Lâm Giác Hiểu đứng ở cửa ra vào, nghe xong định co giò chạy luôn, nhưng cánh tay anh đã bị Chu Kính Dã bắt lấy.
Ý định muốn rời đi của anh dường như đã bị Chu Kính Dã nhìn thấu, tay Chu Kính Dã càng lúc càng dùng sức, kéo anh vào nhà.
Lúc này Lâm Giác Hiểu mới biết Chu Kính Dã khoẻ đến mức nào, anh hoàn toàn không thể giãy ra được.
Không chờ anh trả lời, Chu Kính Dã mím môi nhắc lại một lần nữa: “Em thích anh.”
Hai lời bộc bạch của cậu ùa tới khiến Lâm Giác Hiểu chóng mặt, anh không ngờ Chu Kính Dã lại thẳng thắn đến mức này. Anh vốn định nói chuyện một cách khéo léo với Chu Kính Dã, sau đó ám chỉ để cậu sớm hiểu rõ.
Nhưng hiện tại, tình huống hoàn toàn không cho phép anh làm thế.
Biểu cảm của Chu Kính Dã chùng xuống, cậu cúi đầu, nói khẽ: “Em biết anh không thích em.”
Nếu người khác bị cậu quấn lấy tỏ tình thế này, có lẽ họ đã đạp cửa bỏ đi từ lâu.
Nhưng Lâm Giác Hiểu thì khác, cậu biết Lâm Giác Hiểu sẽ không làm vậy, vì thế mới dũng cảm tỏ tình.
Bị từ chối cũng được, có cơ hội cũng tốt, Chu Kính Dã thấy mình không nên lừa dối Lâm Giác Hiểu như vậy nữa. Cậu không thể hưởng thụ lòng tốt của Lâm Giác Hiểu, đồng thời lén lút thích anh.
Bởi cứ theo phản ứng trì độn hiện tại của Lâm Giác Hiểu, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không nhận ra chuyện này, mãi mãi chỉ coi cậu là em trai.
Hơn nữa nếu không có gì khác…
Ngày ấy Lâm Giác Hiểu đã hứa sẽ chăm sóc cậu cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc, về tình về lý, có lẽ lúc này cậu đã nên chuyển ra ngoài.
Lúc lâu sau Lâm Giác Hiểu mới nghẹn ra được một chữ: “Anh…”
Bàn tay cậu con trai vẫn cố chấp nắm lấy tay Lâm Giác Hiểu, ngón tay lạnh băng đã ấm lại bằng nhiệt độ cơ thể anh.
Anh chỉ có thể vungvẩy tay, bất lực nói: “Em buông tay anh ra đã.”
“Em không buông,” Chu Kính Dã rầu rĩ. “Em buông tay anh sẽ đi mất.”
Cứ như cậu đã lường trước Lâm Giác Hiểu sẽ không tức giận, bàn tay lại càng siết chặt lấy tay anh hơn.
Xương tay Lâm Giác Hiểu nhỏ, bàn tay cậu lại to hơn người thường một chút, do đó có thể nắm trọn lấy cánh tay Lâm Giác Hiểu.
Quả nhiên Lâm Giác Hiểu không giận, ngược lại còn kiên nhẫn dỗ Chu Kính Dã: “Em buông tay đã, chúng ta vào nhà nói chuyện.”
Chu Kính Dã thôi không chặn cửa, nhưng vẫn không buông tay, Lâm Giác Hiểu cảm giác tay mình đã bị nắm cho nóng hầm hập.
Mãi đến khi hai người lần lượt ngồi xuống sô-pha, Chu Kính Dã mới chịu lưu luyến buông tay.
Lâm Giác Hiểu thở phào, cánh tay bị Chu Kính Dã nắm lấy xuất hiện vết đỏ, anh còn chưa có cảm giác, Chu Kính Dã đã hỏi anh: “Anh có đau không?”
“… Không đau.”
Thú cưng trong nhà cũng biết quan sát sắc mặt để cư xử, chỉ trừ Khang Khang nhỏ tuổi nhất vẫn thích dính lấy Chu Kính Dã, em nhảy phốc lên vị trí giữa hai người, nằm nhũn ra ở đó.
Chu Kính Dã cúi đầu nhìn Khang Khang, không đùa giỡn với nó như thường ngày mà chỉ đưa tay nhấc nó sang chỗ khác.
Khang Khang rất không bằng lòng, nhe răng cắn hờ lên tay Chu Kính Dã.
Lâm Giác Hiểu buột miệng hỏi: “Em trêu vào nó làm gì?”
Chu Kính Dã không đáp, chỉ quay sang nhìn anh bằng cặp mắt đen nhánh.
Cậu không nói nhưng Lâm Giác Hiểu đã nhận được đáp án, bởi vì Chu Kính Dã muốn ngồi gần anh hơn, không muốn giữa bọn họ có bất cứ thứ gì ngăn cách.
Lâm Giác Hiểu ngồi thẳng dậy, anh vừa bảo mình muốn nói chuyện với Chu Kính Dã, nhưng nhất thời lại không biết nên mở lời thế nào, chỉ đành hỏi: “Em khát không?”
“Em không.”
“Thế đói không?”
“Em không đói.”
Ngừng lại một chút, Chu Kính Dã nhắc lại: “Em thích anh.”
Cách nói chuyện giữa những người lớn luôn cần sự uyển chuyển khéo léo, nhờ người khác giúp đỡ hay bộc lộ tâm trạng của mình đều như cần có một bước đệm, bởi có bước đệm thì mới có thể chạm được tới mục đích giao tiếp cao nhất.
Chu Kính Dã không hiểu điều này, cậu chỉ biết thẳng thắn bộc bạch.
Lại một câu nói nữa dồn Lâm Giác Hiểu vào chân tường.
Lâm Giác Hiểu thở dài, lời muốn nói cứ ngập ngừng mãi ở miệng, anh không nói được những lời hoa mỹ, cũng không có triết lý nào vĩ đại để dạy cho cậu, chỉ đành từ chối thẳng: “Anh không thích em.”
“Em biết,” Chu Kính Dã gật đầu, lại thành khẩn nói tiếp, “nhưng anh cũng chưa có người mình thích, vì thế em có thể theo đuổi anh không?”
Lúc này Lâm Giác Hiểu mới phát hiện bình tĩnh chỉ là vẻ ngoài của Chu Kính Dã, tai cậu đã đỏ lựng lên từ bao giờ.
Trực giác nói với Lâm Giác Hiểu không thể cứ thế này, nhưng anh không làm được chuyện từ chối quá gay gắt: “Anh không thích con trai.”
“Nhưng anh cũng chưa từng hẹn hò với con gái,” Chu Kính Dã nói khẽ, dường như đang nguỵ biện, “vì thế chưa chắc anh đã thích người khác giới.”
Lâm Giác Hiểu day vùng giữa hai lông mày, cảm thấy rất khó để thuyết phục Chu Kính Dã, chỉ đành thở dài: “Tạm gác lại chuyện này, tuổi của chúng ta không hợp, em mới mười tám, ở độ tuổi đẹp nhất này không nhất thiết phải thích anh.”
Chu Kính Dã hiểu ý nhanh, cậu nhíu mày, hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy em trẻ con?”
“… Anh không có ý đó,” Lâm Giác Hiểu bất lực đáp. “Anh chỉ muốn em suy nghĩ kỹ lại, xem xem tình cảm em dành cho anh rốt cuộc là thích hay là ỷ lại?”
Anh gần như đã biết vì sao Chu Kính Dã thích anh.
Chu Kính Dã im lặng, mi mắt khép hờ khiến cậu trông cô đơn vô cùng.
Lâm Giác Hiểu không nói nặng lời, tính anh là vậy, từ chối người khác nhưng vẫn suy nghĩ đến cảm xúc của họ.
Hết cách, Lâm Giác Hiểu vừa đứng dậy đã bị Chu Kính Dã níu góc áo, anh nghe Chu Kính Dã nói: “Anh có đuổi em đi không?”
Chu Kính Dã đang ở tư thế bất lợi, ngồi trên sô-pha ngửa đầu nhìn anh. Cơ bắp trên người cậu không dày, cởi áo thì không đến nỗi, nhưng khi khoác áo lại cảm giác gầy hơn do vẫn đang trong thời kỳ dậy thì.
Con ngươi cậu quá đen, tình cảm nào cũng in trên đáy mắt.
Lâm Giác Hiểu lại mềm lòng một cách khó hiểu, chưa nghĩ kỹ đã đáp: “Không, anh chỉ mong em bình tĩnh lại.”
Cho tới khi cậu đã về phòng mình, anh mới bắt đầu hối hận.
Đáng ra anh không nên mềm lòng như thế, chuyện tình cảm phải dứt khoát rành mạch, Lâm Giác Hiểu hiếm khi nuốt lời, tới nước này có vẻ đã chẳng còn cách nào khác.
Anh rút điện thoại khỏi túi áo, đoạn gọi cho Chu Ngọc Thần. Nghe thấy giọng nói ngái ngủ của Chu Ngọc Thần, lúc bấy giờ anh mới sực tỉnh – Chu Ngọc Thần đang ở cách anh nửa quả địa cầu.
“Giác Hiểu?” Chu Ngọc Thần ngáp dài. “Sao thế?”
Điện thoại đã kết nối, Lâm Giác Hiểu do dự chốc lát, hỏi: “Nghỉ hè Kính Dã có thể về nhà cậu ở không?”
Thật ra nếu không có chuyện này Chu Kính Dã muốn ở nhà anh bao lâu cũng được, anh không hề để bụng chuyện cậu ở nhà anh.
“Kính Dã hả?” Chu Ngọc Thần ngẩn ra. “Nhưng một tháng nữa tớ mới về, chìa khoá nhà cũng mang theo luôn rồi, chắc phải chờ tớ về mới được.”
“Một tháng?” Lâm Giác Hiểu gật đầu. “Vậy được.”
Lúc sau anh lại nói: “Để sau vậy, xem tình hình thế nào đã.”
“Cơ mà tớ tưởng cậu khá thích Kính Dã, có chuyện gì thế?”
Lâm Giác Hiểu: “…”
Xu hướng tính dục là chuyện riêng tư của Chu Kính Dã, anh không thể nói ra, lại càng không thể nói với bạn anh là “em trai cậu thích tớ rồi”.
Trong mắt cậu ấy Chu Kính Dã là cậu em trai vừa vượt qua kỳ thi đại học, giờ Chu Kính Dã lại thích anh, khiến anh cứ có cảm giác khó lòng diễn tả rằng mình vừa gây ra một tội ác.
*
Ngày thứ hai sau ngày cậu tỏ tình, Lâm Giác Hiểu vừa hay nhận được thông báo công tác, thành phố muốn quay một video gửi gắm thông điệp liên quan đến những động vật lang thang, cần một vài bác sĩ thú y hỗ trợ.
Lâm Giác Hiểu vốn không muốn tham gia, nhưng nghe nói có thể ở ngoài hai ngày lại khiến anh do dự chốc lát, thế rồi vẫn tức tốc đi đăng ký.
Anh hơi chột dạ, lúc sắp xếp hành lý còn cố ý tránh mặt Chu Kính Dã, rõ ràng đây là nhà anh mà anh lại không dám gây ra tiếng động.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, khoảnh khắc rời khỏi nhà anh vẫn đụng phải Chu Kính Dã.
Thi đại học xong Chu Kính Dã bắt đầu chạy bộ buổi sáng, Lâm Giác Hiểu ra khỏi nhà cũng là lúc cậu vừa chạy bộ về.
Cách khung cửa, Lâm Giác Hiểu nhìn thấy Chu Kính Dã mặc đồ thể thao, anh chợt cảm thấy cảnh tượng quen thuộc đến khó hiểu, giống như hai người đã đổi vị trí cho nhau.
Chu Kính Dã đang cầm một chai nước khoáng đã uống hết một nửa, Lâm Giác Hiểu lúng túng, ánh mắt vô thức nhìn xuống dưới, thậm chí còn thấy rõ nhãn hiệu của chai nước khoáng.
“Anh đi đâu vậy?”
Có lẽ vì cảm thấy giọng điệu của mình giống như đang tra hỏi, cậu đổi cách nói nhẹ nhàng hơn: “Anh đi làm sao lại phải mang theo va-li?”
Không hiểu sao Lâm Giác Hiểu lại có cảm giác mình như người chồng bị vợ bắt quả tang lén lút bỏ trốn cùng người khác, anh đáp bừa: “Anh đi công tác.”
Chu Kính Dã nhìn anh chằm chằm: “Anh đi công tác ở đâu vậy?”
Da đầu Lâm Giác Hiểu run lên, anh lùi lại vài bước: “Đi công tác ở Ninh Ba.”
Bọn họ đang ở ngay giữa Ninh Ba mà anh dùng hai chữ “công tác”, nghe có vẻ kỳ quặc.
Bị Chu Kính Dã nhìn như thế, Lâm Giác Hiểu như ma xui quỷ khiến bổ sung thêm ba chữ: “Quay .”
Chu Kính Dã chỉ à lên, không nói gì nữa.
Lâm Giác Hiểu kéo va-li lách qua Chu Kính Dã, đến đầu cầu thang lại không nhịn được mà quay lại.
Chu Kính Dã vẫn đứng ở đó, cậu đang mặc áo ba lỗ, mồ hôi chảy ròng ròng, đôi mắt tha thiết nhìn anh.
Lâm Giác Hiểu cầm chắc tay kéo va-li, anh nhìn Chu Kính Dã, vô thức liên tưởng đến Bình Bình hồi mới tới nhà.
Chó con rất bám người, mỗi lần anh ra ngoài Bình Bình đều sẽ ngồi ở cửa dõi theo anh từng bước đi xa. Mỗi khi về nhà, thứ đầu tiên anh nhìn thấy cũng vẫn là Bình Bình.
Lâm Giác Hiểu đi chậm lại, quay đầu nói: “Anh chỉ đi hai ngày thôi, anh sẽ về sớm.”
Nhưng suy nghĩ Chu Kính Dã giống Bình Bình đã vỡ tan ngay buổi chiều hôm ấy.
Nghe tiếng có người gõ cửa phòng khách sạn, Lâm Giác Hiểu cứ tưởng đó là phục vụ phòng, nhưng khi mở cửa anh lại nhìn thấy một người không thể xuất hiện nhất vào lúc này: Chu Kính Dã.
Anh trở tay đóng cửa lại theo bản năng, nhưng cửa đã bị người bên ngoài chặn lại, Chu Kính Dã đã thay quần áo, hiếm khi thấy cậu mặc áo cộc tay màu xanh lam.
Bên ngoài tiết trời nóng nực, da Chu Kính Dã không bắt nắng nhưng dễ tổn thương, trên mặt đã có mảng ửng đỏ.
Lâm Giác Hiểu đành nhường bước cho cậu vào, hỏi: “Sao em lại tìm tới đây?”
Chu Kính Dã không trả lời câu hỏi ấy, bỗng nắm lấy tay anh, trả lời câu anh hỏi tối qua: “Tình cảm em dành cho anh không phải ỷ lại, là thích.”
Ngôn từ của học sinh ban tự nhiên thiếu ngữ điệu, Chu Kính Dã chỉ có thể lặp lại: “Thích nhiều lắm, thích vô cùng.”
Thích tới mức chỉ muốn lúc nào cũng có thể ở bên anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...