Khâu Từ biết Nam Tinh không muốn gặp mình, vì thế không đến phòng bệnh, chỉ là đứng dưới cửa sổ, cho dù không thể ở bên cạnh, hắn cũng ở gần nàng hơn một chút.
Không nghĩ tới Nam Tinh nhảy từ cửa sổ xuống, khoảng hai tầng, trực tiếp nhảy xuống.
Nam Tinh nhìn thấy Khâu Từ cũng rất bất ngờ, đi đâu cũng có thể thấy hắn, nàng đã nhảy cửa sổ, còn có thể nhảy đến trước mặt hắn.
Khâu Từ nhất định......quả nhiên, chờ hắn phục hồi tinh thần, liền cười.
Nàng mím môi, nói: "Mẹ của Thành Lạc Gia đột nhiên vào phòng."
"Cho nên chỉ có thể nhảy cửa sổ." Khâu Từ nhìn sắc trời, sắp đến giờ cơm chiều, nói, "Chúng ta đi ăn cơm chiều đi."
Nam Tinh lắc đầu.
Khâu Từ lại nói: "Vậy tôi đi cùng cô trả chuỗi hạt."
"Tôi sẽ tự đi."
Khâu Từ còn muốn nói gì đó, liền nghe thấy tiếng chuông di động của Nam Tinh vang lên.
Nam Tinh tiếp điện thoại, là Thành Lạc Gia gọi tới.
"Nam Tinh? Cảm ơn cô."
"Không cần cảm ơn, vật đổi vật, tôi đã cầm đi đôi mắt kiếp sau của cậu."
"Vẫn muốn cảm ơn cô." Thành Lạc Gia lại nói, "Có một việc, là lời cảm ơn khác của tôi.
Tôi nói ba ba tôi gọi điện cho Triệu bá bá, nói ông ấy dùng cớ tôi sinh bệnh gọi Triệu bá bá và Triệu Kỳ lại đây thăm.
Nhưng chỉ có Triệu bá bá tới, có lẽ Triệu Kỳ sẽ đến, nhưng không biết là khi nào."
Nam Tinh hơi nín thở, nói: "Cảm ơn."
Nàng cắt đứt điện thoại, còn đang suy nghĩ những lời vừa rồi của Thành Lạc Gia.
Có lẽ Triệu Kỳ sẽ tới.
Vậy có phải nàng có thể nhìn thấy vị hôn thê của hắn, cô gái tên Thang Mễ kia?
Thì ra nam nhân nhìn thấy vừa rồi ở phòng bệnh của Thành Lạc Gia, là ba của Triệu Kỳ, Thành Lạc Gia xác thật là tìm cớ kêu cha con Triệu Kỳ đến.
"A Từ ——"
Có người đang vẫy tay về bên này, thanh âm vui vẻ nhẹ nhàng, vào tai Nam Tinh, vĩnh viễn là sung sướng như vậy.
Lâm Mạn đã sớm đến cùng Lê Viễn, chỉ là thấy không khí giữa hai người hình như có chút xấu hổ, vội vã vẫy tay với gọi họ.
Nàng còn bỏ qua Lê Viễn chạy đến, lại đứng trước mặt Nam Tinh, nói: "Nam Tinh Nam Tinh, chúng ta cùng đi ăn cơm chiều đi."
"Không cần, tôi......"
"Vậy hai người chúng ta đi ăn đi, không cần bọn họ." Lâm Mạn nói liền kéo tay Nam Tinh đi ra ngoài, thật sự ngó lơ hai tên kia.
Nam Tinh muốn rút tay ra, nhưng bị nàng ôm cứng, vóc dáng không cao, sức lực lại không nhỏ.
Nàng bị túm đi vài bước, nói: "Tôi còn có việc phải làm."
"Mình biết cậu bận, nhưng cũng phải ăn cơm chiều, ăn cơm không đúng giờ, dạ dày sẽ hư mất."
Nam Tinh khó chống đỡ nhất chính là loại người có tính cách như Lâm Mạn, nếu là nam, nàng có thể bẻ tay đối phương, nhưng đối với cô nương lại không được.
Nàng biết Lâm Mạn không có ác ý, thậm chí còn biết là nàng đang giúp mình giải vây.
{LAOHU}
Lê Viễn thấy Lâm Mạn túm Nam Tinh đi rồi, quăng hắn và Khâu Từ qua một bên, nhìn một hồi lâu mới nói: "Mạn Mạn đối với cậu thật để bụng, sao hả, cậu chọc giận Nam Tinh tiểu thư?"
"Ừm." Khâu Từ cũng nhìn theo, một hồi hỏi, "A Lạc thế nào?"
"Giải hòa với mẹ hắn rồi, nhưng về sau sẽ thế nào, ai cũng nói không rõ." Lê Viễn lại nói, "Chỉ là vì sao Triệu bá bá sẽ đến đây? Tuy ông ấy và Thành gia có làm ăn với nhau, nhưng Thành bá bá cũng không phải loại người cố ý đi gọi bạn làm ăn đến thăm con mình."
Khâu Từ mơ hồ đoán ra được một ít, hỏi: "Triệu Kỳ có tới không?"
"Không thấy, không phải nói hắn đi du lịch sao, chẳng lẽ đã trở lại?"
"Có lẽ là......" Khâu Từ nghĩ, Thành Lạc Gia lúc đang chờ A Khổng hồi sinh, còn có thể nghĩ ra việc mượn cớ mình bệnh để kêu người Triệu gia đến, hắn thật sự rất quan tâm Nam Tinh.
Nam Tinh không đi quán ăn xa, nàng chọn một tiệm cơm nơi có thể nhìn thấy cổng bệnh viện, chỗ ngồi cũng quay mặt ra hướng đó, để tùy thời đều có thể nhìn thấy Triệu Kỳ.
Lâm Mạn tò mò hỏi: "Nam Tinh, cậu đang đợi ai sao? Chờ ai, mình giúp cậu canh me hắn."
Nam Tinh không nói, Lâm Mạn lại nói: "Nam Tinh, cậu thích ăn cái gì?"
Nam Tinh chỉ món đầu tiên trong thực đơn, Lâm Mạn biết nàng chọn đại.
Nàng chọn món đầu tiên, lại chọn thêm 3 món thoạt nhìn khá ngon, lại hỏi: "Nam Tinh......"
Đối phương rốt cuộc nhịn không được nhìn nàng một cái, Lâm Mạn lập tức nở nụ cười, nói: "Ai nha, cuối cùng cậu cũng nhìn mình, cậu mà còn không nhìn, mình cũng phải cho rằng mình quá xấu."
Nam Tinh nhẹ nhàng thở dài, Lâm Mạn này, căn bản chính là cái bản thăng cấp của Khâu Từ.
Nàng hỏi: "Cậu là chị ruột của Khâu Từ sao? Lảm nhảm."
Lâm Mạn kinh ngạc nói: "A Từ lảm nhảm sao? Hắn ở trước mặt chúng ta có chuyện mới mở miệng, chưa bao giờ nói xàm." Nàng mím môi cười, cười thập phần nghịch ngợm, "Bảy năm trước mình đã quen A Từ, khi đó A Từ cũng như cậu, không thích nói chuyện, cũng không thích cười, A Viễn nói, lúc mới đón hắn về nhà, trên tay trên người đều là thương tích, nghe nói đều là do Lệ bà bà kia tạo thành, nhưng A Từ rất kỳ quái, chưa bao giờ chịu nói xấu Lệ bà bà, còn nói bà ấy đối với hắn rất tốt, chỉ là ngẫu nhiên nghiêm khắc chút thôi."
Nam Tinh hơi giương mắt, Khâu Từ là người nặng nề như vậy? Hiện giờ hoàn toàn nhìn không ra.
Lâm Mạn còn đang dong dài chuyện về Khâu Từ, như là muốn đem toàn bộ những gì mình biết nói ra hết với nàng.
Nam Tinh chỉ là nghe, không nói câu nào.
Lát sau đồ ăn lên, Lâm Mạn nói: "Vừa ăn cơm vừa nói chuyện đối dạ dày không tốt, A Viễn mà biết sẽ mắng mình."
Lúc ăn cơm Lâm Mạn xác thật không nói nữa, hai người an tĩnh mà ăn cơm, Nam Tinh bỗng nhiên cảm thấy, Lâm Mạn có chút giống Nam Nguyệt, đường muội thích cười lại hoạt bát kia của nàng.
Có điều Lâm Mạn to gan hơn một chút, Nam Nguyệt là người nhát gan.
Nàng từ nhỏ thích đi theo mình, nắm góc áo theo khắp nơi, kêu mình "Tỷ tỷ".
Tình như chị em ruột.
Nam Tinh hy vọng nàng còn sống, cũng hy vọng bút chu sa của Triệu Kỳ là Nam Nguyệt tặng, tốt nhất là Thang Mễ kia, cũng là Nam Nguyệt, mà không phải hậu nhân của nàng.
Nam Tinh nghĩ, ngực có chút ngột ngạt.
Ngột ngạt đến gần như thở không nổi, nàng buông đũa, nhẹ nhàng che ngực.
Thoáng qua một cái, ngoài cửa kính quán ăn, có một bóng dáng quen thuộc đi qua, bước chân nhẹ nhàng, đi cạnh một nam nhân có thân hình cao lớn.
Nàng cả người chấn động, đột nhiên đứng lên, dọa Lâm Mạn nhảy dựng.
Chờ đến khi Lâm Mạn nuốt xuống đồ ăn, Nam Tinh đã sớm xông ra ngoài, chạy theo bóng dáng kia.
"Nam Tinh ——" Lâm Mạn vội vàng đuổi theo, nhưng lão bản thấy không được, một bước vọt ra, cản nàng lại.
"Tiểu thư, cô còn chưa trả tiền a."
......
Cổng bệnh viện người đến người đi, trong biển người mênh mang, Nam Tinh chỉ một ánh mắt không đuổi kịp, thân ảnh kia đã không thấy tăm hơi.
Nàng thở phì phò, không ngừng nhìn quanh, muốn tìm được người kia.
Nàng thở càng lúc càng gấp, cả đôi mắt cũng mờ đi.
"A Nguyệt......" Nam Tinh kiểu gì cũng tìm không thấy bóng dáng người kia.
Nàng tựa như nghĩ tới cái gì, A Nguyệt sẽ đi đâu, nàng có lẽ đoán được.
Nam Tinh chạy đến tòa nhà Thành Lạc Gia nằm, nàng chạy rất nhanh, xuyên qua đám người đông đúc nhất, người trước mắt đều thu hết vào mắt.
Một bóng dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đập vào mắt nàng.
"A Nguyệt ——"
Người đi trên đường nhỏ, bỗng nhiên dừng chân.
Triệu Kỳ cũng vội ngừng lại, cúi đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô nương bên cạnh hắn bất quá hơn hai mươi, vẻ mặt đầy collagen, còn rất phấn nộn kiều tiếu.
Đôi mắt nàng ta vừa to vừa sáng, phảng phất như chứa ánh trăng sáng.
Nàng ta chậm rãi ngẩng đầu, nói: "Anh đi trước đi, em đi rửa tay."
Triệu Kỳ nói: "Ừm, ở đó cũng chẳng hay ho gì, em và Thành Lạc Gia cũng chưa nói với nhau quá hai câu, đi cũng xấu hổ.
Vậy đợi lát nữa......" Hắn nhìn quanh, nói, "Lát nữa em qua chỗ đình hóng gió kia chờ anh, đừng phơi nắng, anh sẽ nhanh quay lại."
"Ừm." Thang Mễ gật gật đầu, nhìn hắn đi về khu bệnh viện.
Chờ hắn đi rồi, nụ cười của Thang Mễ dần dần cứng đờ.
Nàng ta chậm rãi xoay người lại, thấy một người cùng lắm chỉ hơn nàng vài tuổi.
{LAOHU}
Đường tỷ vẫn như năm đó, như hoa mộc lan, mang vẻ anh khí, ánh mắt vĩnh viễn đều đạm nhiên mà lại tự tin.
Vô luận làm cái gì, đều có thể hoàn thành thật xuất sắc.
Người mà nàng ta vĩnh viễn đi theo sau lưng, kêu một tiếng "A tỷ".
Nam Tinh khó tin mà nhìn nàng ta, thật sự gặp mặt, lại không biết phải nói gì, nàng có quá nhiều quá nhiều lời muốn hỏi.
"Đừng đến quấy rầy tôi."
Nam Tinh sửng sốt, kiểu gì nàng cũng không ngờ, câu đầu tiên Nam Nguyệt nói với nàng, sẽ là câu này.
Thang Mễ nhìn chằm chằm nàng, chữ chữ rõ ràng nói: "Tôi sống rất tốt, chị đừng tới quấy rầy tôi.
Triệu Kỳ hắn cái gì cũng không biết, tôi không cho phép chị xuất hiện như vậy." lời của nàng ta như dao cắt, chất vấn, "Nếu đã lâu như vậy không gặp, tại sao phải cố tình xuất hiện ngay lúc này?"
Nam Tinh bỗng nhiên bình tĩnh lại, nàng bỗng nhiên biết mình muốn nói gì.
Nàng hỏi: "Triệu Kỳ cái gì cũng không biết?"
Thang Mễ tức khắc có cảm giác áp bách: "Chị muốn làm cái gì? Chị cút đi! Cho dù chị nói cho Triệu Kỳ, cho dù hắn không cần tôi, tôi cũng sẽ không theo chị đi liều mạng như vậy! Tổ phụ bọn họ không sống được, cho dù chị tìm được Bành Phương Nguyên, người của Nam gia cũng không quay về nữa!"
Nam Tinh không biết đã bao nhiêu năm chưa nghe qua cái tên kia, cái tên ác độc giống một lọ độc dược, nháy mắt nhuộm dần tim nàng, làm cả trái tim đều lạnh lẽo.
Nàng nhìn muội muội vẻ mặt kiên quyết, hỏi: "Cho nên cô sẽ không đi tìm Bành Phương Nguyên."
"Sẽ không!" Thang Mễ cắn răng nói, "Chị quên rồi sao? Năm đó tổ phụ lựa chọn chính là chị, ông ấy làm cho người cả Nam gia giao mệnh cho chị, ông ấy lựa chọn để chị sống sót, mà không phải tôi! Mệnh của tôi là mẫu thân tôi cho, bà ấy dùng mệnh của 10 kiếp để hộ tôi chu toàn! Tôi vì sao phải vì Nam gia liều mạng, chị mới là người phải đi liều mạng vì Nam gia."
Nam Tinh an tĩnh mà nhìn nàng ta, Nam Nguyệt đã không phải tiểu cô nương không hiểu chuyện năm đó nữa.
Nàng muốn nói với nàng ta, từ lúc nàng đoán được nàng ta có khả năng còn sống, liền chưa từng có suy nghĩ muốn nàng ta giống như mình, lưng đeo đống nợ máu này.
Nàng chỉ là muốn, gặp mặt một lần, gặp một lần người thân duy nhất trên đời này.
Nhưng hiện tại, muội muội nàng, lại chưa từng nghĩ như vậy, thậm chí ——
Muốn nàng cút đi.
Nam Tinh chưa bao giờ cảm thấy lòng lạnh như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...