Phương Y Trì mang thai lần nữa, đây chính là đại sự ghê gớm.
Hạ Tác Chu là người đầu tiên bị dọa sợ, túm cổ áo Nghiêm Nhân Tiệm, hạ thấp giọng tra hỏi: "Không phải cậu bảo tôi đàn ông đã sinh một lần, liền rất khó có thể tiếp tục mang bầu sao?"
Cũng chính bởi những lời này, Hạ Tác Chu mới dám ra sức đem Phương Y Trì lăn qua lăn lại.
Nghiêm Nhân Tiệm há hốc mồm run lẩy bẩy dính sát lên tường, tiến về trước một bước là Hạ Tác Chu lòng như lửa đốt, nhích sang bên cạnh lại là Hải Đông Thanh đang chằm chằm lườm y, khóc không ra nước mắt: "Không có chuyện gì là tuyệt đối hết, là do ngài...!ngài tốt số mà!"
Hạ Tác Chu thiếu chút nữa tức đến cười, lại nhanh chóng sừng sộ: "Vậy em ấy ói cái gì?"
"...!Lần trước em ấy mang thai thằng nhóc cũng có nôn chút nào đâu!"
"Cái này...!cái này tôi cũng không nói được gì mà." Nghiêm Nhân Tiệm chỉ hận không thể nhốt mình trong phòng một mực nghiên cứu mấy vấn đề khó giải kia, mà quả thực cũng lười giải thích với Lục gia nôn hay không nôn đều bình thường cả, "Hay là ngài đưa cậu ấy đến Hiệp Hòa xem qua chút?"
Có kinh nghiệm trước đó, Nghiêm Nhân Tiệm không còn muốn nếm thử mùi vị cản đường Hạ Tác Chu nữa.
Lỗ mũi Hạ Tác Chu nặn ra tiếng hừ lạnh: "Còn mượn cậu nhắc nhở chắc?"
Dù Nghiêm Nhân Tiệm không đề cập tới, Hạ Tác Chu cũng nhất định phải mang Tiểu Phượng hoàng đến Hiệp Hòa khám bác sĩ.
Kết quả dĩ nhiên là hết thảy bình thường, Phương Y Trì cũng tự cảm thấy mình không có gì không khỏe, nên ăn thì ăn, nên ói thì ói, còn ổn định hơn thời điểm không mang thai nữa, thậm chí nhân lúc Hạ Tác Chu không có nhà, liền kéo A Thanh ra ngoài đường xem biểu diễn tạp kỹ.
Hạ Lục gia vừa xong việc ở Bộ Tư lệnh, cuống cuồng vội vã chạy về nhà, đi được nửa đường còn tưởng mình mù mắt, kết quả định thần nhìn lại, cái người mặc mã quái, quàng khăn lông chồn đứng dưới gốc cây, quả thực là Phương Y Trì nhà mình.
"Dừng xe!" Hạ Tác Chu một cước đạp mở cửa xe, bị ánh nắng ỉu xìu mùa thu xông cho đau nứt đầu, xông tới kéo Phương Y Trì: "Em tự tìm chết đấy hả?!"
Phương Y Trì còn đang hí hửng vỗ tay, thấy người tới là Hạ Tác Chu, ứng tiếng qua loa, rồi cứ thế tiếp tục chen chân trong đám người đông nghìn nghịt.
Hạ Lục gia lại dùng sức một cái, đem người kéo về.
Không nhìn được màn biểu diễn nữa, Phương Y Trì rốt cuộc lấy lại tinh thần, cau mày trợn mắt nhìn Hạ Tác Chu, cuộn tay, "Tiên sinh, đặc sắc lắm đó."
"Tôi nhìn em còn đặc sắc hơn!" Thời điểm Hạ Tác Chu xụ mặt xuống, khí thế kinh hoàng, người xung quanh bọn họ nhanh chóng dạt ra một khoảng đất lớn, ngay cả A Thanh cũng lẻn về sau, lo lắng nhìn Phương Y Trì.
Phương Y Trì là ai cơ chứ?
Cậu là ông chủ Phương của Tứ Cửu thành, là Tiểu Phượng hoàng của Hạ Tác Chu, cậu giậm chân một cái, tức giận phản bác: "Ngài vô lý quá mà, em cũng chỉ đến xem tạp kỹ, tức tối cái gì hở?"
"Tôi có thể không tức được à?" Hạ Tác Chu vừa dứt lời, đám người liền bùng nổ một trận hoan hô, hẳn là vừa được xem một động tác có độ khó cao, "Em là người có thể chạy loạn khắp nơi sao?"
"...!Ở nhà thì suốt ngày ốm yếu xiêu vẹo dựa vào người tôi, ra bên ngoài rồi liền như cá gặp nước luôn đấy nhỉ?"
