Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hạng Minh Chương đánh tay lái và chuyển hướng đến Vân Diếu.
Quán bar khóa cửa không kinh doanh, Hạng Minh Chương dẫn Sở Thức Sâm vào qua một cánh cửa nhỏ bên hông đang mở, đây là một ngôi nhà cũ được tu sửa lại, tầng 1 và tầng 2 là Vân Diếu, còn Hứa Liêu sống trên tầng 3.
Trong nhà có nuôi một con chó, nghe thấy tiếng bước chân liền dán lên khe cửa sủa vang, Hứa Liêu vừa về nhà không lâu, mở cửa ra kinh ngạc nói: “Hạng tiên sinh, thư ký Sở, không phải đến tìm tôi uống rượu đấy chứ?”
Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm đi vào phòng, phòng khách có chút lộn xộn, vừa mới ngồi xuống, con chó Doberman Pinscher tiến đến đánh hơi, Sở Thức Sâm cứng người: “… Hạng Minh Chương.”
(chó Doberman Pinscher)
Hạng Minh Chương nắm lấy vòng cổ của con Doberman, kéo con chó đến bên mình nói: “Không sao đâu.”
Hứa Liêu rót hai cốc nước đưa qua: “Thư ký Sở sợ chó à?”
“Vẫn ổn.” Sở Thức Sâm chưa bao giờ nuôi một loại động vật lớn như vậy, cậu lấy điện thoại di động ra bàn chuyện chính sự, “Hứa tiên sinh, hình như tôi đã phát hiện ra Alan.”
Cậu đưa cho Hứa Liêu xem đoạn video, phát đi phát lại nhiều lần, so sánh với hơn 200 bức ảnh tư liệu, phát hiện ra rằng có một người đàn ông rất giống với người đàn ông trong video, chỉ khác về độ dài của kiểu tóc.
Trên đường đi, Sở Thức Sâm đã gửi bức ảnh cho Bành Hân để nhận dạng, thời gian đã qua lâu rồi, Bành Hân không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng biểu thị rằng có hơi giống tay chơi bass lúc đó.
Hứa Liêu xem lại video lần nữa và hỏi: “Quay khi nào vậy?”
“Ngày cuối cùng trong chuyến công tác ở Thâm Quyến.” Hạng Minh Chương nói, “Hai chúng tôi đi dạo phố ở Quảng Châu.”
Người đàn ông trong video đang đứng đối diện hẻm, ngay chính diện với cửa sổ của cửa hàng bán đĩa, Hứa Liêu nói: “Hắn đang nhìn chằm chằm vào hai người, là ngẫu nhiên gặp được, hay là đang theo dõi hai người?”
Sở Thức Sâm nhớ tới có một chiếc xe máy lướt qua mình, cậu từ kính chiếu hậu nhìn thấy một ánh mắt, cũng có quay lại nhìn nhưng lúc đó nhiều người di chuyển, cậu cũng không bắt gặp được cái gì.
Lẽ nào người đó đang theo dõi?
Hạng Minh Chương nghi hoặc nói: “Vậy hắn bắt đầu theo dõi từ khi nào? Làm sao biết được bọn tôi đang ở Quảng Châu?”
Sở Thức Sâm nghĩ không thông: “Tôi cảm thấy không quá hợp lý.”
“Đương nhiên không hợp lý rồi.” Hứa Liêu nói, “Giả sử hắn là Alan, có liên quan đến vụ nổ du thuyền, sau khi sự việc xảy ra hắn lập tức biến mất, sợ hãi bị tìm thấy, tại sao lại một lần nữa xuất hiện xung quanh người có liên quan?”
Sở Thức Sâm lập tức hiểu được cảm giác mâu thuẫn này, nói: “Hắn chính là không sợ tôi nhìn thấy hắn, nhận ra hắn sao?”
Hạng Minh Chương nhắc nhở: “Em đã mất trí nhớ, cũng chưa từng gặp qua hắn.”
Sở Thức Sâm tựa lưng vào ghế sofa, hơi ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy bức ảnh treo trên tường, hẳn là được chụp từ ngày trước, trong bức ảnh Hứa Liêu mặc cảnh phục nước ngoài, đang dắt theo Dobermann, cả người và chó đều uy phong lẫm liệt.
Cậu thỉnh giáo: “Một tên tội phạm chưa đắc thủ mà chủ động đi tìm chủ nhân thì sẽ có mục đích gì?”
Hứa Liêu nói: “Khả năng để xin lỗi gần như bằng không.”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy là để hạ thủ lại lần nữa.”
