Chương 27: Ong mật.
Sắc trời dần sáng, ánh nắng ban mai mờ mờ xuyên qua cửa sổ thủy tinh mở ra một vùng ánh sáng mông lung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc hộp đựng đồ sơn đen mạ vàng khảm gương (1) đặt trên tủ trước cửa sổ được giật mở ra, bốn ngăn tủ nhỏ trong hai cánh tủ chạm khắc nhỏ đựng đồ trang điểm.
(1) Hình minh họa
Chính diện hộp khảm hoa văn sơn trà hoa văn bướm, hoa trà và hồ điệp tượng trưng cho “Ngày dài tháng rộng”, đồ vật mang ý nghĩa lưu luyến này vốn không nên để nàng dùng.
Nhưng nàng thích bướm trắng trên hộp trang sức kia, nhỏ nhắn tinh tế, khiến nàng nhớ đến khi còn bé ngồi xổm bên cạnh, nhìn phụ thân cày ruộng, bướm trắng bay qua bên cạnh nàng.
Nàng cảm thấy cánh vật nhỏ kia như nhung, thích nhìn bọn chúng vẫy cánh bay tới bay lui. Nhưng phụ thân luôn nói cho nàng biết, đó là côn trùng có hại, để nàng nhìn thấy sẽ phải đập chết chúng.
Sáng sớm phụ thân nhiều việc, luôn không rảnh rỗi, nhưng lúc hơi nhàn rỗi một chút thì thích cuốc đất mở mang trong vườn nhỏ trồng rau, là thói quen nhiều năm. Không trồng hoa không trồng trúc, một mức thích trồng rau, cho nên được biệt danh “Đám dân quê thanh lưu”.
Khi đó nàng không hiểu những chuyện này, chỉ cảm thấy bướm nhỏ thật đáng yêu.
Nhưng phụ thân chỉ nói, đồ vật nhìn qua càng không đáng chú ý lại khiến người ta thích và càng có hại, đừng thương hại những thứ hại người, thương hại chính mình, thương hại người vất vả trồng trọt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phụ thân dạy nàng, sự si mê với mấy món đồ chơi mãi mãi không bằng được một bữa cơm lớn thịnh yến đầy đủ.
Mở hộp ra, bên trong hộp vuông có một chiếc gương đồng, mài giũa cực tốt, có thể thấy rõ bóng người in trên đó, Lý Đàn nhìn thấy đôi mắt mang theo sự lạnh lùng của bản thân, nhìn chằm chằm nàng.
Lý Đàn tâm phiền ý loạn đóng cửa nhỏ chạm khắc của hộp trang sức, động tác không tính là cẩn thận, ngăn tủ tinh xảo kia kẹt ở giữa đường.
Vốn cũng không phải là người tính tình tốt, sự nóng nảy tức thì bị chuyện này thuận thế giày vò nhiều lên ba phần, Nguyệt Yến vội vàng đón lấy, trang điểm cho nàng.
Dù sao cũng ở trong vườn, các kiểu quy củ cũng được buông lỏng một chút. Nguyệt Yến giỏi nhất là biết được ý muốn ăn mặc trang điểm của nàng, lần đầu tiên đổi một đồ trang sức trên tóc đơn sơ không giống bình thường, không bị nàng ngăn cản, thì không thầy tự hiểu tìm kiếm các kiểu trang phục.
Vì thế mỗi một ngày trải qua của nàng đều trái với lệ thường.
Mặc dù bây giờ không có người đến ngắm hoa, nhưng ai nói bông hoa sinh ra chính là để cho người ta thưởng thức chứ, trong cốc không người, bờ sông róc rách, bao nhiêu hoa dại vẫn nở rồi lại rụng.
Các nàng vốn chính là nở vì bản thân, cũng rụng vì bản thân, nhìn hay không nhìn, vẻ mỹ lệ của những bông hoa kia cũng sẽ không vì vậy có nửa phần thua thiệt.
Nhưng bản thân nàng hiện giờ cũng không có tâm trạng thưởng thức ngắm nhìn, khuyên tai hôm qua thiếu một chiếc, rơi thế nào trong lòng nàng hiểu rõ, đơn giản là hôm qua lúc dây dưa với Độc Ngọc, không cẩn thận rơi mất.
Thật đúng là vô dụng, Lý Đàn cười nhạo trong lòng, sao có chút chuyện như vậy đã thấp thỏm không yên đến mức ngay cả đồ rơi mất cũng không phát hiện, nếu như không phải lúc tháo trang sức hôm qua Nguyệt Yến nhắc nhở, nàng không biết mình còn mơ hồ đến lúc nào.
Mặc dù lập tức sai người đi tìm nhưng đến cùng thì trôi qua đã lâu, sớm đã không thấy tăm hơi.
Mặc dù nàng đã không phải là cung phi, mất cái khuyên tai cũng không tính là quá quan trọng, nhưng rốt cuộc cũng là vật thiếp thân, rơi vào tay người khác, không tốt.
Nàng không thích việc ngoài ý muốn vượt qua sự khống chế trong bàn tay, do đó mãi đến sáng ngày hôm sau, vẫn có chút không thoải mái.
Nguyệt Yến đi lấy nước đá bào, Lý Đàn thừa dịp rảnh rỗi này nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nếu không chờ một lúc nữa Nguyệt Yến đến chải đầu búi tóc cho nàng, sẽ kéo căng da đầu nàng, cũng đừng nghĩ đến có thể yên ổn.
Lát sau người đã quay về, tiếp tục chải tóc cho nàng, răng lược bí mảnh xếp sát nhau từng chút một lướt trên mái tóc đen của nàng, dịu dàng ép qua tóc mai. Nàng luôn thích hưởng thụ cảm giác chải đầu, bởi vậy mỗi ngày đều có thể trải một trăm cái, đã thành hình thức.
Sợi tóc được răng lược khẽ tách ra, lại chậm rãi khép lại, như là chiếc thuyền nhỏ lưu lại vết tích, tan biến không thấy, chỉ còn lại mái tóc như mây, nàng thoải mái khẽ ngửa ra sau theo động tác, phát ra tiếng thở dài mềm mại, nhắm hai mắt hưởng thụ thời khắc này.
“Hôm nay dùng khuyên tai đan hình hồ lô kia đi, cái kia nhẹ, không dễ rơi. Cái trước kia mất ấy, vẫn cần tìm về mới được.”
Nguyệt Yến dừng tay, buông lược bí, Lý Đàn nghe thấy tiếng lạch cạch mở hộp trang sức, một lát sau, một bàn tay mềm mại nâng vành tai phải của nàng lên, từ tai truyền đến cảm giác đâm vào hơi chật, cảm giác quái dị khi một cây kim loại tinh tế xuyên qua lỗ tai, bất kể bao nhiêu lần, nàng đều luôn không quen.
Tay kia kiên nhẫn vuốt ve vành tai nàng, phần thịt mềm mại trắng trẻo, từ trước đến này giấu trong mái tóc, chưa từng chịu sự chơi đùa suồng sã, bởi vậy chạm đến bất kỳ đâu đều truyền đến một cách rõ ràng.
Hôm nay Nguyệt Yến hình như có chút không quen tay, nàng đang thấy kỳ quái, đột nhiên bên tai thổi đến một luồng khí.
“Vẫn là đeo khuyên tai hoa văn ong hôm qua, rất đẹp.”
Lý Đàn chợt mở mắt, nhìn thấy một đôi tay trên gương đồng sáng như tuyết, khớp xương rõ ràng, thon dài cân xứng, một đôi tay của nam nhân.
Độc Ngọc.
Hắn đã lặng lẽ đứng ở sau lưng nàng một lát, lúc Nguyệt Yến xoay người đi lấy nước đá bào nhìn thấy hắn, vừa muốn thỉnh an bèn thấy Hoàng đế dựng một ngón tay đặt trên môi, vì thế mỉm cười ngọt ngào lui xuống.
Hoàng đế chậm rãi đến gần, cầm lấy lược bí Nguyệt Yến để lại trên bàn, tiếp tục chải đầu cho nàng.
Mấy ngày Lý Đàn hôn mê kia, hắn đã luyện tập thành quen, từng chút từng chút, nhẹ nhàng gom mái tóc trên lưng nàng hợp thành một cụm, lại dùng lược bí chải xuống.
Răng lược lướt qua tóc nàng, cũng đồng thời lướt qua lòng bàn tay hắn, để lại cảm giác giống như tê ngứa, truyền thẳng đến xương cùng hai người.
Độc Ngọc nghe thấy Lý Đàn phân phó đi tìm khuyên tai đã mất kia, bèn dự định vật về chủ cũ, lấy khuyên tai giấu trong lồng ngực ấm áp ra ngoài.
Tay của hắn từ tai lướt qua xương tai nhô ra ngoài, cách nơi đó một khoảng, cuối cùng dừng lại trên vành tai của nàng, trước tiên là đầu ngón tay, lại đến lòng bàn tay, cuối cùng là thực sự chạm vào.
Hắn buông thả bản thân mất phương hướng trong chớp mắt, trầm mê ở cảnh sắc trước mắt, phần thịt đáng thương kia rủ xuống, như là nắm tuyết nho nhỏ, nằm trên đầu ngón tay hắn, rất ngoan, còn ngoan ngoan hơn chủ nhân của nó nhiều.
Hắn nhìn tay của chính mình, giơ khuyên tai hoa văn ong kia lên, nhắm ngay khuyên tai nhọn mảnh vào điểm nhỏ ở giữa mềm mại của nàng. Rốt cuộc thì hắn cũng không phải là người hầu, tay có chút chênh vênh, vì vậy ngọc trai trên râu dài của ong mật đung đưa theo.
Hắn cẩn thận nhắm ngay, ngón trỏ tay trái và ngón giữa chống đỡ ở chỗ lõm sau vành tai nàng, hơi dùng sức, đâm mũi nhọn vào. Xúc cảm khuyên tai xuyên qua lỗ nhỏ thuận theo khuyên tai truyền đến tay hắn, hắn nhất định phát quyết tâm, từng chút một xuyên kim loại lạnh lẽo kia vào.
Cuối cùng, đỉnh nhọn từ một đầu khác của tai xuyên ra ngoài, vừa vặn vùi vào giữa ngón tay hắn, cái đỉnh nhọn kia đã bị thịt ma sát đến ấm áp, hòa cùng một thể với độ ẩm của lòng bàn tay hắn.
Chuyện này, hắn đã có rất nhiều năm chưa từng làm, lần trước, vẫn là khi hắn xỏ lỗ tai cho Lý Đàn.
Pass chương 28: tanghoanhe
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...