Phương Y Trì nhất thời cứng họng, đỏ mặt lùi về phía sau một bước: "Ở nhà khó chịu thật mà...!sau này em không ra ngoài nữa."
"Lớn tiếng lên, tôi chẳng nghe thấy gì hết." Hạ Lục gia hiếm hoi chiếm thế thượng phong, đưa tay qua.
"Em sẽ không lén lút chạy ra ngoài nữa mà." Phương Y Trì lặp lại một lần, ngoan ngoãn dắt tay Hạ Tác Chu, ngay sau đó cậu còn chưa kịp lẩm bẩm thêm câu nào, người đã bỗng nhiên nhẹ bẫng, Hạ Lục gia nhấc cậu lên, để cho cậu ngồi lên cổ mình.
Tầm mắt Phương Y Trì hoàn toàn trở nên rõ ràng, những gì cần nhìn, những gì không cần nhìn, đều nhìn thấy hết.
Cậu sửng sốt mấy giây, thật vất vả đè xuống luồng nhiệt đỏ ửng đang bò lên gò má.
Tiểu Phượng hoàng sợ ngây người duỗi duỗi hai cái chân, cọ cọ lên lồng ngực Hạ Tác Chu, vừa thẹn vừa gấp: "Này? Em cũng đâu phải Sĩ Lâm!"
Chỉ có trẻ nít mới có thể ngồi trên cổ cha nó để xem tạp kỹ thôi chứ.
Hạ Tác Chu nghe vậy, giễu cợt: "Thằng nhóc thối đó được ngồi lên cổ tôi lúc nào đấy hả?"
Lời này ngoài sáng là phản bác Phương Y Trì, nhưng thực ra đang ngầm biểu đạt sự bất mãn.
Phương Y Trì ngốc tại chỗ suy tư hồi lâu, cảm thấy Hạ Lục gia đang nhắc nhở cậu không nên quá thân cận với Hạ Sĩ Lâm, đặc biệt là trước khi đi ngủ, dù cho thằng con giai có liều chết xách cái gối nhỏ qua, cũng không thể nhường cho nó một góc giường được.
Nhưng mà Hạ Sĩ Lâm cũng cởi cả áo khoác luôn rồi, người làm cha sao có thể ném con trai ra ngoài được chứ? Mấy ngày này tiết trời sang thu, buổi tối gió thổi lạnh lắm mà!
Hạ Tác Chu thấy Phương Y Trì không lên tiếng, chỉ vùi đầu nghịch ngón tay, liền biết Phượng hoàng đây là nghe lọt rồi, nhưng lại nhất quyết giả ngốc, lòng càng thêm phẫn nộ: "Hồi bằng tuổi nó, tôi đã theo cha đi săn thú rừng, nó thì sao? Suốt ngày bám sau mông em, làm như còn chưa dứt sữa, bẽ mặt!"
"Tiên sinh," Phương Y Trì bất mãn ngẩng đầu, "Ngài đừng nói như vậy, Sĩ Lâm còn nhỏ mà."
Hạ Tác Chu hừ lạnh một tiếng, trực tiếp siết cổ tay Tiểu Phượng hoàng dắt lên xe, ngoài miệng không nhiều lời nữa, đêm đó nhưng lại trực tiếp ném Hạ Sĩ Lâm lên đoàn xe thẳng tiến về Thẩm Dương.
Phương Y Trì gấp muốn chết, nước mắt lã chã nắm ống tay áo Hạ Tác Chu.
Hạ Lục gia thở dài, ôm lấy cậu: "Không phải vì nó quấn em tôi mới đưa nó đi đâu."
"Thế là...!thế là bởi vì điều gì?"
"Bởi vì nó lớn rồi." Hạ Tác Chu bất đắc dĩ kéo cánh tay hơi run rẩy của đối phương, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, kiên nhẫn giảng đạo lý: "Có đứa con nào lớn chứng đó rồi, còn suốt ngày bám theo ba đâu?"
Tuy nói bây giờ thế cục an ổn, nhưng không chừng đến một ngày nào đó sẽ đột nhiên phải ra chiến trường, Hạ Tác Chu không có cách bảo vệ Hạ Sĩ Lâm cả đời, muốn đứng vững gót chân trên đất Tứ Cửu thành này, rốt cuộc vẫn phải dựa vào chính mình.
Phương Y Trì chớp chớp con mắt, hiểu rõ, nhưng vẫn chẳng đành lòng, nhìn đoàn xe lửa xa dần, hai mắt ngấn lệ, "Khi nào mới có thể đón con trở về?"
Hạ Tác Chu chậm rãi đeo bao tay, nhìn cậu một cái, lại nhìn chiếc xe lửa đã đi xa, trả lời mập mờ nước đôi: "Chờ đến lúc thằng bé trở thành một người đàn ông chân chính."
