Bành Phương Nguyên trước khi đi thành Tây, còn có một chuyện không thể an tâm.
Trước khi vào thành Tây, hắn hỏi: "Quân sư nói Nam gia là Huyền môn đại gia, vậy bọn họ phản kháng thì làm sao bây giờ? Hạ nguyền rủa ta gì gì đó, chẳng phải là mất nhiều hơn được?"
"Tướng quân an tâm đi." Cát Hồng nói, "Nam gia tuy rằng lợi hại, nhưng cũng có nhược điểm.
Ta đã thu mua người Nam gia, biết nên đối phó với họ như thế nào.
Chờ sau khi bọn họ chết, ta sẽ cùng người nọ, cùng nhau bày ra tử trận, đem toàn bộ hồn phách của người Nam gia nhốt vào trận đời đời kiếp kiếp, làm cho bọn họ vô pháp chuyển sang kiếp khác, tướng quân có thể vĩnh thế an tâm.
Ít ngày nữa ta sẽ dẫn người nọ đến gặp tướng quân, tướng quân cứ làm theo lời ta là được."
Bành Phương Nguyên lúc này mới hơi thở phào, nói: "Không nghĩ tới quân sư quyết đoán như vậy, có thể chuẩn bị sẵn sàng trước, thu mua người của tộc Nam thị."
Cát Hồng nhẹ nhàng cười, nói: "Tuy là người Nam gia, lại không phải họ Nam."
Bành Phương Nguyên nghĩ nghĩ, dặn dò nói: "Loại người này xong việc không thể để lại."
Cát Hồng đáp ứng, để hay không, không phải Bành Phương Nguyên định đoạt.
3000 binh lính muốn vào thành, tướng sĩ thành Tây vừa nghe là Bành gia quân, dứt khoát bỏ thành mà chạy, dù sao cũng là người một nhà, không phải Thát Tử, không đáng phải đánh một trận, hiện tại thế đạo hỗn loạn, triều đình cũng không rảnh trừng phạt bọn họ.
Nhưng nếu ở lại chống cự, lại có khả năng toi mạng.
Bành Phương Nguyên lĩnh suất binh lính mênh mông cuồn cuộn tới Nam gia, ra lệnh cho binh lính vây kín Nam gia đại trạch, lúc này mới sai người gõ cửa.
Đại môn màu đỏ thắm chậm rãi mở ra, một lão giả chậm rãi bước ra, đầu tiên là nhìn người trên lưng ngựa, ánh mắt cuối cùng dừng trên mặt Cát Hồng, nói: "Ngươi quả thực tới, phụ thân ta đã sớm nói qua, ngươi sẽ trở thành một thanh kiếm sắt bén, đem Nam gia tàn sát sạch sẽ."
Bành Phương Nguyên khẽ nhíu mày, đây là sao? Cát Hồng quen biết người Nam gia?
Cát Hồng khinh thường cười: "Đúng vậy, sư phụ sau khi tính ra thiên cơ, liền đuổi ta ra khỏi sư môn.
Nhưng đã chậm, chậm a, sư huynh."
Nam Tử An khoanh tay nhìn hắn, trên mặt không hề có vẻ nhút nhát, ông nói: "Thiên mệnh đã như thế, vô luận ta sửa như thế nào, cũng không dùng được."
"Đã là thiên mệnh, thì sao có thể hữu dụng?" Cát Hồng nói, "Có trách thì trách, máu của người Nam gia các ngươi, có thể chế thành đan dược trường sinh bất lão đi."
Nam Tử An như một cây tùng cứng cáp đứng lặng ở đại môn, sau lưng là hai đứa con trai của ông, còn có con dâu, còn có toàn tộc Nam thị.
Bọn họ bình tĩnh mà nhìn đám người này, ánh mắt an tĩnh đến mức làm Bành Phương Nguyên bất ngờ.
"Tướng quân, hạ lệnh đi."
Bành Phương Nguyên khựng lại, Cát Hồng lại nói: "Lấy máu của bọn họ, có thể chế thành đan dược trường sinh! Ngài không muốn thiên thu vạn đại sao?"
Bốn chữ này tựa hồ tràn ngập ma lực, ánh mắt Bành Phương Nguyên dần dần lạnh đi, đến không còn cảm tình.
Đôi mắt lạnh băng của hắn đảo qua người Nam gia đứng đầy viện, bọn họ giờ phút này, đã không phải là người, mà là đan dược có thể cho hắn trường sinh bất lão.
Hắn giơ tay chỉ lên trời, vung mạnh lên: "Lấy máu!"
Binh lính cầm súng tiến lên, người Nam gia phần lớn đều là phụ nữ trẻ em người già, Nam Tử An cầm kiếm chống cự, nhưng đối phó với binh lính được huấn luyện, căn bản không có tác dụng.
Chủy thủ lướt qua cổ, giống như giết gà mổ trâu, bị cắt cổ lấy máu.
Máu đựng đầy một lọ lại một lọ, mùi máu tươi tràn ngập trong không trung, nhiễm đỏ hai mắt Bành Phương Nguyên.
Cũng nhiễm đỏ đôi mắt Nam Tinh, nhìn người nhà chết đi lần nữa.
Nàng đứng trong viện lúc này đã là thế giới khác, dưới chân đều là máu và thi thể của người thân.
Nàng ngẩn ngơ nhìn, trong mắt đã có nước mắt.
Khâu Từ duỗi tay đem đầu Nam Tinh đè lên vai hắn, không cho nàng nhìn màn này nữa.
Tâm phải tàn khốc cỡ nào, mới có thể hạ mệnh lệnh này, làm ra chuyện này.
Nam Tinh không khỏi run rẩy, cho dù đôi mắt nhìn không thấy, nhưng lại vô pháp ngăn trở mùi máu tràn ngập.
Lấy xong máu của người Nam gia, Bành Phương Nguyên lại hoàn hồn, trên mặt đất đều là thi thể người Nam gia.
Hắn trước sau cảm thấy không thể tưởng tượng chính là, từ đầu đến cuối, bọn họ đều không có một ai xin tha, cũng không có ai khóc lóc kêu rên.
Ngạo khí từ trong xương cốt, làm lòng Bành Phương Nguyên có chút áy náy.
Nhiều năm trước, cha hắn ở trong tù, có phải cũng......nhận hết tra tấn, nhưng vẫn không thừa nhận mình là mật thám như vậy hay không?
Lửa bắt đầu bốc lên ở Nam gia, những gian phòng gỗ rất nhanh đã thành một biển lửa.
Bành Phương Nguyên nhìn chằm chằm Nam gia đại trạch, suy tư, hắn có phải đã......làm sai cái gì rồi hay không......
"Tướng quân." Cát Hồng gọi hắn, "Cần phải đi rồi, máu đã tới tay, chỉ cần cho ta 15 ngày, là ta có thể đem nó luyện chế thành đan dược, cho ngài dùng."
Đề cập đến đan dược, Bành Phương Nguyên mới thu hồi lương tâm vừa thò ra trong chớp mắt.
Hắn giết người Nam gia, là vì bá tánh, cũng không có sai, cũng đáng giá.
Nửa tháng sau, Cát Hồng quả nhiên luyện chế ra đan dược, chỉ có một viên, đặt trong một cái hộp gỗ nhỏ, vô cùng trân quý.
Bành Phương Nguyên nhìn viên dược đan này, nói: "Chỉ có một viên này sao?"
"Hồi tướng quân, đúng vậy."
Bành Phương Nguyên rất là cảm động: "Quân sư không ăn, chỉ để cho ta, lòng trung thành của quân sư, ta sẽ nhớ kỹ trong lòng."
Cát Hồng khẽ cười nói: "Vì tướng quân cúc cung tận tụy, là tâm nguyện của thuộc hạ.
Nuốt viên đan dược này rồi, tướng quân có thể thiên thu vạn đại."
Bành Phương Nguyên nhận lấy đan dược, không hề nghi ngờ hắn, một ngụm nuốt vào.
Dược còn vương mùi máu tươi, vào miệng là tan, tựa như nuốt một búng máu vào bụng.
Bành Phương Nguyên đang muốn uống nước áp xuống cái mùi khó chịu này, đột nhiên yết hầu như có rắn nước uốn lượn, dạ dày sông cuộn biển gầm.
Hắn đau đến quỳ rạp xuống đất, ngay cả lời nói đều nói không ra.
Cát Hồng ngồi xuống dùng tay đè trên bụng hắn, nhận thấy được động tĩnh quay cuồng kịch liệt kia, lạnh lùng cười: "Nam Tử An, ngươi quả nhiên để lại một tay."
"Quân sư......quân sư cứu ta......"
"Ta đương nhiên sẽ cứu ngươi, nếu không, sao ta có thể lấy được đan dược trường sinh bất lão của ta?"
Bành Phương Nguyên trừng mắt, không biết hắn nói vậy là có ý tứ gì.
Cát Hồng cười lạnh, nói: "Năm đó lò rèn của ngươi bị hủy, là ta hối lộ quan sai, chính là vì làm cho ngươi hoàn toàn hết hy vọng, khởi binh tạo phản.
Bành Phương Nguyên, ngươi là quân cờ của ta, trời cao đã sớm chú định."
Bành Phương Nguyên nhìn quân sư ngày thường ôn hòa này, giờ đã biến thành một bộ dáng khác, giống......một con rắn độc.
Cát Hồng nhẹ nhàng thở dài: "Ngươi cũng đừng trách ta, trách chỉ trách ngươi mệnh cách cùng thể trạng là độc nhất vô nhị, ta vì tìm ngươi, đã phí rất lớn sức lực."
"Tại sao......tại sao ngươi muốn làm như vậy......"
"Bởi vì ta muốn ngươi tới thừa nhận nguyền rủa của Nam gia.
Ngươi cho rằng Nam Tử An cái gì cũng không biết? Ông ta đều tính ra hết, sao có thể ngồi chờ chết.
Đan dược này, lấy máu hạ chú, làm người nuốt nó tuy được đến trường sinh, nhưng sẽ sống không bằng chết.
Ta phải dùng loại máu độc đáo của ngươi, tới tinh lọc nguyền rủa cho ta." Cát Hồng thấp giọng nở nụ cười, hết thảy đều nằm trong khống chế của hắn, không có một tia sai lầm, Nam gia bị diệt, Nam Tử An cũng đã chết, chỉ cần một lần nữa lấy máu của Bành Phương Nguyên, lại chế thành đan dược, liền đại công cáo thành.
Đan dược được luyện chế lần nữa, sẽ không chứa nguyền rủa.
Nguyền rủa sẽ lưu tại trong cơ thể Bành Phương Nguyên, mà hắn, hoàn toàn không hề trả đại giới lại đạt được trường sinh!
Cát Hồng vỗ vỗ Bành Phương Nguyên đã không còn sức lực, an ủi: "Bất quá ngươi yên tâm, ngươi vẫn sẽ trường sinh, chỉ là......sẽ biến thành một khối thịt thối."
Nói xong, hắn vô cùng đắc ý mà cười ha hả.
Tiếng cười khủng bố âm ngoan, là thanh âm đến từ địa ngục.
Hắn rút ra một cây kim, đâm mạnh vào ngón trỏ của Bành Phương Nguyên.
Kim nháy mắt đâm thủng ngón tay, máu một giọt một giọt nhỏ xuống.
Đây là máu không có nguyền rủa, máu có thể cho Cát Hồng trường sinh bất lão.
Đây cũng là......thứ mà hắn bố cục nhiều năm, phải có được.
Đây đồng thời cũng là......!Nam Tinh không đoán được đến kết cục.
Nàng nhìn Bành Phương Nguyên bị rút cạn máu, hiểu ra Bành Phương Nguyên trong địa cung vì sao lại biến thành như vậy, vì sao sẽ nói thực xin lỗi.
Thì ra người chân chính tàn sát Nam gia, không phải Bành Phương Nguyên, mà là Cát Hồng.
"A ——" bị rút cạn huyết Bành Phương Nguyên không có chết, hắn nằm trên nền gạch lạnh băng, phảng phất như người đã chết.
Cát Hồng cũng không có để hắn đi, cũng không giết hắn, nhưng nhốt hắn lại, ngày ngày tra tấn, lấy đó làm vui —— Cát Hồng chỉ cần nhìn đến Bành Phương Nguyên, liền sẽ nhớ tới mấy năm qua, phụng dưỡng hắn ra sao.
Cái này làm cho Cát Hồng rất không vui, chỉ có tra tấn Bành Phương Nguyên, cắt thịt hắn, moi xương hắn, nhìn hắn thống khổ, mới có thể vui vẻ.
Bành Phương Nguyên bị nhốt dưới hầm, không thể nhìn thấy thái dương, cũng không thể chạy thoát.
Hắn muốn ra ngoài, muốn phơi nắng, tốt nhất có thể chết dưới ánh mặt trời, hắn đã cảm thấy mỹ mãn.
Nhưng mà Cát Hồng không cho hắn chết, đem hắn nhốt trong địa cung, lâu lâu mang đồ ăn đến, cưỡng bách hắn ăn.
Lấy tra tấn hắn làm vui, lấy việc nhìn hắn sống không bằng chết, rồi lại không thể chết được làm vui.
100 năm, 500 năm, 800 năm.
Hắn tra tấn Bành Phương Nguyên ước chừng 800 năm, cũng không mệt mỏi.
Bành Phương Nguyên đã không còn biết phản kháng ra sao, cũng không biết phải tìm chết như thế nào.
Hắn mỗi ngày mỗi đêm đều hối hận, hối hận đã làm chuyện như vậy với Nam gia.
Nếu hắn không có lòng tham, thì Nam gia sẽ không bị diệt tộc, có lẽ hắn cũng sẽ không rơi xuống tình cảnh này.
Hắn hối hận, nhưng đã vô dụng, hắn vì lòng tham của mình mà trả giá mấy đời.
Sương mù 800 năm trước dần dần tiêu tán, đã không còn mùi máu tươi, chỉ có mùi hôi trong mật thất, làm Nam Tinh từ trong chân tướng năm đó quay trở lại hiện thực.
Nàng nhìn Bành Phương Nguyên người không ra người, quỷ không ra quỷ, hung phạm không phải là hắn, mà là Cát Hồng.
Nàng hỏi: "Đồ ăn, đều là Cát Hồng mang cho ngươi? Vậy hắn ở đâu?"
Bành Phương Nguyên lắc đầu, hắn hàng năm ở trong địa cung, không thấy ánh sáng, đôi mắt đã gần mù.
Hắn chỉ nghe ra, ai là ai, hắn không biết Nam gia còn có người sống, chỉ biết từ sau khi nuốt máu người Nam gia, tựa hồ cũng biến thành người Nam gia.
Cho nên hắn nhận ra Nam Tinh, nhận ra cô nương này chính là người Nam gia.
Hắn bức thiết muốn nói chân tướng cho nàng, tẩy bớt tội nghiệt của mình.
"Cầu ngươi......!giết ta......"
Hắn rất thống khổ, hắn chỉ muốn giải thoát, chết, liền có thể được giải thoát rồi.
Nam Tinh không động thủ, nàng hận không thể chính tay đâm hắn, nhưng giết hắn rồi, manh mối về Cát Hồng liền hoàn toàn bị chặt đứt.
Cát Hồng ở nơi nào? Hắn năm đó cũng là đệ tử Nam gia, là sư huynh đệ với tổ phụ nàng, nếu muốn tìm đến hắn, nói dễ hơn làm.
Khâu Từ đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt khẽ biến, nói: "Nam Tinh, đây có lẽ là cái bẫy rập."
Sao có thể trùng hợp như vậy, liền có người cầm hổ phù đồng thau tới cửa, lại trùng hợp như vậy, có ông ngoại gặp phải Bành Phương Nguyên.
Huống hồ Bành Phương Nguyên nói mình vẫn luôn bị nhốt ở địa cung, vậy thì làm sao chạy được lên mặt đất, lấy hổ phù đổi gạo với người khác.
Hết thảy những chuyện này, có lẽ chính là bẫy rập Cát Hồng thiết hạ.
Nam Tinh cũng có phản ứng, không đợi bọn họ quyết định làm gì, huyệt mộ cách vách đột nhiên ầm vang một tiếng, tiếng vang rất lớn.
Có người chôn thuốc nổ ở mộ địa, muốn nổ chết bọn họ ở đây!
Nếu đi ra từ mộ địa, đã không còn kịp.
Khâu Từ gọi tới âm cá, quát: "Mở mắt ra!"
Dương nhãn vừa mở ra, là có thể đi thông đến mặt đất.
Bành Phương Nguyên thấy bọn họ phải đi, nức nở, hắn muốn chết, không muốn tiếp tục sống những ngày như vậy nữa.
Cái gì mà trường sinh, hắn từ bỏ, nếu có kiếp sau...hắn ngay cả kiếp sau cũng không cần.
Hắn cho rằng Nam Tinh sẽ không quay đầu lại, ai ngờ cô nương kia không biết khi nào trở lại, một thanh chủy thủ dính máu Nam Tinh để ở trán hắn, đâm mạnh.
Bành Phương Nguyên bỗng nhiên cảm giác được thân thể của mình nhẹ đi, thân hình hư thối dần dần biến nhẹ.
Giống......như được hồi sinh.
Hắn hơi cười, dùng chút sức lực cuối cùng thấp giọng: "Cảm ơn......"
Thân thể hư thối của Bành Phương Nguyên nháy mắt hóa thành một bãi bột phấn, không còn cơ hội đầu thai, nhưng lại là chuyện hắn vui vẻ nhất.
Khâu Từ thấy địa cung sắp sụp đổ, tóm lấy tay Nam Tinh nhảy vào trong dương nhãn.
Cơ hồ là trong nháy mắt, địa cung sụp xuống, tro bụi bốc lên cao vút, như khói thuốc súng nổ tận trời.
Có hai người đứng ở xa, nhìn chằm chằm vào phần mộ nhỏ đã sụp xuống kia.
"Người Nam gia cuối cùng cũng đã chết, ngươi có thể an tâm.
Làm Bành Phương Nguyên cùng Nam Tinh đồng quy vu tận, kế hoạch của ngươi thật chu toàn."
"Ngươi cũng vậy, có thể an tâm.
Đáng tiếc......!Bành Phương Nguyên cũng đã chết." Hắn châm chọc cười, có tiếc hận, là tiếc không còn cơ hội tra tấn nữa.
Thật là —— đáng tiếc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...