Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm trở về từ Thâm Quyến thì đã đến kỳ nghỉ.

Công ty năm nay bội thu, dự án du lịch văn hoá càng không cần phải nói, ngân hàng Lịch Tín cũng là một đơn hàng lớn đến trăm triệu, còn có vài dự án nhỏ chục triệu khác, tất cả cộng lại Hạng Việt đã đủ để kiêu ngạo xưng bá trong ngành.

Doanh số đạt được vượt mức, chắc chắn thưởng cuối năm sẽ không hề ít, nhất là với bộ phận tiêu thụ.

Bảng lương của Sở Thức Sâm vô cùng chi tiết, lương thư ký của cậu, tiền thưởng tham gia một số dự án, lương làm thêm vào ngày lễ và các khoản trợ cấp khác nhau, tổng số tiền cuối cùng vượt xa dự tính.

Sở Thức Sâm sinh ra đã ngậm thìa vàng, đã nếm qua đủ thứ phú quý, lúc còn bé đã sớm tiếp xúc với tiền bạc, lớn lên lại càng mỗi ngày làm bạn với ngân phiếu. Những gì cậu nắm lấy và rải ra trong tay đều là những con số thiên văn, căn bản không thể tính toán được.

Cậu không dám tự xưng “coi tiền như rác”, nhưng đối mặt với tiền tài, trong đầu đã giác ngộ, trong lòng sớm đã không có quá nhiều gợn sóng.

Sở Thức Sâm cất phiếu lương đi, dù thế nào đi nữa đây cũng là tiền lương mà cậu kiếm được trong năm đầu tiên ở thế kỷ mới, ý nghĩa dù ít hay nhiều cũng có sự khác biệt.

Sau khi tiền thưởng được phát xong, bộ phận phúc lợi bảo hiểm đến gửi quà mừng Tết, vô cùng hậu hĩnh, tiếng reo hò trong các bộ phận chưa bao giờ ngớt.

Buổi chiều là được nghỉ rồi, Sở Thức Sâm vẫn luôn ngăn nắp nên không có gì cần thu dọn, cậu tắt máy móc cần tắt, đến văn phòng tổng tài xem có gì cần giúp đỡ hay không.

Hạng Minh Chương cũng đã sắp xếp gần xong, thu dọn ngăn kéo, hỏi: “Ai phụ trách họp thường niên vào buổi tối vậy?”

“Trương tổng.” Sở Thức Sâm nói: “Sao vậy?”

Hạng Minh Chương nói: “Anh sẽ không tham dự, họp thường niên của Hạng Việt cũ cũng diễn ra vào tối nay, anh phải qua đó.”

Cuộc họp thường niên của Hạng Việt cũ rất hoành tráng và long trọng, tất cả mọi người trong hội đồng quản trị đều có mặt. Hạng Minh Chương với tư cách là phó tổng tài không có lý do gì để vắng mặt, hơn nữa anh không phải là người có tính cách không tranh với đời, phàm là có trường hợp lớn nhất định phải ngồi ở ghế có địa vị cao.

Đến lúc ăn uống linh đình, Sở Thức Sâm căn dặn: “Đừng uống nhiều quá, nhớ mang theo thuốc dạ dày.”

Hạng Minh Chương cất vào một chiếc hộp, xách áo khoác và cặp lên nói: “Bên đó có nhiều việc chưa xử lý, anh qua đó sớm một chút, họp thường niên tối nay em thay anh phát biểu đi.”

Sở Thức Sâm nói: “Yên tâm, em sẽ nhìn mà lo liệu.”

Hạng Minh Chương đột nhiên dừng lại nói: “Kỳ nghỉ có sắp xếp gì, có còn nhớ không?”

“Đi Mạn Trang hỏi thăm bác gái.” Sở Thức Sâm sao mà quên được, “Anh báo trước với bác gái một tiếng, đừng để đường đột quá.”

Hạng Minh Chương hài lòng đáp ứng: “Hai ngày sau Tết đi, để mẹ anh còn dán cho một em bao lì xì lớn.”


Hạng Minh Chương rời đi trước, ông chủ vừa đi, các nhân viên triệt để không kiêng kỵ gì nữa, các bộ phận khác nhau chạy tới lui, khu văn phòng so với con phố cũ ở Quảng Châu còn náo nhiệt hơn.

Vào buổi tối, cuộc họp thường niên được tổ chức tại một khách sạn năm sao, Hạng Việt bao trọn một sảnh tiệc hai tầng, trên dưới nối với nhau bằng một cầu thang xoắn kép.

Năm nay Hạng Việt có hai điều cần phải chúc mừng, một là dự án gặt hái được rất nhiều, hai là việc thu mua Diệc Tư.

Sở Thức Sâm liếc mắt nhìn về phía Diệc Tư một cái, bưng ly rượu vang đỏ đi tới, Lý Tàng Thu ngồi ở bàn đầu tiên, vừa thấy cậu đi tới liền niết lấy tay cầm ly rượu gật đầu.

Trong một năm qua, Sở Thức Sâm đã chỉnh đốn một số bộ phận quan trọng của Diệc Tư, loại bỏ không ít nhân mã của Lý Tàng Thu, sau đó cắt đứt việc chuyển giao tài nguyên cho Độ Hành, dự án du lịch văn hóa buộc hai cha con nhà họ Lý phải tránh hiềm nghi.

Còn cộng thêm việc mời Châu Khác Sâm trở lại và giao cho những nhiệm vụ quan trọng, cho đến nay, nguyên khí của Lý Tàng Thu đã bị tổn hại nặng nề, hầu như không còn liên hệ riêng tư gì với nhà họ Sở nữa.

Dù thế nào thì cũng là một người thể diện, Sở Thức Sâm chủ động lên tiếng chào hỏi: “Lý tổng, con kính chú một ly.”

Lý Tàng Thu nhấp một ngụm rượu vang đỏ, mỉm cười và nói với mọi người trong bàn: “Thành tích năm nay của Diệc Tư tốt hơn những năm trước, Thức Sâm đã đóng góp không ít công sức.”

Sở Thức Sâm nói: “Con chỉ là một kẻ gà mờ thôi, cảm ơn mọi người đã vì Diệc Tư mà hết lòng.”

Châu Khác Sâm nhìn thấy trong mắt cậu toàn là an ủi, nói: “Uống ít rượu thôi, có lòng là được rồi.”

Sở Thức Sâm trò chuyện với các đồng nghiệp của Diệc Tư một lúc, thay Hạng Minh Chương lên sân khấu phát biểu, sau đó lại bị Bành Hân lôi ra ngoài huyên thuyên.

Cuộc họp thường niên kết thúc vào sáng sớm, hôm nay cũng chính thức được nghỉ, Sở Thức Sâm trở về nhà, tắm nước nóng, tắt đồng hồ báo thức định ngủ đến khi tự tỉnh.

Cậu lúc trước trăm công nghìn việc, quanh năm suốt tháng chỉ có mỗi dịp Tết là được thở, cũng không nhớ rõ sẽ làm gì, dường như chỉ cần ở trong công quán để bầu bạn với người nhà.

Thói quen của Sở Thức Sâm vẫn như cũ, mỗi ngày thức dậy đi tản bộ trong vườn hoa, ban ngày ở trong phòng đọc sách. Uống cà phê, hút xì gà, nghỉ ngơi tới mức buồn chán thì đi lao động chân tay, rửa lư hương nhỏ rồi lau đàn tỳ bà.

Dì Đường đã nhận album Trương Học Hữu mà vẫn muốn nói người ta, không biết là khen hay chê: “Cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước (*), nếu đặt trong xã hội cũ, nhà Thanh tàn rồi còn phải đợi bảo mẫu đến nói cho nó biết.”

(*) cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước: ý chỉ người rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, này là ý dì Đường đang móc mỉa Sở Thức Sâm toàn nằm ì ở nhà không có gì làm =)))

Bà Sở nói: “Cô đang nói con trai tôi hay là nói khuê các nhà nào thế.”

“Tôi khen con trai chị ngoan đấy thây.” Dì Đường nói, “Đúng là long trời lở đất, nhiều lúc tôi còn muốn thử mất trí xem sao.”

Sở Thức Sâm nghe một bên tai, cảm thấy mình bị chế nhạo vì ở nhà, buổi chiều bèn ra khỏi cửa đi dạo phố, mang theo tiền thưởng cuối năm đi chọn quà Tết cho người thân và bạn bè.

Đêm giao thừa, biệt thự nhà họ Sở sáng rực, bốn đóa hoa vàng chơi mạt chược, Sở Thức Sâm giả vờ không biết chơi ngồi đọc tạp chí trên ghế sofa trong phòng khách.


Điện thoại để sang một bên, những tin nhắn chúc phúc liên tiếp được gửi đến, mỗi khi màn hình sáng lên, Sở Thức Sâm đều liếc nhìn, sợ bỏ lỡ tin tức quan trọng.

Hơn mười một giờ, nhạc chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị “Hạng Minh Chương”.

Sở Thức Sâm ra khỏi biệt thự đến vườn hoa, ngồi trên ghế xích đu bắt máy, trong điện thoại có tiếng “ding”, nghe giống như vừa vào cửa làm rơi chìa khóa xe, cậu hỏi: “Anh đang ở đâu?”

“Vừa mới về đến căn hộ.” Hạng Minh Chương ở Thâm Quyến trì hoãn mất bốn năm ngày, tồn đọng lại rất nhiều công việc, “Hai ngày qua ở công ty tăng ca, tối nay có một cuộc họp với cô anh, bây giờ xem như bận xong rồi.”

Sở Thức Sâm nói: “Biết nhiều khổ nhiều, vất vả rồi.”

Hạng Minh Chương nghe ra được một cỗ giọng điệu giám đốc ngân hàng, nói: “Nhạt nhẽo thế, anh hi vọng em có thể an ủi một chút.”

Sở Thức Sâm cân nhắc lời nói, nhắc lại: “Em có gì có thể chia sẻ được với anh, anh cứ việc mở miệng.”

Hạng Minh Chương dường như thở dài một hơi, không để cho người Dân Quốc tự do phát huy nữa, trực tiếp hỏi: “Nhớ anh không?”

Bầu trời đêm đột nhiên bùng nổ một đợt pháo hoa màu đỏ thẫm, Sở Thức Sâm ngẩng đầu trả lời: “Cuộc điện thoại này đợi cả một buổi tối, anh nói xem.”

Sự mệt mỏi của Hạng Minh Chương giảm bớt hơn một nửa, liền nói: “Xem ra đêm giao thừa anh có thể ngủ ngon rồi.”

Sở Thức Sâm yên tâm: “Vậy anh đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Hạng Minh Chương nói: “Ừm, ngày mai gặp.”

Cúp điện thoại, trời đã sáng sớm, Sở Thức Sâm nhìn bầu trời đêm đen kịt, pháo hoa từng bông một nở rộ, trong nháy mắt đã che phủ các vì sao.

Bà Sở chạy ra xem, hai tay ôm ngực, tư thế hệt như một thiếu nữ lãng mạn, Sở Thức Sâm bước tới, cởi áo khoác ra khoác lên người bà Sở.

Trong tiếng nổ lách tách, bà Sở nhỏ nhẹ nói: “Lúc ba con còn ở đây, năm nào cũng đốt pháo cho mẹ.”

Sở Thức Sâm xúc động nói: “Mẹ có phải rất nhớ ông ấy không?”

“Đúng vậy.” Bà Sở nắm khoác lấy khuỷu tay rồi dựa vào vai cậu, “Ông ấy mặt nào cũng tốt, chỉ là ra đi sớm quá.”

Sở Thức Sâm nhớ đến phụ thân mẫu thân mình, ân ái bao nhiêu năm, một khi xa nhau khó đợi ngày trùng phùng, thậm chí không thể gặp nhau lần cuối đã trở thành âm dương cách biệt.


Cậu nhìn bầu trời an ủi bà Sở, cũng chính là an ủi mẫu thân: “Mẹ, mẹ đừng buồn.”

“Mẹ chỉ là hối tiếc.” Bà Sở nói, “Nhưng không sao cả, Sở Triết đã đi rồi, mẹ có thể xem pháo hoa người khác đốt, đều đẹp như nhau cả. Chuyện tốt hay xấu đều phụ thuộc vào chính mình suy nghĩ thế nào, mỗi ngày cũng phụ thuộc vào chính mình lựa chọn sẽ trải qua thế nào.”

Sở Thức Sâm có chút kinh ngạc, cậu biết bà Sở tính tình cởi mở, hóa ra lại cởi mở hơn thế nhiều.

Pháo hoa tan biến không còn tăm hơi, bà Sở rùng mình vì lạnh, kéo Sở Thức Sâm vào trong nhà, nói: “Ngày mai mấy giờ xuất phát thì hợp lý?”

Sở Thức Sâm hỏi: “Đi đâu vậy?”

Bà Sở nói: “Đến nhà họ Hạng chúc Tết ông cụ.”

Lúc Sở Triết còn sống, mùng một hàng năm sẽ đưa bà Sở đến nhà họ Hạng chúc Tết, những năm gần đây giao tình phai nhạt nên không đi nữa. Năm nay hai gia đình lại thân thiết trở lại, đám cưới cũng đã mời rồi, ngày Tết dù thế nào cũng phải chúc Tết Hạng Hành Chiêu.

Sở Thức Sâm phản ứng lại, Hạng Minh Chương nói “ngày mai gặp” hoá ra ý tứ là như vậy.

Thấy cậu không nói lời nào, bà Sở nghĩ cậu không muốn đi, liền nói: “Không còn cách nào khác, vì tình cảm nên phải làm, con và Minh Chương quan hệ không tệ, nên đi tìm cậu ấy ăn một bữa tiệc nhỏ.”

Sở Thức Sâm nói: “Con sao cũng được.”

“Vậy thì tốt.” Bà Sở nói, “Nhà họ Hạng có rất nhiều người, bề ngoài thì vô cùng hoà khí nhưng thực tế thì sóng ngầm dâng trào, hay nói bóng nói gió, xem bọn họ phân cao thấp cũng khá thú vị.”

Sở Thức Sâm suýt nữa thì bật cười hỏi: “Bọn họ vẫn luôn như vậy sao?”

“Trước đây thì không dám.” Bà Sở nhớ lại, “Khi chủ tịch Hạng vẫn chưa bị bệnh, vô cùng uy nghiêm, không ai dám lỗ mãng, chỉ có Hạng Minh Chương luôn vênh váo hung hăng, tại vì cậu ấy được coi trọng mà.”

Sở Thức Sâm nói: “Hạng tiên sinh kiêu ngạo như vậy, chủ tịch Hạng không tức giận sao?”

Bà Sở kể bát quái cho cậu: “Sao có thể, chủ tịch Hạng từng nói Hạng Minh Chương là giống ông ấy nhất.”

Sở Thức Sâm cố gắng chắp vá lại dáng vẻ Hạng Hành Chiêu trong quá khứ, nhưng chỉ có thể nghĩ đến cơ thể yếu ớt của đối phương và đôi mắt đục ngầu đờ đẫn đó.

Mùng một năm mới, cánh cổng trong ngoài của vườn hoa trong dinh thự Tĩnh Phổ rộng mở, vào ngày này hàng năm, người thân và bạn bè đến chúc Tết xếp hàng dài từ sáng đến tối, có thể đủ để làm mòn cửa.

Kể từ khi Hạng Hành Chiêu sinh bệnh, cần tĩnh dưỡng nên bữa tối sum họp vào đêm giao thừa đã bị lược bỏ, người nhà họ Hạng đã vội vã đến từ sáng sớm, đàn ông áo mũ chỉnh tề, phụ nữ trang điểm xinh đẹp, còn có thêm vài chiếc xe đẩy em bé.

Hạng Minh Chương đến muộn một chút, đi vào đại sảnh bằng cửa bên hông, tìm đầu bếp tây muốn một ly cà phê đen, tinh thần thanh tỉnh rồi đi tới phòng khách, nửa đường thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc lóc.

Hạng Như Cương và Tần tiểu thư đã sinh con, đã gửi tin nhắn đến thông báo, Hạng Minh Chương không quan tâm, sau khi lộ mặt thì nói: “Trong nhà có thêm người mới rồi lại thêm náo nhiệt.”

Hạng Côn vui mừng khôn xiết khi lên chức ông nội: “Minh Chương, sao bây giờ con mới đến, chỉ thiếu mỗi con thôi đó.”

“Mau mau nhìn cục cưng đi.” Hạng Hoàn vẫy tay, “Minh Chương, con thành chú rồi đó.”

Hạng Minh Chương không thích trẻ con, cũng không chuẩn bị quà gặp mặt, anh bước đến xe đẩy lấy ra một phong bì đỏ lắc lắc, giọng điệu so với lúc chọc Linh Đoàn Nhi không khác gì: “Nhóc con, đầy tháng lại cho con thứ tốt hơn.”


Bác gái nói: “Đem cục cưng cho ba xem đi.”

Hạng Hoàn nói: “Phòng của ba nồng nặc mùi thuốc, đừng để đứa nhỏ vào đó, lát nữa để Minh Chương đẩy ông ra.”

Hạng Minh Chương bị tiếng khóc làm cho đau đầu, nói: “Con đi bây giờ đây.”

