Chương có nội dung bằng hình ảnh
Sở Thức Sâm cởi dép, khuỵu gối di chuyển từ một đầu sofa đến bên cạnh Hạng Minh Chương, người xưa đều vì lý tưởng của mình mà kiếm sống, không biết cậu đây được tính là cái gì.
Cậu dừng lại, bối rối không ngồi được, Hạng Minh Chương duỗi tay ra kéo cậu, sau đó móc lấy một chân của cậu, tách hai chân ra, cậu mặt đối mặt mà vắt chân ngồi đối diện Hạng Minh Chương.
Tư liệu đang cầm để ở bên cạnh, Sở Thức Sâm chưa bao giờ nghĩ tới, một người đàn ông trưởng thành có thể tạo ra một tư thế khó tả như vậy.
Sống lưng luôn thẳng đứng hơi hơi khom xuống, Sở Thức Sâm hai tay đặt ở trên bụng Hạng Minh Chương để tránh bị ngã về phía trước.
Hạng Minh Chương khí định thần nhàn dựa vào sofa, gồng cơ bụng lên một cách xấu xa.
Sở Thức Sâm nhận ra lòng bàn tay phát sinh biến hoá, nhấc tay lên, lập tức mất đi chỗ dựa, cậu mất thăng bằng nghiêng người về phía trước, còn quan tâm mà hỏi thăm một câu: “Em đè đau anh rồi hả?”
Hạng Minh Chương mở tay ra đỡ lấy Sở Thức Sâm, ôm vào trong lòng nói: “Không đau, ngứa.”
Sở Thức Sâm không nhúc nhích được, đứng dậy cũng không được: “Anh muốn thế nào?”
“Em thấy thế nào.” Hơn mười mấy ngày qua đều tuân theo quy củ, Hạng Minh Chương hỏi, “Chẳng lẽ chỉ có mình anh nhịn đến vất vả sao?”
Sở Thức Sâm không phải là một khúc gỗ, thật sự sẽ không vì làm hồ sơ dự thầu mà ở lại, lúc này tư thế không đứng đắn, phủ nhận chỉ lộ ra vẻ mất tự nhiên, cậu trả lời: “Không phải.”
Hạng Minh Chương lòng tham không đáy nói: “Vậy em giở thói thiếu gia cái gì.”
“Cái này cũng tính sao, em cũng không phải thánh nữ.” Sở Thức Sâm cười phản bác, “Anh dùng hồ sơ dự thầu lừa em, em cũng không oán trách anh.”
Thư phòng nằm ở sau lưng căn hộ, nhiệt độ thấp hơn một chút, trên ghế sofa có một tấm chăn mỏng để đắp khi đọc sách, Hạng Minh Chương mở ra đắp lên người Sở Thức Sâm, nói: “Ai lừa em, vừa rồi nói đến đâu rồi?”
Sở Thức Sâm tìm một góc thoải mái, gối lên vai Hạng Minh Chương: “Tài liệu thuyết trình tại sao lại giản lược so với hồ sơ dự thầu.”
Hạng Minh Chương nói: “Hay nên gọi là ‘mất nước’.”
Cánh tay âm thầm mò vào trong chăn, Hạng Minh Chương ấn vào lưng Sở Thức Sâm rồi giải thích: “Thời lượng của bài thuyết trình được cố định, bên A sẽ không cho em kéo dài thêm dù chỉ một giây, vì vậy em phải dựa vào tốc độ của mình để tính toán xem nên nói bao nhiêu chữ.”
Sở Thức Sâm nói: “Sau đó điều chỉnh số lượng từ của tài liệu thuyết trình?”
“Đúng vậy.” Lòng bàn tay của Hạng Minh Chương trượt xuống, “Ví dụ như hồ sơ dự thầu có 15.000 chữ, thời gian thuyết trình chỉ đủ nói khoảng 8.000 chữ, tài liệu thuyết trình của em phải tiến hành lựa chọn giữa việc lấy hoặc bỏ.”
Sở Thức Sâm đột nhiên nín thở, chậm chạp mà “Ừm” một tiếng.
Hạng Minh Chương tiếp tục nói: “Tài liệu sẽ bao gồm một vài biểu đồ, phần giải thích có thể dài hoặc ngắn, em phải cân nhắc một chút.”
Âm điệu của Sở Thức Sâm trầm xuống, như là cắn răng nghiến lợi: “Nếu phải lựa chọn, có phải là chọn nội dung cốt lõi trong cơ cấu hồ sơ dự thầu đúng không?”
