Tô Hiểu Nhiên vừa nói như vậy, khiến vẻ mặt Hoàng Thái đã hiện lên đầy vẻ không thể nhẫn nhịn nổi nữa.
Ông ta trực tiếp ném đề án kế hoạch hôm nay đã chuẩn bị lên trên bàn làm việc, trợn trừng mắt với Tô Hiểu Nhiên: "Cô có ý gì?"
"Vừa lên đã muốn cho chồng nhậm chức rồi à?”
"Cô cứ như vậy thì sẽ chẳng đi đường dài được đâu."
Tô Hiểu Nhiên mím môi, ánh mắt lạnh lùng đối mặt với hắn: "Tôi không biết tôi có thể đi đường dài được hay không, nhưng tôi biết rất rõ, mặc kệ ông có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng chắc chắn ông phải lịch sự."
Sắc mặt Hoàng Thái trắng bệch.
Tô Hiểu Nhiên lại như thể không nhìn thấy gì, tiếp tục nói: "Ông chẳng biết cái gì cả, cứ dùng dăm tội danh bịa đặt để chế giễu chồng tôi.
Trong mắt tôi, không cần biết năng lực ông giỏi giang cỡ nào, ông cũng chỉ là một con người không có đạo đức, không hiểu được thế nào là tôn trọng người khác."
Hoàng Thái nở nụ cười lạnh: "Chỉ là một sao chổi mà đòi được người khác tôn trọng sao?"
Tô Hiểu Nhiên cắn răng, nhìn ông ta bằng ánh mắt còn lạnh lùng hơn: "Chồng tôi từ nhỏ sinh ra đã gặp bất hạnh, thời điểm gặp phải những chuyện kia, anh ấy vẫn còn là trẻ con, sao có thể trở thành sao chổi được?"
"Anh ấy chẳng có người thân, bị mọi người trong nhà ghét bỏ, mới chỉ mười ba tuổi đã bị thương ở mắt và chân, đây vốn là một chuỗi những sự việc vô cùng bị thương"
"Dùng hồi ức thống khổ của người khác để chế giễu người ta, phẩm hạnh của ông cũng chỉ đến vậy thôi.
Tôi không cần nhân viên như vậy, mời ông thu dọn đồ đạc rời đi"
Nói rồi, cô thản nhiên nhíu lông mày: "Nếu như đến buổi họp hôm nay đều là lãnh đạo của từng bộ phận, như vậy chắc hẳn bộ phận nhân sự cũng ở đây nhỉ?"
Lời nói vừa dứt, ở một góc, một người phụ nữ tóc ngắn mặc trang phục công sở đứng dậy: "Tôi thuộc bộ phận nhân sự".
"Dẫn ông Hoàng đi làm thủ tục nghỉ việc."
Tô Hiểu Nhiên lời ít, ý nhiều.
Cô đã nói đến mức này thì gương mặt Hoàng Thái rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rồi.
Ông ta luôn cao ngạo, sao có thể chịu được trường hợp như vậy, ngay trước mặt tầng lớp lãnh đạo của toàn công ty, bị con nhái Tô Hiểu Nhiên làm nhục đến như thế này?
Ông ta hừ lạnh một tiếng: "Tốt thôi, tôi đi."
Nói xong, ông ta đứng dậy, đi ra khỏi cửa.
Người của bộ phận nhân sự cũng vội vàng đứng lên, đi theo sau.
Tô Hiểu Nhiên cho rằng như vậy đã là kết thúc.
Nhưng điều cô không ngờ tới chính là, khi Hoàng Thái rời đi, những người khác trong phòng làm việc, cũng nhao nhao đứng lên.
"Tổng giám đốc Tô, tôi không có ý gì nhưng tôi cũng giống như anh Hoàng, không thích hợp với nơi này."
"Tổng giám đốc Tô, thật có lỗi".
"Tổng giám đốc Tô, chúc công ty của cô càng ngày càng lớn mạnh"
"Tổng giám đốc Tô, hẹn gặp lại sau." Chỉ trong thời gian không tới mười phút, trong văn phòng vậy mà chỉ còn lại lẻ tẻ vài người.
Tô Hiểu Nhiên hoàn toàn bối rối.
Trước đó, Giang Đạt Dũng từng nói vây cánh của tên Hoàng Thái kia cực kì đông đảo, cô không thể trêu vào, cô cứ nghĩ rằng cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Nhưng bây giờ cô mới biết được, sau khi Hoàng Thái đi, số người ở lại, chỉ còn có mấy người mà thôi.
Những người còn lại nhìn Tô Hiểu Nhiên, run lẩy bẩy: "Tổng giám đốc Tô, Hoàng Thái rời đi mang theo nhiều người như vậy, công ty chúng ta thoáng cái thiếu đi nhiều nhân sự tầng cao đến thế.
Vậy chẳng phải chỉ có thể vận hành dưới mặt đất thôi à?”
Tô Hiểu Nhiên cũng có phần sững sờ.
Cho dù cô có không hiểu cách vận hành công ty nhưng cô cũng nhìn ra được, thoáng cái thiếu đi nhiều bộ phận quản lý như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Giang Đạt Dũng mím môi, dè dặt tiến đến bên cạnh Tô Hiểu Nhiên: "Tổng giám đốc Tô...!Nếu không, hay là cô đi theo Hoàng Thái nhận sai đi.
Nói rằng cô không nên nói như vậy, cũng đảm bảo sẽ không đưa chồng tới công ty nữa.
Không chừng mọi chuyện còn có thể cứu vãn".
Tô Hiểu Nhiên mấp máy môi, quay đầu lại liếc nhìn Giang Đạt Dũng: "Tại sao tôi lại phải nhận sai?"
Ánh mắt cô gái quật cường mà kiên định: "Tôi không sai"
Giang Đạt Dũng liếc mắt.
"Tổng giám đốc Tô, vấn đề không phải là có lỗi hay không, mà là công ty như thế này."
Anh ta hít sâu, thở ra một hơi.
Giữa lúc rầu rĩ không biết làm sao mới có thể thuyết phục Tô Hiểu Nhiên, vừa quay đầu, anh ta đã thấy Mặc Hiền Sâm đứng sau lưng Tổ Hiểu Nhiên.
Anh ta đi đến trước mặt Mặc Hiện Sâm.
"Anh Mặc, tôi biết nhiều năm qua, anh bị giam ở một chỗ chắc chắn trong lòng vô cùng buồn bực, cũng biết quan hệ giữa anh và tổng giám đốc Tô rất tốt."
"Thế nhưng, chuyện này vì anh mà bắt đầu.
Hôm qua tổng giám đốc Tô vừa mới tiếp nhận công ty, không thể lập tức mất đi nhiều bộ phận quản lý nhanh đến như vậy"
"Có phải anh cũng nên nhận chút trách nhiệm, đến thuyết phục tổng giám đốc Tô một chút không?"
Tô Hiểu Nhiên nhíu mày, quay đầu hung hăng trừng mắt với Giang Đạt Dũng một cái: "Anh nói cái gì vậy?"
"Hiểu Nhiên"
Mặc Hiên Sâm thản nhiên cười cười, lăn xe lăn tới trước mặt cô: "Để mọi người đi ra ngoài trước đi."
Tô Hiểu Nhiên bĩu môi, ngoan ngoãn ra lệnh để Giang Đạt Dũng cùng những người còn lại rời đi.
Sau khi cửa phòng họp đóng lại, phòng họp lớn như vậy, lập tức cũng chỉ còn lại hai người Tô Hiểu Nhiên và Mặc Hiên Sâm.
"Có phải em đã phải chịu áp lực rất lớn không?"
Người đàn ông ấy một tay kéo Tô Hiểu Nhiên vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cô: "Có hối hận không?"
"Không đâu"
Tô Hiểu Nhiên thật thà mà nghiêm túc lắc đầu: "Em không hối hận khi đã cãi nhau cùng tên Hoàng Thái kia đâu."
"Chỉ là em."
.