Câu trả lời này rõ ràng không làm hài lòng Phương Y Trì, cậu dụi mắt, chờ Hạ Tác Chu đến gần, không nặng không nhẹ nhéo ngón tay tiên sinh một cái.
"Đừng làm rộn." Hạ Tác Chu ngồi ngay ngắn, "Tiểu Phượng hoàng, em đừng thấy nhà họ Hạ bây giờ lợi hại, chờ chưa tới ba chục năm chục năm..."
"Tiên sinh vẫn sẽ lợi hại." Phương Y Trì đột nhiên nói chen vào, cậu tựa đầu lên vai Hạ Lục gia, lẩm bẩm: "Cho dù trải qua bao nhiêu năm nữa, tiên sinh cũng đều lợi hại nhất."
Hạ Tác Chu trầm mặc chốc lát, im lặng cười, nghiêng đầu hôn lên khóe mắt Tiểu Phượng hoàng: "Còn không phải sao? Tôi mà không lợi hại, cũng không chờ được con phượng hoàng là em."
Vì vậy nhóc xui xẻo cứ thế bị đưa đi.
Phương Y Trì viết không ít thư gửi đến Thẩm Dương, Hạ Sĩ Lâm cũng hồi âm rất nhiều, liều mạng dùng hàng chữ non nớt biểu đạt nỗi nhớ nhung với ba nó.
Có lần Phương Y Trì không chịu nổi, lén lén lút lút phát điện báo hỏi Sĩ Lâm có nguyện ý quay về hay không.
Ngoài dự liệu của cậu, Hạ Sĩ Lâm không những không muốn, còn thành thực cùng ba nói trái phải, nói rằng chính mình ngày sau phải trở thành người đàn ông như Hạ Tác Chu.
Phương Y Trì vừa buồn cười, vừa cảm động, giục Hạ Tác Chu gửi không ít đồ ăn áo ấm đến Thẩm Dương.
Hạ Tác Chu một mực đáp ứng, nhưng đồ gửi đi có thể tới tay Hạ Sĩ Lâm không, thì còn khó nói.
Dẫu sao Hạ Lục gia để con đến Thẩm Dương là để rèn luyện, chứ không phải để hưởng cuộc sống yên ấm an vui.
Lại đúng lúc Tiểu Phượng hoàng bị đứa bé trong bụng giày vò cho không vực dậy nổi tinh thần, không kịp đánh điện báo hỏi xem con có nhận được đồ gửi đến hay không, Hạ Sĩ Lâm lăn lộn ở Thẩm Dương, cứ vậy lớn lên trong khắc nghiệt.
Trở lại với Bắc Bình.
Đến mùa đông giá rét, Phương Y Trì ôm túi chườm, vừa ngáp, vừa đút thức ăn cho Hải Đông Thanh.
Sau lưng cậu là lò sưởi ấm áp, Hạ Tác Chu ngồi trên ghế salon, như có như không xoa xoa đầu nhóc sói.
Nhóc sói đã trưởng thành, cũng có một cái tên cực kỳ vang dội, gọi là Nhị Hồng--- bởi vì hồi bé nó gặm xương, ăn gấp quá, khóe miệng bị gai xương cào ra hai vệt đỏ.
Lúc Hạ Sĩ Lâm ở nhà, Nhị Hồng bám Hạ Sĩ Lâm, bây giờ hết sức có mắt nhìn đi theo Hạ Tác Chu, hiển nhiên nhận biết rõ ràng trong nhà này ai lợi hại nhất.
Phương Y Trì lại ngáp một cái.
"Đi ngủ đi." Hạ Tác Chu nâng mí mắt, thúc giục, "Con chim này mà em cũng phải bón à?"
"Không ngủ được." Phương Y Trì vuốt ve lông vũ trên người Hải Đông Thanh, mơ mơ màng màng nói: "Dù có ngủ, tối cũng lại tỉnh giấc."
"Cục nợ." Hạ Tác Chu đứng dậy đi ra sau lưng cậu, oán hận nói: "Trong bụng em nhất định là cục nợ mà."
"Nợ cũng là em nợ, ngài gấp cái gì chứ?"
"Em nợ tôi mới gấp, chứ cứ giống thằng nhóc con kia, tôi trực tiếp dạy dỗ là xong." Hạ Tác Chu luồn qua vạt áo Tiểu Phượng hoàng, lần theo eo mò lên.
Đến giờ Hạ Tác Chu miễn cưỡng mò được ra kinh nghiệm, đưa tay một cái cũng biết Phương Y Trì mang thai mấy tháng.
"Ngài có thể không biết sao?" Phương Y Trì bị lời mê sảng lòi ra trong miệng Hạ Lục gia chọc cười, "Ngài là tiên sinh của em mà!"
"Em là tổ tông của tôi." Hạ Tác Chu ảo não ôm cậu lên giường, kéo rèm, dữ dội trừng qua, "Không cho phép náo loạn nữa, bằng không buổi tối tôi lại được em quấy đến tỉnh."
Nhưng mà dù Phương Y Trì nghe lời hắn nhắm mặt lại, nửa đêm vẫn lại tỉnh giấc.
Đêm lặng như nước, có tiếng hô hấp Hạ Tác Chu đều đều bên cạnh, một cánh tay hắn bá đạo đưa tới, ôm thật chặt bên hông cậu.
Phương Y Trì dè dặt trở mình, đem mặt vùi trong cổ Hạ Tác Chu.
Cậu ngửi ngửi, tiếp đó nhẹ nhàng cắn lên, cuối cùng là lè lưỡi liếm một chút.
"Tiểu Phượng hoàng?" Một xíu động tác nhỏ như vậy, Hạ Lục gia cũng giật mình thức dậy.
Phương Y Trì bị chất giọng khàn khàn của tiên sinh câu cho mặt đỏ tới mang tai, cúi thấp đầu hừ hừ.
"Khó chịu sao?" Hạ Tác Chu chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng theo thói quen ôm cậu vào lòng, tiếp đó lại xoa cái bụng cậu một chút: "Bảo em đi ngủ sớm một chút, em lại không nghe, bây giờ chịu khổ còn biết đến tìm tôi...! mới sáng sớm lại muốn làm gì đây hả?"
Phương Y Trì nỉ non: "Em ngủ sớm cũng sẽ tỉnh thôi mà."
Tiếp đó do dự đề nghị: "Tiên sinh, mình chia phòng ngủ đi."
Bầu không khí bỗng dưng lắng xuống, cái tay đè trên bụng cậu của Hạ Tác Chu chợt cứng đờ, cặp con ngươi vốn còn đang phủ hơi sương đột ngột thanh tỉnh.
Hạ Tác Chu cả giận nói: "Em nói cái gì đấy hả?"
Phương Y Trì dụi dụi đầu lên lồng ngực Lục gia, "Ban ngày ngài phải đi giải quyết công việc, tối lại bị em giày vò, cứ tiếp tục như vậy thân thể sẽ không chịu nổi, chi bằng..."
"Đệt." Hạ Tác Chu bịt miệng cậu lại, híp mắt, "Phương Y Trì, đừng tưởng tôi không dám dụng gia pháp, em còn nói xằng nói bậy lần nữa, tôi lập tức tìm bác sĩ Nghiêm lấy ít thuốc, để cho em dù mang thai cũng có thể bị tôi thao."
Phương Y Trì bị che miệng trợn tròn cặp mắt, đạp đạp cái chân.
Cơn buồn ngủ của Hạ Tác Chu bị lửa giận xua đi hết, cũng trợn mắt nhìn lại cậu.
Tầm mắt hai người im lặng đụng vào nhau, tràn ra sóng tình mãnh liệt.
Phương Y Trì trong nháy mắt xìu: "Em đây không phải là lo cho ngài sao?"
"Có người lo lắng như em chắc?" Hạ Tác Chu nói lời thật lòng, "Thật vất vả không có thằng nhóc con lắc lư trước mặt em, em ngược lại hay rồi, còn muốn đuổi tôi ra ngoài."
"Sĩ Lâm lắc lư trước mặt em bao giờ?" Phương Y Trì nhạy bén ngửi được có mùi chua chua trong lời Hạ Tác Chu, lại tức: "Thằng bé mới được mấy tuổi? Bị ngài ném tới Thẩm Dương chẳng biết bao giờ mới có thể trở về...! Không được, mai em phải mua vé tàu đến thăm con!"
"Tiểu Phượng hoàng...!Tiểu tổ tông!" Hạ Tác Chu sao có thể để cậu chạy, đem người ôm lấy, "Nó bận đến trường học mà, thật!"
Thật giả giả thật không thể bàn rõ, Hạ Tác Chu nóng nảy đến chảy mồ hôi đầy đầu.
Nhìn sang Phương Y Trì, cậu ngược lại thoải mái lắm, quýnh mông náo loạn quá nửa đêm, trời vừa sáng, lại no nê ngủ mất.
Trong phòng liền chỉ còn dư lại Hạ Tác Chu bị chơi đùa đến ngủ không nổi nữa, đang dựa vào đầu giường ngột ngạt chết đằng kia.
Nhưng mà lòng Hạ Tác Chu hiểu rõ, Tiểu Phượng hoàng mới là người khó chịu không ngủ được, buổi sáng trước khi đi, bèn để Vạn Lộc mời A Thanh đến nhà.
Phương Y Trì có người bạn này cũng tốt, lúc Hạ Tác Chu không ở nhà, đều là A Thanh bồi cậu gây rối khắp nơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...