Vào đêm giao thừa, ba người ngồi trên giường đất xem Gala mùa xuân.
Là một tiểu phẩm, năm nào cũng vậy, mở đầu là một màn kịch hài hước nhưng sau đó là những phân cảnh đầy nước mắt, sự thăng hoa trong cảm xúc khiến cho người ta cảm thấy cô đơn, chạnh lòng, buồn bã.
Chỉ là lúc này xem tivi cùng với người nhà khiến cho những cảm xúc hụt hẫng biến mất tự lúc nào.
Bỗng dưng Lâm Lạc Chỉ nhìn về phía Lục Kiến Trạch, làm cô không khỏi nhớ tới những năm trước đó, anh đã phải cô độc đón cái Tết buồn khi trong nhà không có không khí ấm cúng, thân mật, tiếng cười rộn ràng, việc đó phải buồn như thế nào đây chứ.
Căn phòng với ánh đèn rực rỡ, ông nội nằm một bên nhắm mắt nghe âm thanh trong tivi, chốc chốc lại lặp lại vài lời thoại của diễn viên.
Còn Lâm Lạc Chỉ lặng lẽ nắm lấy tay Lục Kiến Trạch.
Anh rũ nhẹ lông mi, dùng khẩu hình hỏi cô: “Sao vậy?” Cô cười lắc đầu: “Không có gì.”
Lục Kiến Trạch nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, mềm mại như nước, vỗ vỗ bờ vai, ý bảo cô tựa vào.
Lâm Lạc Chỉ liếc mắt nhìn về phía ông nội thì nghe Lục Kiến Trạch trầm giọng nói: “Ông nội nói anh và em kết hôn sớm đi.”
Lời anh nói khiến cô xấu hổ, động tác không dám quá mạnh, chậm rãi lại gần, gối đầu lên chân Lục Kiến Trạch nói nhỏ: “Em nghe thấy rồi.”
Đan bàn tay nhỏ bé của mình vào bàn tay to lớn của anh, khiến anh được nước lấn tới, chơi đùa bàn tay cô, lại nhân lúc cô không chú ý hạ môi xuống hôn trộm trên má cô.
Cô lẳng lặng đỏ mặt xấu hổ không biết nói gì.
Lục Kiến Trạch cười nhẹ, nói nhỏ vào tai cô, “Được rồi, không đùa em nữa.”
Buổi sáng ở nông thôn không cần phải có đồng hồ báo thức, vì tiếng gà gáy trong sân đã đánh thức mọi người dậy.
Lâm Lạc Chỉ lấy hai cái gáo nước cùng hai bàn chải đánh răng mới, gọi Lục Kiến Trạch lại đánh răng cùng.
Ông nội ở trong phòng bếp nấu cơm, hương thơm thức ăn truyền tới, khiến cho cô cảm thấy hơi đói bụng.
Không biết trong sân tại sao bỗng dưng xuất hiện thêm một con chó.
Cô nói với Lục Kiến Trạch, anh nâng cằm về phía đó.
Vui mừng vì thấy chú chó, Lâm Lạc Chỉ nhanh chóng súc miệng và chạy vào nhà lấy một cây xúc xích ra cho con chó kia ăn.
Lục Kiến Trạch rửa sạch hai bàn chải đánh răng cùng hai cái gáo, nhìn Lâm Lạc Chỉ ngồi xổm bên con chó, bất đắc dĩ nói: “Để con chó đó tự ăn là được, em đừng giơ tay ra ngoài, lạnh lắm.”
Lâm Lạc Chỉ quay đầu lại cười, “Tay em không lạnh, em muốn cầm lên cho nó ăn.”
Ông nội bên trong gọi Lục Kiến Trạch, anh nhanh chóng vâng dạ, rồi đi vào giúp đỡ ông.
Thay nước trong bồn cho ông nội, Lục Kiến Trạch mang một chậu nước ấm ra bên ngoài.
“Cho chó ăn xong chưa?”.
Thấy cô vẫn ngồi xổm đó anh liền hỏi.
“Nó ăn xong rồi, con chó này rất dễ thương, em đang chơi cùng nó, nó còn vẫy đuôi với em nữa nè.”
Lục Kiến Trạch buông chậu nước, “Lại đây, rửa tay nào.”
Lâm Lạc Chỉ vẫn bất động, ngoài miệng ngọt ngào đáp lời, “Dạ!”
Nửa phút sau, Lục Kiến Trạch đi về phía cô, trực tiếp bế cô lên.
Lâm Lạc Chỉ tay bẩn không muốn đụng vào anh, ngửa đầu cười, “Lục Kiến Trạch, anh làm gì vậy!”
Lục Kiến Trạch hôn lên môi cô, “Về đến nhà liền nghịch ngợm, ông nội gọi em vào ăn cơm, nhanh chóng rửa tay nào.”
“Dạ,” Lâm Lạc Chỉ ngồi xuống bỏ tay vào chậu, ánh mắt lấp lánh nhìn anh, “Ấm thật.”
Lục Kiến Trạch giúp cô xoa xoa đầu ngón tay, “Nếu em thích động vật nhỏ như vậy, về nhà cũng nuôi một con đi.”
Lâm Lạc Chỉ mở to hai đôi mắt tròn nhưng nhanh chóng ỉu xìu nói nhỏ, “Không được, nhà anh rất sạch, mấy con này hay đào bới còn có mùi khó chịu nữa.”
“Anh không có thói quen ở sạch,” Lục Kiến Trạch nói, “Chỉ là hơi ít đồ vật.”
Lâm Lạc Chỉ để cho anh lau tay, quan sát sắc mặt của anh, một lát sau lại nói, “Không được, chúng ta không có thời gian chăm sóc cho chúng, cũng khiến chúng cảm thấy chán nản.”
Lục Kiến Trạch bưng chậu rửa mặt đứng dậy, “Được rồi là anh nghĩ không kỹ, anh sẽ tìm cách.”
Lâm Lạc Chỉ chặn lại nói, “Không cần không cần, em ở bên anh mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc, không cần có thêm vật nuôi.”
Vừa mới mở cửa liền thấy ông nội, ông cười tươi nhìn hai đứa cháu, “Người Chỉ nhi nói như vậy, chỉ có thể là tiểu Lục cháu.”
Lục Kiến Trạch có chút ngượng ngùng, mặt Lâm Lạc Chỉ đỏ lên như than hồng.
Sau khi ăn sáng cùng ông xong, ông nội thì nằm trên giường đất nghỉ ngơi, còn Lâm Lạc Chỉ kéo Lục Kiến Trạch tới căn cứ bí mật của cô.
Thật ra đó là cây đại thụ bên cạnh bờ sông.
Lục Kiến Trạch cúi xuống nhìn mảnh đất mà Lâm Lạc Chỉ chỉ.
Mùa đông mặt đất rất cứng, một số nơi còn bị đóng băng, mặt sông trắng như sữa, lại không có người ở, anh lấy trong túi ra một cái xẻng nhỏ.
Lâm Lạc Chỉ kinh ngạc mở to mắt, hỏi anh, “Anh lấy nó ở đâu vậy?”
Lục Kiến Trạch ra vẻ thần bí ngồi xổm xuống, hướng tới chỗ kia bắt đầu đào.
Tay anh rất khỏe, gân xanh trên bàn tay bắt đầu nổi lên, Lâm Lạc Chỉ ngồi một bên, thấp thỏm chờ, không biết là đồ vật cô chôn hai năm trước còn ở đây không, có chút hiếu kỳ nhìn xẻng nhỏ trong tay Lục Kiến Trạch.
Lục Kiến Trạch cảm giác được cái xẻng trong tay đụng phải cái gì đó, động tác trở nên nhẹ nhàng hơn, bắt đầu giải thích với Lâm Lạc Chỉ, “Lúc ở nhà em có nói với anh, anh đã đặt mua nó, khi về đây, anh vẫn luôn mang theo trong áo lông vũ.”
“Sao anh không nói em đưa anh đi đào, anh vẫn luôn mang theo nó mà –” Lâm Lạc Chỉ nói.
Lục Kiến Trạch kiên nhẫn giải thích, “Nó nhỏ với rất nhẹ nên cũng không có gì.”
Anh đào hẳn miếng đất bên cạnh và lấy chiếc hộp ra.
Là một cái hộp sắt, sự chú ý của Lâm Lạc Chỉ đều bị hộp sắt thu hút.
“Cái gì trong đây vậy?” Lục Kiến Trạch không biết hỏi cô.
Lâm Lạc Chỉ muốn lấy hộp, Lục Kiến Trạch dơ lên: “Nó rất bẩn, cũng lạnh nữa, em vẫn muốn mở ra hả?”
Lâm Lạc Chỉ vội vàng gật đầu.
Lục Kiến Trạch nhìn cô, vặn khóa, mở cái hộp ra.
“Oa ~” Lâm Lạc Chỉ không nén nổi sự kích động, “Thật sự đều còn ở đây.”
Lục Kiến Trạch nhìn một hộp toàn là lắc tay tự đan, dừng một chút rồi cười hỏi: “Em vất vả như vậy là chỉ để chôn đống lắc tay này thôi sao?”
Lâm Lạc Chỉ nhặt một cái que nói, “Đây là tâm huyết nhiều năm của em, đẹp không?”
Lục Kiến Trạch quét mắt, từ một đống cái lắc tay, anh chọn một cái màu thuần đỏ, “Cho anh một cái?”
Lâm Lạc Chỉ nhìn theo hướng tay anh, sửng sốt gật đầu, “Những thứ này đều là em đeo, nếu anh thích, em sẽ đeo cho anh.”
“Làm những cái này có khó không?” Lục Kiến Trạch lấy cái lắc màu đỏ lúc nãy bắt đầu đeo lên tay.
Lâm Lạc Chỉ ngơ ngác nhìn anh, thành thật nói, “Em làm không nhanh như người khác, một học kỳ em sẽ làm xong một cái.”
Lục Kiến Trạch thẳng thắn nói, “Ở trên lớp có thời gian em sẽ bện chúng, rồi buổi tối về nhà làm bài tập xong em lại chỉnh sửa lại.”
“Sao anh biết!” Lâm Lạc Chỉ kích động, “Lục Kiến Trạch, anh đoán như thần ấy!”
Lục Kiến Trạch cười nhẹ, lắc lắc cánh tay, trên tay anh còn đeo một cái đồng hồ màu đen tuyền: “Đẹp không?”
Lâm Lạc Chỉ không cảm nhận được tư vị gì, điều chỉnh cái lắc trên tay anh, hỏi, “Anh không thấy nó hơi nhỏ hả?”
Lục Kiến Trạch lật nghiêng cánh tay, thấp giọng hỏi, “Nhưng sao em làm cái này lớn vậy?”
Hắn chỉ là tùy tiện một lấy, lại không nghĩ rằng này căn chẳng những không có cùng khác nhan sắc trộn lẫn, cũng cùng khác lắc tay kích cỡ không giống nhau.
Anh chỉ tình cờ lấy một cái, lại không nghĩ rằng cái anh chọn không chỉ không bị trộn lẫn với các màu sắc khác mà còn có kích thước khác so với những cái còn lại.
Lâm Lạc Chỉ bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, cô dừng lại, ánh mắt có chút mất tự nhiên.
Lục Kiến Trạch thấy vậy liền hỏi, “Làm sao vậy?”
“Cái này….,” Lâm Lạc Chỉ rũ con ngươi xuống, hít một hơi sâu, “Cái này là em làm cho Lâm Chấn Đông……”
Giọng nói cô có chút lệch nhịp, một trận gió lạnh thổi qua, Lâm Lạc Chỉ theo bản năng co rúm lại.
Lục Kiến Trạch thu tay, “Đội mũ lên.”
“Dạ.” Lâm Lạc Chỉ ngoan ngoãn nghe lời, đội mũ của áo lông vũ lên.
Lục Kiến Trạch nhìn cái lắc vừa với tay anh: “Em chưa đưa à?”
“Không,” Lâm Lạc Chỉ thanh âm có chút hư ảo, “Ông ấy đã lâu lắm không về rồi, nhưng mà dù ông ấy có quay về, em cũng sẽ không đưa.”
“Ừm,” Lục Kiến Trạch, đóng hộp lại, “Vậy tặng cho anh đi, anh rất thích cái vòng này.”
“Cái này có lúc em mấy tuổi vậy?” Lục Kiến Trạch lấy ra cái túi nhỏ, cất xẻng vào.
Lâm Lạc Chỉ hít vào một hơi, “Mười một tuổi.”
“Ừm,” Lục Kiến Trạch cầm đồ vật đứng dậy, “Vậy thời điểm anh và em mười một tuổi đã từng gặp nhau rồi.”
Lâm Lạc Chỉ ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Kiến Trạch rũ mắt ôn nhu, “Lâm Lạc Chỉ mười một tuổi, Lục Kiến Trạch mười ba tuổi, chúng ta đã gặp nhau sớm mấy năm, vợ à, kỷ niệm tám năm gặp lại nhau vui vẻ.”
Trái tim Lâm Lạc Chỉ đập lỡ một nhịp, Lục Kiến Trạch lại một lần nữa khiến cho con tim cô thổn thức.
Buổi tối trước khi đi ngủ, hai người tâm sự cùng với ông nội, ông nội kéo tay Lục Kiến Trạch nhìn kỹ cái vòng trên tay anh.
Lâm Lạc Chỉ chỉ vào dây tơ hồng trong phong bao lì xì đưa cho ông xem, “Ông nội, cái này là một đôi, con đi chùa xin nó đấy.”
Lục Kiến Trạch phối hợp đưa tay ra.
Ông nội nhìn nhìn rồi lên tiếng, “Ai u, cái này trước kia ông với bà cũng đi cầu phúc để lấy nó.”
“Thật sao?!” Lâm Lạc Chỉ hoàn toàn không nhớ mình đã từng thấy thứ này.
Ông trả lại cái túi cầu duyên cho hai người họ, “Năm đó bà ngoại con đang mang thai, ở đây thường có một tục lệ, nhưng giờ không có nữa, lúc đó ông rất tin vào tục lệ này, đó là đi chùa thắp hương để đứa con trong bụng có thể lớn lên khỏe mạnh, nghe vậy ông liền dẫn bà nội con đi.”
“Lúc ấy trời rất nóng, sau khi cúng bái xong, bà nội con muốn ra sau chùa nghỉ ngơi một lát, ông liền dìu bà con qua đó”, ông nội tiếp tục kể, “Không ngờ là có một tăng nhân bán cái vòng này.”
“Thầy sư kia nói, chúng ta gặp được nhau là một cái duyên, mua một đôi trở về để phù hộ cho đứa con trong bụng bà cả đời bình an, nên ông liền cùng bà con mua hai cái”, Ông hồi tưởng, “Sau khi bà con sinh ra bố con thật sự rất khỏe mạnh, cho tới khi lớn lên không bệnh cũng không tai nạn, thời điểm ba con kết hôn, ông và bà con liền nghĩ truyền bá hạnh phúc này, lặng lẽ nhét vào hỉ phục.”
“Ai ngờ đâu,” nói đến đây ông liền thở dài, “Ngày ba con trả lại đồ cưới, bao lì xì cũng biến mất theo.”
Ông nội lắc đầu, “Năm đó nhà chúng ta cũng nghèo, bố con cũng để dành tiền, đó cũng là lỗi của ông và bà khi mà không nói trước với bố con.”
Lâm Lạc Chỉ nghe tới đây nhất thời nghẹn lời, Lục Kiến Trạch lặng lẽ ôm cô.
“Chờ đến ngày con và Lạc Chỉ lấy nhau, ông hãy để phong bì lì xì này vào đồ cưới của bọn con đi ạ,” Lục Kiến Trạch nói, “Đồ của chúng con sẽ không trả lại, sẽ giữ gìn nó đến mai sau
Đôi mắt ông đỏ hoe, dần dần nở nụ cười, “Được rồi, ông sẽ giúp hai con đặt bao lì xì vào và khâu lại cho hai con, mong rằng hai con sẽ sống với nhau đến già, được chứ.”
“Được ạ.” Lục Kiến Trạch cười, hơi dùng sức nắm lấy tay Lâm Lạc Chỉ cánh.
Lâm Lạc Chỉ rũ mắt xuống, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm thấy chua xót.
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...