Ở trong mắt Nam Tinh, Nam Nguyệt vẫn là một tiểu cô nương, chưa lớn lên.
Cho dù là hiện tại, Nam Tinh vẫn thấy như vậy, sợ thay đổi, sợ chết đi, cho nên sợ có bất kỳ quan hệ gì với Nam gia.
Ngay cả tên, cũng thay đổi.
Từ lúc nàng mai danh ẩn tích, Nam Nguyệt cũng biến mất.
Không táng thân trong biển lửa, mà là táng thân trong những năm tháng thật dài.
Nam Tinh không hận nàng ta, cũng không trách nàng ta.
Nàng là trưởng tỷ, nàng sẽ gánh hết tất cả.
Thang Mễ thấy nàng dần dần rút đi thần sắc cô tịch bi thương, tâm cũng theo đó mà run rẩy.
Nàng ta biết Nam Tinh cũng thống khổ, nhưng nàng ta thật sự không muốn quay đầu lại.
Nam gia đã là quá khứ, nàng ta hiện tại khó khăn lắm mới được an ổn, chỉ muốn sống thanh thản ổn định.
Nàng ta thấp giọng khẩn cầu: "A tỷ, chị buông tha tôi đi, đừng tới quấy rầy tôi, tôi cầu xin chị......"
Nam Tinh im lặng hồi lâu, hỏi: "Tại sao không nói cho Triệu Kỳ?"
Thang Mễ tức khắc mở to mắt, nói: "Triệu Kỳ như thế nào sẽ chấp nhận?"
"Hắn vô pháp chấp nhận, vậy hắn cũng không thích hợp với cô.
Cô không có dũng khí nói cho hắn, là muốn cả đời này cứ làm một diễn viên? Đến khi cô già rồi, thì nên làm cái gì bây giờ?"
"Tôi không suy xét mấy chuyện này." Thang Mễ nói, "Tôi không muốn suy xét đến, mấy năm nay chính là vì tôi suy xét quá nhiều, cho nên mới mất đi càng nhiều."
Nam Tinh ý thức được nàng ta thật sự sẽ không quay đầu lại, cũng có vẻ không muốn liên quan gì đến mình nữa, rốt cuộc hết hy vọng.
Nam Tinh giương mắt nhìn nàng ta, nói: "A Nguyệt, thấy cô còn sống, chị rất vui vẻ."
Thang Mễ vẫn luôn kháng cự lúc này ngẩn người, nhìn vị đường tỷ nàng từ nhỏ đã kính nể và yêu thích, đột nhiên không đành lòng.
Có điều nháy mắt mềm lòng lại bị lý trí mạnh mẽ áp xuống, nàng ta cứng rắn nói: "Tôi có thể gặp chị, cũng rất vui vẻ."
Hai người gần trong gang tấc, cũng đã xa như tận thiên nhai.
Quá khứ chính là quá khứ, đều đã đi qua, không phải hiện tại.
Nam Tinh nói: "Chị sẽ không đi quấy rầy cuộc sống của cô, có điều, nếu cô muốn sống thanh thản ổn định, thì đừng dạy Triệu Kỳ bất kỳ thứ gì liên quan đến huyền học nữa, nếu không sẽ rước lấy phiền toái cho cô thôi.
Bành Phương Nguyên không chết, điểm này cô vốn nên rõ ràng."
Thang Mễ chần chờ một lát, vẫn gật đầu, nàng ta yêu Triệu Kỳ, hắn thích mấy thứ này, nàng ta sẽ dạy hắn.
Vẫn là sơ suất, Nam Tinh vừa nhắc nhở, cũng làm cho nàng ta càng nghĩ càng sợ.
"Nhưng mà chị......" Thang Mễ nói, "Tôi nghe hắn nhắc tới chuyện Kiều gia thôn, chị hiện tại đang làm cái gì? Tại sao chị còn dùng tên thật, chị không sợ Bành Phương Nguyên tìm được chị sao?"
"Chị còn sợ hắn tìm không thấy." Nam Tinh lãnh đạm nói, không có chút sợ hãi.
"Chị đang dùng chính mình làm mồi." Thang Mễ bất đắc dĩ cười, nàng ta từ nhỏ đã kém Nam Tinh, vô luận là thiên phú hay là gan dạ sáng suốt, nàng ta dịu giọng nói, "Năm đó tổ phụ lựa chọn để cho chị sống sót, mà không phải tôi, là đúng."
"Tổ phụ đối với chị và cô, đều yêu thương như nhau."
"Vậy tại sao ông ấy lựa chọn chị?"
Nam Tinh cũng không biết, chỉ là tình cảm tổ phụ đối với nàng và A Nguyệt, là giống nhau, nàng cũng không thấy có cái gì khác nhau.
Cho dù là hiện tại, nàng cũng không tin tổ phụ chỉ lựa chọn để một mình nàng sống, mà từ bỏ A Nguyệt.
{LAOHU}
Hai người nói chuyện cũng đủ lâu, lâu đến mức Triệu Kỳ đã thăm bệnh ra tới.
Hắn đi đến đình hóng gió kia, không thấy Thang Mễ, tìm khắp nơi, mới thấy Thang Mễ dưới tàng cây, còn đang nói chuyện với ai đó.
Hắn bước nhanh đến, phát hiện người kia thế nhưng là Nam Tinh.
Hắn thấy biểu tình của Thang Mễ rất không thích hợp, tức khắc nhíu mày, Nam Tinh này, thái độ với mình khi còn ở Kiều gia thôn đã rất kỳ quái, hiện tại còn làm khó dễ người bên cạnh hắn.
"A Mễ."
Thang Mễ nghe tiếng gọi, lập tức nghiêng đầu thu hồi lại biểu tình kích động, tận lực làm bản thân nhìn bình thường hơn.
Nàng ta đột nhiên nghĩ đến lời vừa rồi của Nam Tinh, trong lòng lộp bộp một tiếng, lo sợ Nam Tinh sẽ nói chuyện của Nam gia cho Triệu Kỳ.
Triệu Kỳ đi đến bên cạnh nàng ta, thấy biểu tình của nàng ta hơi hoảng loạn, càng khẳng định là Nam Tinh làm khó dễ nàng ta, nhíu mày nói với Nam Tinh: "Vị hôn thê của tôi không có trêu chọc gì cô đi? Tại sao cô lại làm khó nàng?"
Thang Mễ vội vàng túm tay hắn, lắc đầu: "Chị ấy không có khó xử em."
Nàng ta vừa giải thích, lại càng gia tăng hiểu lầm của Triệu Kỳ đối với Nam Tinh, mở miệng nói: "Xin cô về sau đừng tiếp cận vị hôn thê của tôi nữa."
"Được, tôi sẽ không tiếp cận cô ấy nữa." Nam Tinh nhìn Nam Nguyệt, không, nhìn Thang Mễ, nói, "Tôi sẽ không quấy rầy mấy người nữa."
Thang Mễ vi lăng, chữ "Tỷ" đã lên đến miệng, lại nuốt xuống, không hô ra.
Nam Tinh kiên quyết xoay người, rời khỏi bóng râm này, cơn gió cuối thu, làm cả người lạnh băng.
Thân nhân duy nhất của nàng, muốn nàng cút.
Nhưng mà, ít nhất ở trên đời này, nàng còn có thân nhân.
Nam Tinh đi thật lâu mới dừng lại, ngồi trên băng ghế dài ở đình hóng gió trong vườn hoa, nhìn đám lá bị gió thổi bay lòng vòng kia, ngơ ngẩn thật lâu.
Khi Khâu Từ tìm được nàng, nàng đã giữ tư thế như vậy rất lâu.
Khâu Từ vốn đang ăn cơm với Lê Viễn, nhận được điện thoại của Lâm Mạn liền quay lại bệnh viện tìm nàng, nhưng đi một cổng khác, cho nên tìm nửa ngày vẫn chưa tìm ra.
Lúc này thấy nàng, còn chưa kịp thở dốc, lại thấy nàng ngồi như tượng đá, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng làm Khâu Từ cảm thấy, Nam Tinh cũng không vui, cô độc thanh lãnh, như là mất hy vọng vào thứ gì đó.
Hắn thả chậm bước chân, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, cúi người, gọi nàng.
"Nam Tinh."
Nam Tinh khẽ ngẩng lên, thấy là hắn, có chút thất thần.
Nàng cứ như vậy mà nhìn hắn, nhìn đến độ Khâu Từ cũng từ hai tròng mắt bình tĩnh của nàng nhìn ra bi thương.
Bi thương thật lớn làm tim Khâu Từ cũng trầm xuống.
"Tôi đã gặp vị hôn thê của Triệu Kỳ, Thang Mễ." Nam Tinh vô cùng bình tĩnh mà nói, "Đó là đường muội của tôi, là thân nhân duy nhất trên đời này của tôi."
Nàng hồi lâu mới nói: "Nó nói tôi cút đi."
Khâu Từ sửng sốt.
"Tôi cũng không muốn nó cùng với tôi, lưng đeo bút nợ máu này." Nam Tinh rũ mặt xuống, thanh âm như có dao nhọn chặn ngang cổ họng, trong lời nói mang máu, "Từ lúc tôi đoán được nó có khả năng còn sống, tôi cũng chỉ mong thấy nó mạnh khỏe.
Như vậy, cuộc đời này của tôi, ít nhất còn có một người chí thân."
Khâu Từ ngẩn ngơ nhìn Nam Tinh thống khổ, muốn an ủi nàng, nhưng lúc này nói cái gì, cũng vô dụng.
Nỗi đau trong lòng Nam Tinh, đã không phải vài ba câu là có thể trấn an.
"Thân nhân duy nhất của tôi, lại nói tôi đừng quấy rầy cuộc sống của nó, không muốn gặp lại tôi, thậm chí thống hận tôi, hận tôi cướp đi mệnh của toàn tộc." Nam Tinh ngẩn ngơ mà tiếp tục nói, "Nó lại không biết, tôi thống khổ cỡ nào."
"Nam Tinh." Khâu Từ thấp giọng, "Cô không sai, cũng làm rất tốt, không thẹn với lương tâm, là được."
Tuy rằng hắn không biết nàng lưng đeo nợ máu gì, cũng không biết nàng không ngừng đi tìm đôi mắt là vì cái gì, nhưng hắn biết Nam Tinh rất nỗ lực mà tìm đôi mắt, cơ hồ không hề thấy nàng dừng bước.
Nam Tinh như vậy, hắn không thể chấp nhận được việc người khác chỉ trích nàng dù chỉ một phân nửa điểm, không thể.
Nam Tinh rũ mắt, nghe Khâu Từ nói, tuy lời hắn nói không đủ để an ủi vết thương của nàng, nhưng ít nhất Nam Tinh cũng không khó chịu như vậy nữa.
Nàng ngẩng đầu nhìn Khâu Từ, quá mức chuyên chú, làm Khâu Từ phản ứng lại liền thấy có chút không được tự nhiên.
Hắn quay mặt đi, lại quay trở về nhìn nàng, nói: "Mạn Mạn nói cô mới ăn một nửa liền chạy, có đói bụng không? Tôi mang cô đi ăn chút gì đi."
Nam Tinh lắc đầu.
"Vậy cô ngồi ở đây, tôi cũng ngồi với cô."
Nói xong, Khâu Từ ngồi một bên, lặng yên không tiếng động, chỉ lẳng lặng ngồi bên nàng.
Nam Tinh cảm thấy như vậy đã rất tốt, hiện tại vô luận nói cái gì, nàng đều cảm thấy dư thừa.
Lâm Mạn cuối cùng cũng tìm được Nam Tinh, từ xa nhìn thấy hai người trong đình hóng gió, liền muốn chạy tới, chạy đến một nửa lại dừng chân, không khí có vẻ không đúng.
Nàng nghĩ nghĩ, không qua nữa.
......
Thành Lạc Gia xuất viện, hắn và cha mẹ hắn trắng đêm trường đàm, nói rất nhiều chuyện.
Hắn đáp ứng bọn họ, sẽ quý trọng thân thể của mình, sẽ không lung tung mạo hiểm nữa, nhưng hắn muốn ra cửa, muốn đi vào nội thành, tuyệt đối sẽ không ở lỳ trong nhà.
Thành ba ba Thành mụ mụ đồng ý.
Nhưng mà có thể đồng ý bao lâu, Thành Lạc Gia cũng không biết.
Nhưng ít ra lúc này đây, ai cũng không có cuồng loạn, hai bên thỏa hiệp nhượng bộ, không tiếp tục bức bách ai làm chuyện gì nữa.
Khi Thành Lạc Gia xuất viện nhìn mấy người đến đón, ngay cả Triệu Kỳ và Thang Mễ đều có mặt, lại không thấy bóng dáng hắn muốn thấy.
Thành mụ mụ thấy hắn tìm ai đó, hỏi: "A Lạc con đang tìm ai?"
"Một bằng hữu."
Thành mẫu nghĩ nghĩ, không biết vì cái gì lại nghĩ đến cô nương hắn chịu trò chuyện ước chừng năm phút kia, bà ta thiếu chút nữa liền hỏi ra miệng bằng hữu kia có phải kêu Nam Tinh không, nghĩ lại sợ lộ ra chuyện mình nhìn lén di động của hắn, mới thôi.
Lâm Mạn lại tò mò, chẳng lẽ Thành Lạc Gia thích Nam Tinh? Nàng có chút không yên tâm, hỏi: "Là Nam Tinh sao?"
Dứt lời, nghi vấn trong lòng Thành mẫu được xác minh.
Triệu Kỳ thì khựng lại, như thế nào, Nam Tinh xuất hiện ở đây, là tới thăm bệnh? Nàng quen Thành Lạc Gia?
Chỉ có sắc mặt của Thang Mễ, sau khi lại nghe thấy cái tên kia, tái đi rất nhiều.
Thành Lạc Gia không trả lời, chỉ là cuối cùng vẫn là không tìm được Nam Tinh, hắn nghĩ, chờ hắn khỏe hẳn, liền đi tìm Nam Tinh, hắn bức thiết muốn gặp lại nàng.
......
Nam Tinh lúc này đã ở cửa hàng Đào gia, Đào lão bản rốt cuộc vẫn thuê bảo mẫu, chỉ phụ trách nấu một ngày ba bữa, những lúc còn lại đều không cần bà ấy ở trong tiệm.
Cho nên Nam Tinh vừa trở về liền có cơm ăn, nàng ăn một ngụm liền nói: "Ngon hơn ông làm, về sau để bà ấy làm đi."
"Thật à?" Đào lão bản nếm một ngụm, "Không ngon bằng ta làm."
Ông bỗng nhiên hiểu ra, Nam Tinh đây là muốn khen tài nấu nướng của bảo mẫu, để cho ông cam tâm tình nguyện thuê bảo mẫu, không cho ông nấu cơm.
Đứa nhỏ này, nói chuyện vẫn cứ không trực tiếp, quanh co lòng vòng như vậy.
Ông hỏi: "Sao hôm nay cô không so đo mà đột nhiên thay đổi."
"Tôi gặp được A Nguyệt."
Đào lão bản tức khắc sửng sốt: "Nam Nguyệt?"
"Vị hôn thê của Triệu Kỳ, Thang Mễ." Nam Tinh giống như đang nói về người không liên quan, mặt vô biểu tình, cũng không có vẻ bi thống, phảng phất như hết thảy đều đi qua, không hề quan trọng, "Nó làm tôi cút đi đừng quấy rầy cuộc sống của nó, tôi đồng ý rồi."
Đào lão bản nhất thời sinh khí: "Đừng quấy rầy? Nó có biết cô đang chịu tra tấn hay không! Những đôi mắt đó là lấy không hay sao!"
Nam Tinh nhìn ông một cái, nói: "Đừng bực bội, bệnh của ông."
Đào lão bản thở dài một tiếng, nói: "Cô quá ngốc, hai người các cô liên thủ, vẫn tốt hơn một mình cô chiến đấu."
"Khá tốt.
Không kéo nó vào, biết nó sống an ổn, cũng khá tốt......" Nam Tinh dần mất tiếng, "Đây là tôi thua thiệt nó, năm đó tổ phụ lựa chọn tôi, Nam Nguyệt khó chịu rất nhiều, tôi rõ ràng."
"Vậy cô sống khổ sở bao nhiêu, nó rõ ràng sao? Đó là tổ phụ của cô lựa chọn, cũng là gánh nặng cả đời của cô, nếu nó khiêng được, thì đưa cơ hội cho nó, để nó khiêng!"
Nam Tinh nghe ông càng lúc càng tức giận, rốt cuộc nhíu mày, nói: "Ông đừng giận, ông mà giận, tôi cái gì cũng không nói nữa."
Đào lão bản sao có thể không giận, ông tức giận đến cả cơm cũng ăn không vô.
Ông đứng lên đi ra ngoài, Nam Tinh nhíu mày: "Không ăn?"
"Không ăn, tưới hoa!"
"......" mới chỉ ăn một miếng Nam Tinh nhìn bàn cơm nhà nho nhỏ, lại thử ăn thêm một miếng, dạ dày thật sự khó chịu, cũng buông đũa.
Chờ Đào lão bản tưới hoa trở về, phát hiện đồ ăn cũng chưa được động.
Ông đi đến cửa phòng Nam Tinh, gõ gõ cửa, muốn kêu nàng ra tới ăn chung, ông không tức giận nữa.
{LAOHU}
Nhưng kêu kiểu gì cũng kêu không ra, ông nhìn qua cửa sổ vào phòng, chăn hơi phồng lên, Nam Tinh rõ ràng ở bên trong.
Ông bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, đột nhiên tông cửa đi vào, một luồn hơi lạnh lẽo ập thẳng vào mặt, trong phòng lạnh như động băng.
Tâm ông chìm xuống: "Nam Tinh!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...