Hạng Minh Chương rũ mắt xuống: “Thả lỏng.” Sau đó kiên nhẫn nói, “Không chỉ đơn giản là cốt lõi, còn cần những phần em am hiểu, có thể kể ra điểm nổi bật thì điểm đánh giá thầu mới cao được.”
Sở Thức Sâm cúi đầu chống vào vai Hạng Minh Chương, trên chóp mũi đã đổ một tầng mồ hôi, dường như than thở: “Hạng Minh Chương … đủ rồi.”
“Không được.” Hạng Minh Chương dỗ dành cũng tốt, thủ đoạn cũng tốt, đến bước này cũng trở nên ôn nhu, “Đã hơn mười ngày rồi, anh sợ lát nữa sẽ làm em đau.”
Sở Thức Sâm túm lấy cổ áo thun của Hạng Minh Chương, vài phút sau mới nới lỏng ra, cánh tay ở trước ngực thuận theo đó mà trượt xuống, muốn chạm vào thứ gì đó, nhưng lại nhịn lại, vòng qua bên hông của Hạng Minh Chương.
Dường như để thể hiện bản lĩnh của mình, Hạng Minh Chương hỏi: “Em còn muốn hỏi gì không?”
Sở Thức Sâm từ kẽ ra phát ra một câu: “Ngón tay dài như vậy, sao lại không học tỳ bà…”
“Anh đã học piano.” Hạng Minh Chương giơ tay kia lên luồn vào những lọn tóc tinh mịn sau đầu Sở Thức Sâm, “Chúng ta xem xét nguyên tắc đánh giá một lần đi.”
Sở Thức Sâm cố gắng hết sức để mình nghe được, một lúc sau, cậu đột nhiên cong lưng, hai chân đạp lên ghế sofa.
Mọi thứ thế nhưng đột nhiên im lặng.
Sở Thức Sâm ngẩng mặt lên, không thể tin nổi mà truy hỏi: “Anh cố ý sao?”
Hạng Minh Chương ra lệnh: “Tự mình ngồi.”
Sở Thức Sâm ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, gương mặt tuấn tú nhuốm lên sự khát cầu, cậu nhận thua rồi, vùi đầu vào cổ Hạng Minh Chương, không chỉ tuân theo chỉ thị của đối phương mà còn là bản năng mà cậu sinh ra.
Hạng Minh Chương vuốt tóc cậu, cách cậu phục thù là dụi chóp mũi đầy mồ hôi cọ vào tai Hạng Minh Chương, cùng với hơi thở càng ngày càng hỗn loạn.
Đột nhiên, cơ thể của Sở Thức Sâm sụp đổ, như thể xương cốt đã bị rút ra.
Hạng Minh Chương từ trong tấm thảm rút cánh tay anh ra rồi nói: “Nhược Trăn, anh ôm em về phòng ngủ.”
Đến tận nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ, Sở Thức Sâm ngủ say đến trưa ngày hôm sau.
Tầng dưới ở Ba Mạn Gia đông nghịt người, các cửa hàng từ đầu phố đến cuối phố đều tổ chức hoạt động Giáng sinh, quản gia chung cư ngày nào cũng mang đến trái cây tươi, hôm nay lại có thêm một túi người bánh gừng.
(2 bé hong ăn Giáng sinh nhưng fan vẫn vẽ fanart nên mình chèn vô luôn =))))
Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm không thích tham gia náo nhiệt, ở trong thư phòng pha một ấm trà, trải ra một bàn đầy tài liệu, chia bảng trắng thành hai phần để biên soạn phần của riêng mình.
Hai người vừa thảo luận vừa sửa đổi, từng mục báo giá trong quy tắc đấu thầu đều rất chi tiết, Sở Thức Sâm viết kín hết những con số tính toán lên bảng trắng.
Hạng Minh Chương nhìn sang bên, thấy Sở Thức Sâm thành thạo công thức và tính nhẩm, mặt không biểu tình chỉ có đầu bút đang bay, giống như một quân sư đang bày mưu tính kế trong lều trại.
Mùa thu điểm binh ra sa trường (*), Hạng Minh Chương đột nhiên nói: “Ông nội anh trúng gió được đưa đến bệnh viện, cuộc phẫu thuật giải cứu kéo dài năm tiếng.”
(*) đây là một câu trong bài “Phá trận tử” của Tân Khí Tật, đại khái ý câu đó chỉ cách điểm binh và dụng binh thời cổ đại thường được diễn ra vào mùa thu
Sở Thức Sâm dừng lại: “Người nhà anh chắc hẳn là rất lo lắng.”
“Đúng vậy, bên ngoài phòng phẫu thuật tối đen như mực.” Hạng Minh Chương nhớ lại, “Anh đứng ở phía trước, đứng mãi cho đến khi đèn trong phòng phẫu thuật tắt hẳn.”
Sở Thức Sâm nói: “May mắn là ca phẫu thuật thành công, chủ tịch Hạng đã qua cơn nguy kịch.”
Hạng Minh Chương xoay người cầm lấy chén trà đậm trên bàn, là trà Phổ Nhĩ, anh nhấp một ngụm đắng ngoét: “Đêm đó trở lại Mạn Trang, anh đã viết ‘Phá trận tử’.”
Sở Thức Sâm nhìn bóng lưng của Hạng Minh Chương: “Bởi vì chủ tịch Hạng bị để lại di chứng, tâm tình anh không tốt sao?”
“Không nhớ rõ nữa.” Hạng Minh Chương xoay người lại, qua quýt như bình thường mà cười một lúc, “Anh nói cái này làm gì nhỉ, tiếp tục thôi.”
Sở Thức Sâm không truy hỏi, nếu như vừa rồi là Hạng Minh Chương vô tình tiết lộ một dòng tâm sự, cậu có đủ kiên nhẫn, sẵn sàng chờ đợi lần thứ hai, thứ ba.
Mất cả ngày để hoàn thành bản đầu tiên của hồ sơ dự thầu, gần đến chạng vạng, không khí lễ hội trên phố càng trở nên nồng nhiệt, Sở Thức Sâm nhận được tin nhắn của bà Sở rồi chuẩn bị về nhà.
Hạng Minh Chương không muốn thả người đi, liền đi theo đến cửa phòng thay đồ, khoanh tay dựa vào tường, nói: “Giáng sinh có gì vui mà ăn mừng chứ, chưa từng nghe nói nhà họ Sở tin vào Chúa.”
Quần áo đã giặt và sấy khô rất ấm, Sở Thức Sâm mặc quần áo chỉnh tề, vươn tay ra uốt ve mái tóc ngắn của Hạng Minh Chương: “Hay là anh cùng em về đi?”
Hạng Minh Chương có chừng mực, ngày lễ cả nhà đoàn tụ, anh là người ngoài tham gia náo nhiệt không tiện, nói: “Anh nói đùa thôi, không sao cả.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Anh có muốn đi gặp bác gái không?”
Hạng Minh Chương nói: “Mẹ anh tin Phật, càng sẽ không chơi lễ Giáng sinh.”
Sở Thức Sâm đã đến Ninh Ba một chuyến, càng thấy trân trọng người nhà hiện tại hơn, mặc dù không có quan hệ huyết thống. Cậu nói: “Ở cùng với mẹ mình, có ăn mừng lễ hay không có gì quan trọng đâu.”
Hạng Minh Chương nghe lời mà thay đổi chủ ý, anh lái xe đưa Sở Thức Sâm về nhà, sau đó đến Mạn Trang.
Vừa bước vào cổng trang viên, mọi tiếng ồn ào bên ngoài đều bị ngăn cách, Bạch Vịnh Đề từ trong đình đi ra tản bộ, mái tóc dài buộc cao, mặc áo lông vũ và đi giày thể thao, so với bình thường có thêm nhiều phần tinh lực.
Hạng Minh Chương tắt máy xuống xe, gọi một tiếng “Mẹ”.
Bạch Vịnh Đề nói: “Đi dạo với mẹ đi.”
Hai mẹ con chào hỏi xong liền rơi vào trầm mặc, bảo trì khoảng cách nửa cánh tay, đi dọc theo con đường nhỏ trong vườn hoa tản bộ. Đi được một lúc lâu, Bạch Vịnh Đề mở miệng nói: “Mèo nhỏ chạy qua chỗ mẹ rồi.”
Hạng Minh Chương đút tay vào túi áo khoác: “Con kêu người mang nó quay lại.”
“Không cản trở đâu.” Bạch Vịnh Đề ý tứ chỉ rõ, “Có người ở cùng cũng tốt, nếu không một mình nó ở khu phía Nam sẽ rất cô đơn.”
Đi tới trường đua ngựa, tầm nhìn bỗng rộng mênh mông, tối nào cũng có ba, năm con ngựa thuần huyết được dẫn ra để hóng gió, chạy băng băng quanh đường đua.
Hạng Minh Chương dựa vào hàng rào nói: “Mấy hôm trước con có ghé qua ở lại vài ngày.”
Tuy rằng hai khu Nam Bắc không ảnh hưởng đến nhau, nhưng mấy ngày nay đều để cho chị Thanh nấu ăn, Bạch Vịnh Đề đã mơ hồ đoán được liền nói: “Không phải một mình con, còn có đứa nhỏ nhà họ Sở.”
Hạng Minh Chương chỉ từng mang theo Sở Thức Sâm đến Mạn Trang, hơn nữa còn không chỉ một lần, anh thừa nhận: “Đúng vậy, là Sở Thức Sâm.”
Bạch Vịnh Đề vén tóc, bao nhiêu năm nay Hạng Minh Chương đều cô đơn một mình, chưa từng đề cập đến tình cảm cá nhân với bà, cũng không bộc lộ rõ ràng gì cả, nhưng thái độ thỉnh thoảng bộc lộ cũng đủ cho bà phán đoán được rồi.
Bạch Vịnh Đề hỏi: “Con nghiêm túc sao?”
Một con ngựa màu đen tuyền giảm tốc độ, đặt vó ngựa đi qua, Hạng Minh Chương huýt sáo một tiếng thu hút con ngựa tới gần. Đây là con ngựa anh yêu thích nhất, mái bờm đen nhánh của nó như lấp lánh dưới ánh mặt trời lặn.
Anh vừa vuốt ve vừa bộc bạch: “Con đã từng ở sau lưng xua đuổi tình nhân cũ của em ấy, bảo Hứa Liêu điều tra nội tình của em ấy, lợi dụng công việc để thân cận với em ấy, thậm chí đã từng nghĩ đến việc nhốt em ấy ở Mạn Trang.”
Bạch Vịnh Đề kích động lộ ra vẻ hoảng hốt: “Minh Chương…”
Hạng Minh Chương cho biết: “Nhưng con đã đổi ý rồi, vì em ấy không thích.”
Bạch Vịnh Đề thở phào nhẹ nhõm: “Con rất để tâm đến nó.”
“Đúng vậy.” Hạng Minh Chương tiếp tục nói, “Con động tâm rồi, phải lòng em ấy, cũng đã mất rất nhiều công sức để theo đuổi được, còn phải lo được lo mất, giống như mỗi người bình thường bị tình ái làm cho choáng váng đầu óc.”
Bạch Vịnh Đề đột nhiên bật cười, an ủi vỗ nhẹ vào lưng Hạng Minh Chương: “Không sao cả.”
Loại cử chỉ thân mật thế này quá hiếm gặp, Hạng Minh Chương sửng sốt, cầm tay Bạch Vịnh Đề đặt tay lên khuỷu tay mình, anh đều nhìn thấy bà Sở khoác tay Sở Thức Sâm thế này.
Tuấn mã đã về chuồng, mặt trời đã lặn xuống núi, Bạch Vịnh Đề khoác tay Hạng Minh Chương đi bộ về.
Đi đến bên ngoài sân, Hạng Minh Chương không định vào cửa nói: “Con đến nhìn mẹ chút thôi, mấy ngày nay bận bịu công việc, con còn phải trở về tăng ca.”
Bạch Vịnh Đề buông anh ra, dặn dò nói: “Vậy con lái xe cẩn thận.”
Hạng Minh Chương gật đầu, xoay người rời đi, Bạch Vịnh Đề đứng đó cô độc, nhìn bóng lưng dần biến mất, những năm tháng bà không dám nhớ lại, Hạng Minh Chương đã từ một đứa trẻ trở thành một người đàn ông cao lớn rồi.
Ai cũng nói rằng hận một người thì sẽ trở thành dáng vẻ của người đó, bà vẫn luôn sợ hãi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Bạch Vịnh Đề, Hạng Minh Chương đột nhiên dừng lại, quay đầu lại, sắc mặt còn lạnh hơn ánh trăng.
“Mẹ, mẹ yên tâm.” Hạng Minh Chương nói, “Con không phải Hạng Lung, càng không phải Hạng Hành Chiêu.”