Chương 3
Trước khi đi đã tìm qua tài liệu, tình hình đất nước REEZE nhỏ bé đó quả thật không ổn định. Mà người ở khe vực Thanh Phong lại rất ít, sống ở gần đó đều là người bản địa. Tòa báo mời hai người hướng dẫn viên du lịch đưa họ đi xuyên qua rừng cây hoang dã. Nghe nói còn phải đi qua rừng hai ngày như thế nữa, mới có thể đến được khe vực.
Điều kiện hơi gian khổ, điện thoại cũng không có sóng, nhưng trong lòng Lâm Kỳ Tịnh lại không kiềm chế được sự hưng phấn. Theo những kinh nghiệm trước đây, quá trình càng khó khăn gian khổ, kết quả cuối cùng lại càng lớn. Cô không thể chờ được…..muốn xem xem, nơi được người bản địa gọi là khe vực “Thánh Địa” đó.
Việc không thoải mái đó là giao tiếp với hướng dẫn viên, sự giao tiếp cứ diễn ra đứt quãng, bởi vì đối phương chỉ có thể nói được một ít tiếng Anh. Dường như có một người cả đường đều oán trách cái gì đó, hỏi người phiên dịch của đoàn, lại cũng chỉ lờ mờ. Hình như là có một người sức khỏe không tốt, không muốn đi tiếp nữa. Người dẫn đoàn lấy thuốc đưa cho họ, coi như là miễn cưỡng giữ họ lại.
Biến cố xảy ra vào buổi sáng ngày hôm sau, cũng là ngày thứ ba họ đi xuyên qua rừng. Hai hướng dẫn viên du lịch đem đi gần hết thức ăn và nước của họ, bỏ đi không nói một câu.
5 người mặt mày nhìn nhau, không ngờ rằng đối phương nói thất hứa liền thất hứa. Đang ở đất khách quê người, lại còn vào giữa rừng. Chỉ sợ cuối cùng cũng không ra được, bên ngoài không có người hướng dẫn bản địa, e rằng đoàn của họ cũng bị coi như là phản quân thôi?
Người dẫn đoàn cầm điện thoại vệ tinh liên lạc với bạn bè trong nước, cười đau khổ: “Lương thực và nước có thể trụ được mấy ngày?”
“Khoảng 2,3 ngày, bên đó nói gì, có thể cứu viện được không?”
Người dẫn đoàn sắc mặt nặng nề gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng nói: “Vẫn là tìm người bản sứ. Nếu không thì không ra được.”
“Nhưng họ không đồng ý đến. Trước đây nói là bị bệnh bởi vì chúng ta đem theo tà mà……..” một người khuôn mặt buồn bã nói: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Lâm Kỳ Tĩnh vốn đang ngồi dựa vào một gốc cây lớn. Nghe người dẫn đầu ủ rũ lạ thường nói: “Điện thoại sắp hết pin rồi.”
Cô chần chừ một lúc, nghĩ đến Trần Tích Nhiên nói với mình “Nếu có chuyện gì, gọi điện cho tôi. Ở đó tôi cũng có bạn.”
Cô……..có thể lại nhờ anh giúp đỡ nữa được không?
Điện thoại rất lâu mới thông được.
Trần Tích Nhiên nhận được điện thoại của cô, rất vui mừng, liền nói đùa: “Không phải là gặp phiền phức gì chứ?”
Lâm Kỳ Tịnh cười đau khổ: “Anh liệu việc như thần.”
Tranh thủ thời gian nói tình hình, Trần Tích Nhiên im lặng một lúc, nói: “Tôi sẽ dùng số này liên lạc với cô.”
“E rằng không được, điện thoại sắp hết pin rồi.”
“Lâm Kỳ Tịnh, lần sau xin cô chọn nơi nào an toàn một chút mà đi du lịch.” Biết rõ rằng lúc này không nên lãng phí thời gian tức giận, nhưng Trần Tích Nhiên không khống chế nổi bản thân.
“Tôi cũng đâu có muốn thế……….đều bị anh nói trúng hết rồi!” Lâm Kỳ Tịnh giọng nói thảm thiết.
“Được rồi được rồi, đừng hoảng hốt quá. Nói địa điểm cụ thể cho tôi biết.”
Trần Tích Nhiên cầm điện thoại, hít thật sâu, bỏ đi bỏ đi……….việc cấp thiết bây giờ, chẳng lẽ không phải là đem người về sao?”
Sau đó sự việc không hề đơn giản như anh tưởng. Cách đưa người trực tiếp về là bằng trực thăng. Nhưng tình hình thời tiết bên đó dường như không được. Đại sứ quán đã liên hệ được, nhưng khổ là khu vực đó là khu vực đóng quân của phản loạn, giao tiếp chính trị vốn dĩ là không có hiệu quả.
Cuối cùng Trần Tích Nhiên thông qua quan hệ làm ăn, lúc liên hệ được với bộ lạc bản địa, cách cuộc điện thoại cầu cứu đó, đã quá 6 ngày. Sau đó tìm 5 người trong rừng rậm, đâu phải chuyện dễ dàng. Lúc đội cứu viện dần dần bắt đầu tìm kiếm, thậm chí không có ai biết tình trạng khốn đốn của các thành viên trong đoàn như thế nào.
Mùa mưa ở REEZE, mưa nhỏ không khiến cho người ta lo lắng, nhưng đồ ăn, lại làm cho người ta phải đau đầu.
May mà mỗi người đều đã trải qua huấn luyện về sinh tồn ở vùng hoang dã, mặc dù không có hiểu biết gì về sự khắc nghiệt thật sự, nhưng trước khi đến cũng đã nghe qua vê một số trường hợp và kiến thức cơ bản. Người dẫn đầu sau khi hết thức ăn, săn được hai con thú nhỏ, sau khi xử lý qua loa, rồi chia cho từng thành viên.
Thịt rất thô ráp, Lâm Kỳ Tịnh miễn cưỡng nuốt xuống, nghĩ đến lời nói của huấn luyện viên khi huấn luyện lúc trước: “Còn có người nuốt sông chuột và rắn, nói tóm lại sống là điều đầu tiên.”
Ở trong chiếc lều bạt vốn dĩ đã đủ gay go lắm rồi, nhưng sau khi ăn mấy miếng thịt đó, Lâm Kỳ Tịnh mấy đêm đầu tiên, mỗi lần đều quay lại với khuôn mặt vàng vọt, sau đó là sốt cao. Người đi cùng ai ai cũng có kinh nghiệm phong phú, bước đầu phán đoán là bị tiêu chảy.
Căn lều bạt điển hình kèm theo mấy đêm mưa. Lâm Kỳ Tịnh nhìn màu nâu âm u trên lều bạt nghĩ đến mấy tháng trước, cô ở trên đảo MIA, trời xanh xanh, biển xanh xanh, cari cua thơm ngon, còn sóng biển vỗ vào chân từng đợt từng đợt, ngứa ngứa, ấm ấm. Cô…..rốt cuôc là vì cái gì mà lại đến đây chịu khổ chứ?
Bụng đau, người lạnh……..rất giống như là cảm giác sắp chết. Lâm Kỳ Tịnh đưa tay ra xem nhiệt độ trên trán, hình như vẫn hơi sốt.
Cha mẹ…..Chắccô sẽ không được gặp lại họ nữa? Hà Phong tài khoản của tớ còn bao nhiêu tiền hả? Trước khi đi cũng quên mất không kiểm tra với cậu……..bỗng nhiên lại nghĩ đến Trần Tích Nhiên, trong đầu hiện ra một khuôn mặt tươi cười rực rỡ đến lạ thường đó, lúc không cười là một người đàn ông thoải mái, từ trước đến nay chưa từng tức giận, phóng khoáng, lịch thiệp, đối với tất cả bạn bè đều hết lòng hết sức. Nghĩ đến việc không được gặp anh nữa, không kìm được cảm thấy hơi buồn.
Cố gắng lật mình, than thở, anh ấy…….chắc là đang rất nỗ lực để giúp đỡ?”
Uống thuốc xong, người dẫn đoàn ủ rũ lo lắng nhìn người phụ nữ duy nhất trong đoàn: “Tiểu Lâm, cơ thể cô vẫn tốt chứ? Chúng tôi vừa bàn bạc xong, bắt đầu từ ngày mai đi ngược lại. Nếu có thể gặp được dân bản sứ, còn có hy vọng nói nói chuyện được với họ, có thể đưa chúng ta ra.”
“Nhưng chỉ thị trước đây không phải nói là ở nguyên tại chỗ sao?”
“Đã mấy ngày rồi. Hơn nữa bên ngoài chưa chắc đã vào nổi.”
“Tôi không sao, có thể theo kịp đoàn.” Lâm Kỳ Tịnh cắn răng nói.
Đi bộ một ngày, miệng nôn chôn tháo, mặc dù việc mang vác đều do người khác đảm nhiệm, nhưng vẫn thở hổn hể, lúc nào cũng đau bụng, cả cơ thể không có sức, cảm giác tối hôm qua nằm trong lều đó càng nặng nề thêm, đó chính là——Cô thật sự sẽ chết ở đây sao?”
Chính vào lúc cô cảm thấy bản thân mình không kiên trì được nữa, ở xa xa có gió thổi qua bụi cây, tiếp đó là có người đang nói chuyện rất lớn.
Cẩn thận suy nghĩ, tất cả mọi người đều giống như con thỏ ẩn náu trong rừng sâu, im lặng đợi chờ, suy đoán, trong lòng có chút hy vọng……..hy vọng đó là đội cứu viện đến tìm họ.
Nhưng mấy tiếng đánh súng lạc lõng……..lại phá vỡ ảo tưởng của tất cả mọi người.
Họ là càng không dám động đậy. Người dẫn đầu mang theo súng, lúc đó lấy ra không một tiếng động..
Lúc chuẩn bị đưa lên, đằng sau đột nhiên có người nhảy ra, tiếp theo đó là quay người bỏ chạy. Tất cả mọi người sợ hãi, quay đầu lại nhìn, Lâm Kỳ Tịnh chỉ giống như một con hươu con, nhảy về phía sau, chớp mắt đã không thấy đâu.
Trong lòng lộn xộn, có người cũng đúng đậy, lúc đang muốn bỏ chạy, từ nơi có tiếng súng có người dùng tiếng địa phương gào lên.
Người phiên dịch đờ đẫn, nói: “Bọn họ……hình như đang nói tìm thấy rồi.
Lúc sau tìm thấy Lâm Kỳ Tịnh, người dẫn đầu không hài lòng nhìn cô: “Cái con nha đầu này không có nghĩa khí gì cả, quay người là bỏ chạy à?”
Cô cúi thấp đầu, vô cùng oan ức: “Tôi đau bụng…….quả thật không nhịn được nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...