Chương 23: Bồ câu non.
Nguyệt Yến đi xuống đổi tàn hương, trong xe ngựa chỉ còn hai người bọn họ, màn xa ngăn cách phần lớn ánh sáng, thỉnh thoảng có gió thổi đến, sẽ xuyên qua màn che màu đỏ thẫm, xuyên qua một tia sáng, bị nhuộm thành màu vỏ quýt, in lên trên sườn mặt của Lý Đàn, hiện ra nhiều hơn mấy phần dịu dàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt Lý Đàn tựa như Bồ Tát bằng ngọc, vừa mở miệng đã không buông tha người ta chút nào, “Hoàng đế thật sự là đứa con hiếu thảo đệ nhất thiên hạ, dáng vẻ không ác như ai gia vậy, cho dù ai nhìn cũng muốn khen ngợi một tiếng.”
“Trẫm đối xử với mẫu hậu, không bằng một phần vạn sự thương yêu của mẫu hậu ngày trước.”
Bị lời nói mỉa mai lẫn mùi thuốc súng đâm chọc như vậy, tiểu Hoàng đế nghe được ngay cả sắc mặt cũng không biến hóa, dáng vẻ gió xuân ấm áp, dường như Lý Đàn đang thật sự khen ngợi hắn vậy, quả nhiên là được tu dưỡng tốt, làm cho Lý Đàn nhìn lại trong lòng thầm cảm thấy mặc cảm.
Chẳng trách người ta có thể làm Hoàng đế, mà cái danh Thái hậu của bản thân buông rèm chấp chính một hồi, lại rơi vào tình cảnh tìm cách sống trong khe nhỏ hiện giờ, không có một chút uy phong.
Lý Đàn lại nhìn quanh phía ngoài cửa sổ, muốn nhìn có phải Nguyệt Yến sắp quay về hay không, nàng có chút khát nước, nhưng không muốn sai khiến Hoàng đế. Nàng không biết, sau khi xuống xe Nguyệt Yến đã sớm bị Lộ Hỉ công công cản lại, một lát sẽ không về được.
Lý Đàn nhịn một lát, vẫn tính tự mình động thủ, theo thói quen của Nguyệt Yến, có lẽ nước trà để ở trong tủ của băng ghế dài, nàng vốn không muốn lục tung ở ngay trước mặt tiểu Hoàng đế, nhưng so với để bản thân uất ức, để hắn nhìn chút trò cười cũng không sao.
Lý Đàn vừa mới hành động, Hoàng đế tựa như nhìn thấy tâm tư nàng, duỗi tay ra trước, Lý Đàn có chút giật mình nhìn hắn quen thuộc mở tủ, lấy trà, rửa ly, tưởng chừng còn hiểu rõ hơn người làm chủ nhân chỗ này như nàng.
Nàng giả yếu choáng váng, giả vờ tâng bốc, “Làm phiền Hoàng đế rồi, tiếc là hương trà này ai gia ngửi đã choáng đầu, nếu như miễn cưỡng uống vào, sợ rằng lại thất lễ trước mặt Hoàng đế rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Hoàng đế không giận chút nào, tốt tính hỏi, “Vậy đổi Phổ Nhị đến, hương vị của loại này thuần nhạt.”
“Hơi đậm quá, sợ ảnh hưởng giấc ngủ.” Trợn mắt nói mò, Phổ Nhị rõ ràng có hiệu quả an thần.
“Vậy dùng chút nước trong được chưa?”
“Quá nhạt, thiếu chút hương vị.” Cũng không nghĩ thử, nước trong đương nhiên không có hương vị gì.
“Vậy đổi một chút mật hoa vào thì sao?”
“Quá ngọt, sau đó trong miệng sợ rằng sẽ đắng.” Thật sao.
“Vậy lấy chút sữa bò đến, không tính là ngọt.”
“Ngấy lắm, uống rồi lại không thể tiêu hóa.” Cho dù là người ốm đau nằm giường lâu ngày cũng có thể tiêu hóa được, Lý Đàn nói không thể tiêu hóa tiểu Hoàng đế bèn thật sự coi nàng không thể tiêu hóa được.
Cứ không có kết thúc như vậy, tiểu Hoàng đế không còn hỏi thăm nữa, trực tiếp vén rèm phân phó người đi. Chờ đến khi đồ vật được trình lên, Lý Đàn có chút tò mò ngó qua, hắn tìm bảo bối gì đến chặn miệng nàng.
Tiểu Hoàng đế không úp mở nhiều, đích thân rót cho nàng một chén, chỉ thấy trong chén lưu ly lóe lên chút ánh sáng, Lý Đàn liếc mắt nhìn, “Đây là?”
“Nước chanh, trẫm không để bọn họ bỏ mật ong vào, chỉ thả một chút đường phèn, mẫu hậu thử xem.”
Lý Đàn cũng có thể tiếp tục trêu chọc, nhưng quả thực nàng thích hương vị ngon miệng, tiểu hỗn đản này vẫn thật sự nắm rõ khẩu vị của nàng như lòng bàn tay, huống hồ nàng cũng hiểu được nên có chừng mực, đùa giỡn nóng nảy một chút rồi thôi, yên lặng vâng theo tuyệt đối không phải là Lý Đàn, lúc thích hợp lộ ra bản tính sẽ khiến tiểu Hoàng đế càng yên tâm về nàng.
Hoàng đế nhìn trên mặt nàng là dáng vẻ cao quý hào phóng, trên thực tế cầm nước chanh không buông tay, dùng tư thế ưu nhã nhất, uống ừng ực ừng ực không đủ, trong lòng giống như bị vuốt mèo vỗ nhẹ một cái, ý cười bên trong bất giác hiện lên trên mặt.
Sướng Xuân Viên cách kinh thành cũng không tính là xa, vốn dĩ đi xe hơn nửa ngày là đến, dưới tốc độ như quỷ này áng chừng sẩm tối mới đến. Chờ đến khi sắp xếp sơ qua xong, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Lý Đàn vốn đã nôn sạch sẽ thức ăn, sau đó ở trên xe cũng không dám ăn uống quá mức, hiện giờ đã sớm có phần đói đến bực bội.
Tất nhiên không phân điện ở như khi trong cung, dù Sướng Xuân Viên lớn nhưng theo quy củ Hoàng đế cũng nên dùng cơm cùng với Thái hậu. Nhưng hôm nay Lý Đàn tự cảm thấy mình đã hát mấy vở kịch lớn, đủ mệt rồi, huống chi nàng vì duy trì bệnh tình, cũng không thể buông thả ăn uống, một người bệnh nặng chưa khỏi ăn nhiều liên tục, còn lấy sự tin tưởng của người ta thế nào?
Trong bữa tối nàng giả bộ một hồi lâu, tổng cộng ăn nửa bát cháo trắng, làm bộ chóng mặt nhức đầu, tim đập nhanh hụt hơi về nghỉ ngơi.
Hoàng đế nhìn Lý Đàn diễn nhiều năm như vậy, cũng diễn theo nàng nhiều năm như vậy, tự thấy có thể coi là diễn viên nghiệp dư số một, vừa nhìn đã biết, trong mười phần bệnh tật này nếu nói có ba phần thật đã là nói quá rồi.
Nhưng ngộ nhỡ, trong này có một phần thật…
Lý Đàn không giỏi nghênh ngang đích thân truyền thiện phòng đưa đồ ăn lên, vì vậy muốn Nguyệt Yến đi đến lôi kéo làm quen với đầu bếp nữ, làm bộ bản thân Nguyệt Yến muốn ăn bữa ngon. Nguyệt Yến là người hầu hạ thân cận bên cạnh nàng, sẽ không ngay cả điểm này cũng không làm được.
Nàng còn đặc biệt giao phó, muốn một bát thịt nướng rượu nếp, thịt phải những miếng lớn, lại muốn nửa con bồ câu non, bồ câu phải chọn con đúng mùa, còn có cải thìa xào tỏi, đều muốn là rau tươi vừa mới hái sáng nay.
Ngày thường Lý Đàn sẽ không chọn món ăn đẫm dầu tương đỏ tươi mới nặng vị mặn, nhưng trước là nàng bị bệnh thật, sau là giả bệnh, đột nhiên đều ăn cháo chay, nàng sớm đã chán ghét cực kỳ.
Lý Đàn hỏi thăm tin tức của Hoàng đế bên kia, nói đã rửa mặt súc miệng đi nghỉ rồi bèn yên tâm đóng cửa lại, để mọi người nghỉ việc, từng miếng chim bồ câu ăn đến cực kỳ sung sướng.
Nàng ăn uống thỏa thích, ăn đến vui vẻ vô cùng, chưa từng ngờ đến đột nhiên bị nghẹn một miếng chim bồ câu, vừa cố gắng duy trì bộ dáng trấn tĩnh, vừa lớn tiếng gọi, “Nguyệt Yến, rót… rót nước, mau!”
Đã lâu Lý Đàn không chật vật như vậy, trong lúc nhất thời tiếng trả lời của Nguyệt Yến, tiếng bát chén va chạm, tiếng ho khan của Lý Đàn đan xen vang lên, tình trạng có chút hoảng loạn.
Một bóng người đã đứng ngoài cửa sổ một khắc, nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng, đặc biệt là tiếng ho khan trầm thấp của Lý Đàn trong đó, cười nhạt một tiếng, xoay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...