Chương 33: Con rối bằng thịt.
Độc Ngọc nhìn thấy Lý Đàn mở bừng mắt, hắn cảm thấy dạ dày giống như có con bướm đang bay, sắp xông ra khỏi cổ họng hắn, hắn chờ đợi phán quyết thuộc về mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà Lý Đàn lại không nhìn về phía hắn, chỉ là nửa mở mắt nhìn lệch hướng, tiếp đó nhắm chặt mắt lại.
Lý Đàn theo bản năng nhìn thoáng qua, lại phát hiện đôi mắt đau xót không thôi, chỉ có thể miễn cưỡng nửa mở, hơn nữa trước mắt sương mù mênh mông, vì thế nhắm mắt, nâng một tay lên ấn trên đôi mắt, có chút khó chịu mà rên rỉ thành tiếng.
Độc Ngọc có chút mất mát không nói rõ được, sự ti tiện của hắn không bị phát hiện, vậy thì tâm tư của hắn cũng có thể che giấu dưới lớp băng như cũ.
Hắn phản kích phủ tay lên thân thể nữ nhân, không chút lưu tình mà tiếp tục đùa giỡn, hắn như có như không lượn quanh xoay vòng ở rốn, đợi trêu chọc đủ rồi thì mạnh mẽ bóp lấy eo, dùng bàn tay ma sát da thịt nơi đó.
Tiếp theo chậm rãi lướt qua, bàn tay dán vào hai bên xương hông nhô ra, khảm vào lòng bàn tay, lại từ trong khe hở vẽ lên, một đôi tay hơi ôm lấy sườn hông đã có thể cảm nhận được mông thịt mềm mại, lại có thể vỗ về chơi đùa bắp đùi căng mượt.
Hắn cứ như vậy lại kích thích trong chốc lát, rốt cuộc không kìm nén được, trực tiếp ấn tay lên đôi thỏ trắng.
Bàn tay của hắn ôm lấy bầu ngực căng mịn non nớt, phần dưới ngực vừa vặn khảm vào trong lòng bàn tay hắn, đỉnh nhọn kẹp giữa ba bốn ngón tay, chỉ lộ ra đầu nhỏ non nớt cứng rắn, hắn nảy sinh ác ý, đi quấn rồi kẹp lấy đầu nhỏ kia.
Lực ngón tay thứ tư của con người là yếu nhất, bởi vậy ba bốn ngón cũng chỉ yếu ớt kẹp lấy đỉnh nhọn anh đào kia, thỉnh thoảng dùng sức kéo lên, nhưng vẫn luôn đứt gánh giữa đường, khiến cho đỉnh nhọn kia trượt ra ngoài, lướt qua vết chai trên ngón tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đùa giỡn dâm loạn thế này khiến Lý Đàn có chút khó chịu, mặc dù nàng vẫn nửa tỉnh nửa mê, nhưng vẫn phát ra âm thanh rên rỉ nửa mang sự kháng cự.
Vì thế Độc Ngọc bèn giống như an ủi hào phóng ôm trọn lấy đôi thỏ trắng lần thứ hai, sau đó tách hai ngón tay, dùng hổ khẩu kẹp lấy mép ngoài đầu vú, từ gốc từng chút từng chút đẩy ra, đầu vú kia bị ép phẳng, lại để cho nó đàn hồi trở về nguyên dạng lần nữa.
Động tác của hắn cũng không càn rỡ, ngược lại tương đối thong thả cùng kiên định, cho nên đôi thỏ trắng kia không có phóng đãng tạo sóng, ngược lại như bột mì trắng bị vo tròn cán dẹp.
Lý Đàn không chịu nổi, nhưng đầu óc quay cuồng, sức lực không ăn thua, giữa lúc hoảng hốt lại có ý định trừng mắt nhìn, giơ tay ở trong không trung vô lực đẩy đẩy, trong miệng nỉ non, “Đừng…”
Độc Ngọc biết bản thân có chút đùa giỡn quá đáng, trong lòng hắn oán giận, lực trên tay càng nặng thêm một chút. Nghe thấy nàng kêu khó chịu, trước tiên ngừng tay, lấy bùn núi lửa đến.
Bùn núi lửa đen đặc như phèn, hắn chà sát một khối ở lòng bàn tay, dùng độ ấm ở lòng bàn tay ủi lấy, làm loãng đi màu trà đen, chờ nó hóa thành bùn dính ấm áp thì xoa lên thân thể trắng nõn.
Thân thể Lý Đàn ở dưới vầng trăng non tỏa ra ánh sáng mờ ảo, ánh trăng quá lạnh, khiến nàng cũng như mạ thêm một vẻ lạnh lùng, giống như mảnh Nhữ sứ (1) long não vừa mới ra lò, báu vật như vậy, hắn không chút do dự vấy bẩn, lôi vào trong vũng bùn.
(1) Một trong ngũ đại danh sứ nổi tiếng triều đại Tống.
Màu trà đen bôi khắp thân thể trắng tuyết, giống như giấy Tuyên Thành bị vẩy mực, cứ phết lên như vậy hình thành mỹ cảm bị phá hủy kỳ dị.
Hắn gần như muốn biến thân thể này làm thành con rối bằng thịt của mình, không ngừng trải rộng bùn đen kia ra, có một ít bắn trên vết hõm ở xương quai xanh, điểm chút màu đen, vẻ đẹp trắng tuyết càng thêm rõ ràng, càng thêm ấp ủ mỹ cảm chấn động lòng người.
Hắn giống như đồng tử vừa mới cầm bút, thỏa thích viết nguệch ngoạc, lung tung, chỉ là muốn lấp đầy tờ giấy trắng này.
Vì thế tờ giấy kia bèn giống như sa vào trong đầm nước bùn, từng chút hút đủ nước đen, làm bẩn mặt giấy, cuối cùng nặng nề chìm xuống đáy đầm.
Cảnh tượng mang theo sự phóng túng này khiến Độc Ngọc gần như muốn kìm nén không được thở dốc phẫn nộ, nàng đã bị vấy bẩn, cả người đã dơ bẩn, hắn thêm một chút nữa cũng không có khác biệt gì.
Hắn rút một tay ra, dùng đôi tay trộn lẫn tinh dầu, nước bùn và mồ hôi, duỗi ra hướng về phía dưới háng mình, nơi đó đã sớm gồ lên kiêu ngạo thành một bọc lớn, gần như muốn xuyên qua tiết khố mềm mại, dính chút hơi nước, càng thêm hiện rõ ràng hình dáng tà ác.
Tay hắn xoa tiết khố, cùng làm bẩn chính mình, lại có chút không thỏa mãn, bèn dò xét đi vào, giải phóng nghiệt căn, bàn tay nắm chặt lấy, để lộ phần đầu nhô ra.
Độc Ngọc dựa vào tạp chất hỗn hợp kia làm chất bôi trơn, năm ngón tay vô cùng dùng sức nghiền ép cây gậy, lên xuống lặp lại.
Khi hướng lên trên dùng sức, lôi kéo bao da đỏ sậm lộ rõ quy đầu nhô lên, mãi cho đến khi còn lại mắt nhỏ rỉ nước hơi lộ ra.
Lại dùng sức đi xuống, kéo lớp da dồn xuống tận gốc, đầu kia lại lộ ra, mép cạnh mở như tán dù, màu như quả vải, lấp lánh mềm mại dị thường (*), lộ ra đầu hồng mỏng dâm mỹ bị dâm dịch nhuộm dần trở nên bóng loáng.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phiếm hồng của Lý Đàn, nàng ngâm ở trong hơi nóng rất lâu, đã hôn mê mà hơi ngủ thiếp đi, nhưng Độc Ngọc lại bởi vậy càng ngày càng cảm nhận được một cảm giác kích thích trong chờ đợi, hắn đang chờ Lý Đàn mở mắt ra, chờ nàng tận mắt nhìn thấy đứa trẻ nàng nuôi từ nhỏ, đang làm gì với nàng, ở trong đầu khinh nhờn nàng, trên tay đùa giỡn nàng, thậm chí còn đang vỗ về chơi đùa cây gậy của chính mình.
Nhìn hắn đi, dùng đôi mắt xa xăm và linh động tựa sao trời tùy ý nhìn hắn, phán quyết hắn, hắn không cầu xin cứu rỗi, chỉ cần mong vĩnh viễn không siêu sinh.
Đại khái là chấp niệm của hắn thành sự thật, Lý Đàn chìm trong hôn mê mở mắt ra, dùng con ngươi màu đen không có tiêu cự nhìn hắn một cái, lập tức thẳng thừng ngủ thiếp đi.
Giấy Tuyên thành rơi vào trong nước bùn kia lại nhiều thêm từng cụm tinh dịch, rơi ở trên mặt giấy xám bạc, tạo nên một vết bẩn trắng xám khó phân biệt, giống như bữa tiệc chưa tan hết, tựa như hoa nghiền thành bùn, chỉ còn lại một đống hỗn độn trước mắt, khiến người ta thỏa mãn lại hổ thẹn.
(*)
“Mép cạnh mở như tán dù, màu như quả vải, lấp lánh mềm mại dị thường” mượn từ câu “Tựa như vải tươi Hải Nam, vào miệng, lấp lánh mềm mại dị thường, mép cạnh mở như tán dù”, dẫn từ “Khổng hạc Giám bí ký” do Trương Ký Sở thời Đường biên soạn, trích dẫn từ đoạn văn viết về nam sủng của Võ Tắc Thiên Trương Dịch Chi, người trí tưởng tượng phong phú, phẩm cách không cao, có hơi biến Võ Tắc Thiên thành người chỉ biết “chuyện đó”, tương tự như cách chiến thắng tinh thần nam nhân tri thức đối với nữ nhân thống trị duy nhất khi ấy, có thể mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...