Trộm ngọc

 
Chương 9: Dâng sớ.
 
“Hôm nay bên dưới ổn định, Nguyên Xương trung hưng (1), ngoại trừ tệ nạn kéo dài các đời, dân sinh dưới ơn huệ trời ban, có được những lợi ích sâu rộng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(1) Sự hưng thịnh phát triển trở lại của một quốc gia sau thời kỳ suy yếu hỗn loạn. (Nguồn: https://zhidao.baidu.com/) 
 
Bệ hạ sớm đêm cần mẫn, lo cho sự an nguy của thiên hạ, yêu thương bách tính quên mình. Bậc quân vương, vạn vật chung quy cũng vậy, đường đi xa xôi, trách nhiệm nặng nề, thần không thể không nghĩ đến nếu ngộ nhỡ.
 
Vậy thì thần đã thẹn với chức công khanh, cũng xin can đảm giãi bày tâm can, vì bệ hạ sắp đặt.
 
Thần nghe nói vạn vật không thể tự sinh ra, âm dương trời đất cũng được tạo thành giống vậy; ngôi báu không thể đơn bạc, con cháu phải trở thành trung thần trọn nghĩa với vua tôi.
 

Xưa kia Vũ Vương làm minh chủ, Thành Vương kế thừa tài đức, sau này nhà Lỗ nhà Vệ phò trợ xã tắc, vì lẽ đó được tương truyền đã hơn 700 năm.
 
Thủy Hoàng diệt cơ nghiệp Chiêu Tương, nhận lấy sai lầm chiến tranh, không màng quy chế pháp luật Tiên vương, coi trọng tông thân hơn bá tánh, bị cô lập không người phò trợ, đời sau cứ thế mà diệt vong.
 
Cùng với Chư Lã dụng quyền, lung lay Lưu thị, Chu Hư làm tâm phúc, chư hầu vươn nanh vuốt, Lưu thị phụ thù thành công, đó chẳng phải là sức mạnh của tông thân?
 
…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đúng là giỏi văn vở, xem ra ai gia đã coi thường Quốc công đại nhân rồi.” Lý Đàn xem xong, tiện tay ném sổ con lên trên bàn, mấy tháng trước nàng đã đọc qua, lúc ấy cũng không để tâm, dẫu sao tâm tư của Ung quốc công nàng có thể đoán được vài phần, thời kỳ biến động thay đổi quyền lực như bây giờ, hắn tỏ lòng trung thành, khuấy vũng nước đục lên, nhìn qua chỉ là một hành động hết sức bình thường của một chính khách.
 
Nhưng hôm nay xem ra, từng câu từng chữ này ngược lại rất có ý vị, cũng không đơn giản.
 
Quy chế pháp luật của Tiên vương Tần Thủy Hoàng, so sánh tông thân với bách tính, đây chẳng phải là ngầm châm biếm Tam Công xuất thân thanh lưu sao? Về phần Chư Lã dụng quyền, lung lay Lưu thị, tất nhiên là đề phòng Thái hậu nàng gà mái gáy sáng.

 
Mà hắn là Ung quốc công, tất nhiên là tông thân đắc lực nhất giúp đỡ xã tắc.
 
Trong câu chữ này, đều lộ ra tông tộc thân cận, ý tứ tạo con nối dõi.
 
Vũ Vương làm minh chủ, Thành Vương kế thừa tài đức, tiểu Hoàng đế bây giờ còn hậu cung trống rỗng đây này.
 
Nếu vạn vật không thể tự sinh, nghĩ đến cái gọi là tuyển người âm dương hòa hợp, Ung quốc công đầu rơi máu chảy cũng đã tìm xong đi, con gái ông ta không phải đang là quốc sắc thiên hương vang danh khắp kinh thành sao?
 
Cũng khó trách Ung quốc công đánh chủ ý này lên, Hoàng đế đã trưởng thành, tình thế ba điểm đã phá mà con đường phía trước còn xa vời bất định, lúc này ai có thể nắm chặt lá bài Hoàng đế này, càng có thể là nhà cái tiếp theo, mà Hoàng đế tự mình chấp chính, cũng cần con nối dõi chứng minh sự trưởng thành của bản thân, đây cũng là một vụ mua bán tốt.
 
Đáng tiếc quá, lá bài Ung thân vương có, Tam Công tất nhiên cũng có thể đánh, mà vị Thái hậu như nàng, cũng vẫn trấn giữ ở hậu cung, tuy buông át chủ bài xuống, nhưng rốt cuộc còn chưa xuống quyền đâu.
 

Huống chi, chẳng lẽ tiểu Hoàng đế kia có thể là người lương thiện ăn chay niệm phật gì đó, cho dù Ung quốc công muốn làm cây đao trong tay tiểu Hoàng đế, hay là muốn làm chủ nhân của cây đao kia, làm sao có thể suôn sẻ như vậy? Cẩn thận bị lưỡi đao sắc bén phản ngược lại đến máu cũng không còn.
 
Có điều cũng chưa chắc là chủ ý của một mình Ung quốc công, nàng có thể cầm được quyển sổ con này, là trước kia vì đại chiến mơ hồ nổi lên mà đặc biệt chú ý đến đường dây trong quân này, nhưng thái sư đại nhân đa mưu túc trí như vậy, dù chính mình không có nữ nhi đến tuổi, quan văn cả triều, mấy lão xảo quyệt còn có thể không tìm ra một người xinh đẹp thông minh sao?
 
Như vậy xem ra, hai bên đều có khả năng xuống tay. Mặc dù bây giờ hậu cung vẫn tạm thời không có người, nhưng tiểu Hoàng đế ăn uống đều tinh tế vô cùng, nếu đám người vào cung mới chuẩn bị, đã tốn thời gian, lại dễ dàng để lại dấu vết, vạn nhất gây ra hiềm nghi, lại bỗng dưng làm thỏa mãn ý đồ một bên kia, giúp đối phương leo lên bảo tọa.
 
Bây giờ như vậy, người chưa còn tiến cung, cho dù bị phát hiện, đại khái cũng là không tìm ra đầu mối, nếu như không bị phát hiện, chờ khi chính chủ tiến cung, cũng sớm đã vạn sự sẵn sàng, không chút sai sót.
 
Lý Đàn dựa theo mạch suy nghĩ này, để nội ứng bí mật lặng lẽ điều tra một phen, cẩn thận mai phục nửa tháng, quả nhiên phát hiện chút ít kỳ quặc trên người mấy tiểu thái giám, Lý Đàn cẩn thận áp chế không bộc lộ, dự định thẳng đến ngày  sau có thể câu được cá lớn lên.
 
Chỉ có điều, tính toán này là hướng về phía tiểu Hoàng đế, nhưng lại không biết làm sao, mơ mơ hồ hồ khiến người tiêu tiền như nước như nàng sớm sạch túi, thật sự ngẫm lại thì có một ngụm ác khí ứ đọng trong lòng, thù này không báo, Thái hậu như nàng sau này còn có thể ngồi vững ở hậu cung không?
 
Mấy người bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa, nhiều năm như vậy, tiền triều, hậu cung, nơi nào không phải chỗ nàng qua lại, bàn về những thủ đoạn này, sao nàng có thể bị coi là tầm thường được.
 
Lý Đàn tính kế trong lòng, lập tức tính toán mấy cách, nhưng những cách này muốn đạt hiệu quả, một mình nàng đơn độc làm không được, thái độ của tiểu Hoàng đế cực kỳ quan trọng.
 

Huống hồ, nàng còn không rõ lắm về việc tiểu Hoàng đế có nhận ra tâm tư hai bên hay không, nếu như đã phát hiện, hắn dự định làm gì, nghiêng về bên nào, những điều này trong lòng nàng vẫn chưa nắm chắc.
 
Hiện giờ Lý Đàn và tiểu Hoàng đế xa cách không ít, cũng là nàng lười biếng lơ là quá mức, mặc dù biết quyền hành chỉ có giữ lại trong tay mình mới có thể sử dụng có thừa, nhưng sau khi nàng lui về, biến thành ngày ngày trầm mê ngủ đến mặt trời lên cao tiêu dao tự tại, quan hệ với Hoàng đế lúng ta lúng túng, không nóng không lạnh, cũng không hề để ý, ngược lại cảm thấy cứ bình yên như thế cũng có thể coi như là chuyện tốt.
 
Nhưng nếu bị bắt nạt đến tận cửa, gồm cả hổ sói vây quanh, át chủ bài nàng đã ném đi này, vẫn phải nhặt lên tử tế mới được.
 
Còn không phải là dỗ trẻ con sao, cho dù tiểu Hoàng đế bây giờ không phải là một đứa trẻ, nhưng chuyện này nàng làm gần 10 năm, nghĩ lại cũng không khó như vậy. Nàng phân phó Nguyệt Hồi đến Khánh Nguyên Điện thông báo, Thái hậu lo lắng Hoàng đế quốc sự cực khổ, mời ngài ngày mai đến ngắm cảnh hồ Ngọc để tâm trạng thư thái.
 
Xem ra, cái này cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất nhắc nhở nàng, hôn sự của tiểu Hoàng đế cũng liên quan đến chất lượng cuộc sống nửa đời sau khi lui về của nàng, ván bài này, cũng định rồi.
 
(*)
 
Nửa phần sau của dâng sớ, tham khảo góp nhặt quyển văn 298 thời Đường, “Sớ dâng lên Hoàng đế Trung Tông” của Ngô Cảng, đặc biệt nói rõ.
 
Umeshu: Mình sẽ giải thích thêm một chút về sớ Ung Quốc công dâng lên. Cảm ơn người chị trong team đã hỗ trợ mình hoàn thành phần giải thích này. Ung Quốc công dâng sớ ngầm chỉ hiện nay thiên hạ đã thái bình, dân chúng ấm no, Hoàng đế nên đại hôn rồi, đồng thời ám chỉ nên đề phòng Thái hậu và cũng tiện đề cao mình. Sau đó dẫn chứng ra những nhân vật lịch sử, đầu tiên là Vũ Vương và Thành Vương - hai người là cha con, đều tài đức, dẫn đến quốc thái dân an. Theo sau là Thủy Hoàng nghiêng về tông thân mà đến đời sau diệt vong, về Chư Lã chỉ loạn Chư Lã, về sự nắm quyền của Lã Thái hậu thời nhà Lưu, bà phong vương cho người họ Lã, sau này có Chư Hư Hầu Lưu Chương và các đại thần lấy lại quyền lực về tay nhà Lưu. Ở chi tiết này Ung Quốc công ngầm chỉ mình sẽ là đại thần giúp sức cho Hoàng đế, không để Thái hậu lộng quyền.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận