Trôm Môt Mua Xuân

Cằm Chu Kính Dã tì trên vai anh nặng trịch, hơi thở nhẹ tênh nóng hổi sượt qua vành tai anh, xúc cảm ấy như lông vũ nhẹ khều lên lòng bàn tay.

Phía sau thuỳ tai của Lâm Giác Hiểu rất mẫn cảm, cảm nhận được hơi thở của Chu Kính Dã, anh không kiềm được mà nhích qua bên phải.

Cảm giác tồn tại của tay Chu Kính Dã quá mãnh liệt, cánh tay cậu con trai chắc khoẻ, tựa như một chiếc khoá khóa chặt anh lại.

“Lâm Giác Hiểu?”

Mãi vẫn không nhận được câu trả lời, Chu Kính Dã lại gọi thêm tiếng nữa.

Mái tóc Chu Kính Dã đã dài, khi tựa lên người Lâm Giác Hiểu những sợi tóc ấy cọ lên vùng cổ anh, khiến anh càng thấy ngứa, thuỳ tai đỏ lựng lên. Anh dịch người ra sau.

Anh chỉ tránh ra sau một chút, Chu Kính Dã khẽ chắt lưỡi “chậc” một tiếng, giây tiếp theo, cả Lâm Giác Hiểu lẫn ghế đã bị cậu lôi ngược lại.

“…”

Tiếng ghế kéo ồn, ánh mắt của mọi người trên bàn ăn lập tức tập trung lên người anh, nhưng Lâm Giác Hiểu tạm thời đã chẳng lo được nhiều như thế, bởi vì Chu Kính Dã vẫn luôn dùng chóp mũi cọ anh – ẩm ướt như cún nhỏ dụi người.

“Shhh…” Vùng cổ anh mát lạnh, Lâm Giác Hiểu hít một hơi, Chu Kính Dã hiển nhiên đã say, cậu uống rượu không đỏ mặt, nhưng đôi mắt sáng trong giờ như bị phủ một lớp màn, chan chứa men say, vậy mà Lâm Giác Hiểu lại cảm thấy…

Chu Kính Dã đang một lòng một dạ nhìn anh.

Không khí trên bàn ăn vô cùng gượng gạo, Giang Miểu Miểu đứng dậy hắng giọng, chắn ánh mắt giúp Lâm Giác Hiểu, giải thích: “Em trai Giác Hiểu say rồi, hơi bám cậu ấy.”

Chị nói xong thì dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Giác Hiểu, giơ ly rượu làm nóng bầu không khí.

Lâm Giác Hiểu thân mình còn chưa lo xong, Chu Kính Dã lại quá bám anh, trên người cậu phảng phất mùi rượu mà vẫn muốn dính anh một tấc không rời.

Không thể nói lý với tên ma men này, Lâm Giác Hiểu cúi xuống, vỗ vỗ đầu Chu Kính Dã: “Đứng dậy.”

“Em không đứng.” Chu Kính Dã lầu bầu, “Em muốn ôm anh cơ.”

“…”


Lâm Giác Hiểu trầm tư không đáp, điều chỉnh lại tâm trạng, tai anh đỏ lựng, tiếp tục dỗ: “Em đứng lên anh vẫn để em ôm.”

Giờ anh chỉ muốn kéo Chu Kính Dã đi, phải nói dối để lừa cậu đi cũng chịu.

Chu Kính Dã vẫn ôm anh, cậu cau mày đong đếm được mất xong mới chậm rì rì buông tay.

Cậu ôm anh chặt quá, lúc buông tay Lâm Giác Hiểu cảm giác luồng khí trong lồng ngực mình trong lành hơn hẳn.

Lâm Giác Hiểu đứng dậy, lại nhận ra Chu Kính Dã vẫn ngồi im trên ghế, chỉ ngẩng đầu chăm chú nhìn anh.

Nhận được ánh mắt của anh, cậu giãn đôi mày nhíu chặt, để phát âm rõ ràng hơn, cậu nói thật chậm: “Chúng ta ôm nhau đi đường sẽ bất tiện.”

Em còn biết ôm thế bất tiện cơ à?

Lâm Giác Hiểu suýt buột miệng, đã thấy Chu Kính Dã giơ tay ra nói chậm rì: “Nên anh nắm tay em đi.”

Chân mày Lâm Giác Hiểu giần giật, bàn tay với những khớp ngón rõ ràng đang xoè ra trước mặt anh tựa như món đồ mỹ nghệ được điêu khắc kỳ công.

Bàn tay giơ ra của cậu rất lâu không có ai nắm lấy, Chu Kính Dã đổi tay, giọng cậu nghe hơi thất vọng: “Lẽ nào anh muốn nắm tay trái em hơn?”

Bọn họ tiêu tốn quá nhiều thời gian, mà bản chất con người lại thích náo nhiệt, ánh mắt tò mò của mọi người lại tập trung lên bọn họ.

Lâm Giác Hiểu cắn răng, vẫn nắm lấy tay cậu.

Lần này Chu Kính Dã không để anh chờ, ngoan ngoãn đứng dậy, dù đã đứng song song nhưng Chu Kính Dã vẫn cứ dính lấy anh.

Rời khỏi sảnh trưng bày rượu, cảm giác gai lưng phút chốc tan biến, Lâm Giác Hiểu thở hắt ra một hơi.

Bỗng nhiên Chu Kính Dã lầm bầm: “Như này không thoải mái.”

Lâm Giác Hiểu quay sang nhìn cậu, hai người nhìn nhau, Chu Kính Dã chầm chậm chớp mắt, cậu được đà lấn tới: “Chúng ta có thể đan tay vào nhau không?”

Như thế quá thân mật, giống như đôi yêu nhau nắm tay, Lâm Giác Hiểu lớn chừng này rồi nhưng vẫn chưa từng nắm tay ai như vậy.


Anh lắc đầu, kiên quyết: “Không được.”

Bước chân Chu Kính Dã như dính chặt  lấy nền nhà, cậu “ò” lên một tiếng.

Ngay lúc Lâm Giác Hiểu cho rằng Chu Kính Dã sẽ từ bỏ ý nghĩ ấy, kẽ tay anh chợt bị ngón tay Chu Kính Dã tách ra, mười ngón tay đan chặt.

Lâm Giác Hiểu kinh ngạc cúi đầu, ngơ ngác nhìn bàn tay hai người đang đan vào nhau, lại quay sang nhìn Chu Kính Dã.

Ánh mắt Chu Kính Dã sáng trong, cong khoé mắt mỉm cười, còn lắc lắc tay hai người như đang khoe khoang.

Ngọn lửa trong lòng Lâm Giác Hiểu còn chưa kịp bùng lên đã bị dập tắt, anh dùng bàn tay trống còn lại day huyệt thái dương, không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu anh làm động tác này hôm nay.

Thôi vậy, thôi vậy.

Chu Kính Dã say rồi, không chấp nhặt với cậu ấy nữa.

Cũng may trong thang máy không có người nào khác, Lâm Giác Hiểu không cần phải đối diện với trường hợp ngượng ngùng tới mức độn thổ nọ, nhưng khi đi trên hành lang dài của khách sạn, anh vẫn kéo Chu Kính Dã đi nhanh hơn.

Chu Kính Dã cũng rất phối hợp theo sau, ánh mắt chăm chú nhìn gáy anh không rời.

Tay Lâm Giác Hiểu khi quét khoá phòng hơi run lên vì lo lắng, cửa mở ra, anh vào phòng đóng sập cửa lại.

Anh đóng cửa rồi cũng không giằng khỏi tay Chu Kính Dã, ban đầu thấy không quen, nhưng đã thích ứng rồi thì thấy cũng chẳng có gì.

Bỗng Lâm Giác Hiểu nhớ ra một vấn đề, anh hỏi: “Tụi Bình Bình đâu, tụi nó phải làm thế nào?”

Đêm nay anh phải ở lại đây, trông Chu Kính Dã thế này chắc cũng sẽ không về.

“Em gửi tụi nó ở cửa hàng thú cưng.”

Giọng Chu Kính Dã nặng trĩu, tựa như viên đá ném xuống vực thẳm.


Cậu buông bàn tay đang đan mười ngón, nhưng lại ôm chặt lấy anh. Cậu cao hơn anh một chút, cúi đầu vừa hay có thể ghé cằm lên vai anh.

Chu Kính Dã thích tư thế này, nó khiến cậu cảm thấy an toàn. Chính xác hơn thì cái ôm này khiến cậu nảy sinh ảo giác mình đã có được Lâm Giác Hiểu.

“Anh nói tụi nó là cục cưng của anh.” Chu Kính Dã như tủi thân, vừa như oán trách, “Vậy còn em?”

Lâm Giác Hiểu vốn định né người khỏi vòng tay Chu Kính Dã, nhưng nghe thấy câu nói không khác gì làm nũng kia của Chu Kính Dã anh lại ngẩn ra.

Trước đây Chu Kính Dã chỉ âm thầm làm nũng với anh, chưa bao giờ trần trụi như lần này. Chu Kính Dã say rượu không chỉ trở nên vô cùng bám người, mà còn trở nên vô cùng thẳng thắn.

Cậu lại dùng chóp mũi như có như không cọ anh, khẽ tố cáo anh: “Anh muốn đuổi em đi.”

Lâm Giác Hiểu hụt hơi: “Anh… không có ý đó.”

“Anh có.” Chu Kính Dã hơi cao giọng, nhưng tiếng cậu vẫn rất nhỏ, đuôi mắt cậu khi cụp xuống giống đôi mắt cún, cậu không gác cằm lên vai Lâm Giác Hiểu nữa.

Cậu ngẩng đầu, rồi lại hơi cúi xuống, rầu rĩ một mực nhìn Lâm Giác Hiểu: “Anh muốn em chuyển ra ở với Chu Ngọc Thần. Bởi vì em thích anh, anh không thích em, anh thấy em là thứ phiền phức.”

Chu Kính Dã nhịn cả buổi chiều, rượu vào lời ra, chợt không cẩn thận dốc sạch lòng mình.

Cậu tội nghiệp tiếp tục nói, giọng Chu Kính Dã càng ngày càng nhỏ: “Nhưng em không muốn chuyển đi, em muốn ở với anh.”

Lâm Giác Hiểu bị Chu Kính Dã nhìn như thế không khỏi cảm thấy mình là kẻ có tội, anh mấp máy môi, nhưng lại chẳng nói được gì.

Chu Kính Dã khẽ khàng ghé đầu về phía anh: “Lần trước anh bảo tóc em cắt ngắn rồi sờ không đã tay nữa, giờ em nuôi dài ra rồi, anh có còn muốn sờ không?”

Tâm trạng Lâm Giác Hiểu trở nên phức tạp, anh chỉ nhìn tóc Chu Kính Dã rồi buột miệng nói ra câu ấy, vậy mà cậu lại nhớ kỹ trong lòng.

Dường như, anh không gánh nổi phần tình cảm này của Chu Kính Dã.

Bàn tay nằm dọc bên đùi Lâm Giác Hiểu do dự, cuối cùng vẫn giơ tay, vuốt nhẹ tóc cậu.

Chất tóc sau khi nuôi dài lại càng mềm mại, Lâm Giác Hiểu nghĩ không ra, tính cách Chu Kính Dã ương ngạnh như thế, cố chấp như thế, vậy mà mái tóc lại vô cùng mềm mại.

“Kính Dã.”

Lâm Giác Hiểu khẽ gọi, anh dự định sẽ nói “Em đừng nên thích anh nữa”, nhưng khoảnh khắc Chu Kính Dã nghe thấy giọng nói của anh, đôi mắt ảm đạm phút chốc sáng bừng lên, tựa như hoà làm một với ánh sao trời.

“Tóc em sờ đã tay không?


Yết hầu Lâm Giác Hiểu khẽ chuyển động, nuốt những lời mình định nói xuống, bất lực đáp: “Đã tay.”

“Tinh tinh…”

Điện thoại anh để trong túi lên tiếng như đấng cứu thế, mắt Lâm Giác Hiểu sáng lên, tìm được cái cớ: “Em buông anh ra, có người có việc tìm anh.”

Hiện tại Chu Kính Dã say rượu không tỉnh táo, nhưng vẫn nghe lời, lời Lâm Giác Hiểu nói cậu đều nghe theo.

Cậu buông lỏng tay, nhưng không hoàn toàn tách ra, chỉ dành cho Lâm Giác Hiểu một ít không gian đủ để lấy điện thoại.

Lâm Giác Hiểu lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn thoại của Quý Di Gia, nhưng không biết có phải vì bị Chu Kính Dã nhìn chằm chằm hay không, anh run tay bất cẩn bấm phát tin nhắn.

“Giác Hiểu…”

Giọng nói dịu dàng của người con gái vừa vang lên ở phần mở đầu, điện thoại đã bị Chu Kính Dã dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai giật lấy.

Chu Kính Dã thôi không cười nữa, cũng không tha thiết nhìn anh nữa, rũ mắt không biểu cảm nhìn điện thoại Lâm Giác Hiểu.

Phía trên còn rất nhiều tin nhắn khác, nội dung trò chuyện bọn họ đều chỉ quanh quẩn về mèo, nhưng Chu Kính Dã vẫn thấy không vui theo bản năng.

Khoé miệng cậu cong xuống, nhìn rất dữ, song những gì cậu nói lại khác hoàn toàn với biểu cảm, giọng điệu rất chậm rãi rất đáng thương: “Lâm Giác Hiểu, anh không để ý đến em là để nhắn tin trả lời chị ấy?”

Đầu Lâm Giác Hiểu còn đau hơn, anh phát hiện giờ có nói gì với Chu Kính Dã cũng không có tác dụng, chỉ có thể xuôi theo ý nghĩ của cậu mà dỗ dành, hoặc mặc kệ cho Chu Kính Dã đeo trên người anh như món đồ chơi cỡ bự.

Anh còn chưa nghĩ xong lời giải thích, phần eo đột ngột bị ôm chặt, Lâm Giác Hiểu nghe thấy giọng Chu Kính Dã chua xót: “Chị ấy cũng thích anh.”

Mí mắt Lâm Giác Hiểu giật nhẹ, trong lòng anh chợt dâng lên dự cảm không lành.

Anh còn chưa kịp tránh đi, gò má đã bị lông mi Chu Kính Dã quét qua, mang theo xúc cảm ngứa ngáy cùng tê dại.

Giây tiếp theo Lâm Giác Hiểu đau điếng người – Chu Kính Dã vừa cắn một phát lên môi anh.

Phiến môi còn nhuốm vết máu mờ nhạt, Lâm Giác Hiểu như vừa chịu một cú sốc nặng nề, ngờ nghệch đưa tay bưng lấy miệng mình.

Chu Kính Dã bất ngờ sáp lại, Lâm Giác Hiểu vẫn chưa thoát khỏi cơn kinh hoảng, nhưng vẫn vô cùng đề phòng nhìn cậu.

Lâm Giác Hiểu còn chưa nói, người được hời rõ ràng là cậu, vậy mà Chu Kính Dã lại giành việc tủi thân trước: “Đây là nụ hôn đầu của em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui