Edit: Huỳnh Tâm
Beta: Ano
Trong hai ngày diễn ra kỳ thi tuyển sinh đại học, Lâm Lạc Chỉ không nghĩ thêm bất cứ điều gì ngoại trừ kì thi.
Cô ép mình suy nghĩ đến việc thi vào đại học, nhưng hình như trái tim cô đã bị tê liệt trước sự quan tâm của Lục Kiến Trạch rồi.
Sau khi đại học xong, Lục Kiến Trạch đã đưa cô đến một quán cà phê gần trường.
“Ăn xong tôi sẽ đi, xe đến vào buổi tối.” Anh thì thầm.
Lâm Lạc Chỉ cắn chiếc nĩa trong tay, lông mi run lên, nhẹ nhàng nói: “Ừm.”
Cuộc sống trong kì nghỉ vẫn diễn ra như cũ, nhưng lần này không phải để học nữa.
Lâm Lạc Chỉ đã tìm được một công việc bán thời gian là làm thu ngân trong một cửa hàng bán đồ uống.
Một tiếng được hai lăm tệ, đối với cô mà nói đây là một công việc rất phù hợp.
Cô dự định chuyển một nửa số tiền kiếm được từ công việc bán thời gian cho ông nội, nửa còn lại cô giữ để làm phí sinh hoạt khi học đại học.
Thực ra trước đó cô cũng đã định đi làm gia sư, nhưng vừa mới bắt đầu được nửa tháng thì những buổi họp lớp lại diễn ra thường xuyên hơn, vì không muốn cứ mãi xin phụ huynh học sinh nghỉ nên cô đã hoãn việc dạy thêm.
Kết quả kì thi đại học sớm được công bố,nhìn thành tích của mình một lượt, Lâm Lạc Chỉ cũng không ngạc nhiên quá nhiều, bởi vì hai ngày đó cô dường như đã dồn hết sự tập trung cả đời của mình vào.
Cô đã đỗ đại học M như mong muốn, mặc dù những người xung quanh bao gồm cả chủ nhiệm lớp cứ luôn miệng thuyết phục cô nộp đơn vào đại học N.
Tuy nhiên,cô đã không còn để ý đến lời bàn tán của những người xung quanh nữa,cuối cùng cô cũng đã hiểu được ý nghĩa của câu lập trường kiên định mà Lục KIến Trạch đã từng nói rồi.
Nơi làm việc bán thời gian không cách nhà quá xa, cũng rất gần với quán bar nơi Lục Kiến Thành làm trước đây.
Lục Kiến Trạch chỉ liên lạc cho cô vào những ngày lễ, thế nhưng bây giờ Lâm Lạc Chỉ đã quen với điều đó, thậm chí còn cảm thấy như vậy rất tốt.
Hai ngày thi đại học kia giống như là đang sống trong mộng đẹp, có điều những giấc mộng đẹp đều trôi qua rất nhanh.
Không cần hoài niệm, cũng không cần hối hận, giờ đây cô không hy vọng có thể thoát ra khỏi đoạn tình cảm kia, cô chỉ muốn có cho mình một chút thời gian.
Thế nhưng, cuộc sống của cô đã bất ngờ xuất hiện một biến cố lớn, đó là điều cô không hề mong muốn chút nào.
Vào một buổi tối giữa tháng tám, Lâm Lạc Chỉ đang dọn dẹp bàn ăn, chuẩn bị đóng cửa tiệm.
Bỗng nhiên bên ngoài có một gã đàn ông tóc vàng với cánh tay đầy hình xăm chạy vào.
Lâm Lạc Chỉ hơi kinh nhạc nhìn hắn, bời vì cô nhận ra người này là đồng nghiệp cũ của Lục Kiến Trạch.
Mà hắn dường như cũng nhận ra Lâm Lạc Chỉ, hắn lau nước mưa trên mặt,ngạc nhiên nói: “Mẹ kiếp, thằng nhãi Lục KIến Trạch này bỏ trốn rồi sao? Đến cả vợ mình cũng bỏ lại?”
“Cái gì cơ?” Lâm Lạc Chỉ trợn mắt há hốc mồm.
Ngoài cửa gió nổi lên, mưa nhỏ nhanh chóng biến thành mưa xối xả.
“Không phải cậu ta học đại học N sao? Năm đó khắp nơi đều có băng rôn, chúng tôi không muốn nhìn cũng đâu có được”.
Tóc vàng xé tờ giấy lau mặt, ” Lúc đó chúng tôi rất ngạc nhiên, cậu ta hình như muốn ra nước ngoài đúng không? Cả ngày đều phải tích góp từng đồng sống qua ngày đấy.”
“Thật ra nếu lúc đó bố cậu ta không cầm bảng điểm tới đây, chúng tôi cũng không biết cậu ta học giỏi như vậy đâu.”
“Mẹ nó, cậu ta đánh người còn tàn nhẫn hơn chúng tôi nữa,” Tóc vàng độc thoại một hồi rồi rút mấy tờ giấy nữa ra lau tóc, “Có điều cậu ta cũng chả có vấn đề gì lớn, rắc rối nằm ở bố cậu ta kìa, haha.”
Tóc vàng chế nhạo,”Cô có biết ông ấy cầm bảng điểm của Lục Kiến Trạch tới làm gì không?”
Lâm Lạc Chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
Tóc vàng tức giận ném cục giấy vào thùng rác, “ Ông ta ép Lục Kiến Trạch đưa tiền cho ông ta trả nợ cờ bạc! Mỗi lần mở miệng là một trăm vạn, ông ta đang bán con mình đấy ư? Lúc đi làm thêm cậu ta cũng chỉ là một học sinh cấp ba, làm thế quái nào có thể kiếm ra được một trăm vạn chứ.”
Lâm Lạc Chỉ không thể tin được.
Tóc vàng càng nói càng kích động, “Lục Kiến Trạch không đưa, mẹ nó, ông ta mỗi ngày đều tới quán bar làm ầm ĩ, sau đấy còn đến trường học của cô nữa,tôi cũng không biết, nhưng ghê tởm nhất là sau này, mẹ cậu ấy cũng trâu bò lắm, sinh ra cậu ta ra liền bỏ trốn ra nước ngoài với người khác, mấy năm nay một lá thư cũng không có, ông bố chết tiệt kia không biết lấy ở đâu ra phương thức liên lạc, chụp bảng điểm của Lục Kiến Trạch mấy năm nay gửi đi hết.”
Tóc vàng cười mỉa mai,: “Ha! Vừa nghe tin con mình là thiên tài thì lập tức gọi cho bố Lục Kiến Trạch, còn muốn Lục Kiến Trạch mau chóng xin nghỉ để đến chỗ bà ta làm kiểm tra IQ.
Rất có thể, sau này cậu ta không được về đây nữa.”
“Lúc đó bố cậu ta mở loa ngoài,”Tóc vàng khinh thường lắc đầu,”Cô có biết giọng điệu mẹ cậu ta lạnh lùng như thế nào không? Cho dù Lục KIến Trạch có kiêu ngạo đến thế nào thì cũng không thể so được với mẹ cậu ta đâu.”
“Cái nhà này còn chờ gì nữa mà không đi ngay chứ?” Tóc vàng nói xong cũng để ý tới bên kia,kết quả phát hiện tâm trạng của Lâm Lạc Chỉ kỳ lạ,”Xin lỗi,không phải đâu em dâu, vừa rồi là tôi không kiềm lại được, mẹ nó, cô không muốn nghe tin tức của Lục Kiến Trạch sao? Hai người đã li thân rồi sao?”
“Không …” Lâm Lạc Chỉ đè nén hô hấp khó khăn của mình, “ Anh, anh còn biết gì nữa không …Anh có thể ……nói mọi chuyện cho tôi được không?”
Cô nắm chặt chiếc giẻ lau bằng một tay, tay khác lặng lẽ cầm viên nước đá.
“A …” Tóc vàng quay đầu nhìn mưa, trời càng ngày càng nặng hạt, rốt cuộc không đi được, anh ta mới nắm lấy ghế chân cao ngồi xuống, “Có thể, nhưng tôi biết không nhiều lắm, Lục Kiến Trạch chưa bao giờ nói với chúng tôi những thứ đó.”
Lâm Lạc Chỉ hít một hơi,”Cứ nói những gì anh biết.”
“Những điều tôi biết đều nói hết rồi” Tóc vàng vò đầu bứt tóc,”Nếu cô hỏi Lục Kiến Trạch đã đi đâu, thì tôi cũng không biết, thi đại học xong cậu ấy liền rời đi, hình như là qua bên kia làm công đúng không nhỉ? Chắc là vậy đó, không phải lúc trước cậu ấy đều đem hết tiền cho cô à, đại học chắc là cần nhiều tiền lắm.”
Tim cô đập dữ dội, Lâm Lạc Chỉ nhíu mày: Đưa tiền …..
hết cho tôi sao?”
“Đúng vậy,” Tóc vàng cười giải thích,” Tôi và Lục Kiến Trạch cũng coi như là bạn chí cốt, mặc dù bây giờ cậu ta bỏ đi rồi, nhưng bây giờ hai người cũng nên chia tay trong hoà bình đi, Lục Kiến Trạch không phải là một người vô trách nhiệm đâu.”
Lâm Lạc Chỉ chậm rãi mở bàn tay đang nắm đá lạnh ra, cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương,” Ừ, anh nói tiếp đi.”
“Tôi nói…” Tóc vàng buồn rầu nghĩ ngợi, dù sao cũng đã hai năm rồi,” Cái hôm ở quán bar đánh đám lưu manh giúp cô đấy, chúng tôi đang ở lầu hai.”
“Lục Kiến Trạch đang phục vụ một khách hàng cũ,” Tóc vàng xoa môi cười,” Chị đại kia đã quấy rầy Lục Kiến Trạch gần một năm rồi, nhưng cô biết đấy, công việc này của chúng tôi không thể hy sinh bản thân để cứu Lục Kiến Trạch được, tên nhóc Lục Kiến Trạch này luôn làm lơ không chấp nhặt, không ngờ tới ngày hôm đó chị đại tự biên tự diễn một vở kịch,đầu tiên là quăng bình rượu xuống đất, trước khi Lục Kiến Trạch kịp phản ứng, cô ta đã tự rạch một nhát lớn vào cánh tay mình.
“
“Lúc đó, camera trong phòng riêng đều đã bị tắt,Lục Kiến Trạch hết đường chối cãi, nhưng chị đại nói chỉ cần Lục Kiến Trạch ở với cô ấy một đêm, ngồi uống rượu thôi cũng được, chuyện này sẽ bỏ qua, về sau cũng không làm phiền cậu ấy nữa.”
Tóc vàng mỉm cười liếc nhìn Lâm Lạc Chỉ, ”Kết quả, Lục Kiến Trạch đi ra ngoài lấy thuốc thì thấy cô, hình như cô đang cãi nhau với ai đó hay sao ấy? Tiếng động rất lớn.”
“Lục Kiến Trạch không chần chừ liền giao chị đại cho người khác, sau đó kêu mấy người chúng tôi xuống cứu cô.”
Tóc vàng “Chậc” một tiếng,”Cô có biết sau đó chị đại làm loạn thế nào không? Cô ta đã bày ra một đống thủ đoạn, đó là lý do vì sao sau kỳ thi Lục Kiến Trạch liền rời đi, chúng tôi cũng không khỏi kinh ngạc.”
“À, đúng rồi,” Tóc vàng cắm ống hút vào hộp sữa bên cạnh,” Lúc sau đi học không phải chúng tôi giúp cô đánh côn đồ sao? Lục Kiến Trạch đã hào phóng đưa chúng tôi gấp đôi tiền, chúng tôi tuỳ tiện hù dọa vài cái là có thể về nhà, còn có thể kiếm tiền, không tồi.”
Lâm Lạc Chỉ đột nhiên cảm thấy nghẹt thở một hồi lâu.
Hoàng Mao uống xong một hộp sữa, lại nhìn ra bên ngoài, phát hiện trời mưa vẫn nặng hạt, liền cáu kỉnh “ Đ*”.
Hắn đứng dậy muốn đi dạo vài vòng trong phòng, nhưng vô tình nhìn thấy đôi bàn tay sưng đỏ đáng sợ của Lâm Lạc Chỉ.
“F*ck!” Hắn kéo cánh tay của Lâm Lạc,” Cô đang tự giày vò mình à?”
Nước mắt lặng lẽ rơi từ khóe mắt, vô số âm thanh cứ văng vẳng bên tai.
“Nhưng nếu vui vẻ của cô ấy dựa trên sự khó chịu của cô, thì chúng ta chỉ có thể chọn làm cô ấy không vui thôi.”
“Các bạn học, hãy thử hỏi chính mình, thi đậu vào một trường đại học nào đó, thật là chuyện mà đời này các bạn muốn làm nhất sao?”
“Không phải, đúng không?.”
“Tôi không cảm thấy cô là gánh nặng, Lâm Lạc Chỉ, đôi khi nhạy cảm quá cũng không phải chuyện tốt.”
“Cô không cần vì giải thích cho tôi mà khiến cô bị uỷ khuất, lúc chúng ta mới gặp mặt lẽ ra tôi nên nói với cô những lời này.”
“ Vậy thì hãy cố gắng lên, như tôi đã nói, về sau có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”
“Là tôi, đừng sợ.”
“Mỗi người đều cần phải trưởng thành, không có ai sinh ra đều hiểu được tất cả, nếu cô cảm thấy tự trách, trước khi ngủ có thể ngẫm nghĩ lại và cố gắng để lần sau không mắc phải sai lầm..”
“Tôi mua nó trên đường,ngọt quá, tôi không ăn hết, giúp tôi ăn một ít đi, bạn học Lâm Lạc Chỉ.”
“Các hoá đơn y tế đã được thanh toán, về sau cũng không cần trả lại.”
“Cô ấy không có bệnh tâm lí.”
“Lạc Chỉ, cô không có vấn đề gì về tâm lí cả.
Ngay cả người lớn trải qua loại chuyện này cũng không thể nhanh chóng thoát ra được..”
“Cô chỉ là cần một chút thời gian, tôi sẽ không đi, chờ cô ổn định lại, chúng ta cùng nhau quay lại trường, được không?”
“Lúc trước anh ấy không phải nói muốn tự do à? Tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ làm gì đó ngoài dự kiến của mọi người,hoặc chí ít sẽ không phải là một quyết định mọi người không thể đoán ra được, hiện tại thì sao? Trạng Nguyên tỉnh, thần đồng máy tính trường đại học N, có chút gì giống với những Trạng Nguyên trước đây không? Ý chí tự do của anh ta là thể hiện qua điểm số sao? Anh ta bây giờ chắc đang vô cùng đắc thắng khi đạt được điểm tuyệt đối nhỉ?”
“Thi đại học xong cậu ấy liền rời đi, hình như là qua bên kia làm công đúng không nhỉ? Chắc là vậy đó, không phải lúc trước cậu ấy đều đem hết tiền cho cô à, đại học chắc là cần nhiều tiền lắm”
“Thi đại học thật tốt nhé.”
“Nếu tôi nói sẽ trở về, cô có mong chờ không?”
“Ba cô ủy thác cho tôi tới chăm sóc cô, không cần xem mình như gánh nặng đâu, tôi tới thăm cô chút rồi đi.”
“Có những ước mơ được gọi là ước mơ, là bởi vì thông qua quá trình thực hiện nó mà có thêm sức mạnh, dũng khí, nhưng nếu chúng ta có được sức mạnh này từ trước thì sao? Chẳng phải ước mơ của chúng ta sẽ có thể có một bước tiến lớn sao?”
“Cuộc sống này không cần câu nệ hình thức, vui vẻ là tốt nhất, từ trước đến nay tôi luôn cho là vậy”
Lâm Chấn Đông từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện, từ đầu đến cuối chỉ có Lục Kiến Trạch ở bên cạnh cô, cũng chỉ có Lục Kiến Trạch…
Lâm Lạc Chỉ kéo lê đôi chân nặng nề của cô đi vào cơn mưa, Tóc vàng hô lên một tiếng sau lưng cô, nhưng Lâm Lạc Chỉ lại không nghe thấy bất kì một lời gì nữa rồi.
“Lục Kiến Trạch,” Lâm Lạc Chỉ cười khổ một tiếng,” Ai nói không thể làm chính mình khó chịu chứ? Rốt cuộc là ai nói hả?”
Nước mắt tuôn ra như vỡ đê, nhanh chóng bị nước mưa cuốn trôi, Lâm Lạc Chỉ cảm nhận được cơn đau khó tả, mỗi một bước đi, đều đau đến xé lòng.
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...