Mười năm thấm thoát, Nam Nguyệt vẫn thiên chân vô tà, mỗi ngày đều rất vui sướng như năm đó, là một thiên kim đại thế gia không có bất luận phiền não gì.
Nam Tinh cũng đã không còn là tiểu cô nương ngây thơ kia nữa, mười năm hà khắc mài giũa, đã sớm rút đi tính trẻ con cùng kiều khí của nàng, hoàn toàn có thể một mình đảm đương.
Người ngoài đều biết, Nam gia có hai vị thiên kim, một người anh tư táp sảng, một người kiều mị nghịch ngợm.
Vô luận là người nào, dung mạo đều tuyệt hảo, đều là lựa chọn tốt cho hôn phối.
Cho nên người tới Nam gia cầu thú nối liền không dứt, cha mẹ hai người cũng tận tâm chọn rể, nhưng còn không nhìn trúng ai, đã bị Nam Tử An ngăn trở, không cho hai người các nàng gả ra ngoài.
Hai Nam gia huynh đệ thương lượng một chút, phỏng chừng là muốn nhận người vào cửa, nhắc tới, lại bị phụ thân cự tuyệt.
Hai người cảm thấy kỳ quái, cái này lại thực xin lỗi nữ nhi, rốt cuộc to gan kháng nghị với phụ thân.
Chỉ là sau khi phụ tử ba người trắng đêm trường đàm, huynh đệ hai người ra tới liền không hề đề cập đến hôn sự của nữ nhi nữa, làm thê tử cả hai gấp đến độ vội vàng truy vấn, hỏi ra chân tướng, cũng không đề cập đến hôn sự nữa.
Từ ngày đó bắt đầu, Nam Tinh liền cảm thấy không khí trong nhà rất quái dị.
Ánh mắt cha mẹ nhìn mình, nhiều vài phần thương xót.
Ánh mắt như vậy, Nam Tinh đã thấy từ tổ phụ.
Tổ phụ của mười năm trước, và tổ phụ của mười năm nay.
Nam Tinh không biết là cái gì, nàng chỉ biết kế thừa Nam gia không phải là một việc dễ dàng, chính mình chỉ có nỗ lực, nên biết đến, sớm hay muộn sẽ biết đến.
Lại thêm ba năm, qua cái sinh nhật, Nam Tinh bị gọi đến thư phòng của tổ phụ.
Trong thư phòng tất cả đều là sách, giống như mê cung.
Đống sách này nàng đã xem hơn phân nửa, còn có rất nhiều chưa xem, nàng theo mùi sách đi về phía trước, xuyên qua từng hàng kệ sách, đi tới cuối thư phòng.
Tổ phụ ngồi ở án thư, ánh mắt trầm tĩnh, vì cửa sổ ở phía sau, thân hình chìm trong ánh trăng, tổ phụ như tượng đá tĩnh tọa.
"Ngồi đi."
Nam Tử An nhìn trưởng tôn nữ đã trưởng thành, là cháu gái ông yêu thương, cũng là đệ tử đắc ý nhất của ông, đáng tiếc, ông vẫn không có đủ thời gian, để dẫn nàng đi thêm đoạn đường nữa, nếu không thành tựu của nàng, tuyệt đối không thua ông, Nam gia cũng sẽ trở nên càng tốt.
Chính là đã không còn thời gian nữa.
"Tổ phụ, ngài có lời gì muốn nói với Tinh nhi?" Nam Tinh nhìn ra tĩnh lặng trong mắt tổ phụ, nhiều năm như vậy, ông thường như thế.
Nam Tử An lại một trận trầm mặc, mới mở miệng: "Tinh nhi, Nam gia muốn vong."
Ánh trăng tịch liêu, gió lạnh đầu đông phất qua cửa sổ, một cái chớp mắt lạnh lẽo, đâm vào trong lòng Nam Tinh, làm nàng vĩnh viễn không thể nào quên, cái lạnh trong khoảnh khắc kia.
Ngoài cửa sổ có cá bơi quá, một đen một trắng, tựa như đang ở trong trong nước, chậm rãi bơi.
Trước mắt Nam Tinh đã không còn thân ảnh tổ phụ, đã không còn xà nhà Nam gia, đã không còn bóng dáng người Nam gia.
Nàng đang ở trong một vùng ngoại ô trống trải, chỉ có hai con cá không ngừng bơi qua bơi lại bên người nàng.
"Nam Tinh."
Nàng xoay người tìm tiếng gọi, thấy một gương mặt quen thuộc.
Khâu Từ cũng thấy nàng, quần áo trên người Nam Tinh là không thường thấy, một thân váy dài, lại cầm trường kiếm trong tay, đỉnh mày thanh lãnh, đẹp đến hiên ngang.
Thân trang phục như vậy, hắn đã từng thấy trong làn khói của lư hương ngư văn, thì ra thật sự là Nam Tinh.
Hắn nhất thời không biết đây là Nam Tinh của ảo cảnh, hay là Nam Tinh thật sự.
Hắn thấy nàng nhìn mình, không có cảnh giác, ánh mắt vẫn như ngày xưa, xác định đây là Nam Tinh.
Hắn bước nhanh qua, sợ nàng biến mất, bắt lấy cổ tay của nàng nói: "Tôi tới đón cô đi."
Nam Tinh không trả lời, nàng chậm rãi quay đầu lại, cảnh tượng Nam gia, tất cả đều đã biến mất.
Nàng im lặng hồi lâu, mới nói: "Tôi có thể tự mình đi ra ngoài, tôi sẽ không để chính mình trầm mê trong mộng cảnh này."
Khâu Từ nhẹ giọng nói: "Cô đã hôn mê một ngày một đêm."
"Ừm." Nam Tinh nghiêng đầu nhìn hắn, nói, "Tôi đang có một giất mơ rất đẹp."
Khâu Từ khựng lại: "Đẹp?"
"Vốn dĩ tôi đã quên mặt tổ phụ, cha mẹ, còn có mọi người từ trên xuống dưới ở Nam gia, ngay cả thanh âm của bọn họ đều đã quên.
Nhưng hiện tại tôi nhớ ra rồi, lại có thể nhớ kỹ thêm một đoạn thời gian rất dài." Nam Tinh mang thần sắc bình tĩnh, thấp giọng nói, "Thật tốt."
Khâu Từ ngây người, Nam Tinh......
Nàng cũng không phải không rời đi được nơi này, cần người giải cứu, chỉ là tạm thời không muốn rời đi.
Bởi vì hiếm khi bị bóng đè, nàng muốn nhớ kỹ mặt của toàn bộ người thân.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng, nàng đã quên mất giọng nói và dáng vẻ của người thân.
Thế cho nên cơn bóng đè làm người luân hãm, nàng cũng vui vẻ bước vào.
Nam Tinh nhận thấy tay Khâu Từ túm lấy cổ tay mình hơi mạnh, chặt chẽ nắm lấy nàng.
Hắn rất lo lắng cho nàng, nàng cảm giác được.
Nam Tinh không tránh thoát, nàng nói: "Cá của anh, thật sự rất phiền."
Khâu Từ thấy nàng còn có thể nói chuyện khác, chứng tỏ nàng cũng không bất ổn như hắn tưởng tượng, cũng phải.
Nam Tinh kiên cường như vậy, sao có thể bị bóng đè vây khốn.
Hắn bỗng dưng cười cười, cười đến sang sảng, ngay cả Nam Tinh cũng bị ảnh hưởng.
Nàng thích nhìn Khâu Từ cười, tựa hồ có thể cho người khác sức mạnh rất lớn.
"Trở về sao?" Khâu Từ hỏi, "Đào lão bản bọn họ cũng rất lo lắng."
Nam Tinh nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục lưu lại trong mộng cảnh, mộng liền muốn hoàn toàn biến thành ác mộng.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm kim qua thiết mã, cảnh trong mơ tái hiện, Nam Tinh chưa kịp rời đi nơi này.
Mấy ngàn binh lính cầm trường mâu tấm chắn, vây kín Nam gia.
Một nam tử trung niên ngồi trên yên ngựa, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm Nam gia trong biển lửa.
Khâu Từ thấy Nam Tinh nhìn chằm chằm nam nhân kia, người nọ một thân giáp trụ, eo mang bảo kiếm, ngồi trên con tuấn mã màu đen, trong mắt không hề có thương xót.
Ánh mắt quá mức bình tĩnh, làm người nhìn ra tia tàn nhẫn trong đó.
Lửa lớn dần dần lụi tàn, nam nhân vung tay lên, đại quân rời khỏi Nam gia.
Khâu Từ chú ý tới, bên cạnh người nọ có một người đi theo, trong ngực còn ôm một cái bình.
Mùi tỏa ra từ cái bình, rõ ràng là mùi máu.
Mùi máu tươi tràn đầy cảnh trong mơ.
Cổ tay Nam Tinh lạnh lẽo, lạnh lẽo làm Khâu Từ cũng cảm thấy bàn tay lạnh lẽo.
Hắn không biết người kia là ai, cũng không biết bình máu kia là máu của ai, chỉ biết nếu cứ tiếp tục, Nam Tinh thật sự phải bị bóng đè dây dưa.
Hắn kiên định, nói: "Nam Tinh, chúng ta đi ra ngoài."
Nam Tinh hoảng hốt hoàn hồn, chỉ thấy cá kia đã bơi tới trước mặt, cá gần ngay trước mắt, vô cùng lớn, đôi mắt màu trắng sâu như xoáy nước.
Khâu Từ dẫn nàng bước vào đôi mắt màu trắng kia, ánh sáng chói lóa chớp mắt lóe ra, không còn thấy Nam gia trong biển lửa nữa.
"Nam Tinh?"
Nàng chậm rãi mở mắt, nghe thấy được thanh âm của Đào lão bản, cũng nhìn thấy ông.
"Nam Tinh tiểu thư cô rốt cuộc tỉnh." Phùng Nguyên vội vàng đi rót nước cho nàng, đưa tới trước mặt nàng.
Nhưng tầm mắt nàng lại không ở đây, mà là đảo quanh phòng, giống như đang tìm người.
Khâu Từ mơ hồ cảm thấy là Nam Tinh đang tìm mình, từ bên cạnh giường thò người ra, nhìn nàng.
Nam Tinh thấy hắn, lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhận lấy trà của Phùng Nguyên.
Nhất cử nhất động, rơi hết vào mắt Đào lão bản.
Ông nhìn Khâu Từ, người thanh niên này rất lợi hại, nhưng tựa hồ cũng rất thần bí.
Ông hơi lo lắng, không biết có thể tạo thành trở ngại không cần thiết gì với Nam Tinh hay không.
Khâu Từ không rời đi, thấy Nam Tinh tỉnh lại, có vẻ cũng không có gì trở ngại, liền vào trong tiệm.
Trong tiệm có con đường nối thẳng đến nhà ở nơi hậu viện, cách không xa, có động tĩnh gì thì rất dễ dàng nghe thấy.
Một lát sau Phùng Nguyên cũng đi ra, hắn còn đang thấp thỏm chuyện bút chu sa, khi thì nhìn bên ngoài, sợ đột nhiên toát ra mấy gã đàn ông tới quấy rối.
A, hắn thật là quá ngu, sao lại dễ dàng bị đưa vào tròng như vậy.
Người hỏi thăm địa chỉ của Nam Tinh kia, mục đích là gì?
Phùng Nguyên ảo não không thôi, Khâu Từ đứng một bên thấy hắn buồn rầu, hỏi: "Giám đốc Phùng làm sao vậy?"
Phùng Nguyên thở dài một hơi, nói: "Tôi có khả năng sẽ bị Nam Tinh tiểu thư đánh chết."
"......nghiêm trọng như vậy."
"Đúng vậy." Phùng Nguyên ôm đầu lắc lắc, gào lên, "Là tôi ngu là tôi ngu là tôi ngu."
Khâu Từ nghe hắn lải nhải nửa ngày, nhưng lại không nói là nguyên nhân gì.
"Gâu ——"
Vẫn luôn canh giữ ở cửa Đại Hoàng đột nhiên đứng lên, sủa về phía ngõ nhỏ.
Khâu Từ và Phùng Nguyên cùng nhìn ra ngoài, thấy một nhân viên mặc đồ chuyển phát nhanh vừa nhìn tấm bảng ngoài cửa vừa nhìn vào trong tiệm, hỏi: "Xin hỏi Nam Tinh tiểu thư là ở nơi này sao? Có người tặng cô ấy một bó hoa."
Phùng Nguyên kinh ngạc: "Thế nhưng có người sẽ tặng hoa cho Nam Tinh tiểu thư lạnh như băng, ai có dũng khí như vậy."
Khâu Từ đi ra, vốn dĩ muốn nói nơi này không có người này, nhưng hắn thấy tấm card trên bó hoa, chữ viết có chút quen mắt, cầm lấy nhìn một cái, lạc khoản kia......!Rõ ràng là Thành Lạc Gia.
Hắn dừng một chút nói: "Ai làm cậu đưa tới?"
"Đặt trên mạng, muốn chúng ta viết giùm tấm card này, trên mạng biểu hiện người đặt là Thành tiên sinh.
Nhạ, đại khái chính là vị Thành Lạc Gia Thành tiên sinh này."
Phùng Nguyên chồm qua, nói: "Thế nhưng đã quen thuộc đến mức này, nói địa chỉ cho hắn, hiếm thấy."
Khâu Từ lại nhìn bó hoa này, một bó hoa oải hương tím lớn.
Hoa oải hương rất đẹp, hương khí sâu kín, chỉ là hắn không hiểu biết về hoa, không biết tặng bó hoa oải hương là đại biểu cái gì.
Đại khái là......cảm tạ?
Phùng Nguyên đã nhận lấy hoa, muốn đi giao cho Nam Tinh.
Nghĩ lại thôi, hắn nghĩ đến người lừa lấy địa chỉ của Nam Tinh kia, chắc không phải là Thành Lạc Gia đi?
Nếu Nam Tinh không nói cho Thành Lạc Gia, thì có nghĩa là hắn tiết lộ ra ngoài.
Nam Tinh tra hỏi được, hắn liền xong đời.
Hắn cũng không thể chủ động đi tặng đầu.
Phùng Nguyên sờ sờ cái cổ lạnh lẽo, nhét hoa vào tay Khâu Từ, nghiêm túc nói: "Tôi nhớ tới tôi còn có việc muốn làm, đi trước một bước."
"Ê ——" Khâu Từ cầm hoa, giống cầm một con nhím, đâm người.
Hắn đành phải cầm một bó hoa lớn như vậy trở lại hậu viện, nhưng nhìn tên trên tấm card kia, trước sau cảm thấy......!không được tự nhiên.
Một ngày một đêm không ăn gì nên Nam Tinh có chút suy yếu, nàng rửa mặt, đang ngồi ở hậu viện ăn cơm.
Đồ ăn là Đào lão bản xào, vừa mới bưng lên một món.
Một chén cơm trắng một đĩa rau xanh, nhìn thật sự thanh đạm.
Nam Tinh thấy hắn tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy hoa trên tay hắn.
Nàng hơi rũ mắt, gắp đồ ăn, ăn cơm.
"Thành Lạc Gia làm người đưa tới."
"Ti lưu ——" đồ ăn tuột khỏi đũa, Nam Tinh không kẹp lấy.
Nàng không ngước lên, nói, "Ờ..."
"Cô không xem nội dung tấm card?"
"Anh đọc."
Khâu Từ thật sự không muốn đọc, hoa muốn hắn mang vào, tấm card còn muốn hắn đọc.
Trong lòng giống như có một đống nhím nhỏ chen chúc.
"Nam Tinh tiểu thư, nguyện cô mỗi ngày hạnh phúc vui vẻ —— Thành Lạc Gia." Khâu Từ nói, "Đọc xong, hoa để chỗ nào?"
Nam Tinh tùy tay chỉ cái góc, Khâu Từ đi qua thả xuống, quay trở lại thấy Nam Tinh ăn quá đạm bạc, giống như con trâu nhỏ ăn cỏ dại, nhịn không được tìm đến phòng bếp, thấy Đào lão bản đang bận bịu bên trong, hỏi: "Đào lão bản, có thịt sao?"
"Có, tủ lạnh."
Khâu Từ nói: "Ngài đi ra ngoài đi, tôi tới làm."
Nam Tinh giật giật lỗ tai, Đào lão bản cũng hồ nghi mà nhìn hắn, hỏi: "Cậu biết nấu ăn?"
"Biết."
"Nấu ngon sao?"
"Khá tốt."
Đào lão bản thấy hắn không hề khiêm tốn, đã nghĩ hắn làm nhất định không thể ăn.
Ông thả cái muỗng lớn xuống đi ra ngoài, thấy Nam Tinh đang nhìn qua bên này, rõ ràng là tò mò.
Nam Tinh cũng sẽ tò mò, thật sự làm ông bất ngờ.
Khâu Từ đến tủ lạnh tìm một lần, đồ ăn rất nhiều, cũng rất tươi.
Hắn lấy hai trái dưa leo, làm rau trộn.
Xào một đĩa thịt gà, chiên đĩa thịt viên.
Động tác của hắn rất nhanh, chưa đến hai mươi phút ba món đã làm xong.
Đào lão bản nhìn thấy thành phẩm, nếm một miếng thịt gà, vừa mềm vừa thơm, gia vị cũng rất thích hợp.
Lúc này ông mới tin tưởng Khâu Từ thật sự biết nấu ăn, khen: "Người trẻ tuổi tay nghề không tồi."
"Từ nhỏ phải nấu cơm, bằng không sẽ bị đánh." Khâu Từ nói, "Ngài dạ dày không tốt, cũng đừng ăn dưa trộn.
Nam Tinh, cô mới vừa tỉnh, ăn cho tỉnh thần."
Đào lão bản nở nụ cười, nói: "Té ra là làm cho Nam Tinh ăn."
Còn nhớ rõ làm nàng tỉnh thần, người trẻ tuổi này, thật cẩn thận.
Nam Tinh còn đang suy nghĩ câu nói kia, không nấu cơm, liền phải bị đánh.
Có phải lại là việc Lệ bà bà kia làm hay không? Lệ bà bà kia, nghiêm khắc giống như tổ phụ nàng.
Nhưng Khâu Từ cũng không hận Lệ bà bà, giống như nàng cũng hoàn toàn không hận tổ phụ mình.
Đại khái là biết, ông là vì tốt cho mình, vì tốt cho Nam gia, cho nên chưa bao giờ hận.
Không biết Khâu Từ có phải cũng như vậy hay không.
Khâu Từ thấy Nam Tinh chỉ yên lặng ăn, không có bất luận đánh giá gì, nhỏ giọng hỏi: "Ăn ngon sao?"
"Ừm."
Một chữ "Ừm", Khâu Từ liền hết lo lắng.
Nam Tinh không nói nữa, tự nhiên thấy thích không khí an an bình bình này.
Nếu về sau có thể sống như vậy, thì thật tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...