Edit: Ano
Beta: Ano+Khinh Yên
Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, toàn bộ học sinh ở dưới khán đài ai nấy đều bừng bừng ý chí.
Lúc trở về, các giáo viên đi tới từng lớp để phổ biến nội quy, nhưng có vẻ không thành công lắm.
Lâm Lạc Chỉ tất nhiên là người được chú ý nhất trong lớp, bởi vì cô là “em họ” của Lục Kiến Trạch.
“Lạc Chỉ, Lạc Chỉ, anh họ cậu có ý gì vậy chứ? Trâu bò* quá đi mất!”
*Ngưu bức [牛逼] = Trâu bò = Dùng để diễn tả một người tương đối lợi hại, có năng lực.
“Đúng vậy, niềm vui thật sự là trên hết sao? Không cần quan tâm đó có phải là một trường đại học có danh tiếng hay không sao?”
“Tớ cảm thấy những gì anh ấy nói không liên quan đến điểm số, chỉ đơn thuần là do sở thích cá nhân của mọi người, hơn nữa anh ấy cũng không nói là không thi vào trường đại học danh tiếng mà, chỉ là trước khi chọn trường danh tiếng, anh ấy muốn tìm hướng đi cho cuộc đời của mình mà thôi.”
“M* nó, nếu như ý của cậu là đúng thì những gì anh ấy nói lúc nãy chỉ là một đống vô nghĩa thôi sao? Tìm hướng đi cho cuộc đời thì ai mà chẳng biết, quan trọng là tìm như thế nào, chúng ta mới bao nhiêu tuổi cơ chứ.”
“Vậy mới nói tư duy của học bá rất khác người đó, nói gì cũng đúng, cậu không hiểu thì là do cậu ngốc.”
“M* nó, thật sự vô nghĩa à.”
Lâm Lạc Chỉ bị kẹp ở chính giữa, không nói được câu nào, chỉ biết nghe hai người bọn họ thảo luận.
Nhưng khi cô nghe được bọn họ nói bài phát biểu Lục Kiến Trạch là vô nghĩa, cô thật sự nhịn không được nữa, “Những gì anh ấy nói không hề vô nghĩa.”
Giọng nói cô không lớn, nhưng bởi vì đang đứng ở giữa, hơn nữa câu nói của cô lại rất có sức ảnh hưởng, trong nháy mắt, mọi người lập tức dừng lại nghe cô nói.
Lâm Lạc Chỉ tất nhiên cũng hơi hồi hộp, nhưng cô vẫn hít vào một hơi, lấy hết can đảm nói, “Ý của Lục Kiến Trạch là cuộc sống chúng ta là của chính chúng ta, không cần để ý cái nhìn của người khác, muốn làm cái gì thì làm, đại học chỉ giúp chúng ta thực hiện một phần ước mơ, cho nên, không được đánh tráo khái niệm.”
Không khí yên lặng trong nháy mắt, khi Lâm Lạc Chỉ bắt đầu hoài nghi về bản thân, cô gái bên cạnh bỗng cảm thán, “Lạc Chỉ……, cậu đúng thật là em họ của Lục Kiến Trạch nha……”
Lâm Lạc Chỉ bất ngờ một lúc, sau đó mới “Hả” một tiếng.
Cô gái không kìm được mà bật cười, sau đó mọi người cũng cười ra tiếng.
“M* nó, hồi nãy tớ cứ tưởng cậu bịa chuyện lừa gạt bọn tớ, không ngờ lại là sự thật!”
“Không hợp lẽ thường, hai người không giống nhau chút nào cả.”
“Em họ chứ có phải em ruột đâu, làm sao mà giống được chứ.”
“Có điều hai người đều có giá trị nhan sắc rất cao, còn giỏi giang như vậy, trâu bò, bây giờ tớ hơi tò mò trong nhà cậu còn có ai như vậy nữa không đấy.”
Lâm Lạc Chỉ không biết vì sao đối tượng được nói đến bây giờ lại chuyển sang mình, thật sự không hiểu những lời lúc nãy có vấn đề gì, vì thế, cô thử hỏi, “ Vì sao các cậu cảm thấy như thế?”
Một cậu học sinh trong số hai người cười nói “Tớ nhìn thấy được mà, nhưng thực ra, điều quan trọng hơn là phải có lòng dũng cảm.
Suy cho cùng, con người là sản phẩm của xã hội.
Những người dám đặt mình vào trung tâm và tự động che chắn cho người khác đều là những anh hùng thực thụ..”
“Cmn được lắm, cậu nói chuyện hùng hồn lắm đó Hạo tử.”
Bị kêu “Hạo tử” chàng trai tự tin giương cằm, “Anh trai cậu và tớ đều đạt đủ năm điểm trong kì thi tuyển sinh cấp ba đấy, tớ chính là một nhà văn tài hoa, từ giờ hãy gọi tớ là Đông Pha Hạo*.”
*Tô Đông Pha (1037-1101) tự Tử Chiêm (子瞻), một tự khác là Hòa Trọng (和仲), hiệu Đông Pha cư sĩ (東坡居士) nên còn gọi là Tô Đông Pha, là Nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống.
Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.Đông Pha cùng cha và em là ba trong số tám đại văn hào lớn nhất (bát đại gia) Trung Quốc suốt bảy thế kỷ từ thế kỷ VII đến XIII.
Ông giỏi cả cổ văn lẫn thơ, phú.
Tất cả các tác phẩm của ông cộng lại khoảng 1 triệu chữ.
Riêng về thi từ, ông có khoảng 1700 bài.
Còn cổ văn của ông là “thiên hạ vô địch”, cứ hạ bút là thành văn, không cần lập dàn ý, cứ như là “hành vân, lưu thủy”.
Âu Dương Tu mà hôm nào nhận được một bài văn của ông thì vui sướng cả ngày, còn vua Tống Thần Tông hay đọc bài của ông trong bữa ngự thiện, quên gắp cả thức ăn.
(Wikipedia)
“Đm, Đông Pha Hạo cái quái gì, tớ nghĩ có thể gọi cậu là thịt đông pha* đấy, ít ra còn làm người khác muốn ăn.”
*Thịt kho Đông Pha là một món ăn Hàng Châu được chế biến bằng cách áp chảo rồi nấu chín thịt lợn ba chỉ.
Thịt lợn được cắt dày khoảng 2 inch (5 cm), và phải có cả mỡ và thịt nạc.
Da còn nguyên.
Cảm giác vừa miệng nhưng không béo ngậy và món ăn thơm mùi rượu.
Món ăn được đặt theo tên của nhà thơ và nhà ẩm thực thời Tống, Tô Đông Pha.
“Đừng đừng đừng, nghe là lại thấy đói bụng, không chừng sau này tớ sẽ phải sống trong nhà ăn.”
……
Đám người vây quanh Lâm Lạc Chỉ dần dần tản ra, bộ ba Chu Đình, Hứa Viên và cô lại túm tụm với nhau.
“Ai da, Lạc Chỉ à, tớ thật sự không nghĩ là Lục Kiến Trạch lại có thể phát biểu như thế đó, anh ấy giống như là kĩ sư máy có thể đọc bản thảo ngẫu nhiên vậy.” Chu Đình nói.
“Còn nữa …” Hứa Viên nói tiếp, “Hơn nữa cậu xem lớp 11, lớp 12 đi, bọn họ chắc chắn không phải lần đầu tiên nghe Lục Kiến Trạch phát biểu, sao lại phản ứng thái quá vậy chứ? Điều đó có nghĩa là Lục Kiến Trạch trước kia không có nói những chủ đề này.”
“Cái này……” Lâm Lạc Chỉ cũng không giải thích được, dù sao đi nữa cô và Lục Kiến Trạch mới quen nhau hơn một tháng, dĩ nhiên chuyện này không phù hợp với thân phận “em họ” này của cô, cô đành phải căng não giải thích, “Anh ấy thật ra là người rất khó nắm bắt, tớ ở chung với anh ấy……‘nhiều năm’ như vậy cũng không thể nhìn hiểu rõ được anh ấy.”
Chu Đình và Hứa Viên nhìn nhau gật đầu, dường như đã chấp nhận câu trả lời của cô.
Hứa Viên chợt thở dài, “Tớ đột nhiên phát hiện bản thân có hơi rảnh rỗi, người có năng lực căn bản không thèm để tâm đến ánh nhìn của người khác, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, giống như buổi sáng hôm nay vậy, anh ấy ngang nhiên đứng ở cửa lớp đưa đồ ăn sáng cho Lạc Chỉ, có hề quan tâm đến ánh mắt của ai đâu chứ.”
“M* nó” Chu Đình cũng bừng tỉnh đại ngộ, “Cậu nói xong tớ mới thấy anh ấy trâu bò, cực kì lợi hại, cư nhiên mà ngăn chặn mọi ánh nhìn thế gian.”
Ánh mắt hai người không nhịn được quay lại nhìn Lâm Lạc Chỉ.
“Cmn, nhìn thế này mới thấy, cậu cũng có chút giống nhỉ” Chu Đình nói “Muốn làm gì thì làm, mặc kệ cái nhìn của người khác.”
“Hả?” Lâm Lạc Chỉ hơi bối rối, cô không thể nghĩ ra mình đã làm gì để họ cảm thấy như vậy.
Hứa Viên chợt che miệng cười, “Buổi sáng hôm nay đó, khuôn mặt dính mứt trái cây của cậu trông vô cùng hoảng loạn, cậu đã để ý thấy ai vậy hả.”
“Ha ha ha ha ha ha” Chu Đình nhớ đến việc này cũng không nhịn được cười theo, “Cậu vừa bước vào lớp, mọi người đều đã nhìn về phía cậu, kết quả lại thấy cậu cư nhiên đi theo Lục Kiến Trạch ra ngoài, còn quên cả lau mặt.”
“……” Lâm Lạc Chỉ thấy hai má của mình nóng bừng lên, nhưng lại không thể biện hộ gì được, chỉ có thể để mặc bọn họ cười.
Buổi trưa, Lâm Lạc Chỉ không đi lên tầng ba tìm Lục Kiến Trạch, bởi vì thẻ ăn đã được phát rồi.
Tuy rằng, cô hơi tò mò Lục Kiến Trạch cứ ở trong lớp như thế liệu đã ăn cơm chưa, nhưng khi đi ngang qua tầng ba, cô vẫn không có dũng khí đi vào.
Trong tiết tự học buổi tối, sách vở và đồng phục được phân phát ra, chỗ ngồi cũng đã được sắp xếp lại, chờ đến khi phòng học được dọn dẹp xong, thầy giáo mới cho bọn họ tan học và nói rằng tiết tự học tối sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai.
Nhờ đó mà Lâm Lạc Chỉ có thời gian gọi cho ông bà, mới hơn tám giờ, ông bà nội chắc vẫn chưa ngủ.
Điện thoại kết nối lâu hơn lúc trước, Lâm Lạc Chỉ vừa định kiểm tra điện thoại xem có nhập sai số hay không thì âm thanh mệt mỏi của ông nội đã truyền tới, “Alo, là Chỉ nhi sao?”
“Là ông nội của con đó sao,” Lâm Lạc Chỉ lập tức đè nén điện thoại, “Ông ơi, ông có chuyện gì sao? Nghe tiếng ông có vẻ rất mệt.”
“À, ông ấy à, ra đồng làm tí việc,” ông nói, “Ông cũng lớn tuổi rồi, làm gì cũng dễ mệt, con cũng đừng có lo gì cả, cứ học cho tốt, ông và bà cháu đều rất khỏe.”
“Được ạ……” Lâm Lạc Chỉ cúi đầu xoa xoa đầu ngón tay, cuối cùng cảm thấy có chỗ không đúng, “Ông à, ông đã làm những gì vậy ạ?”
“Ai da, đứa bé này, lại còn không tin ông à, ông sao có thể lừa cháu chứ.”
Lâm Lạc Chỉ lúc này hoàn toàn tin tưởng vào trực giác, “Ông rõ ràng đang gạt cháu, ông nói đi, ông rốt cuộc bị sao vậy? Còn bà đi đâu rồi ạ?”
Giọng nói trách móc của bà nội truyền đến, Lâm Lạc Chỉ lập tức lớn tiếng gọi, “Bà ơi!”
“Đây đây đây” bà nội chậm chạp nhận lấy điện thoại, “Bà ở đây tiểu Chỉ, bà không sao đâu”
“Mọi người đừng gạt cháu, bà nội, bà mau nói đi, nếu bà không nói, đêm nay cháu sẽ không ngủ được.”
“Ai da, không có gì to tát đâu, do mấy ngày trước bà ăn hơi nhiều trái cây đông lạnh, thế nên bị đau bụng thôi,” bà nói “Tuổi cũng lớn rồi, sau này bà không ăn nữa đâu.”
“Tiêu chảy sao có thể khiến cơ thể mệt mỏi như thế?” Lâm Lạc Chỉ hơi sốt ruột, “Có phải còn chỗ nào không thoải mái nữa không ạ?”
Ông nội ở một bên nói: “Đứa nhỏ này thông minh quá, hay là bà nói thật với nó đi.”
“Kể ra thì” bà nói với ông, sau đó lại kiên nhẫn nói, “Dạ dày có hơi đau, bà đã đi tới trạm xá rồi, hôm nay còn bị tiêm một mũi đấy, ông nội cháu lấy xe đẩy đưa bà đi nên bị mệt thôi, cũng do bà hơi nặng một tí.”
Bà nội cười nói, “Được rồi, đừng có lo lắng mãi thế, bác sĩ ở trạm xá nói mai sẽ tiêm cho bà một mũi nữa, về sau không được trái cây đông lạnh nữa, không ăn thì không ăn thôi, thứ đồ kia cũng không có gì ngon.”
Lâm Lạc Chỉ nửa tin nửa ngờ, “Thật sao? Bà không được lại gạt cháu đâu đấy, nếu bà gạt cháu, cháu sẽ lập tức mua vé quay về.”
“Ai du, đừng có về, đường xa lắm, còn phải đi lên thị trấn để đón xe, cháu cứ ở đó học cho tốt,” bà nói, “Cháu khỏe thì ông bà mới khỏe, nếu cháu gặp khó khăn thì ông bà cũng không tốt hơn là bao đâu.”
“Đúng vậy Chỉ nhi,” Ông nội trả lời điện thoại, “Cháu cứ lo tốt việc của mình đi, bà nội cháu đã có ông chăm sóc rồi, sao thế, cháu không tin tưởng ông nội cháu à.”
Khóe mắt cô không biết khi nào đã ươn ướt, Lâm Lạc Chỉ đưa tay lên lau, gật đầu nói, “Tin ạ, ông đã chăm sóc bà nhiều năm như vậy mà.”
“Còn cần cháu phải nói sao.” ông nội nói, “Cứ như vậy đi Chỉ nhi, cháu cũng nghỉ ngơi sớm chút, đừng khiến bản thân quá mệt nhọc, sức khỏe là quan trọng nhất.”
“Được,” Lâm Lạc Chỉ hít vào một hơi, “Tạm biệt ông nội.”
Cúp điện thoại, Lâm Lạc Chỉ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, một lần nữa cảm nhận được sự bơ vơ lạc lõng khi rời khỏi nhà.
Tuy có thể liên lạc qua điện thoại, nhưng khi ông bà thực sự cần cô, cô lại chẳng thể làm được gì cho bọn họ.
Thật muốn về nhà, Lâm Lạc Chỉ mở điện thoại di động ra nhìn lịch, còn những bốn tháng……
Cô mở cửa sổ để gió lọt vào, tiếng khóc không thể kìm lại được nữa, Lâm Lạc Chỉ hạnh phúc mà khóc lớn một hồi.
Tuần học đầu tiên sắp kết thúc, buổi tự học sáng thứ sáu, chủ nhiệm lớp thông báo thứ hai tuần sau có một đợt thi thử, một nửa là kiến thức cấp hai, một nửa là câu hỏi trắc nghiệm của tuần học đầu tiên này.
Tiếng phản đối của cả lớp xôn xao, nhưng sau đó cũng chỉ đành nhanh chóng tiếp nhận thông tin.
Lâm Lạc Chỉ lướt qua những kiến thức đã học gần đây, cũng hiểu ra một chút, khó khăn phía trước không lớn, chỉ cần cuối tuần ôn tập lại một lượt những kiến thức cấp hai là được.
Buổi tối về nhà tắm rửa xong, Lâm Lạc Chỉ ngẩn người nhìn bàn học, cô băn khoăn không biết nên tiếp tục ngồi vào bàn học một hai tiếng như bình thường hay là tự thưởng cho bản thân một ngày nghỉ nhỏ rồi mai mới bắt đầu học.
Nhưng ngay lập tức, Lâm Lạc Chỉ đi tới vài bước, ngồi xuống bàn học như thường lệ.
Vẫn nên giữ thói quen cũ đi, dù sao để tạo nên một thói quen cũng không dễ dàng gì.
Có điều, cô không nghĩ mình đã quên kiến thức cấp hai nhiều như vậy, trong lúc học cô hầu như không chú ý thời gian, đến khi phòng khách có tiếng mở cửa, cô mới nhất thời thấy hoảng loạn đôi chút.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là một giờ sáng rồi.
Lâm Lạc Chỉ vỗ nhẹ mặt, đang định đặt bút chuẩn bị nghỉ ngơi, thì nghe được trong phòng khách truyền đến một tiếng động lạ “Xuy*”.
*Tiếng hít vào khi bị đau, bị thương.
Là tiếng của Lục Kiến Trạch.
Tâm trí cô hơi rối loạn một chút, sau đó Lâm Lạc Chỉ nhanh chóng mang dép lê vào, đứng dậy đi về hướng cánh cửa.
Cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra, khi thấy rõ tình huống trên sô pha, Lâm Lạc Chỉ kinh ngạc mở to hai mắt.
Ánh đèn trong phòng khách lờ mờ sáng, Lục Kiến Trạch cắn băng gạc quấn lấy bàn tay đầy máu của mình.
Nghe thấy tiếng động, anh ngước mắt nhìn lên..