chỉ dựa vào điểm số văn hóa* đều là người giỏi nhất trong số những người giỏi nhất.
(*)Điểm số văn hóa: gồm 3 môn Toán, Tiếng Trung và Anh. Đối với sinh viên nghệ thuật và thể thao thì cần phải có thêm điểm chuyên môn (điểm nghệ thuật, âm nhạc, giáo dục thể chất) mới trúng tuyển.
Vào ngày lễ khai giảng của sinh viên năm nhất đại học, Diệp Tầm lên bục sân khấu phát biểu với tư cách đại diện cho tân sinh viên, dưới bục sân khấu các tân sinh viên năm nhất đại học đang ngủ gà ngủ gật đều lần lượt ngẩng đầu lên, vấn đề không phải là anh ta nói gì, mà là gương mặt đó, đôi chân đó, còn có phong thái thành thạo khi nói.
So với sinh viên nghệ thuật còn giống hơn sinh viên nghệ thuật.
Ngay cả bạn nam bên cạnh Thư Từ lúc ấy cũng rất ngạc nhiên: "Sinh viên đại diện năm nay là từ khoa chúng mình à?"
Thư Từ cũng rất ngạc nhiên, cậu vừa ngạc nhiên, vừa ông nói gà bà nói vịt mà trả lời: "Cậu ấy thật sự siêu siêu đẹp trai luôn."
Liên tiếp dùng lời hay ý đẹp, đủ để nói rõ độ phấn khích.
Vì bài phát biểu ấn tượng tứ phía đó mà tên tuổi của Diệp Tầm nhanh chóng lan truyền khắp trường, sau đó mọi người mới biết, người ta không phải từ khoa nghệ thuật, mà ngành Diệp Tầm học là máy tính, chuyên ngành hàng đầu của trường. Đợi đến khi cậu tỉnh táo lại, cậu nhận ra mình đã vẽ bức chân dung đầu tiên trên máy tính bảng kể từ ngày lễ khai giảng.
Cậu vẽ Diệp Tầm.
Có bức thứ nhất, rồi bức thứ hai, bức thứ ba...
Mặc dù thầm thương trộm nhớ gần một năm, nhưng sự tiếp xúc giữa Thư Từ và Diệp Tầm cũng chỉ giới hạn ở tình cờ trao đổi mấy câu ngoài miệng trong các hoạt động câu lạc bộ, Thư Từ đoán, người ta chắc chẳng nhớ tên của cậu là gì.
Cậu không dám nói chuyện với Diệp Tầm.
Bởi vì học kỳ đầu tiên của năm nhất bắt đầu không lâu, Diệp Tầm đã có bạn gái, cô ấy học cùng chuyên ngành với anh, ngoại hình cũng rất đẹp, cặp đôi vừa đẹp vừa học giỏi như vậy, có thể coi là hình mẫu của tình yêu học đường, Thư Từ thường luôn nghe thấy mọi người xung quanh bàn luận về họ, trong lời nói đều tràn đầy hâm mộ.
Dù cách đây không lâu họ đã chia tay, nhưng điều này chứng minh Diệp Tầm là trai thẳng, chỉ sẽ thích con gái.
Trường nghệ thuật đâu đâu cũng là đồng tính nam và nữ, cậu chứng kiến rất nhiều người xung quanh chia tay rồi quay lại với nhau, Thư Từ biết rõ, một người đồng tính luyến ái mà yêu người khác giới, thật sự... rất khó có được cái kết tốt đẹp.
Xu hướng tính dục khác nhau đã khiến cậu và Diệp Tầm trở thành hai đường thẳng song song, có thể nhìn thấy hình dáng của đối phương nhưng vĩnh viễn không giao nhau.
Cậu chỉ cần lặng lẽ nhìn Diệp Tầm từ xa, có thể vẽ Diệp Tầm thôi cũng đã rất hài lòng và hạnh phúc... Sự thật đã chứng minh, chỉ vẽ thôi là chưa đủ.
Thư Từ rõ ràng đã đánh giá bản thân mình quá cao.
Đêm qua tại buổi họp mặt, cậu đã chọn bùng lên sau một năm thầm lặng.
Buổi tiệc sinh viên năm nhất đại học được đặc biệt tổ chức sau kỳ thi cuối kỳ, đây được coi là khoảng thời gian thoải mái nhất của sinh viên trong học kỳ, đồng thời cũng dễ xảy ra sơ suất nhất.
Vừa uống rượu vừa chơi trò chơi, tâm trạng ai cũng tốt, Thư Từ cũng không ngoại lệ, sinh viên các khoa ngồi cùng nhau, trùng hợp thay, Diệp Tầm ngồi cùng bàn với cậu.
Sức uống rượu của Thư Từ không giỏi, sau đó cậu uống đến mê man, nhìn thấy Diệp Tầm đi vệ sinh, không biết lấy đâu ra dũng khí, cậu đi theo anh.
Sau đó...
Cậu ôm đầu.
Chết tiệt, cậu không phải là con người.
Cậu thực sự đã cưỡng hôn Diệp Tầm trong nhà vệ sinh.
Còn vừa hôn vừa tỏ tình mãnh liệt.
"Tôi thật sự rất thích cậu!"
"Lúc bị thầy Từ gọi lên trong tiết học toán cao cấp, có thể giải được bài toán biến thái* như vậy, cậu thông minh thật đó."
(*)Biến thái ở đây có nghĩa là sự biến đổi, biến dạng nha.
"Ể? Cậu cười à? Khi cười lên có bọng mắt nhìn dễ thương thật..."
Thật là dữ dội.
Cảm xúc mãnh liệt đến mức thốt ra toàn bộ những rắm cầu vồng* có thể có trong đời.
(*)Rắm cầu vồng: Tiếng lóng dùng để khen ai đó quá hoàn mỹ. Từ này thường được các fan dùng để khen idol, kiểu ví họ như "thánh" nên đến cả rắm cũng biến thành cầu vồng=)) ý của Thư Từ ở đây là dùng hết những lời khen có trong đời để khen Diệp Tầm á.
Sau đó...
Bữa tiệc còn chưa kết thúc, bọn họ đặt phòng ở một khách sạn gần đó.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy ngừng lại, cửa mở ra, người từ bên trong đi ra vừa đi vừa lau tóc, sau khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của chàng thanh niên, trái tim Thư Từ gần như đông cứng, não chia làm đôi. Từ góc độ chuyên môn của Thư Từ, tỷ lệ cơ thể của chàng thanh niên có thể nói là hoàn hảo, vai rộng chân dài, vòng eo gầy hẹp, còn có cái chỗ cộm cộm lên kia...
Không được, không thể nhìn.
Thư Từ lấy hết can đảm, giọng nói tràn đầy áy náy: "Thật sự xin lỗi!"
Diệp Tầm hơi giật mình, anh không nghĩ tới, lời đầu tiên vào sáng hôm sau sẽ có người nói lời xin lỗi.
Còn nói chân thành như vậy.
"...Có đau không?" Mới vừa tắm xong, giọng nói lười biếng của Diệp Tầm có chút gợi cảm.
Mới đầu thì đau, nhưng có lẽ do thầm yêu quá lâu, Thư Từ sau đó thuyết phục mình quên đi sự đau đớn, khi nghĩ tới người mình ân ái là Diệp Tầm, cậu chỉ cảm thấy thoải mái.
Thư Từ định nói thật, thì chợt nhận ra đêm qua cậu lợi dụng người gặp nguy, nhìn thấy Diệp Tầm nửa say nửa tỉnh mà tiến tới hôn lung tung.
Nếu lúc này nói thoải mái, nhìn thế nào cũng thấy cậu giống như một gã đồng tính rất phóng đãng, thấy người ta uống say lại nghĩ đủ cách lừa gạt. Mặc dù sự thật cũng không khác biệt lắm, nhưng... vẫn tốt hơn là giả vờ như một tai nạn sau khi uống rượu nhỉ?
"Đau lắm." Thư Từ lo lắng Diệp Tầm không tin, thế là cẩn thận dựng chuyện: "Chân cũng không nhấc nổi."
Tuy là đang nói đến đau đớn, nhưng giọng điệu của cậu không hề trách móc, ngược lại còn đáng thương. Diệp Tầm nghe thấy, thái dương hơi giật giật.
Sáng sớm tỉnh dậy không nhìn kỹ tình trạng của Thư Từ, bây giờ nhìn lại mới cảm thấy hoảng hốt, Diệp Tầm trong lòng thầm mắng một câu.
Thoạt đầu anh cảm thấy có chút kỳ lạ, dù có say đến mức nào đi nữa anh cũng không nên tùy tiện dây dưa với một chàng trai xa lạ. Loáng thoáng, Diệp Tầm còn nhớ rõ cách mà Thư Từ đi tới nói vào tai anh đêm hôm qua.
Cái cách nhẹ nhàng lại mập mờ đó, giọng điệu mang theo tín hiệu mong đợi, tựa như màng tơ nhện kéo dài, khiến người ta vô tình rơi vào đó.
Anh thậm chí còn nghi ngờ Thư Từ đã cố ý ngay từ đầu.
Nhưng cho dù Thư Từ có cố ý tán tỉnh anh đi chăng nữa, anh cũng đã ngủ với chàng trai, ngủ còn có chút chưa thỏa mãn, đúng là lố bịch.
"Cậu nghĩ sao?" Anh dè chừng nhìn về phía Thư Từ.
Em muốn được ở bên cạnh anh.
Thư Từ thầm đọc những lời đó trong lòng.
Cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Tầm, Thư Từ phát hiện, khi nhìn thấy đối phương, trong lòng cậu bất giác mềm nhũn.
"Cái đó..." Cậu thậm chí còn chọn cách ân cần nhất để hỏi, nhường một bước cho Diệp Tầm: "Cậu thẳng à?"
Diệp Tầm im lặng một lúc, Thư Từ tự nhiên hiểu ý của anh.
Nhưng Diệp Tầm không nói thẳng xu hướng tính dục của mình, Thư Từ đoán, có thể là do tinh thần trách nhiệm.
Trái tim vốn không mạnh mẽ kia, lại từ từ sụp đổ.
Cậu không thích nhầm người.
Là cậu chủ động quấy rầy Diệp Tầm, rõ ràng cũng biết xu hướng tính dục của đối phương... cậu thật sự không thể được voi đòi tiên nữa.
"Không sao đâu, cứ coi như là 419 đi." Thư Từ nói: "Dù sao cậu cũng rất đẹp trai, tôi cũng không lỗ."
Khi cậu nói chuyện, đôi mắt nhắm hờ, cười lên tựa nhưa hoa đào nở rộ.
Dáng vẻ không quá bận tâm.
Nhưng ở chỗ Diệp Tầm không nhìn thấy, Thư Từ hai tay nắm chặt chăn, cậu sợ giây tiếp theo mình sẽ hối hận, cậu cũng không muốn ép buộc Diệp Tầm... Dù là để cho đối phương có một chút không vui, cậu cũng không muốn.
Thật sự thích người này đến lụy.
-
Khi trở lại trường học thì đã sắp đến giữa trưa.
Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, không ít sinh viên vội vàng xách hành lý về nhà, Thư Từ ngửi thấy mùi rượu còn vấn lên quần áo, bình thường cậu không thích mùi này cho lắm, nhưng nghĩ tới trên người Diệp Tầm cũng có mùi tương tự, đột nhiên cảm thấy cũng không quá tệ.
Bọn họ đi bộ suốt quãng đường từ cầu giữa hồ đến ký túc xá, lúc đi xuống cầu, Diệp Tầm đã gọi cậu.
"Chờ tôi một chút."
Thư Từ có chút nghi hoặc dừng lại tại chỗ, nhìn Diệp Tầm đi về một hướng nào đó, cậu mới hiểu được ý của đối phương.
Gần cây cầu giữa hồ có một quán trà sữa, vị rất ngon, ông chủ là đàn anh năm ba, các sinh viên thường chơi board game trong tiệm. Một lúc sau, Diệp Tầm quay lại, trên tay cầm ly trà sữa.
Diệp Tầm ra hiệu Thư Từ nhận lấy, trong tiết trời mùa hè oi bức, ly trà sữa lạnh như băng mang đến loại nhiệt độ khiến người ta dễ chịu.
Thư Từ nhìn chằm chằm nắp trà sữa, trong lòng nghĩ, cậu làm vậy tôi sẽ thật sự hối hận đó.
Nhưng khi nói ra, cậu lại mỉm cười: "Cậu... rất có kinh nghiệm sao?"
Cái Thư Từ hỏi chính là kinh nghiệm yêu đương, nhưng Diệp Tầm nhớ tới đêm qua hình như không dùng biện pháp gì, liền trực tiếp cho vào. Bất kể Thư Từ có ám chỉ hay không, anh cảm thấy mình cũng nên đưa ra một lời giải thích: "Không có."
Thư Từ sửng sốt.
Việc thừa nhận loại chuyện này ít nhiều đối với con trai đều có chút rào cản tâm lý. Diệp Tầm nói xong, liếm liếm đầu răng, một lúc sau, trực tiếp nói thẳng: "Trước đây cậu chưa từng làm chuyện này."
Thư Từ ngơ ngác gật đầu.
Lúc đầu cậu cho rằng có thể làm tình một đêm với Diệp Tầm, như thế nào cũng đáng giá, nhưng bây giờ, trong lòng Thư Từ như nổ pháo hoa.
Cậu thực sự không ngờ rằng, Diệp Tầm lại có trách nhiệm và chu đáo đến mức trực tiếp thừa nhận chuyện này, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên của anh.
Có lẽ con người chính là lòng tham, nghe xong những lời này, cậu cảm nhận được sự yên tâm lẫn ấm áp trong lần thân mật tối hôm qua...
Tệ thật.
Cậu lại đánh giá quá cao bản thân, cậu căn bản không thể không bận tâm như lúc suy nghĩ ban đầu.
"Diệp Tầm..." Thư Từ hỏi: "Có thể cho tôi ID Wechat của cậu được không?
Cậu quá sợ bị từ chối.
"Tôi sẽ không làm phiền cậu đâu."
-
Sau khi tạm biệt Thư Từ, Diệp Tầm đi xuống cầu về ký túc xá của mình.
Trước đó anh không để ý, nhưng khi đến gần thì nhìn thấy một cô gái cao ráo đang đứng ở tầng dưới ký túc xá, cô mặc chiếc váy màu vàng, mái tóc dài phất phới.
Diệp Tầm muốn đi thẳng lên lầu, nhưng cô gái chạy hai ba bước tới, ngăn cản anh lại.
"A Tầm," cô ngước nhìn anh, cong môi nhẹ nhàng yếu ớt nói, "Em đã đợi anh rất lâu rồi. Hình như vừa rồi có người cùng anh quay lại, là ai thế?"
Diệp Tầm không trả lời.
"Anh còn giận em sao? Em thực sự xin lỗi, trước đây em thực sự không cố ý nói chuyện nhiều với tiền bối, không ngờ là tiền bối ảnh vẫn luôn thích em, em thật sự... không có phản bội ý của anh."
"..."
"Anh có thể nói gì đó được không?" Phó Dịch Hoan cụp mắt xuống: "Đừng phớt lờ em."
"Thật tiếc khi cô học máy tính."
"Cái gì?" Anh đột nhiên nói một câu như vậy, Phó Dịch Hoan ngẩng đầu, trong mắt thoáng chút kinh ngạc.
"Cô có tài năng giỏi như vậy, sao không học diễn xuất đi?" Anh nhẹ nhàng hỏi, nhưng vì trên khuôn mặt không thèm che giấu sự chán ghét nên trông rất mỉa mai: "Người ban đầu muốn chia tay là cô, giờ lại chạy tới đây nói hươu nói vượn cũng là cô, những thứ có lợi cô cũng nhận hết à?
"...Anh nghĩ rằng em muốn chia tay sao!" Dù cô đã hạ mình xuống đến mức như vậy, thái độ của anh ta vẫn chán ghét, dù là Diệp Tầm thì Phó Dịch Hoan cũng không chịu được nữa: "Anh một chút cũng không quan tâm đến em, cũng không có chút ân cần hỏi han nào, người bình thường sao có thể chịu đựng được một người bạn trai như anh chứ?"
Diệp Tầm nhịn.
Anh không muốn cãi nhau với bạn gái cũ, đang định đi thẳng vào ký túc xá—
"Tôi đã nhìn thấy hết rồi." Phó Dịch Hoan đột nhiên nói: "Tối hôm qua ở quán bar, anh và cậu trai đó... cậu ấy học bên khoa nghệ thuật đúng không? Tôi biết cậu ấy. Anh vừa rồi còn tiễn cậu ấy đến tầng dưới ký túc xá. Anh không biết xấu hổ à? Trước đây anh đã tiễn tôi bao nhiêu lần chứ?"
Nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, Phó Dịch Hoan cảm thấy buồn nôn như nuốt phải sâu bọ.
Sở dĩ trong trời nắng nóng như này cô chạy tới tầng dưới ký túc xá của Diệp Tầm để chặn người lại, còn đứng đó cầm dù che suốt hai tiếng đồng hồ, ngoài chán ghét ra thì chính là không cam lòng.
Đã có rất nhiều người từng ghen tị với cô vì có một người bạn trai như vậy, thành tích tốt, gia cảnh cũng tốt, ngoại hình lại càng không chê vào đâu được, cô thỉnh thoảng cám thấy mình thật may mắn, cô nghiêm túc nghĩ, nhất định phải đối xử tốt với anh ấy.
Nhưng anh lại quá vô tâm trong chuyện yêu đương, thái độ thờ ơ lúc đầu còn có thể khơi dậy lòng chinh phục của cô, sau khi cảm giác mới lạ qua đi, cô nhận ra rằng mình hoàn toàn không thể kiểm soát được một chàng trai như thế.
Cô không nên tán tỉnh tiền bối chỉ vì trống vắng, nhưng sao có thể chỉ trách mỗi mình cô? Có đôi lúc cô hoàn toàn không biết Diệp Tầm có thích mình hay không.
Nếu sớm biết Diệp Tầm say rượu, cô cũng sẽ giống như hôm qua, cô, cô đã từ lâu... sao có thể để cho một thằng con trai được hời chứ!
Tuy Diệp Tầm có phần hơi vô kỷ luật, nhưng cô biết, đối phương nhất định là người có tinh thần và chịu trách nhiệm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó do say rượu, tốt nhất là không dùng các biện pháp, nếu có dính... nói không chừng bọn họ còn có thể kết hôn.
Rất nhiều người không biết lai lịch của Diệp Tầm, chỉ đơn giản nghĩ rằng nhà anh chắc hẳn cũng giàu có, nhưng cô đã làm bạn gái của Diệp Tầm vài tháng, nên cô biết rất rõ những chuyện này.
Nếu như cô, một sinh viên bình thường có thể gả vào Diệp gia, nửa đời sau cũng vô lo vô nghĩ, không cần phải suy nghĩ đến việc tốt nghiệp gì đó, rồi là thi tuyển sinh sau đại học, hay khủng hoảng nghề nghiệp,...
Cô càng nghĩ càng tức giận, miệng không lựa lời mà nói: "Đàn ông các anh chỉ quan tâm đến vẻ ngoài thôi phải không? Chỉ cần đẹp thì cái gì cũng không thèm quan tâm. Bạn cùng phòng của anh nói anh cả đêm đều không về... Đến cả đàn ông còn đưa lên giường được, bộ không thấy kinh tởm hả?
"Phó Dịch Hoan," Diệp Tầm cau mày: "Thế là đủ rồi, đang mắng ai vậy?"
Sau khi chia tay, việc cãi vã với bạn gái cũ hay mất bình tĩnh với một cô gái, là điều không có đạo đức.
Nhưng cô lại như vậy... thật sự là có hơi quá.
Anh không có động tác gì quá đáng, vẫn đứng đó một cách ổn định, nhưng khi anh trở nên lạnh lùng, lại có cảm giác xa lạ khó tả, giọng điệu cũng không có chút ấm áp nào.
Cô bắt gặp ánh mắt của Diệp Tầm, trong lòng thầm sợ hãi.
"Xin lỗi... xin lỗi, em không có ý như vậy, em chỉ tức giận—"
Diệp Tầm không nghe lời cô nói nữa, đi thẳng vào ký túc xá.
Khi anh lên lầu, điện thoại rung lên, thông báo có người liên lạc mới.
- Tôi là Thư Từ, cậu đồng ý lời mời kết bạn của tôi với nha.
Nha?
Diệp Tầm có chút ngạc nhiên nhìn từ tượng thanh.
Cậu thường... nói những lời như vậy sao?
Như là viên kẹo mềm được rưới đẫm sốt chocolate, ngạc nhiên thay lại không khiến người khác chán ngấy.
Anh nhấn đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...