Cam Thanh cắm chìa vào ổ khoá, sau đó xoay một vòng, cánh cửa bị mở ra.
Bà đóng cửa lại rồi cúi người xuống, một tay cởi giày, một tay lấy dép lê trên giá.
Cam Thanh nhìn một vòng quanh phòng khách không người, trên mặt không có biểu tình gì.
Thay xong dép lê, Cam Thanh tiến vào phòng khách, bà nhẹ nhàng để túi sách
lên ghế sô pha, sau đó bước từng bước nặng nề hướng về phía phòng ngủ
của Cam Niệm.
Cánh cửa phòng Cam Niệm chỉ khép hờ, Cam Thanh gõ một tiếng rồi đẩy cửa bước thẳng vào trong.
Cam Niệm vừa về đến nhà đã lập tức về phòng, nhảy lên giường nhắn tin cho
Hứa Hoài Thâm. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì
mẹ cô đã đẩy cửa tiến vào.
Cam Niệm đột nhiên có chút hoảng hốt, cô vội tắt điện thoại, để ở trên đùi và cười nói: “Mẹ, sao giờ mẹ mới về vậy?”
Cam Thanh thấy động tác của con gái hơi chột dạ, bà im lặng một lúc rồi mới mở miệng:
“Vừa rồi mẹ ra ngoài có tý việc. Sao con muộn như vậy mới về?”
Cam Thanh đi vào, Cam Niệm cũng đứng dậy cầm điện thoại theo người, cô trả lời mẹ: “Tối nay con đi ăn lẩu cùng Doanh Doanh.”
Cam Thanh nhướng mày nhìn con gái:
“Chỉ có mỗi con và Doanh Doanh?”
“Đúng vậy đó mẹ, nếu không thì còn có thể là ai nữa…”
Cam Niệm đặt điện thoại ở trên mặt bàn, cô quay đầu thấy mẹ đang nhìn chằm
chằm mình với ánh mắt suy tư, bỗng nhiên cô có cảm giác chột dạ.
Cam Niệm sờ sờ tóc: “Sao mẹ nhìn con mãi vậy?”
“Không có gì. Thôi con đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ting ting—” Tiếng chuông tin nhắn của Cam Niệm vang lên.
Ánh mắt Cam Thanh nhìn lướt qua điện thoại của con gái, thân thể Cam Niệm
hơi cứng lại, cô rất sợ mẹ sẽ đột nhiên đòi xem điện thoại của mình.
Cam Thanh suy nghĩ một lát rồi nói: “Vào học kỳ mới con để điện thoại thông minh ở nhà, cầm con cục gạch đi là được rồi.”
“A…” Cam Niệm há hốc mồm.
“A cái gì mà a. Con đã lên mười một rồi, không thể tùy tiện như lúc trước, mà ở trường học cũng không được lén lút nghịch điện thoại đâu đó.” Cam Thanh không cho con gái cơ hội phản bác, bà lập tức đứng dậy rời đi.
Trở lại phòng ngủ, Cam Thanh thấy La Kiện đang nói chuyện với La Thiên Tân.
La Thiên Tân nhìn thấy mẹ vào phòng, “Mẹ về rồi ạ?”
Cam Thanh mỉm cười, “Hai bố con đang nói chuyện gì vậy?”
La Kiện nhìn con trai dáng vẻ cà lơ cà phất đang định ngồi xuống, ông lập tức nói: “Đứng thẳng người lên! Ai cho phép con ngồi xuống.”
“….” Cậu nhanh chóng dựng thẳng sống lưng.
La Kiện nói với Cam Thanh về chuyện của con trai: “Tên tiểu tử thối này lần trước về quê được bác cả và dì ba lì xì cho bốn
trăm tệ. Hôm nay anh thuận miệng hỏi thì tên nhóc này bảo đã tiêu hết
toàn bộ, lại còn đổ toàn bộ vào game. Em nói có tức không!”
Nếu đổi lại trước kia mỗi khi bị La Kiện mắng, khẳng định La Thiên Tân sẽ
cãi lại, nhưng hôm nay thái độ của cậu lại rất ngoan ngoãn, bị mắng cũng chỉ im lặng lắng nghe nên cũng khiến La Kiện nguôi giận không ít.
Cam Thanh ngồi xuống bên cạnh La Kiện, bà cười nói: “Được rồi, trẻ con thỉnh thoảng chơi game một chút cũng không sao cả. Với lại kết quả thi cuối kỳ lần này của con trai cũng đã tiến bộ, coi như số
tiền lì xì kia để làm phần thưởng được không?”
La Thiên Tân thấy Cam Thanh bắc cầu thang cho thì cậu lập tức trèo xuống: “Đúng vậy, mẹ tâm lý hơn bố nhiều.”
“Con—” La Kiện vừa tức vừa buồn cười, “Đồ tiểu tử thối!”
“Được rồi, Thiên Tân nhanh về phòng nghỉ ngơi đi, muộn rồi. Ngày mai nhớ dậy sớm làm bài tập.” Cam Thanh nói.
“Vâng.” La Thiên Tân chạy nhanh như chớp về phòng mình. Cậu nằm lăn ra giường, khóe miệng hơi vểnh lên.
Nếu trước đây bị mắng, trong lòng cậu chắc chắn sẽ không được thoải mái,
nhưng vừa rồi bị bố dạy dỗ, cậu lại cảm thấy không sao cả.
Thật ra tiền mừng tuổi của cậu đã đưa hết cho Cam Niệm. Bác cả và dì ba luôn bất công, lúc nào cũng mừng tuổi cho cậu hai trăm tệ, còn chị của cậu
được có một trăm tệ. Vì thế cậu đã lấy phần của mình nhét hết vào cho
Cam Niệm.
La Thiên Tân rất yêu quý người
chị gái này, khi cậu còn nhỏ, Cam Niệm rất nhiệt tình với cậu, mỗi dịp
tết đến chị hay dẫn cậu ra ngoài xem pháo bông, rồi còn dẫn cậu đi công
viên trò chơi.
Trước đây cậu toàn phải chơi một mình, hiện tại đột nhiên có một người chị làm bạn thì cảm thấy niềm vui như được nhân đôi.
Cậu biết mấy người ở quê, kể cả bà nội cũng đối xử bất công với chị gái
cậu. Trong lòng chị ấy khẳng định cũng sẽ không được vui vẻ, cậu là em
trai nên càng muốn đối xử thật tốt với chị, không để chị phải chịu oan
ức.
Hơn nữa chị gái còn mua máy chơi game làm quà tết cho cậu, cậu đoán chị đã phải tiết kiệm từ khoản tiền tiêu vặt của bản thân.
La Thiên Tân vò mái tóc, miệng khẽ ngâm nga rồi đi tắm rửa.
***
Phòng ngủ nhà họ La.
La Kiện thấy Cam Thanh trở về đã rầu rĩ không vui, không nói không rằng mà chỉ im lặng gấp quần áo, La Kiện bèn hỏi: “Vợ à, em sao vậy? Tâm tình không tốt sao?”
Cam Thanh cũng không dấu diếm tâm trạng không vui của mình, bà buông một tiếng thở dài.
La Kiện càng thêm buồn bực, ông kéo vợ lại gần: “Nói anh nghe đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hôm nay ra ngoài em gặp phải chuyện phiền phức sao?”
“Không… là chuyện của Niệm Niệm.”
“Niệm Niệm? Con bé làm sao?”
Cam Thanh đặt quần áo xuống giường, bà đem chuyện đêm nay trở về nhìn thấy
con gái đứng nói chuyện với một nam sinh kể cho chồng nghe.
“Hả?!” La Kiện cũng giật mình khiếp sợ, ông đứng dậy đóng cửa phòng ngủ rồi trở lại giường, “Nam sinh kia là ai?”
Cam Thanh suy nghĩ, “Nhìn rất giống bạn học họ Hứa của con bé, cậu ta là người có thành tích hạng nhất, lại còn ngồi trước bàn con gái nhà mình.”
“Sao em lại biết cậu ta?”
“Lần trước tên nhóc kia có đến quán nhà mình ăn tào phớ, cậu ta còn hỏi vài
câu về Cam Niệm rồi nói mang sách tham khảo đến cho con bé.” Cam Thanh nhíu mày, bà nhìn về phía chồng: “Anh nói xem tên nhóc đó sẽ không yêu sớm với Niệm Niệm nhà mình chứ??”
La Kiện nghe xong, trong lòng cũng trầm xuống. Nhưng nhìn ông có vẻ bình tĩnh hơn Cam Thanh nhiều, “Khả năng ấy không lớn lắm. Thế em có thấy hai đứa nhỏ ôm ôm ấp ấp nhau không?”
“Nếu em mà bắt được thì đã sớm cho Niệm Niệm một trận, làm gì có chuyện ôm
ôm ấp ấp? Nhưng đêm muộn như này lại chỉ có một nam một nữ…” Cam Thanh tự nhận giác quan thứ sáu của mình luôn chuẩn.
Thường ngày tính tình Cam Thanh rất hiền lành, hiếm khi tức giận. Nhưng liên
quan đến con gái thì bà so với người khác lại càng lo lắng hơn. Bà chỉ
sợ tên nhóc thối nào đấy bắt mất Niệm Niệm nhà mình.
La Kiện trấn an vợ: “Anh thấy tên nhóc kia học giỏi như vậy, hẳn là sự tự chủ cũng sẽ rất tốt,
cậu ta sẽ không cùng Niệm Niệm yêu sớm đâu. Với lại học kỳ vừa rồi,
thành tích của con gái vẫn luôn tiến bộ, nếu dính vào yêu đương thì làm
sao có tâm tư học tập.”
“Dù sao
em thấy Niệm Niệm đang có vấn đề, gần đây con bé suốt ngày ôm điện thoại cười ngây ngô, ai biết có phải con bé đang nói chuyện với nam sinh nào
hay không?!”
La Kiện cười, “Nam
nữ nói chuyện phiếm với nhau cũng không phải là không được, đúng không?
Bây giờ là thời đại nào rồi, nam sinh và nữ sinh chơi với nhau là chuyện rất bình thường, bọn trẻ không giống chúng ta ngày xưa đâu em.”
Cam Thanh trừng mắt lườm chồng, bà ném quần áo trên tay xuống giường, “Anh còn cười được? Nếu như Niệm Niệm bị ảnh hưởng đến học tập thì phải làm sao bây giờ!”
La Kiện ôm bả vai vợ: “Được rồi, được rồi… Em cũng không cần phải gấp, chuyện này cũng chỉ là suy
đoán. Chúng ta cứ yên lặng quan sát một thời gian, nếu chẳng may hiểu
lầm bọn trẻ thì cũng không tốt.”
Cam Thanh im lặng không nói.
***
Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi cũng đã kết thúc. Vừa hết tết Nguyên Tiêu, ngày hôm sau toàn thể học sinh đã trở lại trường để báo danh.
Cam Niệm cùng mấy người Huệ Hân Nhi ngồi trong lớp nói chuyện phiếm, bọn họ chỉa sẻ với nhau về những câu chuyện trong kỳ nghỉ đông.
“Tớ kể cho các cậu nghe này, có mấy ngày tết mà tớ ăn không biết bao nhiêu
là hải sản, đã thế chị họ tớ còn kết hôn, kết thúc kỳ nghỉ tớ đã tăng
mấy cân liền.”
“Nhà tớ thì đang xây lại nên phải chuyển sang chỗ khác ở tạm. Tớ về nghỉ tết mà chỉ toàn phải dọn nhà, ôi mệt chết!”
“Phá nhỏ xây lớn thì sau này ở chẳng sướng hơn sao?! Tớ mới khổ này, cả kỳ
nghỉ chỉ ru rú ở nhà, muốn ăn mà cũng phải nhịn. Tớ chỉ ăn gói khoai tây chiên thôi mà cũng phải bóc thật nhẹ nhàng, nếu mẹ mà biết tớ ăn vặt
thì sẽ lại càu nhàu cả ngày.”
“Ha ha, thế đã là gì?! Bố mẹ tớ sáu giờ sáng đã dậy, sau đó bọn họ thay
phiên nhau đến tàn phá phòng tớ. Có trời mới biết mỗi tối tận ba giờ
sáng tớ mới ngủ, vậy mà không được…”
Huệ Hân Nhi nhỏ giọng hỏi Cam Niệm, “Chắc là cả kỳ nghỉ đông cậu không được gặp lớp trưởng phải không? Có nhớ cậu ấy không?”
Cam Niệm vuốt mái tóc, cô mím môi cười, “Làm gì có chuyện đó, bọn tớ hẹn gặp nhau rất nhiều lần.”
“Woaaa~~ Các cậu bắt đầu hẹn hò rồi sao?”
“Hi hi…” Cam Niệm nghe thấy phía cửa truyền đến giọng nói của Lâm Thịnh, cô quay đầu lại thì thấy Lâm Thịnh cùng Hứa Hoài Thâm xuất hiện ở phía cửa.
Ánh mắt Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm trùng hợp dừng lại trên người đối phương, Cam Niệm lặng lẽ vẫy tay với cậu, cười giảo hoạt như tiểu hồ ly.
Khóe môi Hứa Hoài Thâm gợi lên một đường cong rất nhỏ, cậu đi đến phía sau Cam Niệm rồi ngồi xuống.
“Cam Niệm, Huệ Hân Nhi, đã lâu không gặp! Không đúng, Cam Niệm… chúng ta còn mới gặp nhau hôm trước.” Lâm Thịnh nói dứt lời, cậu quay sang nhướng mày với Hứa Hoài Thâm.
Cam Niệm cười cười, “Lâm Thịnh, sao tớ cảm thấy sau kỳ nghỉ đông trông cậu càng thêm trắng trẻo, mập mạp hơn vậy? Gần đây thịt lợn tăng giá, còn cậu lại tăng cân là
sao?!”
“Tăng cái rắm!”
Mọi người đều cười đến vui vẻ, bọn họ trêu đùa ầm ĩ đợi giáo viên chủ nhiệm lên lớp.
Hách Bội Bội đi vào, cả lớp trật tự hơn nhiều, cô nhìn quanh một vòng rồi mở miệng trêu đùa: “Lớp chúng ta sau khi ăn tết xong có vẻ như tâm tình rất phấn chấn nhỉ?”
Mọi người trăm miệng một lời: “Vâng ạ!”
“Có là tốt rồi, có học sinh nào mà không chán ghét trở lại trường học sau kỳ nghỉ cơ chứ… hồi xưa cô đi học cũng vậy.” Hách Bội Bội cười, “Học kỳ mới sắp bắt đầu, đây cũng là kỳ học đặt nền móng tương lai cho lớp
mười hai, vì thế mỗi người trong số các em càng phải nỗ lực nhiều hơn.”
Hách Bội Bội nhìn về phía Hách An, “Tan học em mang bài tập về nhà của các bạn lên văn phòng cho cô.” Sau đó cô lại nhìn mấy học sinh đang giành giật từng giây để làm bài tập ở phía dưới, “Sao cô thấy có vài người đang cuống cuồng viết viết xóa xóa, chẳng lẽ lúc này mới bắt đầu làm bài tập sao?”
Có nam sinh không biết sợ nói: “Cô giáo, ngày hôm qua em mới bắt đầu làm bài tập.”
Cả lớp cười vang.
Hách Bội Bội bất đắc dĩ lắc đầu: “Xem ra các em chỉ có cảm hứng làm bài tập khi phải trở lại trường học trước một ngày.”
Sau đó mọi người bắt đầu điểm danh và nộp học phí, Cam Niệm xoay người lại
phía sau, cô chống khuỷu tay lên trên mặt bàn rồi gọi Hứa Hoài Thâm đang cúi đầu chăm chú viết chữ, “Hứa Hoài Thâm, Hứa Hoài Thâm…”
Cậu ngẩng đầu lên, Cam Niệm cong môi cười: “Tối nay cùng ăn cơm được không?”
“Tối nay không được, tôi còn có một cuộc họp nhỏ.”
“Vậy sao… thật là đáng tiếc.”
Cậu khẽ cười, “Để hôm khác nhé?”
“Được được.”
Báo danh xong, toàn thể học sinh đi xuống tầng dọn vệ sinh chung. Cam Niệm
khoác tay Huệ Hân Nhi chậm chạp bước về phía trước, Huệ Hân Nhi nhận
thấy có một nam sinh xa lạ vẫn luôn nhìn Cam Niệm.
Huệ Hân Nhi lập tức nói chuyện này với Cam Niệm, “…Này, người mặc áo khoác màu xanh lục luôn nhìn cậu.”
Cam Niệm liếc mắt nhìn, quả nhiên nam sinh kia đang nhìn về phía cô, sắc
mặt cậu ta đỏ lên, mấy nam sinh bên cạnh thì đùn đẩy cậu ta, giống như
đang trêu chọc.
“…” Cam Niệm không biết người này là ai?
Huệ Hân Nhi khen Cam Niệm có sức hút quá lớn, còn Cam Niệm từ nhỏ đã trải
qua chuyện kiểu này nhiều lần nên cô tập mãi cũng thành thói quen và
cũng không để trong lòng.
Ai biết được vừa xuống đến phía dưới, đám người dần tản ra, bả vai Cam Niệm đột nhiên bị người ta vỗ một cái.
Cô quay đầu nhìn lại, phía sau chính là nam sinh mặc áo khoác màu xanh lục.
Nam sinh nhỏ giọng “Hi” một tiếng, trên mặt mang theo nụ cười ngượng ngùng rất nhạt. Mấy nam sinh bên cạnh cậu ta cũng ồn ào cả lên.
Cam Niệm: “???”
Cam Niệm bị một câu “Hi” của nam sinh làm cho ngây ngốc. Cô cẩn thận nghĩ lại thì càng khẳng định
bản thân không quen người này. Ngay cả diện mạo cũng rất xa lạ.
Nhưng câu nói kia của cậu ta lại là một câu chào hỏi quen thuộc, giống như hai người quen biết nói chuyện với nhau.
Bạn bè bên cạnh áo khoác màu xanh lục thấy vậy thì có chút thắc mắc…
Áo khoác màu xanh lục nhìn biểu tình mờ mịt trên mặt Cam Niệm thì cũng ngẩn cả người.
Bạn bè áo khoác màu xanh lục thấy Cam Niệm không thân thiện giống như trong tưởng tượng thì trong lòng cũng cảm thấy xấu hổ. Bọn họ lập tức kéo bạn mình rẽ sang con đường khác, đường ai nấy đi với Cam Niệm.
Thừa dịp không có người, đám bạn của áo khoác xanh lục liền lớn mật trêu chọc:
“Phương Bác, sao Cam Niệm lại không phản ứng lại cậu thế? Trông cô ấy giống như hoàn toàn không biết cậu, cậu nói hai người rất thân thiết… chẳng lẽ là nói dối bọn tôi?” Phương Bác chính là nam sinh mặc áo khoác màu xanh lục.
Phương Bác đỏ mặt cãi lại: “Mẹ kiếp, tôi lừa các cậu làm gì? Tôi có bị thần kinh đâu? Cô ấy chính là người nói chuyện với tôi suốt kỳ nghỉ đông!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...