Chiếc váy ngủ màu trắng tinh của cô gái phồng lên trong làn nước trong veo, để lộ thân hình với những đường cong quyến rũ trên người cô.
Mái tóc đen dài của cô đang nổi bồng bềnh trên nước.
Mặc Hiện Sâm nheo mắt, giơ tay kéo cô lên khỏi mặt nước, rồi sải bước đặt cô trở lại giường.
"Gọi bác sĩ Tần qua"
Sau khi cúp máy, anh ngồi ở mép giường, trên tay cầm khăn tắm cẩn thận lau những giọt nước trên mặt cô.
Người phụ nữ này cho dù mệt đến mức ngất đi, cô cũng không muốn thổ lộ chuyện vừa rồi của mình với anh.
Miệng thì nói muốn bên anh cả đời, nhưng thật ra, cô chưa từng xem anh là chồng mình.
Thậm chí càng không phải là bạn bè.
Trong mắt cô, anh chỉ là chủ thuê, chỉ là cái gọi là "ân nhân”.
Thật nực cười.
Anh đã thừa nhận có chính là vợ anh, nhưng cô lại chưa từng xem anh là chồng thật sự.
Trước mắt hiện ra hình ảnh đêm hôm đó ở trong vườn hoa phía sau nhà cũ của nhà họ Mặc, cô chớp chớp đôi mắt to nhìn dáng vẻ của anh.
"Sau này, em chính là người thân của anh, sẽ bên anh cả đời"
Giọng nói trong trẻo của cô gái vẫn văng vẳng bên tai.
Anh xoa xoa đôi môi căng mọng của cô, khều khều một cách chán nản: “Anh chưa bao giờ coi em là gánh nặng"
"Còn em, em xem tôi là gánh nặng sao?"
Cô gái vẫn đang chìm trong cơn bất tỉnh nhân sự, hai tay lặng lẽ chắp lại với nhau.
Mặc Hiển Sầm quan sát một lúc lâu, mới xác định đây là động tác và quần áo.
Nghĩ đến tình trạng của cô trong viện dưỡng lão mà khi chiều Bất Ngôn thông báo cho anh, đôi mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông thoáng qua một tia kỳ lạ khó mà nhận ra.
Nửa giờ sau, quản gia đưa bác sĩ Tân vội vàng đi tới phòng ngủ.
Nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh Tô Hiểu Nhiên, bác sĩ Tần khẽ cười một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Mặc Hiên Sâm: “Đây là vợ hiện tại của cậu sao?"
Mặc Hiên Sâm gật đầu.
Bác sĩ mặc áo blouse vừa nhấc cổ tay Tô Hiểu Nhiên lên, bắt mạch cho cô vừa cười nhạt:
“Trông cũng vô hại, chả trách chú hai cậu lại không ra tay với cô ấy"
Mặc Hiên Sâm ngắm bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên một tia giễu cợt: “Bọn họ không động thủ với cô ấy, không có liên quan gì đến tướng mạo của cô ấy"
"Đương nhiên tôi biết không có liên quan đến ngoại hình."
Tần Kiến Trung trợn tròn mắt: “Tôi chỉ là muốn nói cô vợ nhỏ này của cậu dễ thương quá thôi, thật sự không biết EQ của cậu sao lại cao thế chứ."
Mặc Hiện Sâm nhếch môi cười: “Tôi thấy EQ của mình cũng không tệ."
"Đúng vậy, nhiều năm như vậy mà chỉ có một người bạn như tôi"
Anh ta đặt cổ tay Tô Hiểu Nhiên xuống, quay đầu nghiêm nghị nhìn Mặc Hiên Sâm: “Cô ấy không sao, chắc là gần đây quá mệt mỏi, không được nghỉ ngơi tốt."
Nói rồi, anh ta liếc mắt nhìn Mặc Hiên Sâm: “Mới kết hôn được mấy ngày, làm người ta mệt mỏi tới mức này luôn sao?"
Trên trán Mặc Hiện Sâm nổi gân xanh: “Tôi vẫn chưa đụng và cô ấy, cô ấy là bị người ta tổng tiền, ra ngoài kiếm tiền nên mới mệt như vậy đó."
"Thú vị."
Sau khi hiểu rõ sự tình của vấn đề, Tần Kiến Trungđảo mắt liếc nhìn Tô Hiểu Nhiên, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng: “Ở bên cạnh một núi tiền như cậu, vậy mà không những không mở miệng xin một xu của cậu, còn giấu diếm cậu tự chạy ra ngoài kiếm tiền, cô gái này đúng là hiếm thấy.”
Sau đó, anh ta quay đầu lại nhìn Mặc Hiên Sâm: “Đã biết cô ấy mệt như vậy, để cô ấy nghỉ ngơi không phải tốt rồi sao, làm gì mà gọi tôi qua đây muộn như thế?"
"Thứ nhất, nhắc cậu đã đến lúc thông báo tình trạng sức khỏe của tôi ra bên ngoài."
"Thứ hai."
Anh đưa tay nhẹ nhàng ven gọi mái tóc của Tô Hiểu Nhiên: “Có cách nào khiến cô ấy không cố chấp như thế này không"
Tần Kiến Trung sững sờ, sau đó mới chợt hiểu ra: “Cho nên, cậu không trị được cô vợ nhỏ, cho nên mới gọi tôi đến?".
Người đàn ông nhàn nhạt cau mày: “Cứ cho là vậy đi."
Dùng ngón tay gõ vào mép giường, Tần Kiến Trung khẽ nhếch môi: “Giao cho tôi"
"Nhưng mà, nhà cậu có chỗ nào có thể cho tôi tạm qua đêm không? Cô ấy mệt như vậy, cậu phải để cô ấy nghỉ ngơi một đêm chứ?"
Mặc Hiên Sâm gật đầu.
Vốn dĩ, anh không định cho cô nghỉ ngơi, ép cô phải cầu xin anh, sau đó nói hết những chuyện của cô cho anh biết.
Anh cho rằng, anh làm như thế, cô sẽ ghi nhớ, nhớ sau này có chuyện gì cũng sẽ chia sẻ cùng anh.
Chỉ là anh không ngờ, người phụ nữ này lại ngang bướng kiên cường đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng của anh.
Cô thậm chí thà để mình mệt đến ngất đi, cũng không than oán hay cầu xin anh.
Rõ ràng chỉ là một cô gái yếu đuối, đơn giản, nhưng lại quật cường đến mức khiến người ta phải khoanh tay bó gối.
"Đây là lần đầu tiên tôi ở lại chỗ cậu? Thật hiếm thấy."
Tần Kiến Trung khẽ cười một tiếng đặt tay lên vai Mặc Hiên Sâm: “Quả nhiên sau khi kết hôn thì biến thành người có tình cảm hơn rồi đấy."
Nói rồi, anh ta dường như cảm thấy mình đã nói sai.
"Nhưng mà, nếu cậu thật sự có lòng thương người, sao lại cứ để vợ cậu mệt đến mức ngất đi trước mặt cậu chứ?"
Mặc Hiện Sâm cũng lười tranh luận với anh ta, đẩy tay anh ta ra, xoay người đi ra ngoài: “Cậu nói sao thì là vậy."
Nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp cao lớn của người đàn ông, Tần Kiến Trung nhíu mày, sau khi vô thức nhìn lại Tô Hiểu Nhiên đang ngủ trên giường, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Hiện Sâm, cậu thật sự không quan tâm đến cô gái nhỏ này sao?"
Mặc Hiện Sâm dừng lại, bóng dáng cao lớn bị ánh đèn lấp lánh trên hành lang vẽ lên: “Tôi có chuyện với vợ?"
Tần Kiến Trung nhíu mày: “Nhưng Hiên Sâm, cậu nên biết tương lại mình sẽ phải đối mặt với những gì."
"Ba cô vợ chưa cưới trước đây của cậu chết như thế nào, tôi nghĩ cậu càng hiểu rõ hơn tôi."
"Mặc dù bây giờ đã thoát qua một kiếp, nhưng sau này cô ấy khó tránh sẽ trở thành vật cản.
của cậu."
Mặc Hiên Sâm nheo mắt: “Khoan hẳn nói"
Ngay cả chính anh cũng không biết tình cảm của anh đối với Tô Hiểu Nhiên là như thế nào.
"Bây giờ còn quá sớm để nói chuyện đó."
Nắng trưa hắt vào gay gắt qua khung cửa sổ chiếu vào khuôn mặt của cô gái đang say ngủ.
Tô Hiểu Nhiên bị ánh mặt trời làm cho tỉnh giấc.
Sau khi thức dậy, cô lại theo thói quen vươn tại ưỡn ngực.
Sao mà ánh nắng trong phòng lại chói đến vậy, cô vừa mở mắt ra, đã vô thức nhắm mắt lại.
Sao mới mặt trời sáng sớm lại chiếu nắng gắt đến vậy?
Cô nhíu mày, suy nghĩ một hồi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cầm điện thoại lên xem thử, đã mười giờ sáng rồi!
Vậy mà cô lại ngủ tới hơn mười giờ!
Tô Hiểu Nhiên lấy điện thoại ra kiểm tra ngày tháng, ánh mắt nhất thời tối sầm lại.
Hôm nay là thứ sáu, buổi sáng có một tiết học toán cao cấp của bà cô hắc ám, và môn vật lý mà cô học không hiểu nhất.
Sau mười giờ, lớp toán nâng cao kết thúc, và môn vật lý bắt đầu.
Sau khi gào lên một tiếng, cô nhanh chóng xuống giường tắm rửa.
Ký ức quay về đêm qua...!
Nếu nhớ không lầm, đêm qua tâm trạng Mặc Hiên Sâm có vẻ không tốt, hết lần này đến lần khác bắt cô tắm cho anh, cô chỉ đành nghe lời mà làm theo...!
Sau đó cô không nhớ gì nữa.
Đứng trước gương, Tô Hiểu Nhiên nhìn mình phờ phạc trong gương, khẽ thở dài một tiếng, quả nhiên sau khi lên đại học rồi thì nuông chiều thành thói quen.
Lúc trước khi còn ở dưới quê, cô làm công việc đồng áng còn mệt hơn mấy ngày nay, lúc đó trông cô không có hốc hác đến như vậy.
Nghĩ tới đêm qua chắc là do quá mệt nên cô đã ngủ thiếp đi trong lúc tắm cho Mặc Hiên Sâm.
Dù không biết chuyện gì xảy ra sau đó, nhưng ít nhiều cũng đoán ra được tám chín phần.
Có lẽ Mặc Hiên Sâm thấy cô quá mệt nên không đánh thức cô, bảo người hầu trong nhà chuyển cô lên giường chăng?
Nghĩ đến đây, môi cô gái khẽ nhếch lên một nụ cười.
Kỳ thực, người chồng này của cô đối xử với cô cũng không phải tệ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...