Cuối tháng bảy là sinh nhật Lâm Giác Hiểu, gần tới ngày ấy anh rất bận, bận tới mức quên cả ngày sinh nhật của chính mình.
Nhưng tối trước hôm sinh nhật anh, anh đã thoáng nhận ra Chu Kính Dã không giống ngày thường. Thường Chu Kính Dã chỉ ở nhà anh tới mười giờ tối rồi về, hiện tại kim của đồng hồ treo tường đã chỉ quá mười giờ, Chu Kính Dã vẫn còn nấn ná ở lại.
Lâm Giác Hiểu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, tò mò hỏi: “Hôm nay mấy giờ em về?”
“…” Chu Kính Dã mím môi. “Em ngồi thêm lát nữa.”
Cậu muốn ở lại Lâm Giác Hiểu cũng không có ý kiến. Anh đang trả lời tin nhắn của khách, ngẩng đầu lên tự dưng lại thấy Chu Kính Dã đeo máy ảnh trên cổ.
Ang ngạc nhiên tròn mắt, hỏi: “Em lấy từ khi nào vậy?”
“Mới nãy.” Chu Kính Dã nâng máy ảnh lên, “Em có thể chụp anh không?”
Lâm Giác Hiểu mỉm cười: “Hôm nay là ngày gì vậy?”
… Hôm nay không phải là ngày gì cả, nhưng mai là sinh nhật anh.
Chu Kính Dã suýt buột miệng, cậu gắng gượng nhịn xuống, vì cậu muốn dành tặng anh một điều bất ngờ.
Cậu thật sự không hiểu, sao anh lại quên cả ngày sinh nhật của mình thế này?
“Đi đâu chụp vậy?” Lâm Giác Hiểu hỏi, “Ở đây luôn hả?”
Chu Kính Dã giơ máy ảnh lên, nhằm lúc Lâm Giác Hiểu chưa kịp phải ứng chụp liền mấy tấm, tiếng màn trập vang lên “tách tách”.
Lâm Giác Hiểu không kịp điều chỉnh biểu cảm, anh bật cười vì tức, nhào tới định cướp máy ảnh của Chu Kính Dã: “Em làm gì thế hả!?”
Cậu tránh đi theo bản năng, nhưng rồi vẫn cho Lâm Giác Hiểu xem.
Có chụp thế nào thì Lâm Giác Hiểu vẫn rất ăn ảnh.
Chu Kính Dã sợ Lâm Giác Hiểu xoá mất, chỉ giơ xa xa cho anh xem, tay cậu ấn nút ảnh kế tiếp, những tấm ảnh liền với nhau như một tấm ảnh động.
Khoé môi anh vốn đã mang ý cười, anh nghiêng mặt nhìn ống kính, càng ngày càng gần, gương mặt với những đường nét hiền hoà tinh tế đều được ống kính chiếu rọi.
Chu Kính Dã thừa cơ hôn lên má anh: “Rất đẹp.”
Cậu kéo tay Lâm Giác Hiểu: “Tụi mình ra ngoài chụp vài tấm được không, tối nay trăng đẹp lắm ấy.”
Lâm Giác Hiểu gật đầu, theo cậu ra ngoài.
Ánh trăng trên sân thượng đẹp như lời Chu Kính Dã nói, tựa như dải lụa mỏng của nàng tiên trải khắp vùng đất rộng lớn.
Ánh trăng dịu dàng là thế, Lâm Giác Hiểu dưới ánh trăng lại càng hơn thế.
Chu Kính Dã lùi lại vài bước, như vậy Lâm Giác Hiểu có thể xuất hiện trên ảnh nhiều hơn. Cậu chỉnh lại ống kính, giọng nói tự nhiên cũng chậm lại: “Cười lên nào.”. Đam Mỹ Hiện Đại
Nói rồi cậu cũng mỉm cười.
Khi cười môi Chu Kính Dã sẽ chỉ hơi hé mở, để lộ loáng thoáng hàm răng trắng sạch.
Lâm Giác Hiểu cũng mỉm cười theo.
“Tách…”
Tiếng máy ảnh vang lên, tấm ảnh đóng băng khoảnh khắc ấy.
Vành mắt Lâm Giác Hiểu cong cong, đôi ngoạ tàm dưới mắt lại hiện lên. Anh nhìn Chu Kính Dã, ánh mắt hiền dịu tựa làn nước, dịu dàng hơn mọi cơn gió xuân trên thế gian này.
Ánh trăng đẹp như mơ bao phủ cõi trần, ấp ôm thân thể Lâm Giác Hiểu, khiến anh như toả ánh hào quang.
Chu Kính Dã nín thở, không nói gì nữa.
Bọn họ đã ở bên nhau một tháng, cả hai vốn dĩ đã hiểu nhau từ trước, từng cử chỉ động tác của đối phương có ý nghĩa gì đều đã rõ nằm lòng.
Lâm Giác Hiểu bước lên vài bước, ngoắc lấy ngón tay Chu Kính Dã, dù biết nhưng vẫn cố tình hỏi: “Em sao vậy?”
Chu Kính Dã không đáp, vùi đầu hôn anh.
Gió đêm hè vừa khô nóng lại vừa dễ chịu, tuy rằng hai vế chẳng hề ăn nhập, nhưng lại rất phù hợp để hình dung. Cũng như khi hôn vậy, nụ hôn luôn đủ để đốt cháy ngọn lửa trong thân thể, nhưng đồng thời lại có thể khiến người ta bình tâm lại, hoặc cảm thấy thư thái một cách lạ kỳ.
Một chuyện vốn dĩ khiến cảm xúc trào dâng mãnh liệt như thế, giữa khoảnh khắc quấn quýt không rời, tựa như đã trở thành biển tình êm ả đến tận cùng.
Bày tay Lâm Giác Hiểu đỡ sau ót Chu Kính Dã vuốt xuống như an ủi cậu, môi anh lại bị cậu cắn nhẹ.
Chu Kính Dã thích cách kết thúc nụ hôn như vậy, giống như cậu đang để lại một dấu ấn trên người anh. Lâm Giác Hiểu cũng không để bụng, từ trước tới nay anh vẫn mặc cho Chu Kính Dã quậy phá.
Anh tủm tỉm cười hỏi: “Hôm nay em rất vui?”
Chu Kính Dã đáp “rất vui”, rồi lại nâng máy chụp rất nhiều ảnh của Lâm Giác Hiểu.
*
Chụp xong, Lâm Giác Hiểu về phòng lấy quần áo, bây giờ đã là mười một giờ, Chu Kính Dã vẫn còn ở đây.
“Anh đi tắm trước đây.” Lâm Giác Hiểu bối rối nói, “Mười một giờ rồi đó.”
Chu Kính Dã cứng người, trả lời úp úp mở mở: “Em ở thêm lúc nữa.”
Lâm Giác Hiểu cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng không hỏi thêm, tiếp tục đi về phía phòng tắm: “Mai anh không phải đi làm, hôm nay em ở lại muộn một chút cũng không sao.”
Cánh tay đang đỡ máy ảnh của Chu Kính Dã run lên.
Cậu không nhịn được liếm môi, Lâm Giác Hiểu lại có ý gì vậy? Đơn giản là đồng ý cho cậu ở lại, hay là… đang ám chỉ điều gì khác?
Chu Kính Dã nghĩ càng lúc càng xa, song bỗng dưng vùng về vị trí cũ.
Cậu gõ đầu mình, không cảm xúc nghĩ, với tính cách của Lâm Giác Hiểu thì chắc chắn là vế đầu tiên.
Kết quả đúng như cậu đã nghĩ, Lâm Giác Hiểu tắm xong thay quần áo ngủ, hết sức tự nhiên ngồi dựa sát cậu.
Lâm Giác Hiểu lấy cái máy chiếu mua chung với Chu Ngọc Thần ra, anh ngồi xổm trên đất, ngoảnh lại hỏi: “Em muốn xem phim gì?”
Chu Kính Dã: “… Gì cũng được.”
Lâm Giác Hiểu chọn bừa một bộ trên điện thoại: “Bữa trước anh thấy em xem bộ phim giật gân đó, bộ này cũng cùng một đạo diễn, xem nhé?”
Chợt anh nhận ra điều gì: “Em xem bộ này rồi phải không?”
Đúng là Chu Kính Dã đã xem, nhưng cậu vẫn bất chấp gật đầu đáp: “… Em chưa xem, xem bộ này đi ạ.”
Lâm Giác Hiểu nhẹ nhàng đáp, ấn nút phát phim.
Tiết tấu của những bộ phim giật gân rất nhanh, lần đầu tiên Lâm Giác Hiểu xem thể loại này, anh xem rất nhập tâm, thật sự chỉ đang xem phim.
Chu Kính Dã đã xem một lần, những bước phát triển tiếp theo sẽ như nào vẫn còn trong đầu cậu. Lúc thì cậu lơ đễnh nhìn về phía Lâm Giác Hiểu, lúc thì lại nhìn đồng hồ treo tường.
Sắp mười hai giờ rồi, Chu Kính Dã hơi nản lòng, cứ theo tiến độ này thì sẽ chẳng còn gì là bất ngờ nữa.
Yết hầu cậu nặng nề chuyển động, cánh tay đang sát gần Lâm Giác Hiểu hành động trước, thử nắm tay Lâm Giác Hiểu.
Vì để tạo bầu không khí, trong phòng chỉ để lại một ngọn đèn duy nhất, cũng là ngọn đèn yếu nhất.
Chu Kính Dã thở nhẹ, lặng lẽ nhích lại gần.
Cậu hôn lên tai Lâm Giác Hiểu. Anh sững người, quay sang cũng không giận mà vẫn hiền lành hỏi: “Sao thế?”
Chu Kính Dã kéo anh vào lòng, dáng người cậu trước giờ vẫn cao lớn như vậy, cậu tựa cằm lên gáy anh, ngước mắt nhìn đồng hồ.
Cậu nói: “Chờ thêm chút nữa.”
Chỉ còn vài giây cuối, Chu Kính Dã tức tốc lấy chiếc nhẫn trơn ra khỏi túi, nhanh nhẹn đeo vào ngón tay Lâm Giác Hiểu, rồi lại thơm cái chóc lên má anh.
Mười hai giờ đúng, giọng Chu Kính Dã như pháo hoa nở rộ: “Sinh nhật vui vẻ.”
Nhẫn trên tay anh lành lạnh, lúc bấy giờ Lâm Giác Hiểu mới phản ứng lại.
Hôm nay là sinh nhật anh, cũng là sinh nhật đầu tiên mà Chu Kính Dã tổ chức cho anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...