"Thì ra là nhân vật có số má đến vậy." Phương Y Trì nhận lấy khăn lạnh trong tay A Thanh, tự mình lau mặt, nhón chân thở dài, "Người như vậy mà vì không vào được cửa nhà, đêm hôm khuya khoắt, lại chỉ có thể đến nhờ cậy nơi này."
"Thì biết làm sao? Tối lửa tắt đèn, có lệnh giới nghiêm, cũng chỉ có tiệm cơm của chúng ta dám mở cửa."
"Sao người trong nhà không để hắn vào?" Cậu buồn bực nói, "Theo lý thuyết người gác cổng phải nhận ra giọng hắn chứ?"
"Cái này cũng phải hỏi sao?" A Thanh nhìn vết máu ứ đọng trên cổ A Thanh, nhìn đến đau lòng nhíu mày, "Gia quy Hạ gia nghiêm ngặt, dù là Lục gia, vẫn không thể chống lại."
"Sao lại thế chứ..." Phương Y trì cảm thấy buồn cười, khóe miệng vừa nhấc lên, lập tức đụng đến chỗ máu đọng, đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.
"Không tốt, cậu thế này dăm bữa nửa tháng đều không thể tiếp khách, làm sao bây giờ?" A Thanh biết trong nhà cậu còn có một người em gái bệnh thoi thóp, "Tớ còn chút tiền, cho cậu mượn đỡ vậy."
"Mượn cũng không có ích gì đâu." Phương Y Trì khéo léo từ chối ý tốt của A Thanh, biết mọi người kiếm tiền không dễ dàng, "Em gái tớ dùng loại thuốc kia, cậu cũng không phải không biết."
A Thanh đã từng lấy thuốc giúp Phương Y Trì, biết thuốc tây rất đắt, không nhịn được khuyên cậu, "Trước kia tớ cũng nói rồi, không bằng cậu tìm một tên kim chủ mà theo.
Nếu cậu nghe lời tớ, bây giờ xảy ra chuyện, cho dù người ta không thể giúp cậu hả giận, ít ra còn có thể chiếu cố cậu."
Phương Y Trì cười cười: "Kim chủ nơi này chỉ coi trọng mặt tớ.
Giờ bị người đánh thành thế này, không ném tớ đi là đã tốt lắm rồi."
"...Cũng đúng."
"Nếu cậu có thể theo đuổi được Lục gia, vậy ngày lành có thể đến rồi." A Thanh cảm khái, dừng một chút, lại lầu bầu, "Vẫn là thôi nhỉ, trước chưa nói đến việc Lục gia coi thường kẻ như bọn mình, quan trọng là cửa nhà họ Hạ, cũng không thể để cho chúng ta vào được." Nói xong, còn cười ngu mấy tiếng.
Phương Y Trì cũng vui vẻ theo, lòng lại nghĩ chuyện khác.
Chườm mặt mấy phút, chỗ bị đánh bớt đau, vết thương trên đùi không thể xử lí trước mặt người ngoài, cậu chỉ đành chịu đựng.
Chỉ là, đau thì không sao, điều cậu lo lắng bây giờ chính là quản lí hiệu ăn sẽ không cho cậu ở lại nữa.
Vết thương trên mặt có thể lành, nhưng trong thời gian dài, hiệu ăn tuyệt đối sẽ không nuôi người không thể kiếm tiền.
Cùng lúc đó, Hạ Lục gia đi tới bên ngoài hiệu ăn.
Quản lí đã sớm trực bên cạnh xe hắn, đưa khăn cho hắn lau tay.
"Tại sao?" Hạ Lục gia cầm khăn tay, nghĩ đến vết thương trên mặt Phương Y Trì, trong đầu bốc lên lửa giận, lập tức hưng sư vấn tội, "Tôi nghe nói nơi này các người che chở người phục vụ rất tốt, tại sao hôm nay tôi lại thấy có kẻ vung nắm đấm vậy?"
Quản lý hiệu ăn đổ mồ hôi lạnh, "Lục gia dạy phải, trong mắt ngài không cho phép chứa một hạt cát, nguyện ý chỉ điểm chính là vinh hạnh của chúng tôi."
"Vinh hạnh con mẹ nó!" Hạ Lục gia ném khăn lên mặt gã quản lí, chỉ lên bậc tam cấp trong hiệu ăn, cười gằn: "Ông có biết sáng nay tôi đang ngon giấc, phòng bên thế mà có kẻ đánh người phục vụ không?"
"A? Ngài nói cụ thể cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Được, vậy tôi nói với ông mấy câu."
"Ông biết không? Kẻ dám trộm sờ mó người khác dưới mí mắt tôi có không ít, nhưng dám đánh người thì đây là lần đầu tiên." Hạ Lục gia vừa nói, móc ví da từ trong ngực, lôi hết tiền ra, hung hăng đập một cái vào lồng ngực gã quản lí, "Trị thương cho người phục vụ đó.
Lần tới tôi còn thấy có kẻ đánh người ở đây, vậy thì tiệm cơm này trực tiếp đóng cửa nghỉ ngơi được rồi."
Quản lí hết sức lo sợ nhận tiền, ngẩn ra hồi lâu mới nhớ tới mà hỏi: "Lục gia, ngài nói hồi lâu, tôi vẫn chưa biết ai bị đánh đâu."
"Hóa ra ngay cả người phục vụ bị đánh là ai ông cũng không rõ?" Hạ Lục gia đơn giản là cố ý gây sự với quản lí, phủi tay áo một cái, "Vậy tôi liền nói thẳng."
"Là Phương Y Trì!"
"Phương Y Trì sao?!" Quản lí thất kinh, tiếp đó mặt đầy vẻ đau lòng.
Phương Y Trì là người phục vụ nổi danh hiệu ăn này, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ ưa nhìn, quan trọng nhất là không bám theo bất kì ai, khách tới ăn cơm hiếm lạ nhất mặt hàng này.
Loại thuần khiết đó.
"Lần sau tôi tới, nếu không nhìn thấy cậu ta, tiệm cơm này cũng đóng cửa luôn đi." Hạ Lục gia quăng ra một câu, quản lý lại chẳng dám liên tưởng đến cái vế sau.
Người Hạ gia làm sao có thể vừa ý người phục vụ được chứ?
Hạ Lục gia rõ ràng chỉ là sáng sớm bị đánh thức, lại nhìn thấy có kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, liền không thoải mái, nếu không số tiền này cũng sẽ không đưa cho quản lý, cứ trực tiếp kín đáo đưa cho Phương Y Trì là được.
Đưa cho quản lý, nói rõ Lục gia người ta tâm tư ngay thẳng, cực kỳ đứng đắn.
Bên kia Phương Y trì nghe lời A Thanh nói, khập khễnh bước ra từ cửa sau hiệu ăn, nhưng không vội về nhà, mà chỉ dựa bên tường, lấy trong túi ra một điếu thuốc lá mảnh dài.
Cậu rất hiếm khi hút thuốc, bởi vì em gái bị bệnh không ngửi được mùi khói thuốc, hơn nữa mình cũng chẳng mua nổi, điếu này là do khách nhân cứng rắn nhét vào, bây giờ lôi ra dùng khuây khỏa cũng vừa vặn.
Cửa sau hiệu ăn Bình An ngụ trên mặt phố thưa thớt, thỉnh thoảng chỉ có một chiếc xe đẩy bán trái cây dạo khe khẽ đi qua.
Phương Y Trì cứ được rảnh rang lại chạy ra đây mua táo hồng, thứ trái cây nho nhỏ chua chua ngọt ngọt, ăn xong hai trái, cơ bản cũng không cần ăn thêm gì nữa.
Hôm nay người bán hàng rong không ghé qua, cậu kẹp thuốc lá giữa hai ngón tay thon dài, nghiêng đầu giấu mình sau làn khói thuốc mơ hồ, đầu lọc cháy đỏ soi sáng hàng lông mi vừa cong vừa dài của cậu, khe khẽ rung động, tựa như sóng nước sóng sánh mênh mang.
Một trận gió phảng qua, cậu nâng mí mắt, hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu chăm chú nhìn ngắm những đám mây sinh động trên bầu trời, chậm rãi nhả khói.
Khói mù từ từ ngăn lại ánh mắt mệt mỏi của cậu, khiến cho hết thảy mọi thứ trên thế gian trở nên mơ hồ vô thực.
Phương Y Trì mệt mỏi vô cùng, nghĩ đến bệnh tình em gái liền cảm thấy rầu rĩ, nghĩ đến vết thương trên mặt cũng cảm thấy bi sầu.
Thật giống như tất cả gánh nặng đều đặt lên đôi vai yếu ớt của cậu, đến mức ngay cả chiếc lông chim mỏng manh, cũng có thể ép cậu đến vỡ vụn.
Mà cái lông chim này rất nhanh liền xuất hiện.
"Ôi, đây không phải là Phương Y Trì sao?"
Cậu ngậm thuốc lá đứng yên không nhúc nhích, đã lười suy nghĩ âm thanh quen thuộc kia xuất phát từ vị khách nhân nào: "Ngài là?"
"Hôm trước mới khen em một tràng, hôm nay đã quên tôi rồi ư?" Kẻ mới đến, tiến sát sau lưng Phương Y Trì, không thấy rõ vết thương trên mặt cậu, trực tiếp vén tà áo mò lên cặp mông mượt mà kia, "Tôi biết quy định của hiệu ăn, em không phải người có thể tùy tiện sờ mó.
Nhưng bây giờ hai ta đều không ở hiệu ăn, tôi đưa tiền, dù sao em cũng nên để tôi trộm chút hương phải không?"
Phương Y Trì lười biếng ngậm khói, đầu lưỡi lởn vởn quanh điếu thuốc nhàm chán, lời nói ra miệng mờ mờ ám ám, xen lẫn hương vị thuốc lá mơ hồ, "Cho bao nhiêu?"
Bình thường đối với loại người như vậy cậu sẽ không bày ra sắc mặt tốt lành gì, nhưng sau khi mặt bị thương, một chút thì cũng là tiền.
"Năm ngàn.
Năm ngàn em để cho tôi sờ một chút, được không?"
Sau lưng Phương Y Trì truyền đến đến ma sát, chốc lát sau, ngón tay sần sùi dọc theo chỗ xẻ tà trượt lên trên, không nhịn nổi mò qua mép quần lót, đem cuộn tiền được cuốn tỉ mỉ cứng rắn nhét vào.
Cậu ngửi thấy mùi khói thuốc chính mình nhả ra, tự dưng nghĩ tới Hạ Lục gia, bỗng nhiên dâng lên chán ghét nồng đậm.
Phương Y Trì tối sầm nét mặt khẽ liếc một cái, cảm giác cái tay nhét tiền đã có khuynh hướng dò vào trong, cực kỳ muốn hô ngừng.
Cho tới giờ cậu chưa từng chịu qua chuyện này.
Trước kia nhiều nhất chỉ là vỗ mông một cái, bóp bóp chân, nhưng kẻ này không giống vậy.
Đây là muốn mò vào bên trong.
Nhưng mà bệnh tình của em gái...
Phương Y Trì sắp ói, ngẩng đầu liều mạng hút thuốc, ngay khi ngón tay kia sắp thăm dò đến nơi, cậu nhịn không được chật vật chạy về phía trước hai bước.
Sau lưng truyền tới tiếng chửi rủa, "Con mẹ nó, ông mày đã đưa tiền."
"Tôi..." Cậu che miệng nôn mửa mấy tiếng, "Ngài chờ chút."
Năm ngàn, đủ cho Phương Y Tĩnh dùng thuốc bốn năm ngày.
Phương Y Trì không biết rằng, cách bọn họ không xa, Hạ Lục gia ngồi trong xe, mặt không đổi sắc hút thuốc——tất nhiên không phải loại thuốc giống cậu——-Lục gia không dùng đồ ven đường.
Hắn nhìn người phục vụ mặc sườn xám cùng tên khác ôm ôm ấp ấp, bị người mò đến buồn nôn còn muốn quay trở lại.
Hạ Lục gia hồi tưởng lại cảm giác ôm Phương Y Trì sáng nay, vừa nhẹ vừa mèm, không nhịn được cười lên: "Cậu nói xem, lần này tôi đi mấy năm, ngược lại lại để cho em ấy học xấu rồi?"
"Lục gia, ngài phí tâm tư người ta cũng đâu có biết đâu." Tài xế là thân tín của Lục gia, lời nói cũng thẳng thừng, "Nhưng mà các anh em cũng giúp ngài nhìn chằm chằm đấy, không ai dám đụng cậu ta hết."
Hạ Lục gia gạt bỏ tàn thuốc, cười nhạt: "Cậu thấy đấy là dáng vẻ không người chạm qua sao?"
"Lục gia, lời này của ngài..." Tài xế lắc đầu bất đắc dĩ, "Làm nghề này, sao có thể không bị người chạm qua? Bọn họ kiếm tiền chính là như vậy.
Ban đầu lúc sắp đi ngài bên trái dặn đi bên phải dặn lại, nói cậu ta là người của ngài, không thể bị ai khác đụng đến, bọn tôi cũng chỉ biết âm thầm che chở, rốt cuộc cũng không thể tuyên bố ra ngoài, nói Phương Y Trì đây là thái thái chưa qua cửa nhà ngài nha."
"Nếu không nói, vậy dĩ nhiên có khách, chỉ cần không lên giường, bọn tôi quả thực cũng ngăn không nổi."
Tài xế còn lải nhải một hồi, bỗng nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng vang thật lớn, ra là Hạ Lục gia đạp cửa lao ra.
"Thế này là...chơi thật luôn?" Tài xế rụt cổ lầm bầm.
Hạ Lục gia chơi thật hay không, Phương Y Trì còn chưa biết được, cậu chỉ biết đúng lúc cái tay kia chuẩn bị tiến vào lần nữa, mình bỗng rơi vào giữa lồng ngực ấm áp.
Hương chanh nhàn nhạt bị mùi khói thuốc lấn áp, Phương Y Trì căng thẳng trong lòng, nảy lên ý niệm không thiết thực, cậu cảm thấy mình đang nằm mơ.
Nhưng mà đầu cậu cũng thật sự giống như đang chìm giữa giấc mộng, từ đỉnh đầu vang lên tiếng nhạo báng mơ hồ, "Chà, nhìn tình huống này, tôi lại vừa vặn cứu được cậu đấy nhỉ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...