Ánh đèn hơi yếu xuống, dầu hỏa trong đèn lồng đã hết, toàn bộ ảo giác cũng theo đó mà biến mất.
Không còn ngọn đèn dầu, núi sâu vào đêm đen tối không ánh sáng, bị cây to xanh um tươi tốt chắn hết ánh sáng.
Trong tay Nam Tinh còn cầm trản đèn lồng kia, đèn lồng cao nửa người, đã có mấy lỗ rách.
Ngọn đèn dầu lại lần nữa sáng lên, ánh sáng rực rỡ tỏa ra như vòi hoa sen, đèn lồng hình người vốn nên quỷ dị, hiện giờ đã hoàn toàn rút đi sắc thái làm người kinh sợ.
{LAOHU}
Nàng cởi bỏ tơ đỏ quấn quanh đèn lồng, đèn lồng không đi, treo ở giữa không trung "nhìn" bọn họ.
Khâu Từ nhận ra nó không có ý tứ muốn chạy trốn, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Ngươi vì cái gì còn lưu lại nơi này?"
Đèn lồng chậm rãi bay về phía trước, bay một đoạn quay đầu lại nhìn bọn họ, ra hiệu bọn họ đuổi theo.
Nam Tinh mơ hồ hiểu ra, Khâu Từ cũng minh bạch.
Hai người lập tức đi theo.
Đèn lồng tiếp tục bay vào trong núi sâu, chiếu sáng mở đường cho hai người.
Tựa hồ là sợ hai người theo không kịp, bay rất chậm.
Nó bay qua một gốc lại một gốc cây lớn che trời, mùa thu đã đến, trái cây trong núi chín rất nhiều, hiện giờ người không còn đói khát như trước, phải vào núi hái quả dại ăn đỡ đói, trên mặt đất rơi đầy quả chín, khắp núi rừng đều tràn ngập mùi quả chín lên men.
Đèn lồng bay tới cạnh một hẻm núi thì dừng lại.
Nam Tinh nhìn xuống dưới, hẻm núi cũng không quá sâu, đại khái khoảng 4 mét.
Triền núi gần đó cũng không quá dốc, muốn đi xuống chỉ cần cẩn thận một chút hẳn là không thành vấn đề.
Nàng nhìn về nơi đó, đã nhận ra hơi thở tử hồn.
Nam Tinh trong lòng cứng lại, cùng Khâu Từ đi xuống dưới.
Đi xuống hẻm núi, lại có một sườn núi nhỏ, đèn lồng vẫn đi tiếp xuống.
Xuống khỏi sườn núi nhỏ, nó rốt cuộc ngừng lại.
Một bộ bạch cốt trong tư thế bò sát quỳ rạp trên mặt đất, tựa hồ như muốn bò khỏi nơi này.
Ngọn đèn dầu chiếu rọi, bạch cốt buồn bã.
Nam Tinh hơi khép mắt.
"Là Lý Thúy."
Khâu Từ im lặng.
Tiếng chuông di động vang lên không đúng lúc.
"Nam Tinh? Cô ở đâu, Kiều lão tiên sinh sắp không được rồi."
&&&&&
Đuổi tới bệnh viện Nam Tinh vừa vặn thấy bác sĩ đi ra, lắc đầu với người Kiều gia canh giữ ở bên ngoài, để cho bọn họ đi vào nói lời từ biệt cuối cùng với lão nhân.
Nam Tinh một bước tiến lên, ngăn bọn họ lại, nói với Kiều Kãng nói: "Tôi đã tìm được tằng tổ mẫu của anh."
Kiều Lãng sửng sốt: "Thật sao?"
"Đúng vậy." Nam Tinh nói, "Để tôi vào gặp Kiều lão tiên sinh."
Kiều Lãng chần chờ một lát, chỉ là ánh mắt của nàng thập phần kiên định, làm hắn không có cách nào không tin nàng.
Hắn lập tức quyết định, gật đầu nói: "Vậy cô vào đi."
Nam Tinh lập tức đi vào bên trong, Kiều Niệm nằm ở trên giường bệnh đã quá hư nhược, mơ hồ đã có hơi thở tử hồn.
"Kiều Niệm, tôi đã tìm được mẹ ông." Nam Tinh mở tay ra, một cái đèn lồng hình người xuất hiện.
Vẫn luôn nhắm hai mắt Kiều lão tiên sinh bỗng nhiên ngửi thấy được mùi vị quen thuộc, dầu hoả đốt trong không khí phát ra mùi kì lạ, gợi lên toàn bộ ký ức thời niên thiếu của ông.
Ông chậm rãi mở mắt ra, vẫn trắng đục, nhìn không thấy bất cứ thứ gì.
Nhưng dần dần, ông thấy ánh sáng, ánh sáng mỏng manh nhảy lên trong mắt ông, một bóng người dần dần xuất hiện.
Một phụ nhân mặt mày hòa ái, cõng giỏ tre, nói với ông: "Mẹ lên núi hái ít quả dại, muốn trễ chút mới trở về."
Kiều Niệm ngẩn ngơ.
"Mẹ......"
"Mẹ muốn về nhà, nhưng tìm không thấy đường về." Đứng ở mép giường Lý Thúy vuốt ve đầu của ông, nhẹ giọng nói, "Mày trưởng thành, thành gia, còn có con cái, mẹ an tâm rồi."
Cổ họng Kiều Niệm nghẹn ngào, nước mắt lăn xuống.
Ông có bao nhiêu hy vọng là mẹ đi nơi khác sống vui vẻ, tuy rằng ông trước sau không tin mẹ sẽ làm như vậy, những ngày khổ nhất đều chịu đựng được, sao có thể ngay lúc đó mà bỏ rơi ông.
{LAOHU}
Mẹ gặp bất trắc, ông vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng ông không muốn tin tưởng.
"Mẹ không nỡ đi, bây giờ gặp được mày, mẹ có thể yên tâm rồi."
Lý Thúy biết chính mình không còn nhiều thời gian, gật đầu cảm tạ Nam Tinh, bà đã thử dẫn đường cho người khác tới tìm bà, nhưng bọn họ đều bị dọa chạy.
Bà muốn nói chuyện giải thích, lại nói không ra lời.
Chờ bà về đến nhà, lại phát hiện trong nhà đã người đi nhà trống, chỉ còn cái đèn lồng năm đó bà làm cho con trai còn để trong nhà.
Bà bám lên đèn lồng, du đãng ở Cừ Sơn, thôn trang, muốn tìm con trai của bà.
Nhưng kiểu gì cũng tìm không thấy, vẫn luôn tìm không thấy......
Bà không biết tiểu cô nương này dùng biện pháp gì, nhưng nàng biết cách để bà mở miệng nói chuyện, còn mang bà đi tìm con trai, cùng hắn nói lời từ biệt.
"Mẹ." Kiều Niệm nắm lấy tay mẫu thân, giống như khi còn nhỏ vẫn nắm lấy tay bà, tập tễnh tập đi, "Mẹ dẫn con đi đi."
Nhưng thân ảnh mẫu thân dần dần tan đi, cuối cùng vẫn không dẫn hắn cùng đi.
Bà sao nỡ để con trai đi cùng bà, cho dù con trai tóc đã trắng xoá, bà cũng vẫn hy vọng hắn sống tiếp.
{LAOHU}
"Mẹ đi trước, con phải ngoan nha."
"Mẹ ——" nhưng mà vô luận ông kêu như thế nào, mẹ ông cũng không quay đầu lại.
Ông rõ ràng thấy trong mắt mẫu thân, cũng có nước mắt.
"Các người rất nhanh sẽ gặp lại." Nam Tinh nói, "Ông sẽ tìm được mẹ mình."
Kiều Niệm khẽ gật đầu, hơi thở càng yếu.
Nam Tinh từ phòng bệnh bước ra, ra hiệu người Kiều gia có thể đi vào cùng lão nhân từ biệt.
Nàng dựa lên vách tường trắng xóa, nghe hương vị nước sát trùng gay mũi, trầm mặc.
Khâu Từ đứng ở một bên nhìn nàng, không hỏi gì.
Hắn nhìn ra được, trong lòng Nam Tinh không dễ chịu.
Phòng bệnh truyền ra tiếng khóc, Kiều Niệm qua đời.
Lát sau Kiều Niệm đi xuyên qua cửa ra ngoài, xách theo trản đèn lồng hình người mẫu thân tự tay làm kia, nói với Nam Tinh: "Tôi muốn đi gặp mẹ tôi."
Nam Tinh ngẩng đầu nhìn ông, nói: "Ừm."
Kiều Niệm không có tiếc nuối mà đi rồi, đi tìm mẹ ông, ông có rất nhiều lời muốn nói với bà.
Ước chừng 73 năm lời nói.
&&&&&
Cầm thù lao Phùng Nguyên tâm tình rất tốt, nhưng hắn rõ ràng nhìn ra được tâm tình Nam Tinh không tốt, ngay cả Khâu Từ kia cũng không nói.
Hắn cân nhắc xem chính mình hiện tại mở miệng nói chuyện có thể sẽ bị Nam Tinh đánh hay không, kết luận là nhất định có.
Vì thế hắn ngậm miệng, còn chủ động cầm đồ cho nàng.
Chờ lấy được cây đèn dầu kia, lại cứ cảm thấy thiếu cái gì đó.
Hắn nhìn vài cái, nhíu mày hỏi: "Ý, đôi mắt đâu?"
Nam Tinh không đáp.
Phùng Nguyên kinh ngạc: "Không phải là cô không thu đôi mắt của Kiều lão đi?"
"Không có."
Phùng Nguyên thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Đó chính là thứ mà cô dùng mệnh đổi lấy!"
Khâu Từ khựng lại, Nam Tinh trừng mắt nhìn Phùng Nguyên một cái.
Phùng Nguyên biết mình lỡ miệng, ở đây còn có người ngoài, còn là người thạo nghề, hắn quên mất.
Hắn sửa miệng nói: "Tôi là nói, cô trải qua hiểm trở, lên núi đao xuống biển lửa liều mình hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng không thu đôi mắt?"
Lời càng nói càng sai, hiệu quả càng hoàn toàn ngược lại.
Nam Tinh đã lười nhìn hắn, nàng muốn nhìn xem Đào lão bản thân thể khôi phục chưa, đổi người môi giới, đổi tên miệng rộng Phùng Nguyên này đi.
Khâu Từ thấy nàng phải đi, nói: "Tay cô còn chưa băng bó sao?"
Ngay cả chính mình cũng đã quên trên tay còn có thương tích, Nam Tinh nhìn nhìn hắn, nói: "Lát nữa đi."
Khâu Từ gật gật đầu, lúc này mới nói: "Lần sau gặp."
Nam Tinh chưa nói tái kiến, cũng chưa nói lần sau thấy, nên tái kiến thì sẽ tái kiến, nàng đã quen.
Khâu Từ thấy nàng đi rồi, Phùng Nguyên cẩn thận đi theo sau lưng, không biết còn đang lầm bầm lầu bầu gì đó.
Hắn nghĩ tới lời vừa rồi của Phùng Nguyên, càng nghĩ, càng để tâm.
Hắn lại nghĩ tới lúc trước khi Nam Tinh tiến vào ảo cảnh có nói qua một câu.
"Đi vào một lần, mệnh sẽ thiếu một chút, anh không sợ sao?"
Khâu Từ nhíu mày, chẳng lẽ Nam Tinh trộm cũng không phải mệnh của đồ cổ, mà là......dùng mệnh của chính nàng tới đổi lấy ký ức của đồ cổ, dùng nó làm người chết sống lại?
Nếu là thật sự......
Nam Tinh vì cái gì muốn làm như vậy?
&&&&&
Năm 1945, Dân quốc năm thứ 34.
Mùa thu tới rồi, quả dại trong núi chín dần, mùi quả chín nhàn nhạt bay khắp thôn trang.
Nông dân có rảnh đều vào núi hái quả dại, chậm chân thì quả không phải bị chim thú ăn, thì là bị người hái hết.
Lý Thúy cũng nghĩ như vậy, muốn vào trong núi hái ít quả dại, cho con trai ăn lúc gác đêm, ít nhất có thể áp xuống cảm giác đói.
Nàng sáng sớm liền dậy, chờ con trai trở về, liền nói: "Mẹ lên núi hái ít quả dại, muốn trễ chút mới trở về."
"Ừm, mẹ về sớm một chút." Kiều Niệm chính mình sờ soạng vào phòng, đi ngủ.
Lý Thúy cõng giỏ tre vào núi, mấy cây gần thôn đã không còn quả, đều bị người hái hết, chỉ còn lại một ít trái non không thể ăn.
Lý Thúy ngày thường cũng sẽ vào sâu trong núi đốn củi, cũng không sợ hãi.
Nàng tiếp tục bò lên núi, thấy một ít quả dại, nhưng không nhiều lắm.
Nàng muốn hái đầy một giỏ, đến lúc về chia cho mấy đồng hương thường ngày vẫn hỗ trợ nàng.
Bọn họ đối với nàng tốt, nàng cũng không có gì để hồi báo, mấy cái quả cũng không đáng giá tiền, chỉ là hao chút sức lực.
Sức lực thì nàng có.
Mài dũa nhiều năm như vậy, việc nhà nông gì nàng cũng có thể làm.
Nếu chồng nàng trở về, không chừng sức lực của nàng còn lớn hơn hắn.
Qua nhiều năm như vậy, nàng đã không còn nhớ chồng.
Nhớ cũng vô dụng, ngày thường cũng mệt mỏi, không rảnh để nhớ.
Nếu hắn trở về, nàng sẽ vui; hắn không về, cũng không có gì.
Lý Thúy từ xa nhìn thấy một cây hồng, quả hồng hồng như mấy cái đèn lồng nhỏ treo trên cây, vô cùng đáng yêu.
Nàng bước nhanh qua đó, quả hồng là thứ tốt, trái đỏ có thể ăn luôn, trái xanh có thể lấy ra phơi nắng làm bánh quả hồng.
{LAOHU}
Nàng trong lòng cao hứng, đi hơi nhanh.
Đẩy ra bụi cỏ tươi tốt bước ra một bước, đột nhiên dưới chân trống không, căn bản không dẫm đến cái gì.
Nàng thất kinh nghĩ tiêu rồi, nhưng toàn thân đã rơi vào trong bụi cỏ.
Phía dưới bụi cỏ, là khe núi thấp.
Lý Thúy rớt xuống khe núi, lại gặp phải sườn dốc, còn chưa cảm thấy đau, đã tiếp tục lăn xuống.
Đá không ngừng đập lên thân thể nàng, vốn đã gầy nàng bị đá cộm đến xương cốt, đau đến nỗi nàng hầu như muốn bất tỉnh giữa đường.
Chờ lăn xuống hết con dốc, nàng đã không thể cử động, thử kêu cứu, cũng không ai nghe.
Nàng nằm một hồi lâu, thân thể rốt cuộc có thể động, vì thế nàng bắt đầu bò ra.
Bò lên trên là không có khả năng, nhưng nàng nhớ rõ gần đây có con sông, bên kia sông còn có cái thôn trang nhỏ, có thể qua đó cầu cứu.
Nhưng hiển nhiên nàng đã quá lạc quan.
Thương tích trên người nàng thật sự quá nặng, bản thân Lý Thúy cũng không ý thức được mình bị thương nặng cỡ nào, thân thể căn bản không thể chống đỡ được đến khi được cứu.
Bò một hồi, Lý Thúy cảm thấy rất mệt, rất đau.
Nàng muốn nghỉ một chút, mí mắt lại càng ngày càng nặng.
Nơi xa quả hồng đẫm sương đong đưa trên cành lá như những cái đèn lồng rực rỡ, đung đưa trên cây.
Nhất định rất ngọt.
Lý Thúy nghĩ, con trai nhất định sẽ thích.
Khi còn nhỏ nàng cũng chưa mua cho hắn một viên kẹo nào.
Lát nữa nàng hái được mấy quả hồng này, liền đặt lên bàn.
Chờ con trai trở về, vào cửa là có thể ngửi được mùi quả thơm ngọt.
Nàng muốn nhìn nhi tử ăn, nghe hắn nói.
"Mẹ, quả hồng thật ngọt."
Lý Thúy chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Có gió phất qua, núi rừng hiu quạnh.
Mùa thu tới rồi, lá bắt đầu rụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...