Trộm ngọc

 
Chương 16: Hai con thú.
 
Hoàng đế thong thả đến gần bầu ngực trần trụi của Lý Đàn, trong đôi mắt đen nặng nề, không một tia sáng, nhịp tim của hắn kỳ lạ mà thong dong, thịch, thịch, thịch, nặng nề chậm rãi gõ vào huyệt thái dương của hắn. 
 
Giọt mồ hôi từ tóc mái của hắn, một mạch trượt đến mặt, khiến hắn hơi nhói, tiểu Hoàng đế vô thức nhắm mắt lại, giọt mồ hôi cứ như vậy rơi trên bầu ngực trắng nõn.
 
Âm thanh “tí tách” vang lên trong tẩm điện vắng vẻ, như trống mừng mở đầu tế tự, hắn say mê đuổi lên, muốn vì thần nữ thanh tẩy vết nhơ bẩn phàm tục này.
 
Giọt mồ hôi trên từ trên bầu ngực mềm mại từng chút từng chút trượt xuống đỉnh nhọn phấn hồng, tầm mắt hắn cũng một đường dây dưa theo, chóp mũi thẳng tắp vừa muốn tiếp xúc phần thịt mềm mại, vừa vặn khảm vào trong khe ngực, hắn hít một hơi thật sâu, để hương thơm cơ thể Lý Đàn mê hoặc tâm trí hắn.

 
Hoàng đế không có cách nào không chế được mở miệng, muốn tiến lên liếm mút nhụy hoa giống như đang bị hạt sương làm ướt nhẹp, nhưng cuối cùng lại ngừng khi cách nơi đó nửa tấc.
 
Lý Đàn với hắn mà nói quá mức trân quý, hắn không nỡ để bất kỳ kẻ nào chạm vào nàng, vấy bẩn nàng, bao gồm cả hắn.
 
Vì thế hắn chỉ hơi hé miệng, đầu lưỡi hơi vươn ra, từ đầu đến cuối giữ khoảng cách một chút, hỗn hợp không khí loãng cùng hơi thở dốc, cách khoảng không miêu tả hình dáng nhụy hoa kia.
 
Chí ít như này, hắn còn có thể thuyết phục chính mình, đây chỉ là tội ác thuộc về một mình hắn.
 
Trong lúc mơ hồ Lý Đàn cảm nhận được bên tai hình như truyền đến tiếng thở dốc khàn khàn, hơi thở nóng ẩm nhẹ nhàng phả lên nơi mẫn cảm của nàng, khiến xương cụt của nàng truyền đến một trận tê dại.
 
Hô hấp của người kia quanh quẩn trên ngực nàng, thậm chí nàng có thể cảm nhận được trong miệng hắn thở ra hơi nóng mang theo sương mù.
 
Nhưng nàng bị hành hạ hồi lâu, nhưng vẫn như cũ không chiếm được bất kỳ niềm an ủi nào, nàng có hơi tức giận, tức giận vì có người dám trêu đùa nàng như thế.
 
Tiểu Hoàng đế còn đang tiếp tục đấu tranh với bản thân, đột nhiên một đôi tay ấn ở sau đầu, hắn không đề phòng, trong nháy mắt bầu ngực mềm mại lấy đầy miệng hắn.

 
Đỉnh nhọn thơm ngát vừa vặn cọ xát chỗ lõm trong đầu lưỡi hắn, ngực trắng nõn giống như đậu phụ vừa mới ra lò, hương thơm đầy miệng, còn có chút thịt ngực tràn ra, chặt chẽ áp lên môi hắn, dâm mị vô hạn.
 
Tiểu Hoàng đế cảm thấy sợi dây trong đầu căng chặt đến cực hạn, mắt của Lý Đàn, môi của Lý Đàn, chân của Lý Đàn, ngực của Lý Đàn, đều giống như dao nhỏ, không ngừng cắt sợi dây ấy, bây giờ chỉ còn lại một chút nhỏ nhất.
 
Nhưng mà, Lý Đàn phát ra một tiếng rên rỉ, với nàng, đây chỉ là tiếng thở dài thỏa mãn, với hắn, nhưng lại là dao găm chặt đứt sinh mạng, hắn cam tâm tình nguyện nhảy xuống từ vách núi, rơi vào trong biển dục vọng đầy nọc độc.
 
Tiểu Hoàng đế giống như dã thú vùi trong ngực Lý Đàn, miệng to nuốt từng ngụm lớn ngực nàng, liếm láp da thịt bên trong nàng, nuốt vào chỗ sâu nhất.
 
Lại dùng răng cắn đỉnh nhọn phấn hồng, tinh tế cọ xát, răng trên răng dưới đan xen nghiền anh đào nhỏ, mạnh mẽ ngậm lấy, vô tình kéo nó hướng lên, mãi cho đến khi thành hình trụ mới chợt buông ra, nhìn thấy nảy trở về, lắc lư một trận.
 
Hắn giống như quên nhà, đi nhầm vào Trân Bảo Các, mánh lới đơn giản này đã mê hoặc hắn đến điên đảo thần hồn, không biết mệt mỏi mà lặp lại trò đùa ấu trĩ, không ngừng dùng đầu lưỡi trêu đùa quả anh đào nhỏ của Lý Đàn, liếm xong bên này bèn cắn bên kia, hút đủ bên kia bèn mút bên này.

 
Lý Đàn tự làm tự chịu, bị chơi đến khó chịu cực kỳ, nhưng một mực bị màn sương mù trước mắt che đậy, ý thức bị trấn áp đến tầng cuối cùng, tỉnh không được, nhưng cũng vì sự tra tấn này mà không được ngủ ngon, chỉ có thể như mèo con bị ức hiếp, tiếng nức nở vô cùng đáng thương.
 
Tiếng rên rỉ của nàng giống như thùng dầu tưới lên đống củi khô, ngược lại ngắn ngủi trong giây lát tiểu Hoàng đế dời môi đi, rồi lại vùi đầu trong khe rãnh sâu thẳm kia, dùng hai gò má ma sát ngực cô, hắn khiến bầu ngực trắng kia nhấp nhô trên mặt hắn, đặc biệt thích khiến bầu ngực kia từng tấc từng tấc trườn trên làn da hắn, dùng chóp mũi chọc vào trong nhũ thịt, một đường đến rồi lui, ngửi ngửi, lại đặt lên quả anh đào nhỏ kia, dùng cái mũi anh tuấn ép nó vào sâu trong quầng ngực.
 
Sau đó vươn lưỡi ra, tinh tế miêu tả bầu ngực đường cong phần dưới ngực, dùng đầu lưỡi đẩy toàn bộ bầu ngực khiến nó đàn hồi lắc lư, tựa như đang áng chừng trọng lượng của bảo bối này là bao nhiêu, có thể bị hắn một ngụm nuốt vào hay không.
 
Đừng sống nữa, tất cả đều đừng sống nữa đi, cứ như này, không làm người, làm hai con thú, triền miên, tằng tịu, vĩnh viễn hòa bình thế này, chỉ còn lại một ý niệm này trong đầu hắn. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận