Trộm ngọc

 
Chương 29: Bí mật u ám.
 
“Sao Hoàng đế lại tới, còn đùa giỡn ai gia như vậy?” Lý Đàn cười quay đầu lại, giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện phiếm cùng Hoàng đế.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng vừa quay đầu, vành tai từ trong tay tiểu Hoàng đế trượt ra, hắn thu tay lại, buông xuống bên người, đầu ngón tay hơi nghiền ép.
 
“Mẫu hậu chê cười rồi, hôm qua trẫm tình cờ nhặt được cái này, lúc tiến vào thỉnh an nghe mẫu hậu phân phó tìm hoa tai về, xem chừng là vật yêu thích của mẫu hậu, cho nên châu về hợp phố (1), muốn khiến người vui vẻ.”
 
(1) Vật về với chốn cũ.
 
Khi tiến vào thỉnh an vì sao không cho người thông truyền, vừa không nói lại không hỏi gì.
 
“Hoàng đế tới sớm như vậy, có chuyện gì sao?”
 
“Đúng là có chuyện muốn trao đổi với mẫu hậu, cho nên để bọn họ lui xuống trước.”
 
Lý Đàn thay đổi ánh mắt, xem ra muốn mật đàm. Vừa lúc, nếu đã muốn hợp tác, tất nhiên phải thẳng thắn, hỗ trợ nhau đôi bên cùng có lợi.
 
“Cứ nói đừng ngại, chỉ cần ai gia có thể giúp được Hoàng đế, không cần để người khác làm.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Trước đó mấy ngày, người rơi xuống nước, ta đã bảo người điều tra qua, trong rượu có vấn đề, cho nên người mới có thể bệnh nghiêm trọng đến như vậy, bị bệnh thời gian lâu như vậy.”
 
Lý Đàn nhạy cảm nhận ra xưng hô của hắn đã thay đổi, giữa bọn họ rất lâu chưa dùng giọng điệu này nói chuyện.
 
Thời điểm vừa mới đăng cơ, Độc Ngọc có một đoạn thời gian đều tránh hai chữ mẫu hậu này, nàng có thể lý giải, dù sao hai người bọn họ trước kia đều mơ hồ qua ngày, không biết lớn nhỏ. Hơn nữa mẫu thân của Độc Ngọc ra đi kỳ lạ, hắn có khúc mắc là bình thường.
 
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, bọn họ đã biến thành ai gia cùng trẫm.
 
“Người tra xong rồi?” Nàng theo đó chuyển xưng hô.
 
“Ung Quốc công.” 
 
“Người đã tra đến Ung Quốc công, hay đã quyết định là Ung Quốc công”
 
“Ta quyết định là ông ta, thì tra được là ông ta.”
 
Tuy rằng Lý Đàn đã sắp xếp, nhưng là vì gieo họa dẫn đến hai bên kia, cũng không để lại manh mối rõ ràng trực tiếp chỉ về bất kỳ người nào, Độc Ngọc chĩa kiếm về ai, nàng cũng đang đợi.
 
Hiện giờ chọn Ung Quốc công, người làm kẻ đầu têu như nàng tất nhiên biết ít nhất thì chuyện này không phải dấu tích của Ung Quốc công, nhưng sở dĩ Độc Ngọc quyết định là ông ấy, tất nhiên có lý do của hắn.
 
Về phần Độc Ngọc có thể nói cho nàng biết hay không, thì quyết định bởi sự tín nhiệm của hắn đối với nàng hoặc là nói, tín nhiệm đối với giao dịch đã thành giữa bọn họ.
 
“Trong tay Ung Quốc công có quân đội.”
 
Quả nhiên.
 
“Ta đã hiểu, người làm rất đúng.”
 
“Ta cũng không có xử oan ông ta, mấy năm trước khi thay đổi lực lượng canh phòng, ông ta và con trai lớn của mình đi về phía Tây, về sau vẫn luôn có chút không sạch sẽ, gần đây vươn tay càng lúc càng dài, ta đánh tiếng, xem ra ông ta  không nghe lọt tai.”
 
“Điều này ta biết, ông ta âm thầm quan hệ mật thiết với lão Thất bên kia, có điều còn xem như có chừng mực, chính là chuyện về tiền bạc.”
 
Lược bí trong tay Lý Đàn gõ từng cái từng cái ở mép bàn.
 
“Nếu chỉ là tiền, ta cũng sẽ không quản, quân đội ở ngoài, có thể ẩn ý về chuyện lương thực, kẽ hở có thể lách vào nhiều lắm, nước quá trong thì không có cá. Chẳng qua là ông ta không nên hợp tác với lão Thất, vậy cũng là mang theo mồi độc rồi, nào có dễ nuốt như vậy, lên thuyền càng không dễ xuống, động tay chân vào chuyện chiến tranh hết lần này đến lần khác, điều này ta tuyệt đối không nhân nhượng.”

 
“Sao nói vậy?”
 
“Lão Thất bên kia giấu rất kỹ, nhiều năm như vậy đều giữ bình tĩnh, nếu không phải có xung đột với Đột Nhĩ Sát Thị ở phía Bắc ra một ít manh mối, ta thật sự cho rằng hắn thề sẽ an phận làm Hiền vương một cõi.”
 
Tiếng gõ dừng lại, Lý Đàn biết, trọng tâm thật sự đến rồi.
 
“Phía Bắc? Tin của người chính xác không, hiện giờ lão Thất cũng chỉ 16 tuổi.”
 
“Thân ở Hoàng gia, 16 tuổi, chỉ 6 tuổi thôi cũng đã chả còn lại bao nhiêu ngây thơ. Huống chi, cái này tất nhiên cũng không phải là một mình hắn, mấy năm qua, cũng có thể có thuộc hạ.”
 
Lý Đàn ngước mắt, ý này là…
 
“Người của ta trước kia ở phương Bắc phát hiện bên cạnh Đột Nhĩ Sát Thị vẫn luôn có người Hán đi theo, quan hệ rất mật thiết. Bởi vì có chân dung hơn nữa đã nhiều năm trôi qua, ta vốn cũng không xác định, càng ỉm đi để bọn họ tiếp tục nhìn chằm chằm.
 
Mãi cho đến khi qua hai năm người kia đi đến bên cạnh lão Thất, mới dám khẳng định ta không nhận lầm. Hắn là người bên cạnh Quý phi, rất nhiều năm trước bởi vì một số chuyện bị đuổi ra khỏi cung, hiện giờ xem ra cũng không phải là đuổi ra ngoài mà là Quý phi đưa ra.”
 
Lý Đàn thán phục, nàng biết nữ nhân kia ngu ngốc, nhưng không ngờ nàng ta lại có thể ngu ngốc như vậy, đã ngu lại còn độc, bởi vì cố sủng, vì ngôi vị Thái tử mà ngay cả địch quốc cũng dám liên hệ.
 
Ánh mắt nhìn nữ nhân của Tiên đế, quả thực là đỉnh của chóp.
 
Có điều, trước kia rất lâu mà tiểu Hoàng đế đã nuôi được thế lực của chính mình, nhìn chằm chằm vào Định Quốc công, nhìn chằm chằm vào lão Thất, nhìn chằm chằm vào phía Bắc.
 
Có lẽ, cũng nhìn chằm chằm vào nàng đi.
 
Lý Đàn biết hắn trước nay đều không phải là người đơn giản gì.

 
Trên người mang nợ máu, lớn lên trong thâm cung, người một phen gió tanh mưa máu mới lên được vị trí này, nếu tâm tư đơn giản, không biết đã sớm chết bao nhiêu lần rồi.
 
Nhưng theo bản năng nàng vẫn ít nhiều lần né tránh mặt này của hắn.
 
Xem ra, nàng thật sự đang tranh ăn với hổ rồi. May mắn, bản thân nàng cũng vừa hay là một con rắn độc.
 
“Người muốn ta làm gì?”
 
“Triều đình này, không sạch sẽ. Nhưng những bụi bẩn ẩn giấu quá sâu, ta cần gõ mạnh, sau đó một lần quét tước sạch sẽ.”
 
“Thành giao.”
 
Độc Ngọc biết Lý Đàn đang cố ý cho hắn xem mặt sắc sảo, có dã tâm, bởi vì nàng cảm thấy bản thân ở trong lòng hắn chính là như vậy, chỉ có bộc lộ bản tính, mới có thể lấy sự tín nhiệm từ hắn.
 
Mà hắn bây giờ cũng làm chuyện giống như vậy, Lý Đàn nhận định tâm tư hắn thâm trầm, say mê quyền lực, nếu hắn không cho Lý Đàn nhìn một mặt này, Lý Đàn vĩnh viễn sẽ không tin tưởng hắn.
 
Hai người đều mượn cớ che đậy một mặt dối trá, đến xác nhận sự thật lòng của đối phương.
 
Có điều như vậy cũng tốt, không có gì hơn bí mật tăm tối, càng có thể khiến hai người hợp tác chặt chẽ. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui