Hứa Hoài Thâm nắm tay Cam Niệm.
Cam Niệm lập tức ngây ngẩn cả người, giây tiếp theo đã thấy Hứa Hoài Thâm kéo cô về sát bên người cậu, ngay sau là một chiếc xe máy phóng vút qua.
Hứa Hoài Thâm buông tay ra rồi không được tự nhiên rời ánh mắt đi chỗ khác, cậu không nói một lời nào nhưng hai bên tai lại đỏ ửng.
Bàn tay của nữ sinh vừa nhỏ vừa mềm mại, khác hoàn toàn với tay của nam sinh, cho nên Hứa Hoài Thâm rất sợ chỉ hơi dùng lực cũng có thể làm cô đau.
Mà Cam Niệm cảm giác như có một dòng điện chạy từ lòng bàn tay rồi chui thẳng đến lồng ngực… tê tê dại dại khiến nhịp tim của cô càng tăng tốc.
Vừa rồi chắc là nhìn thấy xe máy kia đi nhanh nên Hứa Hoài Thâm mới theo bản năng kéo cô vào sát người? Nếu không làm sao có thể giải thích cho hành động này…
Cam Niệm liếc mắt nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Hứa Hoài Thâm, cô liền lặng lẽ cười.
Đến quán cơm, hai người cùng nhau ngồi xuống, Hứa Hoài Thâm đẩy thực đơn đến trước mặt Cam Niệm, “Cậu chọn món đi.”
Cam Niệm chọn mì cay phô mai và ức gà chiên Hàn Quốc. Cô liếm môi, nhìn mấy món liên quan đến gà là đã thấy thèm.
Sau khi đồ ăn được bưng lên, Cam Niệm gắp mì rồi cúi đầu bắt đầu ăn. Đến lúc ăn xong, cô vừa ngẩng đầu đã thấy Hứa Hoài Thâm đang cắt nhỏ phần ức gà, chỗ nào dính xương thì cậu còn tỉ mỉ tách thịt và xương ra riêng.
“Cậu ăn đi.” Hứa Hoài Thâm nhẹ giọng nói.
Không ngờ trong lúc cô đang vui vẻ ăn mì thì Hứa Hoài Thâm lại giúp cô gỡ xương, đúng là quá tri kỷ…
Cam Niệm cắn một miếng ức gà rồi uống một ngụm coca, cô hạnh phúc đến nỗi ngồi đung đưa chân, vẻ mặt thì vô cùng thoả mãn.
Hứa Hoài Thâm ngẩng đầu nhìn dáng vẻ này của Cam Niệm, khoé miệng cậu khẽ cong, ánh mắt càng thêm nhu hoà.
Cơm nước xong xuôi, hai người đi đến quầy thu ngân, Hứa Hoài Thâm nhanh tay rút thẻ ra tính tiền trước. Lúc ra đến cửa, Cam Niệm mới nói:
“Bữa cơm này hết bao nhiêu vậy? Tớ và cậu chia đôi tiền nha.”
“Không cần đâu.”
“Nhưng mà…” Cô làm sao có thể không biết xấu hổ để khách trả tiền, huống hồ hôm nay cậu ấy cũng không ăn nhiều lắm, hầu như toàn là cô ăn mà thôi.
“Không sao, tôi tính mời cậu nên không cần phải chia tiền.” Hứa Hoài Thâm biết sơ qua tình trạng kinh tế nhà Cam Niệm, hơn nữa ở trong lòng cậu thì đây là sự ga lăng của phái mạnh.
Cam Niệm chỉ có thể thoả hiệp, “Vậy để tớ mời cậu đồ uống nha?! Lần này không cho phép cậu từ chối.”
Thấy Cam Niệm cố chấp như vậy, Hứa Hoài Thâm đành gật đầu đồng ý.
Hai người ngồi xe bus đến Giang Tân. Vừa xuống xe, nhìn thấy bên đường có quán trà sữa, Cam Niệm bèn nói với Hứa Hoài Thâm là mình đi qua đó mua nước, còn cậu đứng nguyên tại chỗ đợi là được rồi.
Cam Niệm mua xong, đến khi trở về đã thấy bên cạnh Hứa Hoài Thâm xuất hiện thêm một nữ sinh xa lạ. Nữ sinh kia đưa lưng về phía cô, một tay cầm chặt di động rồi nói gì đó với Hứa Hoài Thâm ở đối diện.
Hứa Hoài Thâm rất nghe lời đứng yên tại chỗ, sau đó cậu nhanh chóng nhìn thấy hai tay Cam Niệm cầm hai cốc nước đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt thì ngơ ngác nhìn bọn họ.
Lúc này thần sắc trên mặt cậu chợt trầm xuống, cậu lạnh giọng nói với nữ sinh vừa tiến lại gần: “Xin lỗi, tôi đã có bạn gái.”
Hứa Hoài Thâm vừa nói xong liền đi thẳng tắp về phía Cam Niệm.
Cam Niệm nhìn Hứa Hoài Thâm đi đến trước mặt mình, cô chớp mắt một cái rồi hỏi thử:
“Cậu quen nữ sinh kia à?”
“Không quen nhưng nữ sinh kia muốn xin wechat của tôi.” Hứa Hoài Thâm thành thật trả lời.
“À….” Cam Niệm giả vờ bình thường, “Vậy… vậy cậu cho không?”
“… Cậu nghĩ sao?”
Cam Niệm bĩu môi, trong lòng thì thầm mắng người này chưa gì đã trêu hoa ghẹo nguyệt, nơi nơi đều có ong bướm vây quanh.
Thấy Cam Niệm không vui mà còn giả vờ như không có gì, khoé miệng Hứa Hoài Thâm mang theo ý cười nhàn nhạt, sau đó cậu bổ sung thêm một câu, “Tôi không cho.”
Cam Niệm nghe xong liền nhoẻn miệng cười, cô đưa trà ô long cho Hứa Hoài Thâm:
“Của cậu đây!”
“Cảm ơn.” Hứa Hoài Thâm nhận trà, “Chúng ta đi thôi.”
Lúc hai người đến Giang Tân thì sắc trời đã dần tối, đèn đường đều đã được bật sáng, từng dãy đèn xếp thành hàng kéo dài vô tận.
Đi bộ ở Giang Tân có thể cảm nhận được rõ ràng hơi lạnh của gió mùa thu, xa xa phía mặt sông là những con thuyền chở hàng, còn ven bờ sông chính là một công viên được thiết kế đặc biệt. Buổi tối sẽ có rất nhiều người già và trẻ em đến đây đi dạo.
Ở dọc bên đường còn có quán nhỏ bán gậy nhấp nháy cùng mấy món đồ chơi nhỏ xinh, ngoài ra còn có cả gian hàng bán nước nho nhỏ.
Cam Niệm cùng Hứa Hoài Thâm chậm rãi bước trên một cây cầu bằng gỗ thông, “Hứa Hoài Thâm, bình thường cuối tuần cậu đều ở nhà làm gì vậy? Chẳng lẽ làm trạch nam?”
“… Cũng gần như thế.”
Cam Niệm cười cười, “Vậy tại sao hôm nay cậu lại muốn ra ngoài?”
Hứa Hoài Thâm chợt dừng bước chân, còn chưa trả lời thì tiếng chuông di động đã vang lên, cậu lấy ra nhìn thì thấy đó là điện thoại của mẹ cậu.
Sắc mặt cậu hơi trầm xuống, nhưng vẫn nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói nghiêm khắc của Hồng Hân: “Con đang ở đâu?”
“Có chuyện gì sao?” Thái độ của cậu càng lạnh lùng hơn so với Hồng Hân.
“Con nói chuyện với mẹ bằng cái thái độ này sao?!! Đi ra ngoài lâu như vậy cũng không biết gọi điện về nhà, con và bố con cả ngày chỉ biết khiến mẹ nhọc lòng!”
Hứa Hoài Thâm cau mày, “Mẹ đừng đánh đồng con với bố.”
Hồng Hân hít sâu một hơi, “… chừng nào thì con về nhà?”
“Để sau rồi nói, con tắt máy đây.”
Cam Niệm ở bên cạnh nhìn Hứa Hoài Thâm nói chuyện điện thoại, cô thấy sắc mặt cậu thay đổi nghiêm trọng, còn giọng nói lạnh lùng kia khiến người ta không rét mà run. Cam Niệm nghe được giọng nữ ở đầu dây bên kia, hình như là hỏi cậu ấy khi nào về nhà.
Cam Niệm mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi: “Cậu sao vậy? Là mẹ cậu gọi điện thoại cho cậu sao?”
Hứa Hoài Thâm vẫn nhíu mày không nói gì, Cam Niệm tưởng rằng mẹ cậu gọi điện thúc giục cậu trở về, cô bèn nói: “Nhà cậu gọi điện giục cậu về thì cậu cứ về trước đi, để hôm khác chúng ta đến chơi ở Giang Tân.”
Hứa Hoài Thâm nhìn cô rồi từ từ mở miệng: “Không sao, chúng ta đi thôi.”
Cam Niệm gật gật đầu, không nói thêm bất cứ câu nào nữa. Nhưng cô có thể cảm giác được áp lực nặng nề toát ra từ người Hứa Hoài Thâm, nghĩ lại giọng điệu khi cậu ấy nói chuyện điện thoại với mẹ, cô lập tức đoán… chẳng lẽ quan hệ giữa hai người không được tốt?
Thấy phía trước có một chiếc xích đu, Cam Niệm liền lôi kéo tay áo cậu, “Chúng ta qua kia ngồi nghỉ một lúc nha?!”
Hứa Hoài Thâm gật đầu, hai người cùng ngồi xuống. Cam Niệm uống một ngụm trà sữa, đầu lưỡi quét một vòng trên cánh môi mềm mại, vẻ mặt hạnh phúc.
Sau khi uống xong, Cam Niệm quay đầu sang lập tức thấy Hứa Hoài Thâm đang nhìn mình. Cô ghé sát vào người cậu, đôi mắt giảo hoạt chớp chớp, “Bị tớ bắt được quả tang cậu đang nhìn trộm tớ rồi nhé?!”
Thấy Hứa Hoài Thâm mất tự nhiên rời tầm mắt, Cam Niệm cười càng tươi, “Hứa Hoài Thâm, tớ phát hiện ra đôi khi cậu còn rất đáng yêu, ha ha.”
“…”
“Tớ nói thật, bọn họ đều nói cậu lạnh lùng nhưng tớ lại không thấy như vậy. Đôi khi cậu sẽ chủ động giúp đỡ tớ, còn dạy tớ giải đề… dù sao trong lòng tớ thì cậu là người đặc biệt tốt.”
Hứa Hoài Thâm quay đầu đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Cam Niệm.
Cam Niệm lập tức nói, “Cậu đối với tớ tốt như vậy, cho nên tớ hy vọng tớ cũng có là chỗ dựa cho cậu. Tớ muốn mỗi khi ở bên cạnh tớ, cậu sẽ thật vui vẻ, tớ không muốn cậu gặp phải bất kỳ chuyện gì không thoải mái.”
Hứa Hoài Thâm hiểu rõ ý Cam Niệm, “Tâm tình tôi không tốt không hề liên quan đến cậu… nguyên nhân xuất phát từ phía gia đình tôi.”
“Cậu cãi nhau với mẹ sao?”
Hứa Hoài Thâm không trả lời, cậu không biết nên nói thế nào với người khác về chuyện không hay ở trong nhà.
Trong mắt những người khác, gia đình cậu là một gia đình giàu có, hạnh phúc, con trai học giỏi khiến bao người hâm mộ. Nhưng trong lòng cậu, cậu không hề thích gia đình mình một chút nào, thậm chí cậu còn thấy chán ghét và muốn chạy trốn.
Cam Niệm nhìn phản ứng của Hứa Hoài Thâm, cô cúi đầu nhìn cốc trà sữa trong tay, bàn tay nhỏ khẽ vuốt ve hoa văn in trên cốc, sau đó cô bắt đầu nói về chuyện trong nhà:
“Thật ra nhà tớ là gia đình rổ rá cạp lại, bố mẹ tớ đã ly hôn từ khi tớ còn nhỏ, sau đó mẹ đi tái giá. Mới đầu tớ rất hâm mộ những người có bố mẹ bên cạnh, nhưng sau này tớ lại phát hiện ra… gia đình mới cũng rất vui vẻ, bọn họ đối với tớ cũng rất tốt. Tuy là gia đình mới nhưng tớ lại được nhận sự ấm áp của một gia đình nguyên vẹn…”
“… Cậu đừng thấy tớ suốt ngày cười hì hì nghĩa là tớ không có chuyện gì. Thật ra tớ cũng có chuyện phiền não đó, mặc dù tớ và dượng có quan hệ rất tốt, nhưng kinh tế nhà tớ lại không được tốt cho lắm. Sáng nay tớ còn tình cờ biết được chuyện dượng thất nghiệp…”
Cam Niệm thở dài một tiếng, giọng điệu bất đắc dĩ: “Tớ rất muốn được giúp đỡ bọn họ, nhưng tớ lại bất lực. Tớ chỉ biết chính mình phải học thật tốt mới có thể khiến bọn họ yên tâm. Nếu tớ mà có thành tích tốt như cậu, khẳng định hai người ấy sẽ rất vui vẻ.”
Hứa Hoài Thâm yên lặng nhìn chăm chú sườn mặt của Cam Niệm. Trong lòng cậu chợt hoảng sợ, cậu không nghĩ một người vui vẻ như cô ấy cũng sẽ có gánh nặng như vậy…
Ánh mắt cậu không hề che dấu sự đau lòng, cậu dịu dàng nói:
“Thật ra không phải chỉ mỗi học tập mới đại biểu cho tất cả, chẳng qua cậu chưa phát hiện ra ưu điểm độc nhất vô nhị trên người mình mà thôi.”
Thấy Cam Niệm nở nụ cười, Hứa Hoài Thâm chậm rãi mở rộng lòng mình:
“Bố mẹ tôi thường xuyên cãi nhau, bọn họ không hạnh phúc.”
“Cho nên vì bọn họ cãi nhau nên hôm nay cậu mới ra ngoài sao?
“Đúng vậy.”
Cam Niệm không nghĩ tới gia đình Hứa Hoài Thâm lại xảy ra chuyện như vậy, cô an ủi: “Kỳ thực chúng ta không thể hiểu được thế giới của người lớn và cũng không thể can thiệp được. Hiện tại việc quan trọng nhất là cậu phải duy trì thành tích học tập và thi đỗ đại học.”
Cam Niệm nhìn thẳng vào đôi mắt của Hứa Hoài Thâm, “Tất cả chuyện không tốt rồi sẽ qua đi và chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Hứa Hoài Thâm nhìn đôi mắt long lanh như dòng sông của Cam Niệm, cậu cảm giác như có người đang nhẹ nhàng vuốt ve nỗi đau xót sâu thẳm trong nội tâm, rồi mang theo sự ấm áp ôm lấy trái tim yếu ớt.
Hứa Hoài Thâm gật đầu, đáy mắt chậm rãi sinh ra ánh sáng.
Cam Niệm thấy tâm tình Hứa Hoài Thâm đã tốt hơn, cô liền đứng dậy và nói: “Chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Đi được một đoạn, Cam Niệm nói muốn xuống kè đá để đón gió, mà xuống được đó thì bọn họ phải đi qua một con dốc khá đứng. Cam Niệm đi ở phía sau, cô phát hiện ra giày của mình ma sát không tốt, mấy chỗ vừa đi qua thiếu chút nữa thì trượt chân té ngã.
Hứa Hoài Thâm quay lại thấy Cam Niệm đang ủ rũ cúi đầu, mày nhỏ nhíu chặt, bước đi cực kỳ cẩn thận.
“Cậu sao vậy?”
Cam Niệm ngẩng đầu nhìn Hứa Hoài Thâm, khoé miệng méo xệ, vẻ mặt vô cùng đáng thương, “Hứa Hoài Thâm, hay là chúng ta không đi nữa? Giày tớ rất trơn, tớ sợ bị ngã…”
Hứa Hoài Thâm nhớ tới dáng vẻ lôi kéo tay cậu, rồi chỉ về phía bờ sông cùng vẻ mặt hưng phấn nói muốn đi xuống kè đá của cô, cậu bèn nói:
“Đưa tay cho tôi.”
Cam Niệm nghe được giọng nói trầm thấp của Hứa Hoài Thâm, cô ngẩng đầu lên đã thấy cậu giơ tay đến trước mặt, không nói gì mà chỉ nhìn cô.
Cam Niệm sửng sốt chừng hai giây, sau đó đưa tay ra.
Tay cô được cậu nắm vững vàng, tiếp theo cậu dắt cô chậm dãi đi xuống dưới. Tay cậu ấm áp có lực khiến trái tim cô nhảy lên kịch liệt, còn nội tâm là mười phần an toàn.
Cái nắm tay này khác hoàn toàn với cái nắm tay ngắn ngủi bất ngờ lúc trước, lần này Cam Niệm có thể chân thật cảm thấy hai người bọn họ đang tiến gần lại phía nhau.
Bề ngoài Hứa Hoài Thâm rất bình tĩnh nhưng bên trong lại dậy sóng, cậu cảm giác như có thứ gì đó đang lấp đầy khoảng trống bên trong.
Cậu cúi đầu liền thấy gương mặt Cam Niệm phiếm hồng, lông mi khẽ run rẩy, đôi mắt hoa đào xinh đẹp toát ra vẻ ngượng ngùng.
Cậu vẫn luôn chán ghét nữ sinh chủ động, nhưng Cam Niệm là ngoại lệ. Ngày thường cô nàng này rất hay chủ động trêu chọc cậu, đến khi cậu đáp lại thì sẽ lộ ra vẻ thẹn thùng. Nhìn cô giống như tiểu hồ ly, kỳ thật đôi khi lại chính là con thỏ nhỏ.
Hứa Hoài Thâm cong môi cười rồi nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cam Niệm—”
Cam Niệm ngẩng đầu: “Hả?”
“Mặt cậu đỏ rồi kìa.”
Giọng nói của cậu ẩn ý cười, giống như một chiếc dùi trống gõ vào trái tim Cam Niệm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...