Chương 13: Bị ma quỷ ám ảnh.
Ban đêm, Thái hậu sốt cao không hạ, Khánh Nguyên Điện cả đêm đèn đuốc sáng trưng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Trương Viện thủ (1) đầu tóc bạc phơ của Thái Y Viện kê gối qua bắt mạch, lại dùng dụng cụ kiểm tra thức ăn đêm nay vài lần, lúc này rốt cuộc mới hướng về phía hoàng thượng thưa lại.
(1) Thái y đứng đầu Thái y viện.
“Bệ hạ, Thái hậu nương nương rơi xuống nước bị kinh hách, kèm theo đó gió độc xâm nhập vào cơ thể, bởi vậy nên sốt cao, nếu ngày mai có thể hạ sốt tỉnh lại, hẳn là không có gì đáng ngại.”
Hoàng đế đứng trước giường, nghe thấy hơi thở Lý Đàn có chút nặng nề, để ngoài tai lời nói của thái y, một lát sau mới hỏi, “Nếu như ngày mai không hạ sốt thì sao?”
Trương Viện thủ không dám đáp lời, chỉ yên lặng quỳ xuống, lời trước đó do dự mãi có nên nói hay không càng thêm không dám mở miệng.
“Thôi, Trương Viện thủ vẫn luôn là thái y hết mực trung thành, hẳn là biết nặng nhẹ, Thái hậu, nhất định sẽ tỉnh, hửm?” Hoàng đế từ khóe mắt liếc qua nhìn thái y, giọng điệu âm cuối cùng hơi lên cao, nháy mắt khiến Trương Viện thủ bỏ đi tính toán ngầm trước đó.
Trương Viện thủ vốn lo lắng đây là kiệt tác của Hoàng đế, bây giờ đã hiểu rõ ý một bên, lại cảm thấy ở cổ có hơi lạnh, bèn cả gan nói hết mọi chuyện.
“Theo lý mà nói, Thái hậu nương nương được cứu lên cực kỳ nhanh chóng, bệ hạ lại kịp thời chuyển Thái hậu qua Khánh Nguyên Điện gần nhất. Nương nương đang ở độ tuổi xuân, thân thể gần đây cũng không tồi, hôm nay sau khi uống thuốc lại vẫn luôn sốt cao không hạ, vi thần chỉ sợ…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nói.”
Một chữ nhẹ nhàng bâng quơ, ngược lại càng khiến cho Trương Viện thủ run như cầy sấy.
“Vi thần đã kiểm tra đồ ăn Thái hậu từng ăn và đồ vật từng tiếp xúc hôm nay, trong rượu Thái hậu uống phát hiện được thêm rất nhiều một vị trái cây.”
“Vật này có gì đáng ngại?”
“Vật này ngược lại không độc, có khi cũng sẽ được thêm vào rượu, gia tăng hương vị, chỉ là thanh trúc ủ thiên lạnh, sau khi thêm vị này vào có chút xung khắc, đối với nam tử thì không có gì đáng ngại, nhưng đối với nữ tử thì có chút ảnh hưởng.”
“Có điều thông thường nhiều nhất cũng chỉ là lúc nguyệt sự sẽ có hơi đau bụng, thời gian ảnh hưởng cũng không dài. Nhưng vừa vặn đêm nay sau khi Thái hậu mới uống xong liền rơi xuống nước bị cảm lạnh, vị thêm tích tụ trong cơ thể cùng gió độc bên ngoài hai bên tác động, mới gây nên bệnh trạng lớn như này.”
Hoàng đế nghe xong bẩm báo, ánh mắt nặng nề, giọng điệu lại rất bình thản, “Việc này không được để cho người thứ ba biết, bao gồm cả Thái hậu. Lui xuống đi.”
Lộ Hỉ công công rất bận rộn, mọi chuyện đều tự tay làm lấy, gần như chân không chạm đất. Hắn không dám có nửa điểm oán giận, người của Khôn Linh Điện đã bị trông chừng toàn bộ, hắn cũng không muốn nối gót người khác.
Nhưng hắn bận rộn, phần lớn đều là vì muốn ngăn cách mọi người ở bên ngoài nội thất, lại phải không ngừng điều động từ đó không cho bất kỳ kẻ nào có đủ thời gian chú ý điểm này, một nô tài với lòng trung thành vì quân như vậy, hiện giờ không dễ tìm được.
Lộ Hỉ nhìn về phía nội thất, đợi hồi lâu, Hoàng đế vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu đi ra nào, đành phải khẽ lắc đầu, hiện giờ Hoàng đế bị ma quỷ ám ảnh, hạ quyết tâm rồi.
Trong nội thất, Hoàng đế ngồi trước giường, chuyên tâm nhìn Lý Đàn còn đang hôn mê.
Đây là hình ảnh chỉ trong giấc mơ, Lý Đàn ngoan ngoãn nằm trên long sàng của hắn, trên người quanh quẩn mùi hương tử đằng hắn thường dùng, ngủ say sưa, không có kháng cự cùng chán ghét, cũng sẽ không lên án sự lớn mật và sô sỉ của hắn.
Nhưng hắn chỉ ngồi như vậy thôi, nhìn nàng, còn lại cái gì cũng không làm.
Tay của Lý Đàn từ trong chăn lộ ra, đầu ngón tay hai người như có như không lướt qua nhau, chỉ còn lại móng tay hơi chạm nhau. Tóc mái Lý Đàn đẫm mồ hôi dính ở trên hai gò má, có vài sợi dính bên môi, theo hô hấp nhẹ nhàng lay động.
Hắn tựa như mê muội vươn tay ra, gạt sợi tóc kia hộ nàng. Hơi thở Lý Đàn ấm áp phả lên mu bàn tay của hắn, đốt ngón tay của hắn chạm vào môi nàng, bởi vì sốt cao nên khóe môi có hơi khô, chạm đến khiến hắn hơi ngứa một chút, cảm giác mỏng manh trực tiếp đánh vào trong não bộ của hắn.
Một số cảm giác trước đây đánh tới bị cố ý bỏ qua bây giờ được phóng đại vô hạn, hắn nhớ rõ xúc cảm mềm mại khi độ khí, nhớ rõ sự ấm lạnh trong môi nàng, càng nhớ kỹ tư vị đầu lưỡi xẹt qua tựa sẻ nhỏ của nàng.
Đúng vậy, mặc dù đã đến thời khắc này, hắn vẫn không buông xuống được tâm tư xấu xa kia như cũ, hắn đắm chìm trong sự chán ghét chính mình, nhẹ nhàng nhét tay Lý Đàn vào trong chăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...