Trôm Môt Mua Xuân

Cô giáo chỉ có thể cùng Lâm Giác Hiểu hàn huyên một lát, cô còn có chuyện cần làm, sau khi đưa số phòng ký túc và nhắc nhở anh những chuyện liên quan xong, cô lại vội vàng rời đi.

Lâm Giác Hiểu tốt nghiệp đã nhiều năm, nhưng anh đã có ba năm gắn bó với nơi này nên vẫn rất quen thuộc với bố cục trường học. Anh dẫn Chu Kính Dã đến phòng hậu cần mua chăn và chậu rửa mặt, cả quá trình rất thuận lợi.

So với kéo hành lý, ôm chăn có vẻ khó nhọc hơn nhiều, Chu Kính Dã yên lặng cõng cục chăn trên lưng, thậm chí cậu còn định thử một tay ôm chăn một tay kéo va-li.

Lâm Giác Hiểu nhìn mà nhức cả đầu, anh ngăn cậu lại, giành lấy tay kéo va-li: “Anh đi cùng là để phụ em bê đồ mà, đừng ngại với anh.”

Hai người đến trường từ sớm, khi ấy con đường nhỏ giữa sân trường này không quá nhiều người, còn hiện tại, số lượng người đã tăng lên rất nhiều.

Ánh mặt trời ngày một gay gắt, Lâm Giác Hiểu đã lấm tấm mồ hôi, anh ghé tay chắn trước trán, che bớt ánh sáng chói mắt kia.

Chu Kính Dã đang đi bên cạnh anh dường như không hề thấy nóng, cậu nhường anh toàn bộ phần bóng mát, còn bản thân đi đằng ngoài, giúp anh che chắn bớt phần nào ánh nắng.

Lâm Giác Hiểu nhìn áo phông màu đen cậu đang mặc, không nhịn được mà hỏi: “Em không nóng à?”

Không đợi Chu Kính Dã trả lời, anh vươn tay sờ thử chất áo, màu đen vốn hấp thụ nhiệt, áo của Chu Kính Dã nóng bỏng tay, tựa như có thể khiến con người ta sôi lên được dưới ánh mặt trời.

“Không nóng.”

Cậu con trai lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay của Lâm Giác Hiểu, nhưng Lâm Giác Hiểu không chịu, anh kéo Chu Kính Dã lên phía trước mình, để cậu đi trong bóng mát.

Dã hương xanh tốt dang rộng vòm lá, phủ bóng trên đỉnh đầu, tựa như một chiếc ô che nắng, Chu Kính Dã nghe tiếng ve kêu văng vẳng đâu đây.

Dục Quân là một trường cấp ba, muốn rộng hơn nữa thì cũng chỉ có bấy nhiêu vậy thôi, tòa ký túc ở nơi sâu nhất của trường, cũng một màu đỏ gạch đồng bộ với tòa dạy học và tòa hành chính.

Tòa ký túc nằm trong bóng mát, đặt chân lên hành lang dài và âm u tưởng chừng như vừa bước qua một mùa.

Lâm Giác Hiểu cảm thán: “Đã bao nhiêu năm rồi mà Dục Quân vẫn chưa lắp cửa sổ hành lang cho mỗi phòng.”

Anh nhỏ giọng, nói xấu trường: “Ngày trước, Chu Ngọc Thần bảo ký túc không phải xây cho học sinh ở đâu, mà là để cai ngục trông coi á.”

Chu Kính Dã quan sát xung quanh một cách cẩn thận, nền gạch màu xanh lục đậm, bức tường qua năm tháng đã phai màu.

“…” Đúng là có cảm giác đấy thật.

Ký túc không có thang máy, nhưng nhà trường rất nghĩ cho học sinh cuối cấp, phòng của Chu Kính Dã nằm ở cuối tầng hai.


Chỉ có một tầng lầu, Lâm Giác Hiểu không tốn bao nhiêu sức đã giúp được Chu Kính Dã chuyển va-li lên.

Cánh cửa các phòng dọc hàng lang đều rộng mở, các phụ huynh đang giúp con em mình quét dọn phòng ốc, chốc chốc lại có một vài học sinh nam chạy vụt qua trên hành lang.

Lâm Giác Hiểu kéo va-li, mắt nhìn khắp bốn phía, anh mỉm cười nhớ lại cuộc sống cấp ba của mình: “Cảm giác Dục Quân chẳng thay đổi gì cả, nhưng nghe nói năm sau trường sẽ cho xây khu dạy học mới, tiếc là tụi mình không có số hưởng thụ.”

Chu Kính Dã yên lặng lắng nghe.

Chợt cậu tò mò, không biết Lâm Giác Hiểu hồi ấy sẽ như thế nào nhỉ.

Có lẽ là dạng học sinh ngoan hiền của trường, chưa từng vi phạm nội quy, ngày nào cũng mặc đồng phục nghiêm chỉnh, khóa áo kéo lên cao kịch cổ và sẽ không bao giờ quên mang thẻ học sinh.

Ánh mắt cậu lướt thấy một học sinh vừa chạy qua – cậu ấy vừa hay đang mặc đồng phục.

Đồng phục của Dục Quân không phân nam nữ, đều là hai màu trắng và đỏ đan xen, chắc sẽ hợp với Lâm Giác Hiểu lắm.

Anh ấy có thể sẽ càng trẻ hơn hiện tại, khi cười lên hẳn sẽ rất đẹp trai, môi đỏ răng trắng, dịu dàng nhẫn nại giảng bài cho bạn bè.

“Kính Dã?”

Chu Kính Dã hoàn hồn, hóa ra không biết từ lúc nào cậu đã dừng bước, vị trí cậu dừng khá gần với phòng ký túc.

Lâm Giác Hiểu lo lắng hỏi cậu: “Em hồi hộp à?”

“Không ạ.”

Chu Kính Dã rảo bước, cứ như để chứng minh cho lời cậu nói, lúc đi qua Lâm Giác Hiểu cậu càng tăng nhanh tốc độ.

Phòng bốn người chỉ còn dư lại vị trí giường trên, trong phòng chỉ có một cậu con trai đang ngồi xổm trên đất sắp xếp hành lý.

Nghe ngoài cửa có tiếng động, cậu ấy quay đầu, lúc thấy Chu Kính Dã thì hết sức ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại như sực tỉnh, vỗ lên mái đầu đinh của chính mình: “À! Cậu là học sinh mới chuyển tới mà cô Trần nói nhỉ?”

Rồi cậu nhìn thấy Lâm Giác Hiểu đang đứng ngay sau Chu Kính Dã.

Cách phối đồ của Lâm Giác Hiểu khá giống với học sinh cấp ba, anh đang mặc một chiếc áo phông ngắn tay in họa tiết kiểu đường phố, thời tiết quá nóng nên mặc một chiếc quần lửng thể thao cho mát.


Bỗng cậu con trai không phân biệt được, ai mới là học sinh?

Cậu dừng động tác sắp xếp hành lý lại, nhỏ giọng hỏi: “Các cậu ai mới là học sinh chuyển trường vậy?”

Tâm trạng Lâm Giác Hiểu khá tốt, đôi mắt anh khi cười cong lên như vành trăng non, anh chỉ Chu Kính Dã, trả lời: “Đây, anh là anh nó, nay đưa nó đi học.”

Cậu con trai sờ đầu, miệng lưỡi ngọt ngào gọi: “Anh mới tốt nghiệp ạ, nhìn không khác tụi em là mấy!”

Cậu vừa dứt lời, chợt thấy sống lưng lạnh buốt.

Cậu ngẩng đầu, thấy bạn cùng phòng mới kia đang trừng mắt với cậu.

Thôi nào, cũng đẹp trai, nét nào ra nét nấy đấy, nhưng sao ánh mắt đáng sợ quá.

Bỗng nhiên, lưng bị ai đó chọt cho một cái khiến Chu Kính Dã cứng cả người, Chu Kính Dã nghe Lâm Giác Hiểu ghé bên tai nói nhỏ: “Kính Dã, giới thiệu bản thân.”

Chu Kính Dã bình tĩnh cụp mắt, lời ít ý nhiều tự giới thiệu: “Chu Kính Dã.”

Cậu con trai: “… Tôi tên Lý Hoan.”

Thật ra cậu không muốn nói chuyện với Chu Kính Dã, vì trực giác mách bảo cậu, hình như Chu Kính Dã không thích cậu.

Nhất là lúc Lâm Giác Hiểu vừa rời đi ra cửa hàng tiện lợi mua nước, không khí trong phòng cứ như lao thẳng xuống âm độ C.

Đồ đạc của Lý Hoan gần như đã sắp xếp xong xuôi, cậu đứng tại chỗ nghĩ mông lung, chốc lại ngó qua Chu Kính Dã.

Bạn cùng phòng mới của cậu đang trải chăn, Dục Quân quy định chăn của học sinh phải cùng màu, tấm chăn của Chu Kính Dã cũng giống với cậu, chỉ là không sờn như cậu mà còn mới nguyên.

Mặt Chu Kính Dã không biểu cảm, nhưng động tác trải chăn có vẻ thành thục.

Lý Hoan thử ho nhẹ mấy tiếng, muốn thu hút sự chú ý của Chu Kính Dã, nhưng anh bạn cùng phòng này cứ như điếc rồi ấy, cậu ấy cứ chỉ chăm chú chỉnh cái góc chăn.

Lý Hoan tự cổ vũ mình, cậu bắt chuyện với Chu Kính Dã: “Anh trai cậu đẹp trai ghê!”


Không biết trong câu trên cậu nói sai chữ nào, cậu lại nhận được ánh mắt lạnh nhạt từ Chu Kính Dã.

Lý Hoan quật cường nói tiếp: “Ha ha! Gen nhà cậu tốt thật đấy!”

Rốt cuộc Chu Kính Dã cũng đáp lời, nhưng ngữ khí của cậu ấy cứ như đang phải giao tiếp với một tên ngốc: “Anh ấy không phải anh ruột tôi.”

“Anh bên nội hay anh bên ngoại?”

“Không phải.”

“Thế anh hàng xóm hả?”

“Không.”

Lý Hoan: “…”

Cậu cứ nghĩ cuộc trò chuyện của hai người sẽ chết yểu tại đây, ngờ đâu Chu Kính Dã nói tiếp: “Là anh tôi thôi.”

Lý Hoan: “?”

Cậu không hiểu ý của Chu Kính Dã, nên đổi một đề tài khác: “Lớp 12 mà cậu vẫn chuyển trường?”

Chu Kính Dã đáp lại bằng giọng điệu chẳng gợn sóng: “Nhà có việc.”

Bình thường khi người khác nói “nhà có việc” thì phần lớn đều là những việc không vui.

Lý Hoan sờ mũi, không hỏi nữa.

Lâm Giác Hiểu đã về, tay phải anh đang xách túi đồ mua từ cửa hàng tiện lợi, trong túi là mấy chai nước trắng và nước giải khát.

Anh lấy từ trong túi ra một chai nước lọc, đưa cho Lý Hoan.

Lý Hoan vội xua tay không nhận, Lâm Giác Hiểu một mực nhét cái chai vào tay cậu: “Nãy anh thấy em uống hết nước rồi nên mua cho em một chai, cứ cầm đi.”

Lý Hoan đỏ mặt nhận lấy: “Cảm ơn anh ạ.”

“Bộp!”

Có thứ gì vừa mới rơi từ trên giường xuống, Lâm Giác Hiểu giật mình: “Kính Dã! Điện thoại của em rơi rồi!”

Chu Kính Dã ngồi trên giường, mặt không biểu cảm, cứ như điện thoại ấy không phải của cậu: “Em trượt tay.”


Lâm Giác Hiểu nhặt lên ngắm nghía, thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại của cậu có dán vỏ bảo vệ, lại thêm ốp lưng dẻo phía sau, vì thế không có vết nứt nào xuất hiện cả.

Anh kiễng chân, đưa tận tay cho Chu Kính Dã, dặn dò: “Sau này cẩn thận, điện thoại mà hỏng thì phiền lắm.”

Chu Kính Dã khẽ nói: “Em trượt tay thôi.”

Cậu đang chỉnh lại chăn, nghe thấy tiếng Lý Hoan cảm ơn tự dưng vung chăn không kịp kiềm lực, quên mất điện thoại còn ở phía trên.

Lâm Giác Hiểu lại lấy một chai nước từ trong túi ra, đưa cho Chu Kính Dã.

Vậy mà Chu Kính Dã lại nói: “Em không uống nước trắng.”

“Ơ?” Lâm Giác Hiểu ngạc nhiên nhướng mày, “Em không thích uống nước ngọt mà?”

Chu Kính Dã không trả lời, cậu nhận lấy chai nước từ tay Lâm Giác Hiểu, mở nắp uống một hơi hết nửa chai. Truyện Đam Mỹ

Lâm Giác Hiểu thấy hôm nay cậu cứ là lạ, anh dùng tay quạt cho chính mình: “Kính Dã, chăn trải ổn chưa?”

Ngày trước Chu Kính Dã toàn đi học một mình, trải chăn, mắc màn, sắp hành lý đều do cậu tự tay làm.

Theo lẽ đó, chuyện trải chăn hoàn toàn không thành vấn đề với cậu.

Thế nhưng hôm nay, Chu Kính Dã cảm thấy mình làm không tốt chuyện này, cảm giác như vẫn còn chỗ nào đó gồ ghề, tay cậu sờ trên mặt chăn nhẵn nhụi: “… Hình như chưa phẳng ạ.”

“Thế à?” Tiếng Lâm Giác Hiểu vọng lên từ bên dưới, “Em đợi chút, anh lên xem xem.”

Chu Kính Dã “vâng” đáp lời.

Cả giường khẽ rung lên theo bước chân Lâm Giác Hiểu leo thang, Chu Kính Dã yên lặng mím chặt môi.

Đầu gối Lâm Giác Hiểu quỳ trên mặt giường, vì trên đỉnh đầu là màn, anh chỉ có thể chầm chậm mà bò lại gần.

Còn cách Chu Kính Dã một khoảng, Lâm Giác Hiểu hỏi: “Chỗ nào chưa phẳng?”

Ma xui quỷ khiến Chu Kính Dã chỉ vào một vị trí đầu giường gần chỗ cậu. Không ngoài dự liệu, Lâm Giác Hiểu nhích lại theo hướng cậu chỉ. Anh hơi cúi xuống xem xét, làn da trắng trẻo phía sau gáy nằm gọn trong tầm mắt Chu Kính Dã.

Lâm Giác Hiểu thật gầy, xương cánh bướm theo động tác của anh nhẹ nhàng nhô lên sau chiếc áo phông mỏng manh.

Chu Kính Dã chậm rãi hít thở, gần quá, cậu nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui