*Tuấn Anh, anh có ở nhà không?
Nghe giọng nói quen thuộc của Ngọc Mai, Tuấn Anh liền khép lại quyển sách và nhanh chân chạy ra cổng.
Vẫn thấy cô thướt tha trong tà áo dài, Tuấn Anh mỉm cười, lòng vui như mở hội.
‘Ngọc Mai, sao em biết anh sống ở đây?’
Ngọc Mai cười tươi rói “đơn giản thôi, một khi mình để tâm đến một ai đó thì mình sẽ cho phép bản thân mình biết nhiều hơn mọi thứ về cuộc sống của người đó”.
Tuấn Anh thoáng ngạc nhiên “Vậy…anh là đối tượng được Ngọc Mai tiểu thư quan tâm có đúng không?”
*Ông Tú đoán đúng rồi!
‘Thế có phần thưởng hay không?’
Ngọc Mai đáp lên má Tuấn Anh một nụ hôn vừa nhẹ nhàng vừa vội vã “thưởng thế này có được chưa ông Tú?”
Tuấn Anh tim đập nhanh, tay chân bủn rủn, anh không dám tin đó là sự thật.
Thấy Tuấn Anh đứng như trời trồng, Ngọc Mai cười khanh khách “sao rồi ông Tú?”
Lúc này Tuấn Anh mới kịp hoàn hồn, anh ôm lấy Ngọc Mai còn không quên hôn nhẹ lên trái tay cô.
Khiến Ngọc Mai không khỏi rên lên một hơi rất khẽ.
‘Tìm anh có việc gì không?’
*Buồn ghê hông, không có việc gì thì không được đến tìm anh sao?
‘Anh nào có ý đó đâu em’
*Khách đến nhà mà gia chủ hững hờ như vậy đó.
‘Vào…vào nhà đi em’
Ngọc Mai yểu điệu đi vào nhà…
Tuấn Anh nhẹ bước theo sau…
‘Nhà cửa quá đơn sơ, em đừng chê cười’
*Em hiểu được hoàn cảnh của anh mà.
Thật ra thì con người sống với nhau vì tình vì nghĩa, tiền tài vật chất không quan trọng lắm đâu.
‘Cảm ơn em’
*Vì điều gì?
‘Vì sự quan tâm của em’
Ngọc Mai cười cười…“Vậy thì anh sẽ phải lấy thân báo đáp nếu như em báo anh hay một tin vô cùng quan trọng!”
Tuấn Anh khẽ nhíu mày “là tin gì?”
Ngọc Mai chỉ vào má mình “Vậy thì ông Tú hôn lên chỗ này, em mới nói cho ông Tú biết chuyện gì!”
Tuấn Anh mỉm cười “được…rất hân hạnh rồi Ngọc Mai tiểu thư”.
Rất nhanh một nụ hôn ấm áp liền in lên má Ngọc Mai.
Ngọc Mai xấu hổ đẩy Tuấn Anh ngồi xuống ghế, cô đưa cho Tuấn Anh tập hồ sơ.
*Mấy hôm trước em có nhờ ba em xin cho anh vào làm thêm ở sở Pháp.
Tuấn Anh ngạc nhiên “thật thế sao?”
*Và anh đã được nhận vào làm.
Tuấn Anh vui mừng mở tài liệu ra xem, ‘‘ơ…là thật…còn có cả thư mời vào làm đây này!’’
Có mơ thì Tuấn Anh cũng không dám nghĩ đến việc mình sẽ được vào làm việc ở Phủ Toàn quyền.
*Từ nay anh được làm việc ở sở Pháp rồi nhá.
‘Cảm ơn em nhiều lắm Ngọc Mai à! Em thật chu đáo’.
*Anh điền đầy đủ thông tin cá nhân đi, rồi em mang về đưa cho ba em.
‘Được…được, phiền bác trai rồi!’
Ngọc Mai cười cợt nhả “phiền gì chứ! Ba em chỉ là giúp đỡ con rể tương lai kia mà”.
Tim Tuấn Anh lỡ mất vài nhịp “con rể tương lai sao?”
*Sao vậy anh? Em không xứng đáng làm vợ anh sao?
‘Em thật sự muốn gả cho anh sao?’
*Anh sao vậy? Chẳng lẽ anh không yêu thích em chút nào sao?
‘Đương nhiên là anh rất yêu em rồi, nhưng gia cảnh anh nghèo, anh sợ…’
*Vậy thì được rồi, còn việc anh nghèo hay giàu thì gia đình em không để tâm đâu.
Tuấn Anh trầm tư suy nghĩ…"nếu như mình kết hôn cùng Ngọc Mai thì ba cô ấy sẽ nâng đỡ cho sự nghiệp của mình.
Nhưng mình phải làm gì với Khánh Băng đây?’’
*Chiều nay, anh đến nhà em đi, em sẽ giới thiệu anh với ba mẹ em.
'Thôi vậy, cô gái quê mùa kia…mình tìm cơ hội thôi cô ấy là xong, cùng lắm cho cô ta một ít tiền bồi thường.
Mình có việc làm rồi, sau này cũng chẳng cần đến những đồng tiền rách ấy của cô ta".
*Anh không vui sao?
‘Làm gì có, anh đang phát điên lên vì vui mừng đây!’
………………………
//Khánh Băng, ông cho mời cô lên nhà trước có việc gấp.
- Dạ con lên ngay đây dì!
Thiển đứng dưới hiên nhà, thấy Khánh Băng hối hả lướt qua mặt mình…anh kéo cô lại “em định đi đâu mà có vẻ như gấp gáp vậy?”
- Cha của anh gọi em ra nhà trước có việc gấp, không biết có chuyện gì.
Thiển nhíu mày “chuyện gì chứ?”
- Làm sao mà em biết được!
Khánh Băng vội vã đi phía trước, Thiển lặng bước theo sao…
- Ngài Hương quản cho gọi tôi, không biết có gì căn dặn?
‘Cô ngồi đi!’
Khánh Băng không nói gì, chỉ kéo ghế ngồi xuống đối diện Hương quản Tần.
Cả hai ngồi nhìn nhau thật lâu, mỗi người một nỗi niềm riêng!
Thiển đứng yên bên cạnh đó quan sát…
Khánh Băng đưa mắt nhìn Thiển.
Thiển nhún vai!
‘Cô Khánh Băng có còn song thân không?’
- Cha mẹ tôi bạc mệnh qua đời sớm.
Chẳng hay có cần gọi hồn cha mẹ tôi về không vậy ngài Hương quản?
Hương quản Tần kinh ngạc “ờ không?”
- Không còn gì nữa thì tôi trở về nhà bếp làm việc tiếp đây!
‘Không phải tôi bảo cô ở bên cạnh chăm sóc bà hai sao? Sao lại vào bếp làm?’
Khánh Băng khẽ hỏi “thế ngài gọi tôi lên có việc gì không? Hay chỉ muốn hỏi về cha mẹ tôi?”
Hương quản Tần mỉm cười “tôi muốn cưới cô làm vợ”.
Khánh Băng kinh ngạc và đưa mắt nhìn Thiển.
Mặt mày Thiển đang âm u lạnh lẽo, còn treo cả sát khí như đang muốn giết người.
Khánh Băng đứng phắt dậy “tôi sẽ không gả cho ngài đâu!”
‘Sao vậy?’
- Thứ nhất tôi là gái đã có chồng, thứ hai thì ngài đã đáng tuổi cha tôi.
Hương quản Tần cười lạnh “Cô không có quyền quyết định!”
- Đủ rồi Hương quản Tần, ông đừng tưởng mình giàu có mà cậy quyền cậy thế ức hiếp người nghèo.
‘Cô nói như vậy mà nghe được sao?’
- Tôi nói sự thật thôi.
‘Nếu cô gả cho tôi, tôi sẽ cho cô năm trăm quan tiền…với số tiền này sẽ đủ cho chồng cô ăn học thành tài, tôi biết cô chịu khó làm việc là để kiếm tiền nuôi chồng ăn học!’
- Ông…tôi tuyệt đối không gả cho ông.
Khánh Băng bỏ chạy khỏi phòng khách…
Hương quản Tần lạnh lùng nhìn theo “trước giờ không ai dám cự tuyệt tôi…tôi tuyệt đối không cho cô cái quyền đó”.
Thiển siết chặt tay, anh lạnh lùng nhìn Hương quản Tần “ông dám động vào cô ấy thì đừng trách tôi vô tình!”
Hương quản Tần nghe ớn lạnh sống lưng “chuyện gì vậy chứ?”
Thiển hối hả chạy theo Khánh Băng “em sao rồi?”
- Thiển, em sẽ nghỉ làm ở đây!
“Em có thể trốn khỏi ông ta không?”
- Vậy giờ anh bảo em phải làm thế nào?
“Trốn chạy không phải là cách tốt nhất, mà chúng ta phải tìm cách giải quyết”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...