Ngoại truyện 2: Ghen tuông.
Từ ngày thấy chân dung vào hôm đại hôn, văn võ của triều không ai không cảm thấy kinh hãi thế tục, nhưng cũng không ai dám nói rõ ràng việc này. Song chỉ cần hai ba người tụ tập cùng một chỗ thì sẽ giống như đang trong phiên xử, lời muốn nói tuôn ra không ngừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện trái với luân thường như vậy, những người đó một bụng đầy sách thánh hiền, theo đuổi đạo lý thế gian, sao có thể nhịn được?
Nhưng Hoàng đế vừa mới thu dọn sạch sẽ trong ngoài triều đình, khi Thái sư cáo lão hồi hương nước mắt ly biệt rơi ở cửa khẩu còn chưa khô kìa, nhìn thi thể của Ung Quốc công được đưa về khiến lòng bàn chân người nhìn cũng phát lạnh, vết máu của Định vương trên triều đình vẫn có thể lờ mờ thấy được, hai vị Diêm La Vương này vốn cũng không phải người dễ chọc, hiện nay thành phu thê, càng thêm không cho người khác đường sống.
Cứng rắn đối chọi không được, vậy thì chuyển qua đường nhỏ, không ít người nhìn Hoàng đế lớn lên, cuối cùng mấy trung thần trong lòng minh quân cùng tập hợp với nhau, cố gắng hết sức yêu cầu mở tuyển tú, lấp đầy hậu cung. Trước đây Hoàng đế vẫn chưa lập hậu, bổ trống hậu cung cũng xem như là thủ lễ, nhưng hôm nay không còn lý do đó nữa, nhóm quần thần trung quân ái quốc, lão phu tử khắc kỷ phục lễ (1) tất nhiên nắm chặt điểm này, trông đợi các kiểu mỹ nhân lấp đầy hậu cung, dẫn tâm tư sai lệch của Hoàng đế về với chính đạo, Lý Đàn mê hoặc tâm hồn người kia rốt cuộc vẫn lớn hơn Hoàng đế 6 tuổi, chờ thêm mấy năm nữa nhan sắc không còn tươi trẻ, tất nhiên Hoàng đế sẽ lạnh nhạt, vắng vẻ.
(1) Câu đầy đủ là “Khắc kỷ phục lễ vi nhân” của Khổng Tử. Câu này có nghĩa là con người phải từ bỏ tính tham lam, ích kỷ, phải hạn chế lòng mình mà hành động theo đúng chân lý, theo trật tự lễ pháp là phải có trí để hiểu biết nhận ra chân lý và hành động theo chân lý; là phải có dũng để bảo vệ và hành động theo chân lý. (Nguồn: https://hngocvinh54.violet.vn/)
Điều khó giải quyết chính là Độc Ngọc thật sự không thể tùy tiện chém đầu đám người này, một là trước đây vốn đã chém giết có chút nặng, sợ mang tiếng độc đoán bạo dân, hai là sau khi lập Lý Đàn làm hậu không nên phách lối, làm ẩu ngược lại có thể khiến chuyện này to thêm, ba là những người này quả thực không phải tồn tại dị tâm, mà là mấy lão bảo thủ đọc Tam cương Ngũ thường đến mức thấm vào trong đầu ngấm vào trong xương cốt rồi, nói cố chấp đúng là cố chấp thật, nói trung thành cũng thật sự trung thành, cho nên không thể tùy tiện xử trí, khiến cả triều thất vọng.
Bởi vậy những sổ con đều giữ lại toàn bộ không chuyển lại, từ sau khi đại hôn vị Hoàng đế không một ngày nào không lưu luyến Vị Ương Cung, lần đầu tiên trở về thư phòng của mình, sầu não nhìn đống ngôn từ cứng rắn đầy giấy kia.
Độc Ngọc nhíu mày, đang muốn đóng sổ con trong tay này, lại thoáng bị rút đi, chỉ nhìn thấy đôi tay trắng nõn tinh tế, sơn móng tay đỏ càng thêm ba phần quyến rũ. Hắn vội quay đầu lại, quả nhiên thấy Lý Đàn đang ung dung đọc từng câu từng chữ, “Con cháu Hoàng đế có quan hệ mật thiết đến vận mệnh đất nước, không được đối phó qua loa, vạn tuế bận rộn chuyện triều chính đã lâu, bây giờ đã lập hậu, càng nên mở rộng hậu cung, nạp thêm người thiện lương…” Tiếp theo càng viết càng lộ liễu, chỉ thiếu nước nói thẳng yêu nữ Thái hậu kia không được, thanh danh anh minh một đời của Hoàng đế tuyệt đối không thể bị hủy hoại được, vô cùng đau đớn như muốn chọc thủng tờ giấy vậy.
Nàng đọc một câu, đôi mắt như đao liếc một cái, lông mi đen tập trung ở đuôi mắt nhếch lên, có khiêu khích, có trêu chọc, có kiêu ngạo, ngược lại thật sự có dáng vẻ của một yêu cơ hại nước hại dân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt như đao kia đâm thẳng vào người Độc Ngọc khiến hắn thấy ngứa ngáy, giống như trái tim đang lăn trên mặt đất trải thảm lá thông thật dày, khắp nơi đều tràn ngập sự ngứa ngáy bao phủ, hắn không nhịn được duỗi tay bắt lấy yêu nữ kia, lại bị nàng xoay vòng eo yểu điệu, nhẹ nhàng tránh đi, đầu ngón tay trống trơn lướt qua góc váy Nghê Thường Vũ Y (2), khiến người ta càng thêm thần nhộn nhạo.
(2) Là vũ nhạc cung đình dưới thời Đường, thuộc điệu "Thương" (Nguồn: https://kilopad.com/)
Nàng cười nhẹ mắng: “Ngu ngốc.” Âm cuối khẽ lên cao, giống như cái móc câu.
Nói như vậy, đổi lại là người khác nói, không biết là đầu đã rơi mấy lần, nhưng người nói lại thoải mái tự tại, người nghe lại cười rạng rỡ, cực kỳ giống dáng vẻ người ngốc. Mắt thấy hắn sắp đứng dậy tự mình đi bắt lấy nàng, Lý Đàn lại xoay người một cái ngồi trên mép bàn, đôi chân trắng nõn tinh tế giẫm lên giữa chân Độc Ngọc, lúc này Độc Ngọc mới phát hiện nàng đi chân trần tới, đang muốn dạy dỗ nàng vài câu, lại bị đôi chân trần tô sơn móng đỏ kia đoạt mất thần hồn.
Lý Đàn cứ như vậy nửa vắt chân, để mắt cá chân nhỏ lẻ loi, từng cái từng cái chà lên nơi giữa hai chân Độc Ngọc, không nặng không nhẹ, nơi đó gồ lên một tấc nàng sẽ lùi một tấc, chỉ chốc lát sau nơi đó đã căng phồng thành một đống lớn.
“Ban ngày như vậy…” Độc Ngọc khó khăn tìm lý trí trở về, nhưng chỉ nói được bốn chữ thì không nói nổi nữa, trên tay cũng không dừng, nâng gót chân trắng nõn kia lên, đầu ngón tay không ngừng sờ nắn.
“Sao nào, chàng không thích?” Nàng giống như đứa trẻ nghiêng đầu, rồi mới cười đến híp mắt, ác ý nói: “Nhưng cái này không phải chính tay chàng tô sao?”
Đây cũng là chuyện ân ái, móng tay kia được tô thế nào, tất nhiên hắn rõ ràng nhất, một nén nhang Nguyệt Yến có thể tô xong móng tay, vì sao hai người này từ ban ngày ban mặt làm loạn đến nửa đêm.
“Thích, sao lại không thích được.” Tay hắn đặt lên mắt cá chân của nàng, tỉ mỉ vuốt ve, cả người cũng có chút khoan khoái ngồi xuống, dựa vào lưng ghế, lơ đãng hơi nâng eo, dùng nơi căng phồng chạm vào lòng bàn chân nàng.
Khóe mắt Lý Đàn cong lên tựa như chứa rượu, liếc mắt một cái đã khiến người ta say đắm, nàng kéo một cây trâm trên đầu xuống, mái tóc đen như thác nước rủ xuống, nàng cầm phần đuôi trâm giống như đùa giỡn mà dùng phần nhọn chỉ vào Độc Ngọc, uy hiếp: “Khá khen cho câu nạp thêm người thiện lương, nạp vào để làm gì, phòng không gối chiếc sao?”
Quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm (3), hắn biết rõ người trước mặt từng có thể sử dụng một cây trâm đâm chết người khác, lại cười đến ung dung tự tại, “Bảo bối cũng học được cách uống dấm rồi?” Gọi đến buồn nôn như vậy.
(3) Nghĩa đen quân tử nên tránh nơi nguy hiểm. Điều này bao gồm hai khía cạnh: một là đề phòng trước khi chúng xảy ra, nhận thức trước những nguy hiểm tiềm ẩn và thực hiện các biện pháp phòng ngừa; hai là rời đi kịp thời nếu bạn thấy mình đang ở trong tình huống nguy hiểm. (Nguồn: https://baike.baidu.com/)
“Hừ!” Lý Đàn nhẹ nhàng phỉ nhổ, cả đuôi lông mày đến khóe mắt đều phong tình, lớn tiếng nói: “Mỹ mạo, tài trí, tâm tình, Lý Đàn ta bại dưới tay ai? Nếu như chàng dẫn người vào cung, vậy chính là dẫn vào đại ngu xuẩn đệ nhất thiên hạ này, đến lúc đó không phải chàng không cần ta, mà là ta không cần tên ngu xuẩn như chàng.” Nàng vừa nói vừa cười, cực kỳ tiêu sái.
Độc Ngọc cũng cong khóe miệng theo nàng, đôi mắt thoáng hiện lên vài nếp nhăn khi cười, trên tay lại không khách khí mà thuận theo chân trần thăm dò hướng lên trên, chỉ thấy làn váy thêu hoa sen bị vén lên giống như gợn sóng, hơi nhấp nhô, chạm vào chính là trơn nhẵn đầy tay, yêu nữ này quả nhiên là không mặc tiết khố, bàn tay hắn càng vào sâu, ánh mắt càng sậm màu, động tác cũng càng thêm phóng đãng.
Cách làn váy Lý Đàn đè đôi tay đang làm loạn của hắn, nghiêm mặt trách mắng: “Đường đường thiên tử, sa vào váy phụ nhân, còn có chút tiền đồ nào không?”
Lực của đôi tay kia cần nhẹ không nhẹ, cần nặng không nặng, thiếu một chút chính là đã nghiện còn ngại, thêm một chút lại thành từ chối, Độc Ngọc được nàng nuôi lớn, hiển nhiên cũng rất biết điều, lập tức nhướng một bên lông mày, cười vô lại nói: “Cái này mà gọi là sa vào váy phụ nhân sao, kiến thức của phu nhân không khỏi quá hạn hẹp rồi, hôm nay vi phu sẽ chỉ cho nàng biết cái gì mới thật sự là sa vào váy.”
Nói xong lập tức khép một chân nàng trên bàn, hai chân thoáng cái mở lớn, từ bên trong làn váy lộ ra da thịt tuyết trắng, hắn cúi người xuống, dọc theo nơi diễm sắc kia một đường hôn xuống, mỗi một chỗ đều để lại vết đỏ, chỉ chốc lát sau đã giống như đóa mai rơi trên tuyết, kiều diễm vạn phần, khó mà thu lại.
Cứ như vậy xuống dưới, hắn còn chưa chân chính hôn chỗ kia, chỉ là sát lại gần cảm nhận được hơi ẩm ướt lặng lẽ lan tràn, hắn ở chỗ thấp hướng lên hơi liếc nhìn Lý Đàn, khóe mắt hiện lên chút sắc đỏ động tình. Nhìn dáng vẻ này của hắn, Lý Đàn chỉ cảm thấy một trận bủn rủn vọt tới dưới thân, rõ ràng là nam tử, lại không biết vì sao cân được hai chữ phong tình, nàng không nhịn được mềm eo, thiếu chút nữa sắp nằm phục trên bàn, chỉ có thể dùng khuỷu tay chống đỡ.
Dưới thân truyền đến nụ cười trầm thấp, Độc Ngọc cũng không tra tấn nàng nhiều lắm, lập tức hôn lên nơi tư mật hơi ẩm ướt kia, dùng đầu lưỡi đùa giỡn cánh hoa mềm mại, thỉnh thoảng ngậm cánh hoa kia vào trong miệng, dùng đầu răng nanh nhẹ nhàng cắn liếm, sau đó lại dùng đầu lưỡi chạm vào từng chút, tiến vào bên trong môi nhỏ, cạy mở môi huyệt đóng chặt, quét qua nếp nhăn nhỏ mịn trên vách tường, giống như móc câu trêu chọc, dấy lên ngọn lửa.
Lý Đàn đã gần như nằm bệt ở trên bàn, một chân đặt ở mép bàn, một chân khác đặt ở trên vai hắn, da thịt trắng mịn bị hoa văn thêu trên vai hắn ma sát đến đỏ lên, nàng không nhịn được duỗi tay hướng về búi tóc quy củ của người đang chìm đắm giữa hai chân nàng, năm ngón tay trắng trẻo cắm thật sâu vào mái tóc đen nhánh, theo động tác của hắn thỉnh thoảng nắm chặt.
Một chút chất lỏng mờ ám tràn trên bàn, thuận theo vân gỗ màu nâu chậm rãi lan ra, khiến bàn gỗ nhuộm một màu sắc ái muội, tiếp đó trượt xuống mép bàn, rơi xuống kéo thành sợi chỉ mảnh dài, sau đó cuối cùng rơi trên mặt giày đen của hắn.
Độc Ngọc đùa giỡn đủ rồi, cuối cùng đứng dậy, tay còn dán lên cặp mông như trái đào của nàng không nỡ buông tay, nắm đầy tay như vậy, dùng sức vừa rút đi kéo nàng lại gần, sau đó đỡ gậy thịt đâm vào.
Chỗ kia đã được hầu hạ đến cực kỳ mềm mại trơn trượt nóng ướt, đầu nấm thô to của hắn phá vỡ tầng tầng lớp lớp nếp nhăn dày đặc vọt vào, khiến vật nhỏ cực kỳ tham lam mà mút lấy vật cứng của hắn.
Vách tường bóp lấy gân xanh trên gậy thịt, giống như một trận cờ tình dục, đầu cột căng đỏ ngoan cố mở ra từng tấc nếp uốn, lấp đầy tất cả cảm giác hư không, thế này còn chưa đủ, còn chưa ép nàng mở ra nơi tư mật nhất, tiếp nhận đồ hư hỏng này.
Hắn duỗi tay giữ lấy bờ vai mỏng manh của Lý Đàn, đỡ nàng rồi lập tức tiến vào nơi sâu nhất, Lý Đàn bị kích thích đến mức nức nở thành tiếng, mà hắn lại cực thích nghe âm thanh kia, càng có hứng thú, biến đổi cách thức đâm vào nơi run rẩy kia.
“Tàng Châu, thích nơi này?” Hắn còn muốn mặt dày đặt câu hỏi, nói một chữ lại đâm vào sâu thêm một phần, cảm nhận được nơi sâu kín kia từng chút bắt đầu xoắn chặt, có thể coi là được lợi cho hắn, được mút đến xương cụt tê dại.
Lý Đàn không nói thành lời nữa, chỉ cắn chặt môi, cắn đến mức trắng bệch, nghiệp chướng kia đau lòng, cúi người dịu dàng mút hôn nàng, còn tranh thủ trong lúc hôn thở hổn hển nói mấy câu vô lại: “Nương tử ngoan, đừng cắn bản thân, vi phu đau lòng vô cùng.”
Ngoài miệng thì nói đau lòng vô cùng dưới thân lại xảo trá chuyên chọn nơi ấy đâm vào, hiện giờ hắn đã quen thuộc với cơ thể Lý Đàn vô cùng, cảm nhận gậy thịt của hắn ngâm mình trong huyệt nhỏ trơn ướt quả thực quá mất hồn, thừa dịp thuận tiện này, hơi giương gậy thịt, đâm lung tung trên vách tường.
Lý Đàn càng thêm xụi lơ, bị hắn hôn đến sưng miệng, tiếng rên rỉ mềm mại không ngăn được nữa, từ trong hàm răng tràn ra, âm thanh kia nhẹ nhàng mềm mại còn hữu dụng hơn thôi tình dược mạnh nhất trên đời, khiến thái dương Độc Ngọc nổi gân xanh, cũng đã không còn tâm sức trêu chọc nàng nữa, im lặng, từng cái từng cái càng thêm mạnh mẽ xâm phạm.
Trải qua mấy lượt như vậy, Lý Đàn có chút không chịu nổi, rên rỉ dùng tay đẩy hắn, tiếc rằng trước mặt nàng một mảnh lộng lẫy, nhìn cũng không rõ ràng nữa, vươn tay quơ loạn ngược lại bị hắn ngậm lấy, ngậm đầu ngón tay trắng nõn trong miệng mút cắn, tay nối liền với trái tim, chút nhói đau do đầu răng ma sát càng thêm hóa thành từng dòng điện nhỏ chui sâu vào trong thân thể.
Lý Đàn kêu lên chói tai tiết ra, toàn nước là nước, trực tiếp thấm nước áo choàng đế vương, nhưng Độc Ngọc cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ nắm lấy eo nhỏ của nàng trực tiếp đâm vào.
Gậy thịt đáng sợ nổi lên gân xanh cực nhanh cực mạnh mẽ ra vào trong huyệt thịt ẩm ướt mềm mại, vừa lùi đã lùi đến tận đỉnh, cạnh đầu nấm quét qua nếp uốn trong hoa huyệt, cực kỳ ngứa ngáy, vừa tiến cũng tiến vào đến tận gốc, hai trúi tròn trịa đánh bạch bạch trên cánh hoa non nớt, tạo nên sắc đỏ mị hoặc.
Lý Đàn thật sự không chịu nổi, kiểu quen thói hiếp yếu sợ mạnh như nàng thức thời nhất, cố gắng ưỡn người, dịu dàng gọi.
“Tướng công.”
Cảm giác người trên thân lập tức thở thô bạo, mềm eo, sóng mắt quyến rũ gọi từng tiếng “Tướng công”, nhìn đôi mắt hắn đỏ lên, càng xoắn chặt hạ thân, con ngươi có thể nặn ra nước, ngoài miệng gọi từng tiếng, cuối cùng cảm nhận được Độc Ngọc vô cùng tàn nhẫn đâm vào mấy chục cái, sau đó bắn vào.
Một giọt mồ hôi từ trán hắn rơi trên môi nàng, mằn mặn. Độc Ngọc ngã trên người nàng, lại vẫn không quên dùng tay chống lên mặt bàn, tránh đè nặng bảo bối của hắn.
Hai người bình tĩnh trong chốc lát, Lý Đàn cảm nhận được hơi thở nóng ướt của Độc Ngọc phả vào tai nàng, khiến nàng không nhịn được đỏ tai, lại bị Độc Ngọc nhân cơ hội hôn lên, sau đó nghe thấy hắn dịu dàng nói: “Ta không muốn nghênh đón người khác tiến cung, trong mắt trong tim ta chỉ có nàng, nàng cũng đừng học mấy người phụ nhân bình thường kia, ra vẻ rộng lượng, cần phải độc chiếm ta, ngay cả mèo cái cũng không được phép tiếp cận ta mới được.”
Lý Đàn bị lời nói của tên vô lại này chọc cho nở nụ cười, dùng ngón tay vừa chĩa vào trán hắn đẩy hắn ra xa một chút, lại thấy người này lập tức dính người sát lại, nóng như vậy, lại cứ muốn để dính nhớp thế này mà quấn lấy nhau, không nhịn được vừa bực mình vừa buồn cười, còn có một chút ngọt ngào rạo rực.
“Bây giờ cảm thấy được, về sau không cho đổi ý, cho dù đổi ý cũng không có cơ hội, nếu bị ta bắt được, chàng biết ta đấy, tất nhiên có muôn vàn thủ đoạn cho chàng đi gặp Diêm La Vương.” Nàng mỉm cười nói lời này, nhưng ở trong sự vui đùa cất giấu ba phần nghiêm túc.
Độc Ngọc bắt lấy cổ tay nàng, hôn lên mặt trong cổ tay nàng, sau đó nhìn vào mắt nàng nói: “Khi còn bé, ta thấy tình trạng của mẫu phi cùng các phi tần, khi đó ta đã nghĩ, tam cung lục viện thì làm sao, chẳng qua là từng phần mộ chưa đóng kín mà thôi, giam cầm từng người đánh mất trái tim, cho dù là Tiên đế, có đôi khi ta nghĩ, cũng cảm thấy chẳng qua là một kẻ đáng thương không ai đối đãi thật lòng mà thôi.” Hắn khẽ thở dài, nói tiếp: “Sau đó lại cầu mà không được nàng, cũng coi như chịu đủ loại giày vò, hiện giờ cầu được người thật lòng, ta không muốn bất cứ chuyện gì đến làm phiền, chỉ muốn cùng nàng cứ như vậy, cùng nhau sống thật lâu thật lâu, sống chung chăn, chết chung huyệt. Hơn mười năm qua đi, ta chỉ yêu duy nhất một mình nàng, đời người cũng chỉ có vậy, ta cũng chỉ muốn ở bên một mình nàng. Cho đến thời khắc ta nhắm mắt, ta cũng chỉ hy vọng người bên cạnh ta, là nàng.”
Ánh mắt hắn trực tiếp, chứa đựng sự dịu dàng tình cảm, Lý Đàn là người lười nhác như vậy, quen thói nói lái chọc cười, thời khắc này cũng không còn trốn tránh, nghênh đón ánh mắt hắn, nhẹ nhàng hôn lên mắt hắn, mười ngón tay đan vào nhau.
Thật lâu, cuối cùng thừa nhận: “Ban nãy ta, quả thực có uống chút dấm, chỉ một chút thôi, không có nhiều hơn đâu, không được vì thế mà tự cao, dùng điều này cười nhạo ta.”
Độc Ngọc ngẩn người, sau đó khẽ bật cười, nhìn hai con ngươi lóe sáng của nữ tử dưới thân, lại hôn xuống.
Ngày hôm sau, sổ con chồng chất đã lâu cuối cùng cũng được chuyển trở lại, Hoàng đế né tránh tuyển tú, chọn ra mấy người được yêu cầu cao nhất trong những “Cô nương tốt” trình lên hoặc công khai hoặc bí mật, tất cả đều được ban hôn, phần lớn được kết đôi với công thần của cuộc chiến, cùng với việc chỉ hôn còn có ý chỉ thăng quan phong tước của những đối tượng có hôn phối, những đối tượng này phần lớn là cận thần của thiên tử, xuất thân không tệ, bây giờ lại có tiền đồ, tuổi còn trẻ, ngược lại cũng không tính là bạc đãi những cô nương này.
Chiêu rút củi dưới đáy nồi này, khiến người ta trở tay không kịp, một số đại thần tuổi tác cao, ở lâu trên triều đình lén ngẫm xem thủ đoạn này giống của ai, nhưng rốt cuộc không có cách nào, chỉ có thể trông cậy vào kỳ tuyển tú năm sau tái chiến.
Nhưng một năm lại một năm nữa qua đi, Hoàng đế không thích tuyển tú nhưng lại thích làm Nguyệt Lão, mỗi năm danh tự khuê nữ nhà ai được đề cử trên bàn hắn, cách mấy ngày sau lại được ban cưới cho người khác, thêm mấy lần như vậy, mọi người đều hiểu rõ tâm tư Hoàng đế.
Tuy cảm thấy Hoàng hậu nương nương ghen tị vô lý vô cùng, nhưng Hoàng đế lại thích bênh vực người mình, triều thần cánh tay mảnh không thể véo được bắp đùi lớn, cộng thêm Hoàng hậu ngoại trừ ghen tị, ở bên ngoài cũng không bắt được chỗ thiếu sót, sinh con nối dõi, quản lý hậu cung, gọn gàng đâu ra đấy, mà điều trí mạng nhất không ai dám nhắc tới, trung thân muốn trung thành nhưng cũng cần đầu chứ, dần dà, trên dưới triều đình cũng đành phải nhắm mắt vuốt mặt chấp nhận.
Hoàng đế Đại Tề đời thứ tư, Tề Tuyên Đế Tề Hằng, niên hiệu Nguyên Xương, chăm lo việc nước, chăm sóc bá tánh, dùng người hiền tài, thiếu niên tài năng tuấn mỹ dũng cảm xuất thân bần hàn, đối nội chỉnh đốn hệ thống quan viên, thể chế quân đội, bình định phiên vương, đối ngoại đánh lui ngoại địch, mở rộng lãnh thổ, từng bước cải thiện tất cả vấn đề tồn tại trước đây, đất nước từng bước hưng thịnh, bách tính sung túc, sử xưng “Nguyên Xương trung hưng (4)”.
(4) Sự hưng thịnh phát triển trở lại của một quốc gia sau thời kỳ suy yếu hỗn loạn. (Nguồn: https://zhidao.baidu.com/)
Nhưng điều khiến người đời ca ngợi vị Hoàng đế này, còn có hôn nhân của hắn, trong hậu cung, từ đầu đến cuối chỉ có một Hoàng hậu, tương truyền Hoàng hậu là chất nữ của dưỡng mẫu Thái hậu hắn, bởi vì ở Bắc Cảnh bất ngờ cứu giá mà vào cung, hai người trước sau sinh được một nữ hai nam, bầu bạn cả đời, tình cảm rất sâu đậm, khi còn sống thường ngày đều chung một phòng, sau khi chết đi theo di chỉ, đế lăng hậu lăng hợp về một chỗ.
Sống chung chăn, chết chung huyệt.
Hoàn toàn văn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...