Cửa phòng ngủ của Hạng Hành Chiêu đang mở, chứng tỏ người đã ngủ dậy đang thông gió, chú Tề cầm nửa bát súp còn sót lại đi ra thì gặp được Hạng Minh Chương.

“Hạng tiên sinh, năm mới vui vẻ.”

Bước chân Hạng Minh Chương hơi khựng lại: “Chú Tề, năm mới chú không về nhà à?”

“Chăm sóc chủ tịch Hạng quan trọng hơn.” chú Tề nói, “Vừa mới uống thuốc xong, đã giúp chủ tịch Hạng thay quần áo rồi.”

Hạng Minh Chương chớp mắt: “Khách đến chúc Tết cửa luôn mở, trời đầy gió, chú đi lấy khăn quàng cổ choàng lên cho ông nội đi.”

Chú Tề quay người đi làm, Hạng Minh Chương đứng ở chỗ cũ nhìn bóng lưng của đối phương, do dự một lát mới bước vào phòng ngủ, mọi thứ vẫn như cũ, trên tủ ở cuối giường là cây tùng ngọc (*) mà anh gửi đến.

(*) cây tùng ngọc bản gốc là 玉松椿, mình tra ra trông cũng đẹp phết, hầu hết là nguồn tiếng Nhật nên không biết nó có phải kiểu trang trí cây gì bên đấy không =)))



Hạng Hành Chiêu ăn mặc chỉnh tề, ẩn chứa uy nghiêm của ngày xưa, đáng tiếc mở miệng liền để lộ ra trạng thái: “Minh Chương, đến đây, đến đây với ta…”

Hạng Minh Chương đi đến bên giường, hai tay buông thõng xuống, Hạng Hành Chiêu nhìn chằm chằm vào cổ tay anh, khó khăn nói: “Bướm…”

Bộ đồ đen tuyền quá buồn tẻ, Hạng Minh Chương đeo một chiếc đồng hồ Seiko mới tinh với dây da cá sấu màu đen, trên mặt số có khắc sáu con bướm bằng vàng.

Hạng Hành Chiêu đã sưu tập rất nhiều đồng hồ đeo tay, sau khi bị bệnh không còn đeo nữa. Hạng Minh Chương tháo đồng hồ ra, ngồi xuống bên giường đeo vào cổ tay Hạng Hành Chiêu, nói: “Trang Chu nằm mơ biến thành bướm (*), ông trước đây rất lợi hại, có nằm mơ cũng không ngờ được sẽ thành ra cái dạng này.”

(*) Trang Chu nằm mơ biến thành bướm, bản gốc là 庄周梦蝶. Trang Tử là một triết gia và tác gia Đạo giáo, tên thật của ông là Trang Chu, trong tác phẩm Tề Vật Luận của ông ở thời chiến quốc có đề cập đến cụm này với ý tứ là không biết Trang Chu nằm mơ biến thành bướm hay bướm nằm mơ biến thành Trang Chu. Sau này câu này được dùng để chỉ giấc mơ kỳ diệu hay ẩn dụ cho nhân sinh biến hoá vô thường.

Hạng Hành Chiêu nghe không hiểu, giơ tay lên lặp lại: “Cho ta, Minh Chương, cho ta.”

Trên tủ đầu giường có sáu bảy lọ thuốc, Hạng Minh Chương lạnh lùng nhìn chằm chằm, mọi loại thuốc đều có tác dụng phụ, ngày nào cũng uống như thế, chẳng trách sao chẳng thấy tốt hơn.

Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân, chú Tề cầm khăn quàng cổ quay trở lại.

Hạng Minh Chương nắm tay Hạng Hành Chiêu, nhỏ giọng nói: “Ông nội, ông còn có thể sống được bao lâu đây.”

Chú Tề bước vào, nhìn thấy Hạng Minh Chương trông coi bên giường, lại nhìn thấy chiếc đồng hồ mà Hạng Hành Chiêu đang đeo, liền nói: “Ngài tại sao lại đeo cho chủ tịch Hạng rồi? Đừng để va chạm rồi bị vỡ.”

Hạng Minh Chương nhận lấy khăn quàng qua cổ, vòng qua cổ khoác lên cho Hạng Hành Chiêu, thần sắc vô cùng săn sóc, như thể tỏ lòng hiếu thảo: “Không sao đâu, ông nội thích là được.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui