Nhìn vào đôi mắt có phần mơ hồ của cô, trái tim Mặc Hiên Sâm như chùng xuống.
Anh cười nhạt: “Mặc dù không thể nhìn thấy được nhưng vẫn có thể chạm tới được.”
Tô Hiểu Nhiên mím môi: “Ông xã, cá rất trơn và tanh, anh không ngại sao?”
Người đàn ông ấy khẽ lắc đầu.
Sự mắt mát trước đây trong mắt Tô Hiểu Nhiên dường như hoàn toàn biến mắt.
Cô đưa tay ra, giữ tay Mặc Hiên Sâm kéo vào trong thùng nước.
Con cá rất tinh ranh, cô nắm tay Mặc Hiên Sâm chạm vào con cá đang bơi lội, nó bơi sang bên khác, chạm một lần nữa, nó lại bơi đi.
Cuối cùng, không biết bằng cách nào, Tô Hiểu Nhiên như bị kích động khiến cả thùng nước đỗ xuống.
Chỗ họ ở không cách sông bao xa.
Con cá kia từ thùng nước bị đổ thì nhảy một cái, rồi nhảy vào con sông gần đó và biến mắt.
Tô Hiểu Nhiên mím môi một cái: “Chạy mát rồi.”
“Không thành vấn đề, chúng ta sẽ đi bắt lại.”
Cô gái hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, hướng về mặt sông.
Mặc Hiên Sâm giơ tay nắm tay cô lại: “Ngày mai rồi bắt tiếp, hôm nay tôi hơi mệt.”
Lúc này, Tô Hiểu Nhiên mới nhận ra rằng mặt trời đã lặn từ bao giờ, xung quanh bầu trời đã mù mịt tối.
Đó cũng là lúc cần phải quay về.
.
truyện kiếm hiệp hay
Vì thế nên cô hướng về phía sông vẫy tay như ra hiệu với anh ở bên kia sông: “Về thôi.”
Không nói lời nào, anh lội qua bờ sông: “Hôm nay vui quá.”
Tô Hiểu Nhiên hướng dẫn anh cách bê con cá vừa bắt được, cô ở phía sau đỡ Mặc Hiên Sâm đi từng bước trở về.
“Tần Kiến Trung vừa đi nước ngoài.”
Cuối cùng thì anh cũng không thể nhịn được mà nói chuyện này với cô.
Trên đời này, chỉ có Tô Hiểu Nhiên mới có thể khiến cho anh vứt bỏ đi bộ mặt giả tạo của mình.
Vừa rồi, nếu như anh không phải là một “người mù” thì chắc hẳn anh sẽ cùng cô làm rất nhiều chuyện.
Nhưng không ai biết được danh tính của anh ta.
Vi thế anh ta chỉ có thể ngồi một mình, nhìn cô chơi đùa, nhìn cô gặp nạn.
“Anh ấy đi nước ngoài để làm gì?”
Bây giờ, trong đầu Tô Hiểu Nhiên chỉ toàn là những suy nghĩ về ngày mai nên làm thế nào để dụ Mặc Hiên Sâm đi xem mắt, vì thế lời nói của anh cũng không đọng lại một chút gì trong lòng cô.
“Anh ta đi tìm một bác sĩ mắt nồi tiếng.” Mặc Hiên Sâm nhẹ nhàng nói.
Nhưng mọi thứ ngoài suy đoán của anh, Tô Hiểu Nhiên cũng không máy quan tâm về những lời nói đó.
Cô khẽ “Ò” lên một tiếng, thay cho lời đáp.
Buổi cơm tối do thím Lâm Như làm rất chu đáo, nhiều món ăn phong phú.
Người nhà nông không có quá nhiều những nguyên liệu đắt tiền, nhưng cô ấy đã cố gắng chu toàn để mang đến cho Mặc Hiên Sâm điều tốt nhát.
Tô Hinh Khôn đã mua rất nhiều rượu, cùng Mặc Hiên Sâm trò chuyện say sưa.
Tô Hiểu Nhiên dựa vào bên người bà Tô, vừa ân cần hỏi han vừa gắp đồ ăn cho bà.
Không nghĩ tới việc ăn chân gà, ông Chu nhìn Mặc Hiên Sâm tỏ vẻ hài lòng, khẽ mỉm cười, trong lòng nghĩ ngợi.
Đây là một đêm náo nhiệt và hài hòa.
Tô Hinh Khôn một mực uống rượu cùng Mặc Hiên Sâm đến hơn chín giờ.
Tô Hiểu Nhiên lo lắng cho Mặc Hiên Sâm nên cũng ở bên anh đến hơn chín giờ.
Tất nhiên, cô không chỉ đơn thuần là đi cùng anh.
Cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ, vừa nhìn Mặc Hiên Sâm và Tô Hinh Khôn uống rượu, vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Dịch Quốc Thiên.
“Tiền bồi, anh có thể cho em địa chỉ của bác sĩ Đông y trước kia được không? Em đã đưa chồng về quê rồi.”
Dịch Quốc Thiên trả lời rất nhanh chóng: “Nhất định phải đưa anh ta đi xem sao?”
Tô Hiểu Nhiên gật đầu: “Ừm, em rất hy vọng mắt anh ấy sẽ khá hơn, chỉ cần có hy vọng, em sẽ không từ bỏ.”
Đầu dây bên kia Dịch Quốc Thiên im lặng một lúc lâu rồi mới nói cho Tô Hiểu Nhiên biết địa chỉ của vị bác sĩ người Đông y: “Ngôi nhà tranh ở đầu thôn nhà lá, ông cụ Từ.”
Tô Tiểu Ninh nghiêm túc ghi nhớ: “Cảm ơn đàn anh.”
Khi cô đặt điện thoại xuống, Tô Hinh Khôn đã say khướt và ngã xuống sàn đất, còn Mặc Hiên Sâm vẫn ngồi đó chậm rãi ăn đậu phộng.
Tô Hiểu Nhiên tỏ vẻ kinh ngạc.
Chú của cô là người uống giỏi nhất thôn nhưng Mặc Hiên Sâm lại có thể uống cùng khiến chú say đến nghiêng ngã.
“Anh có buồn ngủ không?”
Giọng nói anh trầm ấm: “Thật ra thì em không cần phải đợi tôi như vậy.”
“Không, em phải đợi anh chứ.”
Tô Hiểu Nhiên cắt điện thoại, đứng dậy dìu Mặc Hiên Sâm trở về phòng: “Ở vùng nông thôn không có giường, chỉ có giường đất, em sẽ chăm sóc cho anh.
Nếu anh ngủ không quen, em sẽ đưa thêm chăn bông cho anh vào lúc nửa đêm.
“
Mặc Hiên Sâm khẽ cười, kéo cô vào trong chăn: “Chỉ cần ở cùng với em thì ở đâu cũng được.”
Tô Hiểu Nhiên sắc mặt ửng hồng tỏ vẻ ngại ngùng: “Thật… thật sao?”
“Tất nhiên.”
Anh vuốt ve khuôn mặt cô, hôn cô điên cuồng do có chút hơi men.
Tô Hiểu Nhiên bị hôn đến không thể thở nổi: “Ông xã, anh ngủ sớm chút đi.”
“Ngày mai em đưa anh đến thôn bên cạnh chơi.”
Anh say sưa hôn lên hàng mi của cô: “Chơi gì vậy?”
“Có một bác sĩ Đông Y ở làng bên…”
Cô thật sự không biết nói dối như thế nào cho đúng nên vô thức nói ra sự thật.
Mặc Hiên Sâm cười nhạt một tiếng, chống cằm nhìn đôi mắt đen láy của cô: “Tìm bác sĩ người Đông Y để làm gi?”
“Để ông ta bắt mạch một chút, xem khi nào chúng ta có thể sinh con sao?”
Tô Hiểu Nhiên giật mình, sau đó gật đầu thật mạnh: “Đúng.”
“Ngày mai chúng ta đến chỗ bác sĩ người Đông y để bắt mạch, cho ông ấy kê một ít thuốc, để chúng ta sớm có em bé, được không?”
Anh mỉm cười ôm cô vào lòng: “Được rồi, tôi nghe lời em.”
“Ông cụ Từ.”
Sáng hôm sau, trên bàn ăn, Lâm Như vừa ăn vừa cau mày: “Ông cụ Từ này cũng không đáng tin cho lắm, nghe nói cả đời ông ta chỉ tin vào Đông y, sau đó cháu ngoại thi đại học lại học Tây y, ông ta phát điên, làm những người đến xem đều không thật lòng.”
Tô Tiểu Mạt mím môi: “Cháu sẽ dẫn anh ấy đi thử, nếu có thể, mọi người đều cảm thầy vui mừng mà.”
Lâm Như gật đầu: “Đây cũng là…”
“Nhưng…”
Bà ấy ngẩng đầu liếc nhìn Tô Hiểu Nhiên: “So với khám mắt thì ông cụ Từ khám phụ khoa giỏi hơn.
Hay.
là, cháu thật sự để ông ta khám phụ khoa và kê đơn thuốc dưỡng thai cho cháu đi?”
“Thím nghĩ quan hệ giữa cháu và cậu Mặc khá tốt, cũng nên tính chuyện sinh con.”
Mặt Tô Hiểu Nhiên đỏ bừng sau khi nghe thím nói, uống vài ngụm nước rồi liền chạy ra ngoài.
Dưới tán cây lớn trong sân, Mặc Hiên Sâm đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
“Tôi đã nói, cô ấy không phải là người giúp việc.”
“Tôi sẽ không nói cho cô biết.”
“Thu dọn quần áo rồi biến đi.”
Tô Hiểu Nhiên thận trọng đi tới: “Ông xã, là ai vậy?”
Cô chưa bao giờ nghe Mặc Hiên Sâm nói chuyện với ai như vậy.
Mặc Hiên Sâm cúp điện thoại: “Chỉ là một người không quan trọng.”
Tô Hiểu Nhiên: “Ò.”
Người có thể khiến chồng cô tức giận như vậy, dùng đến hai từ “biến đi” thì chắc hẳn không phải là một người bình thường.
Nhưng nếu anh không muốn nói thì cô cũng không hỏi tới.
Cô gái mỉm cười và tiến đến đỡ anh đứng dậy: “Ông xã, mình đi thôi.”
“Hôm nay đi gặp thầy thuốc Đông y ở thôn bên cạnh.”
Mặc Hiên Sâm mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu Tô Hiểu Nhiên: “Sao em lại nôn có con như vậy chứ?”
“Bà nội thúc giục mà.”
Tô Tiểu Ninh có chút ngượng ngủng nói: “Em cũng vậy, em rất muốn sinh con sớm cho anh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...