Trộm Mệnh FULL


Chạng vạng khoe chim trở về Đào lão bản phát hiện ở cửa hàng có máu, lúc đầu còn không có để ý, nhưng phát hiện cửa mở, Đại Hoàng cũng không ở đó, bước qua ngạch cửa, thấy dấu máu bên trong, ông vội vàng buông lồng chim đi vào, thấy Nam Tinh cùng Khâu Từ ngồi đó, trên bàn còn có băng gạc.
Ông biến sắc mặt, hỏi: "Nam Tinh bị thương?"
"Không phải tôi." Nam Tinh cúi đầu băng bó cổ tay cho Khâu Từ, rất cẩn thận, cũng rất áy náy, "Nếu không phải tôi quay đầu lại, tay anh cũng sẽ không bị đá nổ đến bị thương."
Khâu Từ cười cười, nói: "Đau lòng sao? Nếu không cô hôn tôi một cái, liền không đau nữa."
Nam Tinh liếc hắn một cái, lúc nào rồi còn không đứng đứng đắn đắn, luôn nói nhẹ nhàng để người không có gánh nặng.
Đào lão bản ngồi ở một bên, hỏi: "Tại sao ta nghe được chữ 'nổ'? Cô cậu đi đâu, sao lại bị thương?"
"Tôi tìm được Bành Phương Nguyên." Không đợi Đào lão bản giật mình, Nam Tinh lại mở miệng nói, "Tôi giết hắn rồi."
Đào lão bản phát hiện trấn định mình tu luyện cả nửa đời chỉ trong mấy câu này đã biến mất không thấy, ông liên tục giật mình, cuối cùng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôn thanh: "Bành Phương Nguyên vừa chết, tử trận của Nam gia cũng có thể giải."
Nam Tinh dừng tay lại, lắc lắc đầu: "Không được......"
"Vì sao không được?"
"Chân chính giết chết người Nam gia, bày tử trận, là một kẻ tên Cát Hồng.

Hắn là sư đệ của tổ phụ tôi, năm đó ghi hận tằng tổ phụ tôi trục xuất hắn khỏi sư môn, tâm sinh oán hận, bố cục hơn mười năm, lợi dụng Bành Phương Nguyên, mượn tay hắn tàn sát sạch sẽ Nam gia.

Cho nên muốn cởi bỏ tử trận, cần thiết tìm được Cát Hồng, giết hắn."
Đào lão bản không ngờ mọi chuyện lại vòng đi vòng lại như vậy, tìm suốt mấy trăm năm, kết quả hung phạm lại là người khác.

Ông âm thầm thở dài, vẫn an ủi: "Sớm hay muộn gì cũng sẽ tìm được hắn."
Ông đau lòng Nam Tinh, không biết lần này, lại mất nhiều ít năm.

Ông sợ mình lại than thở ra tiếng, nói: "Ta đi lau vết máu trong nhà."
Khâu Từ thấy Đào lão bản đi rồi, Nam Tinh trước sau trầm mặc không nói, ngay cả băng gạc cũng đã quên quấn.


Hắn nhẹ nhàng rút tay lại, muốn tự băng bó, Nam Tinh liền hoàn hồn, tiếp tục băng bó.

Hắn dùng một tay khác sờ sờ tóc Nam Tinh, nói: "Người nổ tung huyệt mộ, có lẽ chính là Cát Hồng, hắn đã phát hiện ra cô."
"Cũng có thể là một người khác." Nam Tinh nói, "Anh còn nhớ không, trong ảo cảnh của Bành Phương Nguyên, Cát Hồng có nói qua, là đã cấu kết với một người trong Nam gia."
Khâu Từ nghĩ nghĩ, bổ sung: "Là người Nam gia, lại không phải họ Nam." Hắn hơi khựng lại, bỗng nhiên minh bạch Nam Tinh muốn nói đến ai, "Sư huynh của cô?"
Nam Tinh nhíu mày nói: "Tôi cũng chỉ là suy đoán, nhưng tôi đã hỏi sư huynh sao hắn có thể trường sinh, hắn lại trả lời có lệ, trạng thái của hắn thật sự là quá tốt, căn bản không giống như đang hao tổn bản thân mới có thể trường sinh.

Tôi không thể không hoài nghi, rốt cuộc sư huynh rất hiểu biết tổ phụ, cũng rất hiểu biết Nam gia.

Năm đó không ở đó, cũng chỉ có đệ tử Nam gia."
"Bây giờ còn một cái manh mối có thể tra, là Hàn Gia đột nhiên cầm hổ phù nhảy ra." Khâu Từ phân tích, "Giả thiết việc Hàn Gia làm theo lời ông ngoại hắn là giả, vậy tất nhiên là người khác đưa cho hắn hổ phù đồng thau.

Nhưng tôi nghĩ cho dù thật sự là Cát Hồng, hắn cũng sẽ không dùng mặt thật đi làm chuyện này, nhưng manh mối này vẫn là muốn tra thử."
"Ừm."
Nam Tinh cầm di động gọi cho Phùng Nguyên, mới vừa nói bọn họ ở mộ địa bị nổ, Phùng Nguyên đã kêu lên: "Cô không sao chứ? Khâu tiên sinh không có việc gì đi?"
"Không có."
"Tư liệu tôi đã tra đi tra lại nhiều lần, còn tự mình đến nơi ở và mộ địa của ông ngoại Hàn Gia xác nhận, không có bất luận vấn đề gì, tại sao lại như vậy, vì cái gì vì cái gì?"
Nam Tinh nhịn không được nói: "Cậu trước hết đừng nói gì, tôi có việc muốn nói."
"......được."
"Cậu đi theo dõi Hàn Gia, xem hắn có động tĩnh gì, đừng rút dây động rừng, người muốn nổ chết chúng ta phỏng chừng cho là chúng ta đã chết, cho nên hiện tại Hàn Gia, hẳn là còn xem như an toàn."
"A!"
"A cái gì?"

Phùng Nguyên ở đầu kia run rẩy nói: "Cô vừa nói tôi vừa tra thông tin về Hàn Gia, kết quả phát hiện hắn đã không còn sinh khí."
"Hửm?"
"Nói cách khác, hắn đã chết!"
Nam Tinh sửng sốt, Phùng Nguyên lại nói: "Tử vong thời gian vừa qua khỏi mười phút, cô chờ chút, để tôi đi chặn hắn lại."
"Có thể làm như vậy à?"
"Có thể, nhưng tôi phải tìm lão đại bọn tôi phê duyệt trước, nhanh lắm, chỉ cần nửa phút."
"Cậu chờ đã." Nam Tinh bỗng nhiên nghĩ tới một việc, nói, "Nếu cậu tìm Trường Không xin phê duyệt, nhất định phải nói là tôi sai cậu đi tra, hơn nữa phải nói rõ là mới vừa gọi điện, liền nói tôi có một số việc muốn hỏi hắn."
Phùng Nguyên chợt thấy kỳ quái: "Ý, vì cái gì lại nói như vậy? Lão đại bọn tôi không phải là sư huynh của cô sao?"
"Cậu làm theo là được."
"Được thôi, sư huynh muội các người thật là quái nhân."
Phùng Nguyên cắt đứt điện thoại, Khâu Từ vẫn luôn ở bên cạnh nghe minh bạch dụng ý của Nam Tinh khi làm như vậy, nói: "Cô là muốn nhìn thử, Trường Không có thể phê duyệt chuyện này hay không?"
Nam Tinh nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng có chút bất an.

Nàng một chút cũng không hy vọng sư huynh chính là người thông đồng với Cát Hồng, tai họa đến Nam gia.
Nếu sư huynh thật sự chính là đồng lõa của Cát Hồng, hắn phát hiện mình tồn tại, nhất định rất muốn trừ bỏ mình.

Cho nên nàng nhờ Phùng Nguyên đi hỏi thăm chuyện Hàn Gia, Trường Không nếu biết mình không chết, nhất định sẽ ngăn trở Phùng Nguyên đi tìm Hàn Gia.
Một khi ngăn trở, thì hiềm nghi của Trường Không đã được xác minh rồi.
Nam Tinh nắm chặt di động, nôn nóng bất an.
Mười phút, thật dài như mười năm.


Nàng đã "mất đi" muội muội, nàng không muốn lại mất đi sư huynh.
Tiếng chuông vang lên, Nam Tinh nhìn người gọi tới, hít một hơi, mới tiếp nghe.
"Uy, Nam Tinh tiểu thư? Quái nha, lão đại bọn tôi vậy mà không phê, hắn sai tôi tìm cái lý do qua loa lấy lệ cô, đừng nói là hắn ngăn trở.

Hắn còn hỏi tôi cô hiện tại ở đâu, tôi nói tôi không biết, hắn sai tôi hỏi thăm cô, nhưng cũng nói là đừng nói ra là hắn muốn hỏi."
Trái tim Nam Tinh nháy mắt đóng băng, toàn bộ ngờ vực, đều biến thành sự thật.
Nàng nắm di động, cường chống lên tinh thần, nói: "Nếu hắn hỏi lại cậu, cậu liền nói với hắn, tôi bị thương, trọng thương, tạm thời không gặp ai hết."
Nàng cắt đứt điện thoại, trầm mặc thật lâu, lại lâm vào trong thống khổ.

Khâu Từ duỗi tay ôm nàng vào lòng, nói: "Đừng khổ sở, Nam Tinh."
"Tôi thà rằng......!hắn giống như A Nguyệt, hoàn toàn phủi sạch quan hệ với Nam gia, cũng không muốn nghe thấy hắn là một trong số chủ mưu huỷ hoại Nam gia năm đó." Nam Tinh mất tiếng nói, "Tôi tình nguyện, sư huynh chết năm đó."
Nhưng hiện tại sư huynh lại có khả năng cùng Cát Hồng cấu kết, thậm chí là đã nuốt đan dược dùng máu của người Nam gia chế thành mà được trường sinh.
Nàng hận tới cực hạn, hận đến gần như muốn nhổ ra.
Khâu Từ đồng cảm như bản thân mình cũng bị, trong lòng cũng rất bi thiết.

Cũng là trường sinh, một người là muội muội muốn cùng nàng phủi sạch quan hệ, một người là hung thủ huỷ hoại Nam gia, trong lòng Nam Tinh có bao nhiêu khó chịu, hắn biết.

Hắn gắt gao ôm Nam Tinh, lại vô lực ngăn cản những chuyện này phát sinh.
Đào lão bản quét tước sạch sẽ rồi vào, chỉ có Khâu Từ ở trong sân.

Ông hỏi: "Nam Tinh đâu?"
"Ở trong phòng, ngủ rồi." Nam Tinh dựa vào lòng hắn, trước sau không khóc, bất động thật lâu, đến khi hắn cúi đầu nhìn nàng, phát hiện nàng đã ngủ rồi.

Hắn mới vừa ôm nàng vào phòng rồi bước ra, Đào lão bản liền vào.
Đào lão bản lúc này mới giáp mặt thở dài một hơi, ngồi xuống nói: "Tìm hung thủ lâu như vậy, lại là người khác, lần này có nghĩa Nam gia tử trận là vô pháp cởi bỏ, cũng không biết phải tìm bao lâu, nhất định Nam Tinh đã chịu đả kích rất lớn đi!"
Khâu Từ "ừm" một tiếng, lại nói: "Còn có một chuyện, năm đó sư huynh Trường Không của Nam Tinh, lãnh đạo trực tiếp của Phùng Nguyên, có lẽ cũng có khả năng là một trong số hung phạm."

Đào lão bản lắp bắp kinh hãi, giật mình xong, lại cảm giác thống khổ: "Nam Tinh a......"
Lòng nàng đau đớn bao nhiêu.
Hai mắt Đào lão bản nhịn không được phiếm hồng, nửa đời này của ông cũng chưa chảy qua nước mắt, nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện của Nam Tinh, luôn hết sức khó chịu.

Ông thấp giọng nói: "Nam Tinh mỗi lần khó chịu, luôn dùng ngủ tới giải quyết, bởi vì không có ai hiểu thống khổ của cô ấy, cô ấy cũng đã sớm quen không kể khổ với ai.

Lần trước chuyện của Nam Nguyệt là như thế, lần này chuyện của Trường Không cũng vậy......"
Khâu Từ im lặng một lát, kể lại việc về ông ngoại Hàn Gia, cuối cùng nói: "Thân phận của Nam Tinh đã bị lộ, cô ấy đã đem tin mình chưa chết thông qua Phùng Nguyên nói cho Trường Không, cũng là vì muốn biến mình thành con mồi."
"Cô ấy luôn luôn như thế, vì tìm được Bành Phương Nguyên, ngay cả tên cũng không sửa, chính là chờ ngày nào đó, hắn sẽ chủ động tìm tới, như vậy ít nhất có thêm một cái cơ hội tìm ra hắn." Đào lão bản thở dài, "Nam Tinh đứa nhỏ này......!Không phải không nghĩ tới làm như vậy bản thân mình sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm đi."
"Tôi thích Nam Tinh dũng cảm như vậy." Khâu Từ nói, "Thích tất cả về cô ấy."
Đào lão bản lúc này mới thoáng cảm thấy an ủi, ít nhất bên cạnh Nam Tinh, còn có người như Khâu Từ, hơn nữa Nam Tinh cũng thích Khâu Từ, không có gì làm người vui hơn việc này.

Ông nói: "Gần đây bất luận kẻ nào tới tìm Nam Tinh, ta đều sẽ nói nàng không có ở đây, chỉ là bước tiếp theo của kế hoạch là cái gì, cô cậu nghĩ kỹ rồi sao?"
"Còn đang suy nghĩ."
Việc cấp bách, là tìm ra Cát Hồng ẩn sau màn, còn phải làm sao để giải quyết Trường Không.
Hai người kia, đều rất giảo hoạt, hơn nữa cũng hiểu biết huyền học, không dễ đối phó.
Hiện tại tình cảnh của Nam Tinh rất nguy hiểm, chỉ cần vô ý, liền có khả năng xảy ra chuyện.
Khâu Từ chải vuốt lại mọi chuyện một lần, bắt giữ manh mối hữu dụng.

Hắn đột nhiên nghĩ đến có một manh mối có lẽ có thể giúp hắn tìm ra Cát Hồng.
—— trong hầm nhốt Bành Phương Nguyên, có vô số tên siêu thị.

Tìm được siêu thị kia, lấy ghi hình, đại khái là có thể tìm được Cát Hồng.
Cho dù tìm không thấy hắn, cũng có thể biết là ai đang thay Cát Hồng làm việc.
Theo manh mối này tìm tiếp, ít nhất gia tăng một phần cơ hội tìm được hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui