Đại Tống những năm cuối, khởi nghĩa vũ trang khắp nơi, chống lại triều đình hủ bại vô năng, chống lại Thát Tử* dã tâm bừng bừng, đó không phải là một niên đại an ổn.
*Theo baike thì đây là tên gọi chung của các tộc thiểu số Bắc TQ như Mông Cổ, Mãn Châu...
Ở Thường Châu xa xôi nơi biên giới, một người con dâu thứ của một thế gia, muốn lâm bồn.
"Đi chuẩn bị nước ấm, cây kéo bạc, đệm chăn sạch sẽ.
Ngươi sững sờ ở nơi đó làm gì, mau vào phòng bếp nhìn chằm chằm đi!"
Trần thị sạch sẽ lưu loát mà chỉ huy đám hạ nhân đang vội vàng, gọi hết lão bà tử trong nhà đến cửa phòng em dâu đợi lệnh, phân phó xong thấy nữ nhi đứng trước cửa, muốn đi vào, cúi người sờ sờ bím tóc bé, nói: "Con đi tìm cha con chơi, đừng đứng ở đây được không?"
Tiểu cô nương chưa đến 3 tuổi ngẩng đầu nhìn mẫu thân, nãi thanh nãi khí nói: "Thẩm thẩm rất đau, vẫn luôn kêu."
Bên cạnh lão ma ma cười nói: "Thẩm thẩm con rất nhanh sẽ cho con một cái đệ đệ."
"Đệ đệ tốt a, con muốn đệ đệ, muội muội nhà bên vừa chạm vào liền khóc, muội muội không tốt, muốn đệ đệ."
Người lớn cười vang, cười đến mức Nam Tinh ngơ ngác, không biết bọn họ đang cười cái gì.
Bé nghẻo nghẻo cổ, bị mẫu thân vừa dỗ vừa đuổi ôm đi ra ngoài, không cho bé vào.
{LAOHU}
Bé ôm trong ngực con rối gỗ nhỏ, ở trong sân tới tới lui lui, muốn thăm dò xem, nhưng vóc dáng quá lùn, cái gì cũng nhìn không tới.
Bé ngồi xổm trên mặt đất thả rối gỗ xuống, vẽ bùa trên người nó, vẽ một hồi quên mất.
Bé lại gãi gãi đầu, vẽ thêm hai nét.
Rối gỗ nhúc nhích cánh tay, bé cười, lại thêm hai nét.
Rối gỗ lại nhúc nhích chân.
Nam Tinh cười hai mắt cong cong, lại thêm ba bốn nét.
Rối gỗ đột nhiên đứng lên, dọa bé hết hồn.
Bé nhìn nó chằm chằm, sau đó liền thấy nó quơ chân múa tay, giống như một ông say, đột nhiên nhào về phía bé.
"A ——"
Nam Tinh sợ tới mức ngồi bệt dưới đất, bị rối gỗ nhào tới, còn không ngừng bò lên người.
Nam Tinh khóc òa lên, thân thể bỗng nhiên nhẹ hẫng, bị ai đó ôm vào trong ngực, rối gỗ kia cũng bị cầm lên, không bò lên người bé nữa.
"Tinh nhi đừng khóc, là con cho nó mạng, nó sẽ không hại con."
Bên tai là thanh âm ôn hòa của tổ phụ, Nam Tinh lau nước mắt, ủy khuất hít hít cái mũi, gọi: "Tổ phụ."
Nam Tử An hỏi: "Sao lại ở đây chơi rối gỗ một mình?"
"Mẫu thân nói thẩm thẩm phải sinh đệ đệ cho con, không cho con đi nhìn thẩm thẩm, nhưng con lo cho thẩm thẩm, cho nên muốn làm nó vào nhìn xem."
Nam Tử An cười cười: "Là muội muội, không phải đệ đệ.
Phù văn này là ai dạy con?"
"Tổ phụ ngày hôm qua dạy cho bọn Viên ca, con vừa vặn đi ngang qua."
Đi ngang qua? Nam Tử An nở nụ cười, đúng, đi ngang qua, cứ cách một lát liền đi ngang qua một lần, làm bộ nhặt bóng, làm bộ bắt bướm, làm bộ bắt sâu trong bụi cỏ, ông không lật tẩy bé, nói, "Tinh nhi có thiên phú, ngày mai bắt đầu học huyền học với tổ phụ được không?"
Nam Tinh không khóc, bé vỗ vỗ tay, nói: "Được a được a, nhưng mà tổ phụ không phải chỉ thu trẻ con năm tuổi làm đồ đệ sao, con mới có ba tuổi."
Nam Tử An khẽ vuốt đầu nàng, nói: "Tinh nhi có thể, Tinh nhi có thiên phú, trong đám cháu, Tinh nhi giống ta nhất, chờ con lại lớn lên một chút, tổ phụ giao Nam gia cho con được không?"
"Giao Nam gia cho con là sao nha?"
Nam Tử An cười cười, nói: "Chờ Tinh nhi lại lớn lên một chút, thì sẽ hiểu."
Nam Tinh thật sự rất chán ghét cái chữ "lớn lên" này, hầu như tất cả những thứ bé muốn biết, người lớn đều sẽ nói, chờ con trưởng thành sẽ biết.
Bé nghiêm túc hỏi: "Tổ phụ, làm sao mới có thể lớn lên, con muốn mau một chút."
Lời con trẻ ngây thơ nhất, Nam Tử An cười vang, càng thích cô cháu gái này.
"Oa ——" tiếng trẻ con khóc vang dội Nam Gia.
Nam Tử An nhìn về phía hướng tiếng khóc, nói: "Nam gia lại có thêm một đứa cháu gái."
"Thật là muội muội a." Nam Tinh có chút không vui, bé muốn đệ đệ, không muốn muội muội hay khóc nhè.
Đệ đệ là có thể nhéo mặt, muội muội chỉ có thể bị nó nhéo mặt.
Nam Tinh sờ sờ khuôn mặt nhỏ phúng phính của mình, muốn bị nhéo rồi.
Có điều em bé mới sinh rõ ràng không biết nhéo người khác, ngay cả đôi mắt cũng chưa mở, chỉ biết gào khóc, khóc đến độ Nam Tinh cũng bịt kín lỗ tai, nói với thẩm thẩm giống như đang bệnh: "Thẩm thẩm, muội muội khỏe không?"
Trần thị nghe tiếng cười nói: "Tinh nhi con còn không biết xấu hổ đi nói muội muội, lúc con sinh ra, tiếng khóc đều phải chấn động trời đất."
Nam Tinh ngồi trên ghế lắc lắc hai chân nhỏ nghe thấy sợ hãi nói: "Con mới không có, cha nói con ngoan nhất."
Phụ nhân trong phòng đều nở nụ cười, cười đến độ Nam Tinh chột dạ, chắc là không thật sự khóc đến lợi hại như vậy đi? Hình như là thật.
Bé có chút uể oải, a, té ra mình là quỷ khóc nhè.
"Tinh nhi, lại đây nhìn muội muội, về sau phải chiếu cố muội muội, biết không?"
Nam Tinh đi đến mép giường, nhìn em bé nhăn dúm dó này, nhẹ nhàng sờ sờ mặt nó, thanh âm theo bản năng nhỏ nhẹ, nói: "Chị sẽ dắt em đi chơi."
Nam Tinh nói được thì làm được, mỗi ngày từ tổ phụ học đường đi ra, liền đi xem muội muội.
Muội muội lại khóc, muội muội lại chép miệng, muội muội lại phun sữa, muội muội có tên.
Kêu Nguyệt.
Nam Nguyệt.
Hai cháu gái của Nam gia, một người là Tinh, một người là Nguyệt.
Tinh và Nguyệt, chiếu rọi lẫn nhau, phụ tá lẫn nhau, ngôi sao và ánh trăng vĩnh viễn sẽ không tách ra.
Muội muội biết bò, muội muội biết đi rồi, muội muội biết chạy rồi, muội muội có thể nói rồi.
Kêu bé "A tỷ".
"A tỷ a tỷ." Tiếng muội muội non nớt lại đáng yêu, có điều lá gan hơi nhỏ, sẽ bị sâu dọa khóc, sẽ bị mấy ông dữ dằn trừng khóc, sẽ bởi vì một chút việc nhỏ liền khóc ra một dòng sông.
{LAOHU}
Nhưng Nam Tinh một chút cũng không chê nó, đi nơi nào cũng muốn dắt nó theo.
Nam Nguyệt cũng luôn đi theo sau bé, níu tay áo bé, kêu "A tỷ a tỷ".
"A tỷ ——"
Thanh âm thanh thúy, Nam Tinh quay đầu lại, nhưng cái gì cũng không thấy.
Nàng ngẩn người, ra một thân mồ hôi lạnh.
"Nam Tinh, Nam Tinh."
Có người đang gọi nàng, nàng cũng đang tìm Nam Nguyệt, tìm muội muội của nàng.
Nhưng tìm mãi, cũng tìm không thấy.
"Nam Tinh, Nam Tinh."
Đào lão bản gọi nàng mấy chục lần đến giọng đều khàn, nhưng Nam Tinh vẫn luân hãm trong cơn bóng đè, không đánh thức được nàng, trong phòng ngược lại càng lúc càng lạnh, như đang ở trong hầm chứa đá.
Ông rốt cuộc chịu không nổi, chạy về phòng quấn chăn rồi lại đi vào, tiếp tục gọi nàng.
Nhưng mà gọi kiểu gì, Nam Tinh cũng không ra khỏi cảnh trong mơ.
......
"A tỷ, sao chị có thể làm cho tờ giấy này động đậy, em cũng muốn học."
Nam Tinh lại quay đầu lại, lại thấy Nam Nguyệt.
Nó nằm trên bàn nhỏ của nàng, ngậm cây bút thất thần.
Nó nói: "A tỷ, học mấy thứ này không vui, lại khó học, đợi lát nữa chúng ta đi ăn bánh được không?"
Nam Tinh cúi đầu, thấy mảnh giấy nhỏ đứng trên bàn, xiêu xiêu vẹo vẹo, không đứng thẳng được, giống như không có sức lực.
Nàng suy tư một lát, đây...là nơi nào......
Là lúc nàng và Nam Nguyệt còn nhỏ.
"A tỷ a tỷ, sao chị không trả lời em."
"Hửm?" Bảy tuổi Nam Tinh ngẩn ra một lát, nói, "Em không muốn phân ưu với tổ phụ sao?"
"Có chị nha, vậy là đủ rồi, tổ phụ thường khen chị có thiên phú nhất, thu nhiều đệ tử như vậy, đều không bằng chị, ngay cả Trường Không đại sư huynh cũng không bằng chị."
"Nhưng mà......" Nam Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, lá cây điêu tàn, là mùa đông giá rét, lạnh đến đầu ngón tay của nàng cũng phát đau, cầm không được bút để vẽ phù văn, để mảnh giấy đứng thẳng, "Nhưng mà......!gần đây tổ phụ giống như rất phiền não, từ hôm tính ra thiên mệnh cho Nam gia, đã không cười nữa, hiện tại đã ba ngày chưa ra khỏi phòng."
Nam Nguyệt lập tức đứng lên, nói: "Vậy chúng ta mang đồ ăn ngon đi tìm tổ phụ, tổ phụ thương chúng ta nhất, đi thôi."
Nam Tinh hơi do dự, Nam Nguyệt đã túm tay nàng kéo về hướng phòng bếp, đi tìm đồ ăn ngon.
4 tuổi Nam Nguyệt cảm thấy, trên đời này không có chuyện gì mà mỹ thực giải quyết không được.
Bé muốn đem đồ ăn ngon nhất, mang cho tổ phụ, như vậy ông sẽ vui vẻ.
{LAOHU}
Nhưng Nam Tinh không cho là như vậy, tổ phụ rất ít khi phiền lòng, lần này thời gian phiền lòng, có chút dài.
Hai tiểu gia hỏa tới trước cửa phòng tổ phụ, Nam Nguyệt dùng tay lay lay vòng đồng trước cửa, cất cao giọng nói: "Tổ phụ tổ phụ, Nguyệt nhi cùng tỷ tỷ mang đồ ăn ngon tới cho ngài."
Trong phòng không có tiếng động, không có người trả lời.
Nam Tinh khựng lại, thấp giọng: "Tổ phụ đại khái là đang suy nghĩ đại sự, chúng ta đừng làm ồn."
"Nhưng cha nói, tổ phụ đã ba ngày không ra, ba ngày không ăn cái gì, sẽ đói lắm." Nam Nguyệt lại dùng nắm tay nhỏ gõ cửa, "Tổ phụ tổ phụ, Nguyệt nhi cùng tỷ tỷ mang đồ ăn ngon cho ngài."
Bên trong vẫn yên lặng, qua hồi lâu, cửa phòng mới chậm rãi mở ra.
Nam Tinh thấy tổ phụ mấy ngày không gặp, tóc dài hỗn độn, bộ dạng tiều tụy, không còn vẻ phong thần tuấn lãng như thần nhân thường ngày nữa.
Ông rũ mắt nhìn hai tiểu gia hỏa, cười nhẹ, có vẻ rất miễn cưỡng.
Ông khàn giọng nói: "Tổ phụ nghe được."
"Ai nha, tổ phụ bị bệnh, Nguyệt nhi đi kêu đại phu!" Nam Nguyệt nhét bánh nướng vào lòng ông, rồi chạy nhanh đi tìm đại phu.
Nam Tinh không động, nàng ngẩng đầu nhìn tổ phụ, nói: "Tổ phụ có chuyện gì phiền lòng?"
Nam Tử An an tĩnh nhìn nàng, im lặng thật lâu mới nói: "Không có gì, con trở về đi."
Tổ phụ ở trong lòng nàng, là thần minh, có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.
Chuyện mà ngay cả ông cũng không thể giải quyết, Nam Tinh không nghĩ ra được.
Nàng không có đi, cũng không truy vấn, nói: "Tổ phụ, ngài đã nói qua sẽ giao Nam gia cho Tinh nhi, nếu Tinh nhi có thể thừa nhận, Tinh nhi nguyện ý phân ưu với tổ phụ.
Tinh nhi bảy tuổi, đã trưởng thành rồi đi? Cha cũng nói con là cái tiểu đại nhân."
Nam Tử An ngẩn ngơ, đôi mắt hiền từ thêm vài phần vui mừng.
Ông cúi người vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng, ôn hòa nói: "Tổ phụ biết rồi."
Nhưng mà Nam Tinh vẫn không chờ được đến lúc tổ phụ tới ủy thác, hai ngày sau, tổ phụ lại ra cửa, mà lần này chân mày vẫn luôn nhíu lại, hình như có mây đen.
Nàng nghĩ, Nam gia có lẽ muốn xảy ra chuyện lớn.
"Nam Tinh, Nam Tinh."
Vô luận Đào lão bản gọi bao lâu, nàng cũng không tỉnh, tình huống này ông chưa bao giờ gặp phải, hơn nữa rõ ràng không phải kêu xe cứu thương là có thể giải quyết.
Ông còn chưa nghĩ ra biện pháp gì, liền nghe thấy Đại Hoàng sủa gâu gâu, theo sau đó là tiếng chuông đồng vang, có người vào tiệm.
"Xin hỏi nơi này có một người gọi là Nam Tinh cô nương hay không?"
Thanh âm xa lạ, không biết người đến là ai.
Đào lão bản bình tĩnh lại, đi ra, đi trước nhìn xem là ai tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...