Khi lời này vừa nói ra, Hạng Minh Chương trong lòng cảm thấy kinh hãi, anh nghĩ lại cảnh Sở Thức Sâm chọn album mà không có chút phòng bị gì trong cửa hàng bán đĩa, và đối diện còn có người âm thầm quan sát, liền cảm thấy sởn tóc gáy.
Hứa Liêu sao chép đoạn video, dự định liên hệ với phía Thái Lan, một khi xác nhận được Alan, sự cố du thuyền mới được xem như chân chính có manh mối.
Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm xuống lầu rời đi, đêm khuya gió nổi lên, con đường vắng vẻ mang đến một cỗ ớn lạnh.
Hạng Minh Chương đưa Sở Thức Sâm về nhà, biệt thự vẫn còn sáng đèn, đèn xe ngoài cổng tắt đi, cửa xe vẫn đang khóa.
Sở Thức Sâm hiểu rõ rằng Hạng Minh Chương không yên tâm, nhưng lại không biết phải nói gì, bọn họ điều tra gặp nhiều trở ngại chỉ để tìm Alan đang mất tích, ai ngờ được đối phương lại chủ động xuất hiện rồi.
Sở Thức Sâm hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Hạng Minh Chương nói: “Báo cảnh sát.”
“Đã qua lâu như vậy rồi, du thuyền cũng đã xử lý rồi.” Sở Thức Sâm nói, “Hơn nữa chúng ta ở trong ánh sáng, bọn chúng ở trong bóng tối, làm sao bắt được.”
Hạng Minh Chương biết rõ, đặc biệt là thân phận của Sở Thức Sâm không thể xác minh, nếu phát sinh chi tiết sẽ càng thêm phiền phức, anh nhìn sang bên cạnh nắm lấy tay Sở Thức Sâm nói: “Em chuyển tới Mạn Trang trước đi.”
Sở Thức Sâm nói: “Không được, em không thể để người nhà ở đó không quản.”
Hạng Minh Chương nói: “Để anh sắp xếp, để bà Sở và Sở tiểu thư rời đi một thời gian, xem như đi nghỉ dưỡng, trốn ra nước ngoài đi.”
“Hạng Minh Chương, anh bình tĩnh một chút.”
“Anh làm sao có thể bình tĩnh được?” Hạng Minh Chương quay mặt lại hỏi ngược lại: “Thẩm Nhược Trăn, em có thể gặp nguy hiểm, em nói cho anh biết anh làm sao có thể bình tĩnh được đây?”
Sở Thức Sâm cởi dây an toàn, nghiêng người túm lấy vai Hạng Minh Chương, cậu suýt chút nữa đâm vào anh mà hôn, môi và răng chạm vào nhau, lạnh đến mức cả hai run lên bần bật.
Hạng Minh Chương nhanh chóng đảo khách thành chủ, đè Sở Thức Sâm lên ghế mà đòi lấy, bốn phía tối om, tiếng nước bọt ẩm ướt bao phủ khoang xe, hòa cùng với tiếng thở dốc của họ.
Nụ hôn quá mãnh liệt và gấp gáp, cảm xúc bị giải toả nhất thời làm lu mờ đi tình yêu, Sở Thức Sâm ăn đau rên lên, nếm được mùi tanh nhàn nhạt, môi cậu bị Hạng Minh Chương mút đến rách ra một mảng.
Sau khi tách ra, Hạng Minh Chương dùng bụng ngón tay sờ cậu, hỏi: “Có đau không?”
Sở Thức Sâm không nhịn được liếm vết thương, thế nhưng còn liếm đầu ngón tay Hạng Minh Chương nói: “Đây là khu dân cư cao cấp, rất an toàn, mỗi ngày đều có người đi tuần tra.”
Hạng Minh Chương nói: “Đối phương mà muốn lẩn vào thì có hàng trăm cách.”
Sở Thức Sâm cân nhắc: “Du thuyền phát nổ rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước, kết quả lại sẩy tay rồi, giả sử có lần thứ hai, đối phương càng sẽ không hành động hấp tấp.”
Hạng Minh Chương hỏi ngược lại: “Nếu như bọn họ thận trọng, tại sao lại tiếp tục sử dụng Alan? Sao không đổi sang một người hoàn toàn xa lạ?”
Sở Thức Sâm cũng không hiểu, trấn an nói: “Chúng ta không thể hoảng, tất cả đợi Hứa tiên sinh có tin tức rồi lại nói, anh đừng lo lắng, được không?”
Sau khi xuống xe, Hạng Minh Chương đi cùng với Sở Thức Sâm đến trước cửa, hận không thể liên tục thúc giục: “Có chuyện gì lập tức gọi cho anh.”
Ánh đèn trong biệt thự ấm áp, bốn người bọn họ lại đang chơi mạt chược, Sở Thức Sâm bước vào phòng với gương mặt tươi cười như thường lệ, hỏi bọn họ xem ai là người có số đỏ nhất.
Bà Sở luôn thích bát quái, đợi cả đêm rồi mới nói: “Tiểu Sâm, con và Minh Chương đi đâu vậy?”
Sở Thức Sâm đáp: “Đi gặp bác gái Bạch rồi.”
Bà Sở ngạc nhiên đánh rơi quân bài: “Bạch tiểu thư ít giao du với bên ngoài, từ trước đến nay không gặp ai, Minh Chương thế mà đưa con đi chúc mừng năm mới, hai đứa con đã thân thiết đến mức nào rồi?”
Trong đầu Sở Thức Sâm đang loạn, lưỡng lự sợ mình nói sai, Sở Thức Hội xen vào: “Con nghe chú Sâm nói năm sau Hạng tiên sinh sẽ thăng chức cho anh hai.”
Bà Sở ngay cả đánh thua cũng cảm thấy vui vẻ, nói: “Tiểu Sâm, hai ngày này con mời Minh Chương đến nhà chơi đi, mẹ cũng thể hiện một chút, tranh thủ dịp Tết này cũng danh chính ngôn thuận.”
Sở Thức Sâm đáp ứng một tiếng, lên lầu về phòng, châm một điếu xì gà rồi đi ra sân thượng, nơi có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của chiếc xe dưới bóng cây, Hạng Minh Chương vẫn chưa đi.
Đợi sòng bài dưới tầng tan cuộc, điếu xì gà vừa thô vừa dài cũng đã cháy hết, Sở Thức Sâm cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động cơ nổ máy.
Bất luận thế nào đi nữa, phát hiện tình cờ tối nay là chuyện tốt, Sở Thức Sâm đã liên hệ với luật sư Lôi, nếu xác định được thân phận của Alan, họ phải chuẩn bị tốt việc ra tay can thiệp.
Đã sáng sớm rồi, mùng một năm mới này quả thực thăng trầm, Sở Thức Sâm đoán rằng bản thân sẽ không ngủ được, nhưng lại gửi cho Hạng Minh Chương một câu “Chúc ngủ ngon”.
Mùng hai và mùng ba Sở Thức Sâm đều ở nhà, cũng không đi đâu, bà Sở để bày tỏ thành ý đã đích thân gọi cho Hạng Minh Chương mời anh đến làm khách.
Mùng bốn Tết, Hạng Minh Chương đến, sớm hơn một tiếng so với thời gian đã hẹn, trong cốp xe phía sau đựng đầy quà, là hoa tươi và thực phẩm tươi vận chuyển bằng đường hàng không, không thể không cất đi ngay, anh sợ sẽ lãng phí.
Sở Thức Sâm đưa Hạng Minh Chương đến phòng tiếp khách, cậu mặc một chiếc áo len rộng màu nâu nhạt, tóc chưa chải nên có hơi xù lên, lúc cúi đầu sẽ tự nhiên phủ xuống trước trán, cậu cầm bình cà phê rót ra một tách hỏi: “Có thêm đường viên không?”
Hạng Minh Chương vắt đôi chân dài ngồi trên sofa, nhìn Sở Thức Sâm từ dưới lên, nói: “Em biết thói quen của anh mà.”
Cửa đang đóng, Sở Thức Sâm nói: “Sợ anh hai ngày qua tương tư quá vất vả, cần chút đường an ủi.”
Hạng Minh Chương cướp lấy bình cà phê đặt qua một bên, vươn tay lôi kéo Sở Thức Sâm lên người, áo len mềm mại, anh sờ soạng: “Đường viên không đủ.”
Nói vậy thôi chứ hai người biết chừng mực, sẽ không làm gì quá giới hạn, chỉ ôm như vậy thôi đã cảm thấy yên tâm rồi.
Hạng Minh Chương nói: “Hứa Liêu có tin tức rồi.”
Alan đúng thực là người Thái, từng giúp người khác quản lý du thuyền ở Bangkok, Hong Kong và những nơi khác, rất thông thạo về kết cấu và bảo dưỡng du thuyền.
Cuối tháng 1 năm nay, Alan và chủ thuê đột ngột chấm dứt hợp đồng, rời khỏi Thái Lan không có tin tức gì.
Sở Thức Sâm tính toán thời gian: “Hợp đồng du thuyền được ký vào đầu tháng 3, anh và Sở Thức Sâm thật bắt đầu đàm phán khi nào?”
Hạng Minh Chương nhớ lại: “Vào giữa tháng 1.”
“Sở Thức Sâm” muốn ký một hợp đồng trên du thuyền, mục đích thực sự là vì Tinh Vũ. Theo dòng thời gian của ghi chép trò chuyện, cậu ta đã trở lại Trung Quốc vào đầu năm để gặp Tinh Vũ thường xuyên, gửi lời mời đến ban nhạc, gần như cũng là khoảng tháng 1.
Sở Thức Sâm nói: “Cho nên Alan chính là nhắm vào bữa tiệc, trước tiên xuất phát từ việc vào làm trong quán bar, đợi đến khi Trương Triệt bị thương liền chủ động thay thế, em đoán rằng việc Trương Triệt bị thương cũng là do Alan làm.”
Hạng Minh Chương nói: “Không nhất định, hắn có đồng bọn.”
Sở Thức Sâm suýt chút nữa quên mất người cũng không có tung tích kia, nói: “Trương Khải?”
“Đúng.” Hạng Minh Chương nói, “Thực ra anh cảm thấy vẫn còn người khác, sau khi du thuyền phát nổ đã tiếp ứng cho bọn chúng, đưa bọn chúng đi.”
Alan và đồng bọn vẫn luôn trốn trên đảo Krabi ở Thái Lan, nơi đó có nhiều người đi nghỉ mát, rất dễ lẩn trốn, mãi đến trước Tết mới rời khỏi đó.
Sở Thức Sâm nói: “Lần này là để theo dõi chúng ta.”
Bối cảnh trước sau hiện lên, Hạng Minh Chương thế nhưng đã trấn tĩnh rồi: “Một lần ký hợp đồng, một lần đi công tác, đều liên quan đến công việc.”
Sở Thức Sâm suy tư: “Hai việc này không được xem là bí mật, người biết được không ít, nhưng ai lại để tâm nhiều đến vậy?”
Hạng Minh Chương nói: “Phản đối việc Sở Thức Sâm bán cổ phần, biết rằng Sở Thức Sâm mất trí nhớ, có năng lực và dã tâm, ngoại trừ Lý Tàng Thu ra anh không thể nghĩ ra người thứ hai.”
Sở Thức Sâm biết Lý Tàng Thu không phải là người tốt, nhưng cậu cảm thấy rằng sẽ không đến mức liên quan đến tính mạng con người.
Nhưng sự hoài nghi của Hạng Minh Chương cũng hợp lý, “Sở Thức Sâm” trước đây từng có cổ phần, không có thực quyền, cái gì cũng không hiểu, đồng nghĩa với việc bị Lý Tàng Thu khống chế. Một khi Diệc Tư bị Hạng Việt mua lại, quyền lực và địa vị của Lý Tàng Thu sẽ bị lung lay, ông ta đương nhiên phản đối.
Sở Thức Sâm nói: “Nhưng cũng đã bán rồi, em bây giờ chỉ là một thư ký được trả lương.”
Hạng Minh Chương nói: “Nhưng những gì em làm không chỉ là việc của thư ký, một năm nay Lý Tàng Thu liên tiếp rút lui, tổn thất mất bao nhiêu? Ông ta không được huy hoàng, Độ Hành cũng theo đó mà xuống dốc, còn có hôn sự gặp trở ngại của Lý Hành và Sở tiểu thư, Lý Tàng Thu e rằng đối với em ôm hận trong lòng.”
Hai ngày nay Sở Thức Sâm đã nói bóng nói gió hỏi Tiền Hoa xem trước đây cậu có đắc tội ai không, Tiền Hoa nói hẳn là không có.
Nếu thật sự là Lý Tàng Thu, Sở Thức Sâm rầu rĩ ngẫm nghĩ, con người thật sự có thể vì lợi ích mà làm đến mức không còn tính người vậy sao?
Đột nhiên trong vườn hoa truyền đến tiếng cười, hình như có khách đến.
Sở Thức Sâm đi tới bên cửa sổ nhìn, nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến, Lý Tàng Thu và Lý Hành từ trên xe đi xuống, còn mang theo người vợ trẻ lần đầu tiên đến nhà.
Quan hệ giữa hai gia đình đã nguội lạnh mấy tháng nay, nhà họ Sở có nhiều phụ nữ, đưa vợ đến nói chuyện sẽ thuận tiện, Lý Tàng Thu rõ ràng là đang muốn phá băng.
Hạng Minh Chương vỗ về nếp nhăn trên ống quần, đứng dậy nói: “Anh vừa hay đói rồi.”
Sở Thức Sâm nói: “Vậy chúng ta ra ngoài tiếp khách đi.”