Chương 20: Độc Ngọc.
Ngày hôm sau, cơn sốt của Lý Đàn cuối cùng cũng hạ, trong Khánh Nguyên Điện, từ Thái y đứng đầu Thái y viện cho đến tôi tớ vẩy nước quét nhà, không ai không vui vẻ, Thái hậu có thể tỉnh lại, cái cổ của bọn họ cũng an toàn rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà Lý Đàn vẫn có hơi mê man, sức lực không chống đỡ nổi, lập tức lại hôn mê tiếp, thiếu chút nữa khiến Hoàng đế phát điên, cho rằng bệnh tình của nàng lại nặng thêm nữa, Trương Thái y vội vàng bẩm báo đây là hiện tượng bình thường sau khi sốt cao, đợt bệnh này tiêu hao không nhẹ, Lý Đàn có thể sẽ ngủ mấy ngày, mới có thể thật sự tỉnh lại.
Vì thế, tất cả mọi chuyện quanh Lý Đàn mấy ngày này, đều do tiểu Hoàng đế làm thay.
Long tử phượng tôn như hắn cũng không phải hạt giống tốt hầu hạ người khác, nhưng mấy năm gian khổ trước kia, công việc gì đó hắn đều xem như đã làm qua hết rồi, bởi vậy cũng không tính là hoàn toàn không biết làm gì. Đặc biệt Lý Đàn thích nhất là sai khiến hắn, hắn cũng bởi vậy có không ít kinh nghiệm.
Tuy Lý Đàn xuất thân từ nhà quyền quý, đối với những quy củ rườm rà đó là hiểu biết nhất, nhưng tính nàng cũng không xem trọng lắm, bọn họ rơi vào hoàn cảnh khó khăn, đã không có thức ăn, về ăn mặc cũng chẳng chú trọng nhiều, Lý Đàn cũng chưa từng phàn nàn hoặc là lộ ra vẻ bất ngờ, nàng không phải là người để ý chuyện này.
Tiếc rằng tuy Lý Đàn không chú trọng phép tắc, tính tình lại lười, có thể ăn trấu nuốt rau, nhưng chuyện có thể từ chối nàng tuyệt đối sẽ không làm.
Cây lựu trong sân, nàng không chịu nhúng tay mình vào, mỗi khi nhánh cây bị quả chín làm cong cành, nàng sẽ nửa híp mắt dưới mái hiên, đại phát từ bi gọi một tiếng “Độc Ngọc”, tiếp theo liền không ngừng sai bảo hắn đi mang cái thang, leo lên cao, hái quả, lại thay nàng tách ra, lấy hạt lựu, làm thêm món ăn nhẹ cho nàng.
Hạt dưa cũng như thế, nàng xem thoại bản say mê, luôn cảm thấy mồm miệng nhàn rỗi, sẽ lại gọi một câu “Độc Ngọc ngoan”, thả vào lòng bàn tay hắn một nắm hạt dưa to muốn hắn tách vỏ từng hạt cho mình, đặt trong bát to, nàng muốn ăn một miếng lớn cho sướng miệng.
Hơn nữa Lý Đàn không quá coi trọng ý tứ, chê tay Độc Ngọc bóc chậm bèn muốn hắn đừng có ý tứ làm gì, trực tiếp dùng miệng cắn càng nhanh hơn, nàng không ngại, chỉ muốn nhanh được ăn, nếu không sắp đọc xong thoại bản rồi, hạt dưa còn chưa đầy bát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi đó Độc Ngọc lòng dạ chưa đủ thâm sâu, luôn bị sự vô sỉ của nàng làm cho giật mình lúng túng, không còn lời nào để nói. Càng về sau cũng huấn luyện ra được, có thể mặt không đổi sắc mà tách vỏ cho nàng, chỉ là nhìn nàng không chút để ý mà ăn nhân hạt dưa từng dính ở môi hắn, lỗ tai vẫn không nhịn được nóng lên.
Bọn họ ở trong tiểu viện kia tự sinh tự diệt, khi đó hắn luôn hy vọng có thể mau chóng trưởng thành, vốn là để Lý Đàn không cưỡi trên đầu hắn nữa, sau lại vì không muốn để bất kỳ kẻ nào khiến nàng chịu uất ức.
Nhưng đến hiện giờ, hắn nhớ nhung nhất là thời gian thân mật khăng khít của bọn họ khi ở trong tiểu viện kia, không có ai quản bọn họ, không có ái đối xử tử tế với bọn họ, nhưng cũng chẳng có ai quấy rầy bọn họ.
Hoàng đế nửa ôm Lý Đàn vào trong ngực, dùng lược bí chải đầu cho nàng, Lý Đàn thích sạch sẽ nhất, cực kỳ chán ghét trên người dính dớp, hắn không biết đã bổ củi cho nàng bao nhiêu lần, đun nước cho nàng bao nhiêu lần, nhưng chải đầu vẫn là lần đầu tiên.
Hắn dùng một tay cẩn thận cố định đầu Lý Đàn, nhẹ nhàng dùng lược chải tóc nàng, tóc nàng cực tốt, tóc mai như hoa bên sương búi lên đầy kiêu ngạo, mái tóc giống như mây đen như dòng nước chảy qua kẽ ngón tay hắn, tiểu Hoàng đế lại không bị mê hoặc, chỉ một lòng chải tóc cho nàng.
Có lẽ Lý Đàn rất hưởng thụ cảm giác lược bí dày chải qua tóc, giống như chó con được gãi cằm vậy, phát ra tiếng hừ nhẹ thoải mái. Không có nhiều khoảnh khắc nàng gần như yếu ớt thế này, tiểu Hoàng đế thấy thế không nhịn được nhếch môi, nếu như thật sự là chó con thì tốt rồi, hắn đã có thể đặt trong túi áo, mang bên mình không rời.
Chải đầu được đến một nửa, lông mi Lý Đàn rung rung, khẽ mở mắt ra, nàng bị bệnh đến có hơi hồ đồ, chỉ cảm thấy có người ôm nàng yêu thương như trân bảo, cái ôm ấm áp kia cho người ta cảm giác rất an toàn, cánh tay vững chãi, ngực rộng lớn, còn có một mùi hương dễ chịu.
Đã lâu không có người ôm nàng như vậy, ngoại trừ khi còn nhỏ, phụ thân thi thoảng sẽ ôm nàng như vậy.
Phụ thân… Phụ thân qua đời đã lâu, chỉ nhìn thấy đường cong cằm dưới thanh thoát, đây là cơ thể của nam nhân, nhưng vì sao nàng có thể bị nam nhân ôm được? Nàng là Thái hậu đó nha.
Tiểu Hoàng đế cảm nhận được động tĩnh trong ngực, vội vàng cúi đầu nhìn nàng, cảm thấy nàng đã tỉnh, bên miệng lộ ra nụ cười xán lạn, khẽ gọi nàng “Tàng Châu”, môi cũng cách nàng cực gần, có thể nghe thấy tiếng hô hấp, gần như là hôn lên tóc mái của nàng.
Nàng nhận ra nốt ruồi đỏ sau tai một tấc, là Độc Ngọc nha, vậy là không sao rồi, Độc Ngọc chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho nàng, dường như nàng lại trở về Lý Đàn của mấy năm trước kia, mỉm cười sai khiến Độc Ngọc làm này làm kia, bất kể là nàng lười nhác tùy hứng thế nào, Độc Ngọc vẫn luôn chiều theo nàng.
Nhưng mà sao Độc Ngọc lại ôm đầu nàng như vậy, sao có thể gần như ôm hôn dựa sát vào nàng, xem ra lại nằm mơ giữa ban ngày rồi, Lý Đàn ôm ý nghĩ như vậy, lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...