Vừa nghe đến hai chữ "Phò Mã", đôi mắt Vương tổng quản lập tức sáng lên, liên tục gật đầu: Thật ra cho dù Hứa Thắng không định tìm Tề Tĩnh An, ông cũng phải đi; vị Vương tổng quản này vốn có quan hệ không tệ với công chúa và phò mã, trải qua chuyện ngày hôm nay, trong lòng ông biết mình hoàn toàn là cái gai trong mắt cái đinh trong thịt Kỷ quý phi và phu thê Tam hoàng tử rồi, vậy thì để giữ cái mạng nhỏ của mình, ông ngoại trừ ôm chặt bắp đùi công chúa và phò mã ra thì còn lựa chọn nào tốt hơn sao?
Hứa Thắng cũng như vậy, nếu nói ngày trước hắn chỉ có thể con là một nửa tiểu đệ của Hạ Hầu Tuyên, vậy thì từ nay về sau, "Từ tâm đến thân" của hắn đều thuộc phe trưởng công chúa, ai bảo hắn như một trận gió chạy đến anh dũng cứu giá, đắc tội với cả Tam hoàng tử sắp lên ngôi và thái hậu hoàng hậu tương lai đây?
Nhưng mà nghĩ lại, Hứa Thắng cảm thấy thật ra như thế cũng rất tốt: Nếu hắn không chứng kiến sự việc xảy ra ngày hôm nay, sau này vẫn tiếp tục ngu ngu ngốc ngốc "Trung quân", tận hiến cho tân quân mềm yếu vô năng Hạ Hầu Trác, Thái hậu Kỷ thị lòng dạ ác độc và Từ hoàng hậu trong ngoài bất nhất, vậy thì không phải cực kỳ bết bát sao? Khách quan mà nói, công chúa và phò mã có nhân phẩm tốt, năng lực cũng mạnh càng được lòng hắn hơn, cũng đáng để hắn giao lòng trung thành, cuối cùng suy nghĩ của Hứa Thắng cũng hoàn toàn rõ ràng.
Thú vị hơn là, bất kể Vương tổng quản hay Hứa Thắng, trong tiềm thức của họ đều cảm thấy tổ hợp công chúa phò mã có thể chống lại được tổ hợp Hoàng đế cộng thêm Thái hậu Hoàng hậu tương lai...!Điều này thật ra có thể nói rõ một chuyện rồi.
Vậy nhưng lúc này, lão hoàng đế lại do dự, chỉ thấy ông lóng ngóng lẩm bẩm nói: "Công chúa...!Cũng do Kỷ thị sinh ra...!Khó nói chắc bọn họ sẽ giúp bên nào..."
Aizz, lão Hoàng đế trúng gió liệt người, vừa rồi còn bị Kỷ quý phi vừa bóp cổ vừa cắt đứt ngón tay, gặp khổ gặp nạn bị hoảng sợ kinh hãi, kết quả trí thông minh ngược lại còn tăng lên? Cho dù Hứa Thắng cứu mạng ông ta, ông cũng không còn hoàn toàn tin tưởng toàn bộ lời của Hứa Thắng? Đúng là không dễ chút nào, quả nhiên khổ nạn giúp người ta trưởng thành mà.
"Bệ hạ, những năm gần đây, lão nô đã sớm thấy rõ, thật ra thái độ của Kỷ thị đối với công chúa chẳng ra sao cả, so với Tam điện hạ thì hoàn toàn kém xa, vậy nên tình cảm giữa mẹ con bọn họ rất nhạt nhẽo, trong quá trình kén rể còn từng xuất hiện ý kiến bất đồng lớn..." Vương tổng quản thấy Hoàng đế lại nảy sinh nghi ngờ đối với lập trường của công chúa và phò mã, thì vội vàng giúp ông ta nhận đúng "Cột trụ": "Ngược lại, ngài là Quân Phụ, đối với đôi phu thê bọn họ thật sự rất tốt, công chúa có thể lập nên uy danh hiển hách trên chiến trường, phò mã có thể cưới được một thê tử đẹp như hoa, lại còn từ một tú tài nghèo nhảy lên làm trọng thần chấp chính, không phải là do được bệ hạ ngài yêu mến và thưởng thức à? Vậy nên lão nô tin rằng bọn họ nhất định sẽ tri ân đồ báo!"
Thật ra Vương tổng quản cũng không thể chắc chắn về lập trường của công chúa phò mã, ông chỉ có thể mong mỏi như vậy, vừa trấn an Hoàng đế, đồng thời cũng trấn an mình: Nhưng nếu công chúa phò mã cũng nghiêng về bên mẫu huynh, vậy thì ông ta, Hoàng đế và Hứa Thắng ba người "Cùng hội cùng thuyền" này thật sự xong đời đời...!Nghĩ thôi đã thấy cực kỳ thương cảm, vậy nên ông thà không suy nghĩ đến phương diện kia.
Ngược lại tuy Hứa Thắng không nói một lời, nhưng lòng tin của hắn với Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An lớn hơn Vương tổng quản nhiều, bởi vì hắn từng theo hai người kia lên chiến trường, tin tưởng ánh mắt chiến lược của bọn họ, càng biết rõ: Lòng hăng hái phấn đấu tiến về phía trước của công chúa và phò mã...!Nói đơn giản, gọi là "Dã tâm"!
Lão hoàng đế nhìn vẻ mặt kiên định của Hứa Thắng, nghe Vương tổng quản nói, lại cẩn thận nhớ lại: Quả thật, sự dung túng và sủng ái của ông với nữ nhi nhiều hơn bất cứ một nhi tử nào, ngay cả với người con rể Tề Tĩnh An này cũng tốt hơn đám con ruột không ít...!Không đề cập đến cái khác, chỉ nói đến tình cảm, nữ nhi và con rể cũng nhất định sẽ đứng về phía ông nhỉ?
Lại nghĩ tới lúc trước đại nhi tử mưu nghịch bức vua thoái vị, con gái con rể bỏ lại huynh trưởng bị thương và mẫu phi bị kinh hãi, dồn toàn tâm toàn lực chạy tới cứu giá, trái tim lão hoàng đế càng ổn định hơn, liền báo cho Hứa Thắng biết, bày tỏ đồng ý đề nghị của đối phương.
Hứa Thắng lập tức sắp xếp những huynh đệ đáng tin cậy bảo vệ cẩn thận tẩm cung của hoàng đế, mình thì vội vã đi đến phủ phò mã, mật đàm với Tề Tĩnh An sau cánh cửa đóng kín.
Vậy Tề Tĩnh An thì sao? Sau khi biết hành động việc làm của Kỷ quý phi và hoàn cảnh của hoàng đế, hắn có phản ứng như thế nào?
Sau khi mật đàm, Hứa Thắng trở lại tẩm cung Hoàng đế, chỉ mang về cho đôi chủ tớ đang chăm chú lắng tám chữ: Bình tĩnh đừng nóng, hết sức yên tâm.
Cứ như vậy, thời gian mười ngày chớp mắt một cái đã trôi qua.
Hôm đó, bầu trời rơi xuống những bông tuyết trắng ngần, đây là trận tuyết đầu tiên trong năm thừa bình thứ hai mươi ba, trùng hợp là, cũng trong ngày hôm nay, Hạ Hầu Trác đăng cơ làm đế...!Tuyết rơi đúng lúc báo hiệu năm được mùa, đây có lẽ là một dấu hiệu tốt?
Vậy nhưng, trong đại triều hội đầu tiên sau khi Hạ Hầu Trác lên ngôi, Tề Tĩnh An công khai thượng tấu, bày tỏ hắn muốn "Phân ưu cho bệ hạ, tẫn hiếu với phụ hoàng ", nói ngắn gọn là muốn đón Thái Thượng về phủ của mình để dưỡng thọ, hơn nữa hắn còn đặc biệt chuẩn bị ôn tuyền, dược thiện và liệu pháp điều dưỡng cho Thái Thượng Hoàng, bảo đảm sẽ làm cuộc sống sau khi "Về hưu" của Thái Thượng Hoàng trôi qua thoải mái vui vẻ.
"Thần xin lấy một mảnh thành tâm, kính xin bệ hạ vui lòng thành toàn."
Thân ảnh thẳng tắp như cây tùng đứng đầu bách quan, Tề Tĩnh An nghiêm túc chính nghĩa nói những lời như vậy, ánh sáng trong vắt lưu chuyển trong con ngươi, ngập tràn chính khí, quả thật làm cho người có chút chột dạ trong lòng không dám nhìn thẳng vào hắn.
"..." Hạ Hầu Trác ngồi ở ngự tọa trên cao có chút không được tự nhiên tránh mắt đi, nhất thời không nói gì.
Chúng thần cũng rối rít cảm thấy khó hiểu: Phò Mã đang chơi tuồng gì vậy?
Lại nói Hạ Hầu Trác lên ngôi, địa vị Thái Thượng Hoàng hiển nhiên trở nên rất lúng túng, nhưng bất kể thế nào, phụ tử luân thường không thể rách, về tình về lý cũng nên do Hạ Hầu Trác hiếu thuận và chăm sóc Thái Thượng Hoàng...!Đương nhiên không cần hắn đích thân chăm sóc, chỉ cần phân phó vài tiếng với đám nội thị, hơn nữa thỉnh thoảng đi thăm người cha già nằm liệt trên giường một cái, thì cũng coi như tẫn hiếu rồi.
Nhưng chút hiếu tâm với hoàng đế bệ hạ kia có thể so với Phò Mã à? Nhìn Tề Tĩnh An "Biểu diễn" đi: Hốc mắt ửng đỏ, giọng điệu xúc động, hơn nữa vì để hiếu kính Thái thượng hoàng mà hắn còn sắp xếp đủ thứ...!Tỉ mỉ chu đáo cỡ nào, quan tâm tinh tế cỡ nào, quả thật là cảm động lòng người, so với những hiếu tử lưu truyền thiên cổ kia cũng không kém là bao!
"Phò mã có mảnh hiếu tâm này, ta...!Lòng trẫm rất an ủi, tin rằng phụ hoàng cũng sẽ rất, rất cảm động..."
Sau một khoảng thời gian im lặng khá lâu, cuối cùng Hạ Hầu Trác cũng mở miệng, tán dương Tề Tĩnh An một trận, nhưng những lời này của hắn lắp ba lắp bắp, đám đại thần nghe được đều cảm thấy cực kỳ không thoải mái: Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, Phò Mã làm như thế, chẳng lẽ là ngầm châm biếm tân hoàng bất hiếu à? Nhưng nhìn nét mặt tân hoàng, hình như cũng không tức giận?
Chúng thần càng nghĩ càng thấy mịt mờ ngơ ngác, vì vậy rối rít mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thành thật sắm vai cọc gỗ.
"...! Trẫm vừa lên ngôi, quả thật như phò mã nói, không có cách nào phân thân, khó có thể làm bạn với phụ hoàng nhiều hơn...!Nếu như thế, cứ theo lời phò mã đi."
Nói đứt quãng tới đây, vẻ mặt Hạ Hầu Trác phức tạp cúi thấp đầu xuống, vào giờ phút này, hắn vừa cảm thấy xấu hổ, chột dạ, cũng cảm thấy được giải thoát: Từ khi xảy ra chuyện ngày hôm đó, hắn đều không dám tới nhìn mặt cha mình, nếu muội phu đã muốn nhận lấy củ khoai lang nóng phỏng tay này, thì cho hắn đi, chắc hẳn bản thân phụ hoàng cũng không muốn tiếp tục ở lại trong cung nữa nhỉ?
Cứ như vậy, Hạ Hầu Trác vừa lên ngôi, Thái Thượng Hoàng đã dọn vào nhà con gái con rể.
Có thể suy ra, một khi chuyện này bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ tổn hại đến thanh danh của tân hoàng, đánh giá "Bất hiếu" cũng không phải chuyện đùa đâu! Nhưng thứ nhất là Hạ Hầu Trác không nghĩ quá nhiều, thứ hai là hắn cảm thấy hổ thẹn với cha gia của mình, thứ ba, hắn càng sợ mẫu thân và thê tử xuống tay với cha già một lần nữa, vậy nên dứt khoát đồng ý với thỉnh cầu của Tề Tĩnh An.
Mà mặt khác, chuyện này lại dát lên danh tiếng của Tề Tĩnh An một lớp vàng rực: Tri ân đồ báo, nhân nghĩa hiếu thuận, tỉ mỉ săn sóc...!Chọn rể phải chọn người như Tề Tĩnh An! Tấm gương "Con rể tuyệt thế" ngoài hắn ra còn có ai?
Quan trọng hơn là, lợi thế mà con át chủ bài Thái Thượng Hoàng có thể mang đến cho Tề Tĩnh An, đâu chỉ dừng lại ở thanh danh?
"Tề Tĩnh An! Rốt cuộc người muốn thế nào?" Trơ mắt nhìn đám người Hứa Thắng hộ tống Thái Thượng Hoàng nhanh chóng dời đến phủ phò mã, Kỷ thị vừa vinh dự trở thành Thái Thượng Hoàng hậu nhất thời nổi giận...!"Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có dắt Thái Thượng Hoàng đi khuấy gió khuấy mưa! Nếu không...!Đừng tưởng rằng ngươi đủ thông minh, Bổn cung hoàn toàn không có cách bắt ngươi!"
Tề Tĩnh An lạnh lùng nhìn Kỷ thị khoác phượng bào trên người, hờ hững nói: "Mẫu hậu nghĩ nhiều rồi, con rể chỉ muốn báo đáp ơn trị ngộ của phụ hoàng đối với ta và công chúa mà thôi."
"Đừng có nói những lời giả dối này ở trước mặt ta," Mắt phượng của Kỷ thị híp lại, lạnh giọng nói: "Ngươi tưởng ta không biết tâm tư của ngươi, không biết dã tâm của nhãi con nhà ta à? Ta cảnh cáo các ngươi, A Trác đã lên ngôi, nếu các ngươi đủ thức thời, thì sẽ được yên ổn hưởng vinh hoa phú quý, còn nếu thật sự quá không thức thời...!Thì cũng đừng trách ta độc thủ vô tình!"
Tề Tĩnh An chợt cười cười, nói: "Xin hỏi mẫu hậu định độc thủ vô tình với chúng ta thế nào vậy? Động dao găm như với phụ hoàng hả? Hay dứt khoát để Tam ca hạ thánh chỉ, quang minh chính đại ban chết cho chúng ta, giải quyết hết mọi chuyện?!"
Sắc mặt Kỷ thị cực kỳ kém, ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm vào Tề Tĩnh An, "Ngươi đang châm chọc ta, hay đang uy hiếp ta?!"
"Đều không phải, thật ra ta chỉ kính nể con người mẫu hậu đủ ngoan độc tàn nhẫn mà thôi, trượng phu cũng tốt, nhi tử cũng được, đều không có chút sức nặng nào trong lòng ngài, bất kể kẻ nào cản trở con đường của ngài, đều bị một đạp đá văng!" Tề Tĩnh An bình thản không chút e sợ nhìn thẳng vào mắt Kỷ thị, nghiêm nghị nói tới đây, rồi chợt cợt nhả nhún vai một cái...!"Nhưng mẫu hậu à, sao ngài không suy nghĩ ngược lại thử xem, trong lòng chúng ta, ngài được coi là cái gì chứ?"
Nói xong, Tề Tĩnh An thản nhiên xoay người rời khỏi Từ Nhân cung.
Lễ nghi, khiêm tốn gì đó, đều bị hắn quăng tận chín tầng mây rồi.
...Hạ Hầu Trác đã lên ngôi, như vậy thái độ của Kỷ thị đối với đôi phu phu bọn họ nhất định sẽ từ dựa dẫm, chịu đựng biến thành kiêng dè, phòng bị, thận chí là trừ khử cho xong.
Thế nên Tề Tĩnh An quả quyết lộ ra răng nanh của mình, thậm chí không có, cũng không cần bàn bạc với Hà Hậu Tuyên đang ở phía xa nghìn dặm, hắn tin người yêu mình nhất định sẽ đồng lòng với hắn.
Về phần tâm trạng lúc này của thái hậu nương nương? Hừ, ai thèm quan tâm chứ.
Tác giả có lời muốn nói: Lúc công chúa không có ở đây, phò mã khí phách như thế đấy ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...