Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng


Tại sân bay quốc tế, chuyến bay từ Zürich hạ cánh đúng giờ, Hạng Minh Chương cởi áo khoác vắt lên cẳng tay, chân dài sải bước ra khỏi lối đi đón khách.
Khu vực chờ chật kín người, tài xế chào anh, cầm vali và nói: “Hạng tiên sinh, để tôi.”
Hạng Minh Chương quét mắt quanh bốn phía hỏi: “Thư ký Sở đâu?”
Tài xế trả lời: “Thư ký Sở đang ở trong xe.”
Hạng Minh Chương oán thầm, thật biết cách ra vẻ.
Ở lối vào nhà ga sân bay, một chiếc ô tô đang đậu dưới ánh mặt trời lặn, ở cửa sổ phía sau, Sở Thức Sâm cúi đầu, lộ ra một nửa khuôn mặt được hoàng hôn bao phủ.

Người lẫn xe qua lại tấp nập, cửa sổ hình vuông tựa như bức bình phong mờ mờ ảo ảo đầy màu sắc.
Hạng Minh Chương bước tới, từ trên cao nhìn xuống vào bên trong xe, Sở Thức Sâm cảm nhận được bóng đen liền ngẩng đầu lên, đặt máy tính bảng trong tay sang một bên, màn hình hiện lên chi chít chữ viết màu đen.
Mở cửa ra, Sở Thức Sâm dịch vào bên trong nói: “Hạng tiên sinh.”
Hạng Minh Chương duỗi chân ngồi vào bên trong: “Đẹp không?”
Sở Thức Sâm đáp: “Tiêu khiển mà thôi.”
Hạng Minh Chương đặt áo choàng vào chỗ chính giữa hai người hỏi: “Đến đón người chán lắm à?”
Sở Thức Sâm trả lời: “Vẫn ổn, khẳng định sẽ không kích thích bằng đến sân bay bắt người.”
Cảnh đối đầu giữa hai người trong đại sảnh hiện lên, Hạng Minh Chương nghẹn lại một lúc, tài xế đưa hành lý lên xe cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Xe chạy khỏi sân bay, lúc chạng vạng thành phố tắc đường khủng khiếp, về nhà không kịp chỉ có thể vội vàng đi thẳng tới nơi dự tiệc.
Sở Thức Sâm đã lên kế hoạch và đến công ty trước để mang theo một bộ đồ dự phòng từ văn phòng tổng tài, nhiệt độ ở Thụy Sĩ xuống thấp, bộ quần áo mà Hạng Minh Chương mang theo có lẽ không phù hợp.
Cậu hỏi: “Vào nhà vệ sinh của khách sạn thay?”
Hạng Minh Chương vừa xuống máy bay đã thấy nóng rồi nên nói: “Thay trên xe luôn đi.”
Sở Thức Sâm nhặt túi đựng tây trang trên ghế phó lái và mở khóa kéo.

Hạng Minh Chương vừa đúng lúc cởi chiếc áo khoác dệt kim của mình ra, quần tây cũng cùng kiểu dáng.

Anh không chuẩn bị đã thay ra rồi, nhưng màu sắc của thắt lưng lại không hợp với tây trang, anh mở nút khóa kim loại kéo ra.
Sở Thức Sâm cứ tưởng Hạng Minh Chương muốn cởi quần, cảm thấy mình bất lịch sự nên quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Hạng Minh Chương mặc lên sơ mi, một tay cài cúc áo, tay còn lại lục trong túi đồ hỏi: “Cà vạt đâu?”

Sở Thức Sâm quay đầu: “Không có sao?”
Hạng Minh Chương nghĩ, bộ tây trang treo trong văn phòng hình như không có cà vạt, tài xế tinh mắt nói: “Có muốn đi đường vòng mua một cái không?”
Thời gian e rằng không kịp nữa, Sở Thức Sâm cúi đầu, bẻ cổ áo lên kéo cà vạt của mình ra đưa qua nói: “Vậy dùng của tôi trước đi.”
Hạng Minh Chương dựa vào ghế ngồi để cài cúc áo, khẽ gật đầu, ánh mắt ngước lên ra hiệu “Tôi hết tay rồi.” Sở Thức Sâm sững sờ mất một giây, cau mày, nghiêng người qua vòng cà vạt qua cổ Hạng Minh Chương.
Chất liệu trơn bóng vẫn còn lưu lại hơi ấm, Hạng Minh Chương phối hợp ngẩng đầu lên, để Sở Thức Sâm kéo cổ áo ra rồi gập xuống, khuôn mặt gần trong gang tấc ngày càng nghiêm túc, động tác có chút thô bạo.
Sở Thức Sâm qua quýt thắt nút: “Được rồi.”
Hạng Minh Chương có cảm giác như thể người tù đang bị xích lại nói: “Cậu muốn siết chết tôi à?”
Sở Thức Sâm buông tay: “Vậy thì tự cứu mình đi.”
Xoay người ngồi lại chỗ cũ, Sở Thức Sâm gần như ngồi sát cửa sổ, cậu sẽ không thừa nhận lúc nãy cảm thấy không vui không chỉ vì phải làm chuyện nhỏ nhặt như hầu hạ người khác này, mà còn bởi vì cảm giác mất tự nhiên nảy sinh không sao giải thích được.
Hạng Minh Chương mặc xong áo sơ mi, sau đó chỉnh lại mấy nếp nhăn, bàn tay ấn lên bụng một lúc.
Đến khách sạn, thần sắc của Sở Thức Sâm đã bình thường trở lại, đi theo Hạng Minh Chương vào bên trong gian phòng.
Tổng cộng có hai bàn, các vị thành viên hội đồng quản trị được mời hầu như đều ở đó, so với bữa tiệc sinh nhật hôm đó còn ít hơn bảy tám bàn, nhìn kỹ thì có ba bốn gương mặt mới chưa gặp qua ngày hôm đó.
Trong ngôi chùa nhỏ còn có ba vị Phật, công ty phe phái vô cùng nhiều, các đội ngũ trong bóng tối được phân biệt rõ ràng, một nửa số người đến đây hôm nay chắc hẳn đều là người ủng hộ Hạng Minh Chương.

Các thành viên ban quản trị không còn trẻ nữa, Hạng Minh Chương dẫn đầu đến chào hỏi một số người phía trước, nở nụ cười nói: “Bác Phương, bác Đường, chú Luân.”
Nhìn thấy thái độ thân thiết của anh, một vài người đứng đầu gọi anh là “Minh Chương”.
Mọi người đã vào chỗ ngồi, Sở Thức Sâm ngồi xuống bên cạnh Hạng Minh Chương.
Bếp trưởng dẫn phục vụ mang món đồ ăn lên.

Món nguội gồm có vải trần bì (*) đông lạnh, hải sâm ngâm vỏ cam, vịt quay chanh trần bì.

Món nóng gồm bồ câu hầm rượu và vỏ cam, súp bí đỏ trần bì đựng trong chén vàng, đậu đỏ trần bì rang giòn, trước sau lên đến mười mấy món, cả căn phòng đã tràn ngập hương thơm ngào ngạt.
(*) trần bì: các món ăn được lột vỏ
(cứu toi đi chứ k có dịch nổi tên mấy món ăn này luôn đó ┐( ́︿ ̀)┌)
“Đại tiệc trần bì” hôm nay nay đã bỏ ra rất nhiều công sức, Hạng Minh Chương nói: “Những thứ được dùng đều là các món trần bì gần 20 năm, lưu thông khí huyết, tiêu hanh, hạ hoả.”
Đây là lời giải thích cho trò cười trong bữa tiệc mừng thọ, ít nhất tấm lòng thành đáng khen ngợi, bữa tiệc bắt đầu, Hạng Minh Chương nói: “Các vị thử xem hương vị ra sao.”

Tất cả mọi người động đũa, luôn miệng khen ngon, Sở Thức Sâm lấy khăn nóng lau tay, gắp một quả vải đưa vào miệng, vừa lạnh vừa ngọt, phần nhân được khoét ra nhồi vào đầy thạch.
Trên bàn bắt đầu bàn luận về công việc thường ngày tuần trước, tuy rằng Hạng Minh Chương không lộ mặt nhưng anh đã theo dõi rất sát sao công việc của công ty, tỏ ra vô cùng để tâm.
Sau một hồi tán gẫu chuyện công việc, Hạng Minh Chương không hề trốn tránh sự thất thố hôm tiệc mừng thọ, nâng ly nói: “Lần trước để các vị trưởng bối xem trò cười chính là lỗi của con, xin lượng thứ cho.”
Vị bác Phương kia nói: “Thật ra hôm đó lời tiếp lời thôi, nên không thể nói là lỗi của Minh Chương được.”
“Đúng thế.” Chú Luân phụ hoạ, “Mỗi gia đình đều có chuyện riêng, người ngoài chúng tôi không có tư cách xen vào, chỉ cần chủ tịch Hạng không sao là tốt rồi.”
Hạng Minh Chương thừa nhận: “Con đã mất bình tĩnh vào ngày hôm đó, con không nên nhắc tới Hạng Lung trước mặt ông nội.”
Trên bàn nghe thấy cái tên này thì toàn bộ im lặng mất vài giây, bác Phương hỏi: “Hai năm qua vẫn không có tin tức sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Có khả năng lúc rời đi đã quyết định sẽ không quay lại nữa rồi.”
Bên bàn khác có người khuyên bảo: “Minh Chương, không cần để tâm, trên đời này có được có mất, chủ tịch Hạng đem tình nghĩa cả hai thế hệ này đều giao cho con rồi.”
Hạng Minh Chương rơi vào trầm mặc: “Nhưng suy cho cùng thì Hạng Lung vẫn là ba của con.”
Sở Thức Sâm vẫn luôn câm như hến, nghe thấy không ngăn được mà chuyển mắt, Hạng Minh Chương lúc nói chuyện lông mi rũ xuống, giọng điệu khàn đi, gương mặt anh tuấn lộ ra vài phần mất mát.
Nhưng cậu từ khoé mắt của Hạng Minh Chương nhìn trộm qua, giật mình khi nhìn thấy đôi mắt vô cảm, căn bản không hề có chút ấm áp nào.
Chú Luân nói: “Con cũng đã đến tuổi thành gia lập thất rồi, đợi kết hôn rồi thì sẽ không vướng vào tình cảm của thế hệ trước nữa”.
Bác Đường làm không khí trở nên sôi nổi: “Đúng vậy, con khi nào thì lấy vợ đây?”
Hạng Minh Chương cười một tiếng nói đùa: “Năm nay không kịp rồi, năm sau đi.”
Tất cả mọi người đều cười lên, chuyện tiệc mừng thọ xem như đã giải quyết xong, Hạng Minh Chương tôn trọng mọi người, uống cạn một hơi, rượu rót vào trong bụng, trên trán anh mơ hồ nổi lên gân xanh.
Anh buông cốc, khoanh tay dựa lưng vào thành ghế.
Sở Thức Sâm lấy một quả vải khác, ăn xong thì quay mặt lại, thấy tóc mai hai bên thái dương của Hạng Minh Chương có chút ẩm ướt, mím chặt môi mỏng, trầm mặc hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Trên bàn sắp trở nên vô vị, Sở Thức Sâm nhìn về phía một vị trong ban quản trị nói: “Phó tổng Vương, chúc mừng ngài có thêm cháu gái.”
Phó tổng Vương tâm tình tốt, cười nói: “Đa tạ, cậu là trợ lý của Minh Chương sao? Trông rất anh tuấn lịch sự, tính tình cũng rất điềm đạm nhỉ.”
Sở Thức Sâm trả lời: “Ngài nhầm rồi.

Tôi họ Sở, là thư ký của Hạng tiên sinh.”
Chú Luân hỏi: “Ba của cậu có phải là Sở Triết không?”

Sở Thức Sâm gật đầu tiếp lời: “Tiệc mừng thọ của chủ tịch Hạng sắp xếp chưa chu đáo, Hạng tiên sinh vẫn luôn canh cánh trong lòng, lần sau nhất định sẽ tổ chức “hỷ cáp tường hoà”, tận lực chu đáo.”
Mắt chú Luân sáng lên: “Hỷ cáp tường hoà, lẽ nào cậu cũng nghe hý kịch?”
Sở Thức Sâm cố ý dùng từ này, ngày hôm đó bữa tiệc thọ kết thúc cậu có kiểm kê lại quà tặng, chú Luân có tặng một bản hý phổ không còn sản xuất nữa, Hạng Hành Chiêu bây giờ chữ còn không đọc được, tặng cái này có thể là do chính mình yêu thích.
Chú Luân tên là Hác Luân, người dân tộc Mãn, nghe nói là hậu duệ của Bát Kì, “hỷ cáp tường hoà” là một câu chúc thọ trong tiệc cung đình, ông ấy đương nhiên phải biết.
Sở Thức Sâm thuận thế thỉnh giáo, đề tài trên bàn lại bắt đầu trở lại.
Dần dần, cuộc trò chuyện trở lại công việc kinh doanh, có người hỏi về tình hình gần đây của Hạng Việt, Sở Thức Sâm đề cập đến dự án ngân hàng Lịch Tín.
Công ty nào cũng sẽ không thể không hợp tác với ngân hàng, Hạng Việt cũ trước đây làm về thương mại, kiếm tiền bằng nghề vận chuyển hàng hóa từ các bến phà và đã giao dịch với các ngân hàng trong nhiều đời.
Bác Phương là người từng trải nhất ở đây, nhớ lại một lần quay vòng vốn xảy ra vấn đề và nói đùa rằng vào thời điểm đó ông chỉ hận không thể đi cướp ngân hàng.
Sau một tràng cười, có người nói: “Bây giờ phát triển rồi, ngày xưa các ngân hàng không có hệ thống điện tử, làm thế nào mà mọi người có thể vượt qua được chứ?”
Sở Thức Sâm nhẹ giọng trả lời: “Làm thủ công thôi, hiện tại hệ thống cũng do con người làm mà.”
“Ừ nhỉ.” Lại có người nói, “Nhưng thời đó hẳn là không có cách nào để chuyển khoản đi, cứ đi đi lại lại rút tiền mặt thì phiền quá, đã có chi phiếu chuyển khoản chưa nhỉ?”
Sở Thức Sâm đáp: “Thời đó gọi là ‘sang sổ’, bản chất cũng không khác mấy, hai bên giao dịch không cần tiền mặt, ở ngân hàng bên A ký phiếu viết xuống hạn mức, ngân hàng bên A và ngân hàng bên B kiểm tra đối chiếu xem tài khoản không có sai sót nào thì coi như là hoàn thành rồi.”
Hạng Minh Chương trông giống như một con sư tử mệt mỏi, thu lại nanh vuốt mà ngồi yên lặng một bên, nghe Sở Thức Sâm thay anh xã giao.
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt trực tiếp nhưng Sở Thức Sâm biết tên từng người trong ban quản trị, sở thích của họ, thậm chí còn biết nhà ai vừa sinh một đứa con.
Sở Thức Sâm ngồi trên bàn tán gẫu cười nói, điển cố như hạ bút thành văn, diễn đạt ấn tượng.

Hỏi thăm khách sáo, nắm bắt vừa phải, thái độ đúng mực.

Đề tài nói chuyện được đổi liên tục, luôn luôn kiểm soát chủ đề và mạch suy nghĩ không hề hỗn loạn.
Hạng Minh Chương vốn chỉ đang “nghe”, dần dần quay mặt sang một bên, trong tầm mắt anh Sở Thức Sâm đang cười nhàn nhạt, thành thục lão luyện, chỉ thiếu một thứ duy nhất đó là không quan tâm đến việc ăn uống.
Trên đĩa có một miếng trái cây mọng nước, vải thiều trần bì đã sớm lạnh đi, Sở Thức Sâm cầm đũa lên, đúng lúc có người hỏi chuyện, thế là cậu lại bỏ qua quên ăn.
Bàn tay dùng lực ấn lên dạ dày của Hạng Minh Chương lại dời đi, một cơn đau khủng khiếp ập đến, anh duỗi tay xoay đĩa pha lê lại.
Sở Thức Sâm không nhận ra, gắp một miếng lên rồi cắn một miếng, bên cạnh Hạng Minh Chương trầm giọng hỏi: “Cậu thích ăn vải sao?”
Sở Thức Sâm quay đầu lại, đây là cuộc trò chuyện duy nhất của họ sau khi vào gian phòng, cậu “Ừm” một tiếng.
Bữa tiệc trần bì cả khách lẫn chủ đều vô cùng tận hứng, sau khi kết thúc, Hạng Minh Chương tiễn các thành viên ban quản trị đi, đợi đến khi mọi người gần đi hết, anh đứng ở cửa khách sạn, gió vừa thổi lên, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng áo sơ mi.
Sau khi Sở Thức Sâm ký bill xong đi ra, trong bữa tiệc tối đã nhìn thấy có điều gì đó không ổn với Hạng Minh Chương, liền hỏi: “Anh có phải là thấy không khỏe không?”
Hạng Minh Chương sắc mặt tái nhợt hiếm thấy sau khi uống rượu, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, xe tới rồi, anh nói: “Không sao, lên xe trước đi.”
Sở Thức Sâm vòng qua bên kia lên xe, không gian đóng kín trong xe chật hẹp, hơi thở nặng nhọc của Hạng Minh Chương rõ ràng đến mức ngay cả tài xế cũng không nhịn được quay đầu quan sát.
Hạng Minh Chương đã quen với việc nguỵ trang, anh vuốt một nắm tóc, nhếch mép cười gượng: “Đi thôi.”
Tài xế đã từng gặp phải tình trạng như vậy liền nói: “Hạng tiên sinh, ngài có khi nào lại đau dạ dày rồi?”

Hạng Minh Chương kể từ khi từ Thuỵ Sĩ quay lại, nghỉ ngơi không đủ, chênh lệch múi giờ cộng với việc bay đường dài, mười mấy tiếng đồng hồ đều không có khẩu vị ăn gì, buổi tối chỉ rót vào rượu trắng, cảm giác đau dạ dày càng ngày càng kịch liệt.
Anh thúc giục nói: “Lái xe đi.”
Tài xế hỏi: “Có cần đưa ngài đến bệnh viện không?”
Hạng Minh Chương không có kiên nhẫn: “Nói lời thừa gì thế, về căn hộ.”
Sở Thức Sâm cả đường đều không nói gì, đến chung cư Ba Mạn Gia, cậu mở áo khoác để Hạng Minh Chương choàng lên, che đi mồ hôi trên lưng hỏi: “Có cần đưa anh lên lầu không?”
Cậu đã quen lễ nghĩa chu toàn, nhưng dựa vào cá tính thích cố tỏ vẻ của Hạng Minh Chương, nhất định sẽ lạnh nhạt từ chối.
Không ngờ, Hạng Minh Chương nói: “Cần.”
Sở Thức Sâm: “…”
Tài xế nháy mắt ra hiệu cầu cứu: “Thư ký Sở, nhờ cậu đưa Hạng tiên sinh lên trước, tôi đi xách vali.”
Sở Thức Sâm đi theo Hạng Minh Chương xuống xe, lên đến tầng 40.

Vừa ra khỏi thang máy, Hạng Minh Chương lảo đảo một hồi, Sở Thức Sâm đỡ anh một tay, hỏi: “Thẻ nhà đâu?”
Hạng Minh Chương từ trong túi áo khoác lấy ra một tấm thẻ, không cẩn thận lôi ra theo một cái hộp, rơi xuống lăn lộn trên mặt đất.
Sở Thức Sâm cúi xuống nhặt lên, phủi sạch lớp bụi mỏng trên bề mặt, đó là một chiếc hộp đựng trang sức màu đen to bằng lòng bàn tay, bốn cạnh vuông vắn làm bằng da thật.
Tích tắc, cánh cửa mở ra, Hạng Minh Chương bước vào phòng và bật đèn ở huyền quan.
Sở Thức Sâm đi theo, đưa cái hộp cho anh rồi nói: “Đồ vật có giá trị thì trước tiên nên đem cất cẩn thận, đừng đánh rơi nữa.”
Hạng Minh Chương rủ tay đứng dưới ngọn đèn, không tiếp lời, một bóng đen chiếu lên cổ anh che đi chuyển động của hầu kết, anh hỏi: “Đồ bên trong bị hỏng rồi sao?”
Sở Thức Sâm không biết, nhưng vừa nghe xong liền mở hộp ra.
Một sợi dây chuyền dài bằng bạc mảnh buông xuống, lắc lư không ngừng trên không trung.

Khóa hạt được gắn với một mặt đồng hồ hình tròn bằng bạc, mặt đồng hồ có hơi trầy xước nhẹ, trên đó khắc một chữ “Vạn” tượng trưng cho nhà Phật.
Sở Thức Sâm cả người cứng đờ không thể di chuyển.
Sao có thể chứ?!
Cậu run rẩy mở mặt đồng hồ ra, kim chỉ được chạm hoa văn rỗng, dây cót kết hợp báo giờ.

Đây là chiếc đồng hồ quả quýt mà cậu đã sử dụng suốt nhiều năm, cuối cùng gặp phải kết cục chìm dưới đáy biển!
Thời gian và lịch vạn niên trên mặt đồng hồ đã trở lên xáo trộn, trong chớp mắt cậu quên mất hôm nay là ngày mấy.
Hạng Minh Chương ngạc nhiên: “Cậu sao vậy?”
Sở Thức Sâm lo lắng ngẩng đầu, vành mắt đã đỏ lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui