Trời Tối

Khi nhìn thấy mình trong gương, Bạch Tử không khỏi sững sờ.

Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, suốt ngày vội vội vàng vàng, cô căn bản không có cơ hội giống như bây giờ, đứng lặng lẽ trước gương trong phòng tắm, cẩn thận quan sát khuôn mặt mình.

Trên thực tế, trước khi virus biến dị bùng phát, Bạch Tử chưa bao giờ thích nhìn thấy khuôn mặt của chính mình.

Cho dù là nhìn vào gương, hay là bị người khác nhìn chằm chằm, cô đều sẽ có cảm giác mơ hồ muốn né tránh.

Nhưng bây giờ, Bạch Tử phát hiện cảm giác này đã biến mất.

Mặc dù, bây giờ mắt trái của cô xấu xí và đáng sợ hơn trước rất nhiều - bao quanh mắt là những vết sẹo khó nhìn, nhãn cầu đen như mực, xung quanh con ngươi nhỏ màu đen ở giữa có một vòng tròn sáng đang phát ra ánh sáng trắng mờ nhạt, nhìn tổng thể trông khá kỳ lạ.

Vì vậy, cô vẫn không thể hiểu tại sao Mạnh Dĩ Lam có thể đưa ra một đánh giá "thái quá" như là "trông thật đẹp".

Bạch Tử nghĩ, có lẽ Mạnh Dĩ Lam không muốn làm mình cảm thấy khó chịu.

Nhưng thực ra cô cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ được khen ngợi về ngoại hình của mình, vì vậy cho dù câu trả lời có tệ đến mấy, Bạch Tử cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.

Cô không còn sợ nhìn thấy khuôn mặt mình như trước nữa, cũng không còn cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm.

Ngay cả trước khi lên tàu bị nhìn chằm chằm, cô cũng không hề cảm thấy khó chịu chút nào.

Sau đó, Bạch Tử lại nhìn vào mắt phải của mình.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng ánh mắt của cô dường như bớt mệt mỏi và trống rỗng hơn trước.

Có lẽ trong những ngày qua, cô và Mạnh Dĩ Lam cách ly với thế giới ngoài kia và được nghỉ ngơi rất tốt.

Không chỉ đôi mắt, mà cả trạng thái thể chất lẫn tinh thần của Bạch Tử cũng tốt hơn trước rất nhiều - mặc dù cô vẫn hay quên đông quên tây, nhưng cho đến giờ, cô dường như không gặp quá nhiều rắc rối vì trí nhớ kém.

Trong thời gian này, mặc dù mắt trái Bạch Tử vẫn không nhìn thấy gì, nhưng cũng không còn đau đớn nữa.

Ngoài ra, tóc của Bạch Tử vẫn mọc nhanh như trước, chưa đầy một tháng, tóc của cô đã chạm đến ngang vai.

Lúc ở trên đảo, cô ngẫu nhiên buộc một búi tóc nhỏ sau đầu rồi rời khỏi biệt thự, vừa tiết kiệm thời gian lại thoải mái và thuận tiện.

Bạch Tử không muốn tốn quá nhiều thì giờ và sức lực cho những thứ mình không quan tâm, nếu không phải Mạnh Dĩ Lam kịch liệt phản đối, có lẽ cô đã cạo sạch hết tóc rồi.

Đột nhiên, từ nơi xa nào đó truyền đến một âm thanh yếu ớt của nước.

Đó là tiếng con trai chú Hồng, Hồng Toàn, đang câu cá ở đuôi tàu.

Hiện tại, đã gần một ngày trôi qua kể từ khi Bạch Tử cùng Mạnh Dĩ Lam rời khỏi hòn đảo.

Khoảng một ngày rưỡi nữa, cả hai sẽ trở lại đất liền.

Sau đó, họ chỉ mất nửa ngày đi xe để đến thành phố B - đây là toàn bộ hành trình mà chú Hồng đã nói cho cô và Mạnh Dĩ Lam ngay sau khi lên tàu.

Bạch Tử cúi đầu nhìn kính áp tròng và mặt nạ trên bồn rửa.

Màu sắc của tròng kính trông rất thông thường, giống như mắt phải của Bạch Tử, màu nâu.

Chiếc mặt nạ cũng là loại bình thường, che kín toàn bộ khuôn mặt, trắng tinh khiết và không có bất kỳ hoa văn nào.

Bạch Tử cầm chiếc mặt nạ lên, đặt nhẹ lên mặt mình rồi nhìn vào gương.

Toàn bộ khuôn mặt đều bị che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt, tuy nhiên do thiết kế mô hình đặc biệt, nên người ngoài khó có thể nhìn thấy hình dạng hốc mắt của Bạch Tử, chỉ có thể nhìn thấy con ngươi.

Bạch Tử cảm thấy nếu là mình của trước đây, cô sẽ ngay lập tức yêu thích chiếc mặt nạ này.

Khi ấy, Bạch Tử sẽ nghĩ rằng một khi cô đeo mặt nạ vào, thì sẽ không ai có thể nhìn thấy mặt cô.

Và rồi cô sẽ sống như một người vô hình thực sự.

Không có bất kỳ ai quan tâm đến cô, và cô cũng không cần quan tâm đến bất cứ ai - ngoại trừ Mạnh Dĩ Lam.

Nhưng bây giờ, Bạch Tử lại đối với chiếc mặt nạ này không có cảm giác gì, không thích, cũng không ghét.

Sở dĩ cô đeo nó lên không phải để trở thành người được gọi là vô hình, mà là vì Mạnh Dĩ Lam.

Nghĩ đến người đó, Bạch Tử không khỏi nâng khóe miệng.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khi cô nhìn mình trong gương, lúc ý cười lộ ra từ mắt phải của mặt nạ, cô lại không được tự nhiên mà kìm nén nụ cười của mình.

Rời khỏi hòn đảo đó, giống như rời khỏi tháp ngà*, kéo theo sau đó là nhiều vấn đề phải đối mặt.

Đầu tiên, mỗi khi Bạch Tử nghe Mạnh Dĩ Lam nói muốn tìm cách chữa trị cho cơ thể của cô, cô sẽ không tự chủ được và cảm thấy khổ sở cùng kiềm chế, thậm chí còn suýt chút nữa dẫn đến quyết định rời khỏi Mạnh Dĩ Lam.

Tiếp theo, Bạch Tử hiện đang bị chính quyền thành phố B truy nã, nếu xảy ra sự cố gì đó thì sẽ mang đến rắc rối lớn cho Mạnh Dĩ Lam.

Nghĩ tới đây, Bạch Tử chẳng những không cười nổi nữa, mà trong mắt còn lộ ra một chút u ám.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Không cần quay đầu lại, Bạch Tử ở mấy giây trước, từ tiếng bước chân đã suy ra thân phận của đối phương.

Người vừa vào cửa không nói gì, cũng không hề tỏ ý xin lỗi vì xông vào mà không gõ cửa, thậm chí còn bình tĩnh như thể đã biết Bạch Tử ở đây.

Bạch Tử không tháo mặt nạ xuống, cô nhìn chằm chằm vào gương, nhìn người đang đến gần mình từ phía sau.

Giây tiếp theo, eo cô bị kẻ đột nhập dùng hai tay ôm chặt.

Sau đó, đối phương hơi cúi người, tựa đầu vào vai Bạch Tử, nhướn mày nhìn khuôn mặt trong gương được che bởi mặt nạ, một lúc sau mới đưa ra nhận xét: "... Không dễ nhìn."

Bạch Tử đồng tình: "Tôi cũng nghĩ như vậy."

"Sau khi về thành phố B tôi sẽ tìm người làm một cái khác," Mạnh Dĩ Lam thở dài, "Mấy ngày này đành để em mang đỡ cái này vậy."

"Không sao đâu," Bạch Tử mỉm cười thản nhiên, "Chỉ là mặt nạ mà thôi."

Mạnh Dĩ Lam tháo mặt nạ trong tay Bạch Tử ra, nhìn cô trong gương, nhẹ giọng nói: "Tôi không thích em đeo mặt nạ, tôi muốn nhìn thấy gương mặt của em nhiều hơn."

Bạch Tử sững sờ, sau đó ngượng ngùng cười.

Nhìn lúm đồng tiền nhỏ trũng xuống trên má Bạch Tử, trái tim Mạnh Dĩ Lam đập thình thịch, cô không nhịn được nghiêng đầu hôn lên khóe miệng đối phương một cái.

Sau đó cô sợ không khống chế nổi mình, cho nên lập tức buông Bạch Tử ra sau nụ hôn nhẹ, cố ý giữ khoảng cách giữa hai người.

Dù sao trên tàu còn có người khác, không thể quá mức thoải mái.

Từ sau khi lên tàu, Mạnh Dĩ Lam luôn cẩn thận duy trì khoảng cách với Bạch Tử.

Chiếc tàu mà chú Hồng sắp xếp đến đón Mạnh Dĩ Lam không lớn, cũng chỉ có năm người.

Mấy ngày trước, chú Hồng theo chỉ thị của Mạnh Dĩ Lam, trước tiên đón Hedy vừa từ nước ngoài về, sau đó cho tàu tới đảo đón Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử.


Bằng cách này, họ có thể mượn danh nghĩa hộ tống Hedy đến làm việc ở thành phố B, để Bạch Tử cũng đi theo mà bí mật trở về thành phố.

Trên tàu tổng cộng có ba phòng ngủ, hai cha con chú Hồng và Hồng Toàn ở trong phòng đôi tầng một.

Những người còn lại sẽ ở tầng hai, Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử ở chung một phòng, Hedy ở một mình một phòng.

Vào ngày sắp xếp phòng ngủ, khi biết Mạnh Dĩ Lam muốn ở chung phòng với Bạch Tử, Hedy lại một lần nữa dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử, nhưng cũng không nói thêm gì.

Mạnh Dĩ Lam cầm hộp kính áp tròng trên bồn rửa lên: "Em đeo được không?"

Bạch Tử lắc đầu.

"Tôi giúp em," Mạnh Dĩ Lam rửa tay cẩn thận, sau đó dùng ngón trỏ tay phải chạm vào kính, "Ngẩng đầu nào."

Bạch Tử đứng ở nơi đó ngẩng đầu lên, nhưng giữa hai người có một khoảng cách, bởi vì vừa rồi Mạnh Dĩ Lam cố ý tránh né.

Thấy đối phương không biết thích ứng như thế nào, Mạnh Dĩ Lam bất đắc dĩ kéo cô vào lòng.

Sau khi hai người kề sát nhau, Mạnh Dĩ Lam dùng một tay mở mí mắt trên và dưới của mắt trái Bạch Tử, một tay chạm vào kính, cẩn thận đặt nó vào mắt Bạch Tử.

Mạnh Dĩ Lam dịu dàng hướng dẫn cô: "Đưa mắt lên, xuống, trái, phải."

Bạch Tử ngoan ngoãn di chuyển mắt lòng vòng theo lời đối phương.

"Có khó chịu không?" Mạnh Dĩ Lam hỏi.

Bạch Tử lắc đầu.

Mặc dù cảm thấy có gì đó là lạ trong mắt, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu.

Mạnh Dĩ Lam xích lại gần, đặt đôi môi ấm áp của mình lên mắt trái Bạch Tử, dừng ở đó một lúc rồi mới lùi lại.

Sau đó, cô nhìn vào mắt Bạch Tử, khẽ nói: "Thật đẹp."

Bạch Tử quay đầu nhìn vào gương.

Lúc này, con mắt trái kỳ lạ của cô đã được che khuất hoàn toàn bởi kính áp tròng, hai bên mắt dường như không có gì khác biệt.

Bạch Tử không nhịn được cười nói: "Không xấu nữa."

Mạnh Dĩ Lam nghe xong không khỏi cau mày, đưa tay bưng lấy gò má Bạch Tử, để đối phương quay đầu lại nhìn vào mắt mình.

Sau đó, dùng giọng điệu rất nghiêm túc, nói: "Không xấu, tôi cảm thấy trông rất đẹp."

Nụ cười trên mặt Bạch Tử dừng lại, cô nghe người trước mặt nói tiếp: "Cái nào cũng đẹp, nhưng tôi thích em không mang gì, không mang kính áp tròng, không mang mặt nạ."

Sự ấm áp dâng trào trong lòng khiến Bạch Tử không khỏi thở dài.

Quả nhiên, từ thật lâu trước kia cô đã rất nhanh xác định, Mạnh Dĩ Lam là người dịu dàng nhất trên đời.

Một lúc sau, Bạch Tử đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mạnh Dĩ Lam, hơi nâng cằm, hôn lên môi đối phương.

Chuồn chuồn lướt nước, biết đủ thì dừng lại.

Nhưng ngay lúc Bạch Tử muốn lui về, Mạnh Dĩ Lam lại tiến thêm một bước, không chịu để môi họ tách ra.

Chẳng bao lâu, nụ hôn đơn giản đã chuyển thành sự quấn quýt dây dưa giữa môi và lưỡi.

Mạnh Dĩ Lam vốn muốn giữ khoảng cách lại bị nụ hôn này dễ dàng mê hoặc đến mức không khống chế được bản thân, cô không nhịn được nghiêng người về phía trước, ép Bạch Tử phải lùi về phía sau một bước.

Một bên eo bị ép vào thành bồn rửa, hơi đau, nhưng Bạch Tử không thèm để ý.

Mạnh Dĩ Lam duỗi hai tay, có chút quên mất lý trí mà ôm Bạch Tử vào lòng.

Từ lúc lên tàu, hai người đã bị kiềm chế đến mức không nhịn được, hô hấp dần dần trở nên nặng nề, dường như trở lại phòng kính, bất chấp tất cả và luôn muốn đến gần nhau.

Không biết những cặp đôi khác có như vậy không, nhưng Mạnh Dĩ Lam cảm thấy mỗi khi cô và Bạch Tử ở một mình với nhau, sẽ luôn luôn dễ dàng tiến thêm một bước để làm "chuyện ấy".

Tựa như hai thỏi nam châm, một khi đến gần sẽ ngay lập tức dính vào nhau, sau đó khó mà tách ra.

Bạch Tử vô thức vén áo len của Mạnh Dĩ Lam lên, khi đầu ngón tay ấm áp mơn trớn tấm lưng trắng mịn, Mạnh Dĩ Lam không khỏi run rẩy, như có dòng điện chạy qua cơ thể, có vài suy nghĩ không thích hợp chợt nổi lên.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng ngủ bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Hai người đột nhiên dừng lại động tác.

Sau đó, giọng nói Hedy truyền đến: "Dĩ Lam, cậu có tiện không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Mạnh Dĩ Lam lập tức buông lỏng miệng đang cắn môi dưới của Bạch Tử ra, sau khi nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc của mình, cô nói: "Hiện tại tôi không tiện lắm, lát nữa sẽ qua gặp cậu."

"Được," Hedy nói, "Tôi đợi cậu ở boong tàu tầng hai."

Nói xong, tiếng bước chân của đối phương xa dần.

Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam bối rối nhìn nhau, đợi khi nghe thấy tiếng bước chân của Hedy hoàn toàn biến mất, hai người đều không nhịn được bật cười ra tiếng.

"Trên tàu cách âm rất kém." Bạch Tử bất đắc dĩ buông Mạnh Dĩ Lam ra, lùi lại một bước.

Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Bạch Tử: "Cho nên, em nhất định phải biết kiềm chế bản thân nhé."

Ve sầu sau khi thoát xác xong, trong nháy mắt liền đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu Bạch Tử.

Bạch Tử nhíu mày lại, hít sâu một hơi, mím môi, nâng cằm.

Lúm đồng tiền trên má cô hơi lõm xuống, dường như muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ tỏ ra tự trách mình, nghiêm túc ngoan ngoãn nhẹ gật đầu với Mạnh Dĩ Lam ở trước mặt: "Được."

Sau đó, Bạch Tử vừa đưa tay giúp Mạnh Dĩ Lam chỉnh lại chiếc áo len có chút xốc xếch, vừa vẫn không ngừng tự trách mình - hai người bây giờ đã rời khỏi đảo, cô không thể lại tùy ý làm bậy như vậy nữa, nếu cô luôn dễ dàng xúc động như thế, sớm muộn gì cũng sẽ gây rắc rối cho Mạnh Dĩ Lam.

Vốn tưởng rằng Bạch Tử sẽ giảo biện hoặc lưu manh một chút, Mạnh Dĩ Lam lập tức mềm nhũn, cô nín thở, cố gắng đè nén sự xúc động trong lòng, nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà tiến lên ôm lấy khuôn mặt Bạch Tử.

Sau khi hôn thật mạnh lên môi đối phương, như đang nghiến răng nghiến lợi thì thầm: "Em, tại, sao, lại, ngoan, như, thế?!"

"Ah?" Bạch Tử có chút ngơ ngác há miệng.

Gương mặt tràn đầy ngây thơ vô số tội, giống như một chú cún con ngoan ngoãn lại nghe lời, khiến Mạnh Dĩ Lam càng nhìn càng thấy oán giận hơn.

Giờ khắc này, Mạnh Dĩ Lam khá chắc chắn, rằng không ai có thể khiến cô vò đầu bứt tai mọi lúc mọi nơi như Bạch Tử.

Hơn nữa, cô dần dần phát hiện ra, rằng dù có rời đảo, dù cho có người khác trên tàu, cô cũng sẽ không thể từ từ khôi phục lại lý trí tỉnh táo như cô từng nghĩ trước đây.

Cô thậm chí còn trở nên dễ xúc động hơn, ví dụ như bây giờ.

Có vẻ như Bạch Tử chỉ cần thực hiện một động tác nhỏ, cũng có thể khiến não Mạnh Dĩ Lam tiết ra thứ gọi là "chất xúc tác", làm cô cảm thấy đối phương vô cùng đáng yêu.


Biểu hiện phi lý như vậy khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy hoang đường quá đi mất, nhưng cô lại cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng có chút lo lắng.

Tương lai có quá nhiều nguy hiểm không biết trước, mà Mạnh Dĩ Lam vốn dĩ không sợ hãi bất cứ điều gì, lại càng ngày càng trở nên rụt rè.

Cô muốn đem người trước mặt bỏ vào túi và mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi.

Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn ném ra sau đầu hai chữ "kiềm chế" mình vừa nói, cô duỗi hai tay ra, dùng ngón tay nắm chặt mép bồn rửa, ôm Bạch Tử vào trong lòng.

Sau khi hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Sau này, chúng ta hãy cùng nhau rời khỏi thành phố B."

Bạch Tử có chút không kịp phản ứng.

"Chỉ cần em khỏe lại, chúng ta sẽ lập tức rời đi, còn lại cái gì cũng không quan tâm." Tốc độ nói chuyện của Mạnh Dĩ Lam rất nhanh, cô bày tỏ nội tâm của mình với người trước mặt, "Chúng ta cùng nhau trở lại hòn đảo kia, hoặc là đi bất cứ nơi nào khác, em không cần đeo kính áp tròng, cũng không cần mang mặt nạ, chỉ có hai chúng ta, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, có được không?"

Mạnh Dĩ Lam đương nhiên biết hành vi hiện tại của mình vô cùng tuỳ hứng và điên cuồng, có lẽ không bao lâu nữa cô sẽ hối hận về những lời mình đã nói.

Nhưng lúc này, cô thực sự chỉ muốn cùng Bạch Tử rời khỏi thành phố B, không muốn lo lắng về bất cứ điều gì khác - cô không muốn tốn sức tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra năm đó, cô không muốn điều tra xem Mạnh Phàm đã làm chuyện xấu gì, càng không muốn tìm kiếm tung tích của Lam Nhân, thậm chí cũng không muốn quan tâm thân thể của chính mình sẽ như thế nào.

Những lời nói động lòng người này không chỉ khiến Bạch Tử cảm động, mà còn khiến cô mơ hồ có một cảm giác đè nén không thể xem nhẹ.

Nhưng lần này cô không hề do dự, càng không muốn phá hỏng tâm tình của Mạnh Dĩ Lam.

Bạch Tử mỉm cười gật đầu đồng ý, nhẹ giọng an ủi Mạnh Dĩ Lam đang đột nhiên mất đi cảm giác an toàn: "Đừng lo lắng, dù có ra sao đi nữa tôi cũng sẽ đi cùng chị."

Bất luận là điều tra chuyện của Mạnh Phàm, hay là tìm ra tung tích của Lam Nhân, cô cũng sẽ không bao giờ rời đi.

Mạnh Dĩ Lam muốn làm cái gì, cô cũng sẽ đi cùng đối phương.

Nhưng đồng thời, Bạch Tử càng khó có thể bỏ qua sự đè nén trong lòng.

Thế là, cô gục đầu vào vai Mạnh Dĩ Lam để giấu đi vẻ mặt có chút khó chịu.

Mạnh Dĩ Lam đang muốn nói gì đó, lại nghe được Bạch Tử thấp giọng nói: "Được rồi, Hedy đang đợi chị..."

Dường như thân phận bị đổi chỗ, người được nhắc nhở phải "kiềm chế bản thân" chính là Mạnh Dĩ Lam.

Sau một khắc, Bạch Tử lại ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười bình thản: "Chị đi nói chuyện với cô ấy trước, tôi đến đuôi tàu cùng Hồng thúc câu cá một lát, nếu câu được cá, tôi nấu canh bồi bổ cho chị nhé."

Lên tàu không lâu, Bạch Tử và Hồng thúc nói chuyện phiếm mới biết được, trong năm nay, có rất nhiều người đã chuyển đến gần vùng biển sống, nhằm để tránh những dị nhân gặp khó khăn khi di chuyển trong nước.

Những người này đã được thử nghiệm với các dụng cụ chuyên dụng đặc biệt, và cá ở vùng biển này con người vẫn có thể ăn được mà không gây hại cho sức khoẻ.

Mạnh Dĩ Lam vốn là người nhạy cảm, nhưng lúc này cô hoàn toàn không biết Bạch Tử đang có gì đó không thích hợp.

Sau khi cơn bốc đồng qua đi, cô cảm thấy việc mình vừa làm quả thực không bình tĩnh cho lắm, thậm chí cô còn hối hận về những gì mình đã nói.

Vừa xấu hổ vừa ảo não, Mạnh Dĩ Lam chỉnh lại búi tóc lỏng lẻo, lại dặn dò thêm vài câu với Bạch Tử, rồi vội vàng rời khỏi phòng ngủ.

Lúc này, con tàu đang di chuyển an ổn trên biển, xung quanh tối đen như mực.

Mạnh Dĩ Lam chỉ có thể nhìn thấy một khu vực nhỏ xung quanh được ánh đèn trên tàu chiếu sáng, ngoài ra không thể nhìn thấy gì khác.

Mặc dù trời không có tuyết, nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn thấp đến lạ thường.

Khi Bạch Tử còn ở bên cạnh, Mạnh Dĩ Lam luôn cảm thấy xung quanh thật ấm áp, nhưng khi một mình đi trên tầng hai, cô lập tức rùng mình vì lạnh.

Hedy đã đợi hồi lâu, đang dựa vào cạnh lan can boong tàu, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ, làn khói nhàn nhạt bay lơ lửng trong không khí.

Mái tóc dài màu đỏ của cô ấy hơi bay lên trong gió, dáng người cao ráo trông vô cùng xinh đẹp dưới ánh sáng mờ ảo.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hedy lập tức quay người lại, sau đó lộ ra nụ cười mừng rỡ với Mạnh Dĩ Lam, cô giơ tay cầm điếu thuốc lên: "Muốn không?"

Tám năm trước, vào ngày hôm ấy, sau khi Hedy hoàn thành cuộc phỏng vấn với Mạnh Dĩ Lam đã là lúc rạng sáng.

Trước khi cả hai cùng nhau rời viện nghiên cứu, Hedy bất ngờ gợi ý, sau đó cả hai quyết định đến quán bar uống một ly.

Khi họ đang đợi taxi bên đường, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên từ trong túi xách lấy ra điếu thuốc lá cùng nhãn hiệu dành cho phụ nữ, cũng đưa cho Hedy một điếu, thậm chí còn tự mình châm lửa cho đối phương.

Khi ấy, thần thái hút thuốc của Mạnh Dĩ Lam đẹp đến mức Hedy không bao giờ quên được.

Nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam lắc đầu.

Hedy nhướn mày: "Bỏ rồi?"

Mạnh Dĩ Lam dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng nói: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, cậu nên hút ít lại."

Giọng điệu không khác mấy so với giọng điệu của ai đó ngày xưa.

Hedy hơi giật mình, mỉm cười: "Gói thuốc cuối cùng."

Nhà máy sản xuất thuốc lá không còn hoạt động nữa, nếu không tận lực tìm kiếm, đoán chừng có thể sẽ không bao giờ hút được nhãn hiệu thuốc lá này nữa.

Về phần gói thuốc trên tay này, cô đã không hút thuốc nhiều năm như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam, cô cuối cùng cũng không nhịn được.

Đáng tiếc, đối phương lại không có ý định cùng mình thưởng thức nữa.

"Dĩ Lam, trạng thái của cậu trông rất tốt." Hedy đưa tay ra khỏi tàu, nhẹ nhàng gạc tàn thuốc xuống biển. "So với tám năm trước... thành thục hơn rất nhiều."

Còn rất nhiều lời khen nữa, nhưng Hedy không nói ra.

Cô biết, đối phương có thể sẽ không sẵn lòng lắng nghe.

Khoé miệng Mạnh Dĩ Lam hơi nhếch lên, thản nhiên tiếp nhận lời tán thưởng của Hedy: "Cảm ơn, cậu trông cũng rất tốt."

Đúng như Hedy đã nói, hiện tại trạng thái của Mạnh Dĩ Lam quả thực rất tốt.

Sắc mặt hồng hào, đôi mắt xinh đẹp đầy trìu mến, trên môi luôn mơ hồ mang theo ý cười, ngay cả những người không quen biết, cũng sẽ cảm thấy gần đây cô ấy chắc chắn đã gặp được chuyện gì đó tốt đẹp.

Thế nhưng, nếu Hedy nhìn thấy được cô của cách đây không lâu, có lẽ sẽ bị giật mình.

Không chỉ dáng người trông tiều tụy, mà năng lượng và tinh thần cũng giống như ngọn nến trước gió, chỉ cần thổi nhẹ là sẽ tắt.

Đôi mắt màu lam nhạt của Hedy đầy ý vị sâu xa nhìn Mạnh Dĩ Lam, sau một khắc, đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Hai người có mối quan hệ rất tốt."

Mạnh Dĩ Lam vừa tựa tay vào lan can, nghe xong liền cứng đờ.

Ý cười của Hedy thoáng nhạt đi, cô định hút thêm một hơi, nhưng sau khi giơ tay lên, cô vô tình liếc thấy Mạnh Dĩ Lam đang nhìn chằm chằm ra biển, sau đó cô ném thẳng điếu thuốc xuống biển và nói: "Tôi tưởng rằng sẽ nhìn thấy anh Lâm ở bên cạnh cậu."


Lúc trước, Mạnh Dĩ Lam không một mình ra nước ngoài để phỏng vấn Hedy.

Vì thân phận của Hedy đặc biệt, và còn là chuyên viên nghiên cứu khoa học quan trọng hàng đầu, nên chính phủ không cho phép cô tự ý tiếp nhận phỏng vấn từ phóng viên các nước khác, nếu không được phép.

Mạnh Dĩ Lam lúc đó còn thiếu kinh nghiệm, công việc ở quê nhà có thể tự mình giải quyết, nhưng ra nước ngoài lại gặp khó khăn.

Khi đó, cô chỉ có thể tìm đến Lâm Khúc Vi để được giúp đỡ.

Với sự trợ giúp của anh, rất nhanh sau đó liền thiết lập được các mối quan hệ với tất cả các bên, cuộc phỏng vấn diễn ra suôn sẻ.

Mạnh Dĩ Lam có chút phản ứng không kịp khi Hedy đột nhiên nhắc đến Lâm Khúc Vi, sau khi suy nghĩ, cô nhẹ giọng giải thích: "Đã lâu rồi tôi không làm việc với anh ấy."

Cô không đề cập đến việc Lâm Khúc Vi bị giam, thứ nhất là cô lười giải thích, thứ hai là không cần thiết phải thông báo cho đối phương.

Hedy thở dài: "Đúng vậy, thế giới này loạn thành như thế..." Do dự một lát, cô không nhịn được nói tiếp: "Lúc đó, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ thành đôi với anh ấy."

Mạnh Dĩ Lam giật mình.

"Thật xin lỗi," Hedy nhanh chóng giải thích, "Mặc dù lúc đó tôi không cảm thấy hai người hợp nhau, nhưng tôi có thể nhìn ra được anh Lâm rất thích cậu."

Mạnh Dĩ Lam vén mái tóc dài của mình ra sau tai: "Nhưng tôi không thích anh ấy."

Nghe xong lời này, Hedy nhìn về phía Mạnh Dĩ Lam với một chút cảm xúc khó tả trong mắt.

Sau khi nhận thấy ánh mắt của người bên cạnh, Mạnh Dĩ Lam quay đầu lại, cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau: "Sao vậy?"

Hedy vẫn không rời mắt, tựa như đang lẩm bẩm một mình: "Sớm biết..."

Mạnh Dĩ Lam ngơ ngác: "Hửm?"

Hedy dường như chợt tỉnh lại, cô hít một hơi thật sâu, chuyển chủ đề: "Cậu thay đổi rồi."

Ánh mắt Mạnh Dĩ Lam khẽ lay động, mỉm cười: "Dù sao thì cả thế giới cũng đã thay đổi rồi."

Hai người phụ nữ vóc dáng mảnh khảnh với vẻ ngoài nổi bật đứng ở boong tàu nhìn nhau mỉm cười, cảnh tượng này ai nhìn thấy cũng sẽ có cảm giác vui tai vui mắt.

Một lúc sau, Hedy quay đầu nhìn về phía xa xăm: "Dĩ Lam, lẽ ra cậu nên di dân đến chỗ của tôi từ một năm trước. Ít nhất sẽ tốt hơn nhiều so với việc sống ở thành phố B."

Lúc đó, Mạnh Dĩ Lam vẫn còn lo lắng cho Lâm Khúc Vi.

Đương nhiên, cô không hề nghĩ ngợi liền từ chối lời đề nghị bất ngờ về việc di dân của Hedy, người mà cô đã nhiều năm không gặp.

Mà bây giờ, Mạnh Dĩ Lam lại cảm thấy rất có hứng thú hỏi: "Nghe nói chính phủ của cậu đã ban hành lệnh cấm, không cho người ngoại quốc vào..."

"Về mặt lý thuyết thì là vậy," Hedy cười nhẹ một tiếng, đầy ẩn ý nói, ​​"Nhưng nếu cậu được mời bởi một cư dân đặc biệt của đất nước này, cậu sẽ được đối đãi bằng những quy định khác biệt - ví dụ như tôi."

Mạnh Dĩ Lam nhướn mày: "Số lượng người có hạn sao?"

Hedy lập tức đoán được ý tứ của đối phương: "Cậu muốn dẫn Bạch Tử đi cùng?"

Mạnh Dĩ Lam cười cười, nhưng không nói gì.

"Cô ấy là...... của cậu." Ánh mắt Hedy lộ ra vẻ chế nhạo, như đang nói đùa, "Thú cưng nhỏ?"

Sau khi lên tàu, dù đã hết sức kiềm chế nhưng Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử vẫn không giấu được ánh mắt lưu luyến khi lơ đãng nhìn thấy nhau, càng không cách nào che giấu những cử chỉ thân mật lúc ngẫu nhiên chạm vào nhau.

Thực ra, mối quan hệ giữa hai người rất rõ ràng, chỉ cần người ta liếc nhìn là sẽ thấy ngay, không cần hỏi thăm gì cả.

Nhưng Hedy vẫn chưa từ bỏ ý định, cô tự lừa dối chính mình, đoán rằng có lẽ mối quan hệ của họ không liên quan gì đến "tình yêu".

Hoặc là nói, có lẽ thái độ của Mạnh Dĩ Lam đối với mối quan hệ này cũng không quá nghiêm túc như vậy.

Nhưng chuyện không như mong đợi, cô nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam lắc đầu.

"Tôi..." Mạnh Dĩ Lam tựa như còn muốn nói thêm điều gì, nhưng lại ngừng.

Từ sau khi cô và Bạch Tử xác nhận tình cảm với nhau, đây là lần đầu tiên Mạnh Dĩ Lam được hỏi về mối quan hệ giữa hai người, cô có chút không phản ứng kịp và nhất thời không biết làm sao để giới thiệu danh phận của Bạch Tử cho Hedy.

Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng Mạnh Dĩ Lam rất tín nhiệm Hedy.

Cho dù là tất cả những gì biết được từ mối quan hệ của hai người cách đây tám năm, hay những thông tin có được sau khi tìm người điều tra cách đây không lâu, Mạnh Dĩ Lam đều sẽ không quá phòng bị đối với Hedy, càng không cần thiết phải che giấu mối quan hệ giữa mình và Bạch Tử.

Thế nhưng, Mạnh Dĩ Lam lại không tìm được tên gọi phù hợp, cuối cùng chỉ có thể nói thẳng: "Hedy, tôi thích cô ấy."

Tất cả suy đoán trong nháy mắt bị cắt đứt, Hedy biết mình căn bản không có cơ hội: "Đây chính là nguyên nhân vì sao cậu phải tốn bao nhiêu công sức để có thể tìm được tôi."

Mạnh Dĩ Lam không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận.

"Dĩ Lam," Hedy thở dài, "Tôi đã nói với cậu rồi, tôi từng chịu trách nhiệm khoảng ba bốn người giống hệt hoàn cảnh của cô ấy. Cho đến nay, chúng tôi vẫn chưa tìm được giải pháp phù hợp, cuối cùng... tinh thần bọn họ đều trở nên thất thường, mặc dù Bạch Tử bây giờ có vẻ ổn, nhưng thực ra là một quả bom hẹn giờ..."

"Cho nên tôi mới vất vả như vậy để tìm cậu tới," sắc mặt Mạnh Dĩ Lam như thường lệ, thái độ rất kiên quyết nói, "Về phương diện này, cậu có nhiều kinh nghiệm hơn tất cả những người tôi biết, vả lại tôi cũng đã tìm được một nhóm người rất chuyên nghiệp vì cậu, chỉ cần cậu dẫn dắt họ, chắc chắn sẽ thành công."

Hedy nhíu mày lại, cô có chút bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Mạnh Dĩ Lam một lúc lâu, cuối cùng thở dài nói: "Dĩ Lam, tôi không muốn cậu đặt hết hy vọng vào tôi, nhưng... tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Hedy, cảm ơn cậu." Mạnh Dĩ Lam chân thành nói lời cảm ơn cô.

Hedy cười khổ rồi đổi chủ đề: "Nghe nói, chính quyền thành phố B đã bí mật xây dựng một thành phố dưới lòng đất?"

Mạnh Dĩ Lam gật đầu: "Nếu ngay cả cậu cũng nghe được chuyện này, lời nói dối cũng sẽ trở thành sự thật, người dân bình thường không còn tin tưởng vào chính quyền thành phố B nữa, thành phố này sớm muộn cũng sẽ hỗn loạn..."

Hai người bắt đầu nói về những sự kiện quan trọng ở hiện tại hơn, nhưng không liên quan trực tiếp đến họ trong lúc này, như thể đây là cách duy nhất để che đậy bầu không khí có phần nghiêm túc vừa rồi.

Đầu bên kia tàu vang lên tiếng nước trong trẻo, một con cá bị ném xuống biển.

Lúc này, Hồng Toàn ở đuôi tàu đang mày mò với cần câu của mình, đầu cúi xuống, đặt một miếng nhựa hình dáng giống mô hình con cá nhỏ lên móc: "Con cá vừa rồi nhỏ quá."

Bạch Tử đứng bên cạnh cầm một chiếc cần câu khác, chăm chú nhìn mặt biển, dùng tay chậm rãi xoay cuộn dây câu.

Đột nhiên cần câu bị kéo căng, Hồng Toàn lập tức nhận ra có điều gì đó khác thường: "Mắc câu rồi, từ từ thôi."

Dây câu bị Bạch Tử chậm rãi thu hồi, cần câu càng lúc càng cong, có thể thấy kẻ cắn lưỡi câu nhất định là một sinh vật to lớn.

Có lẽ vì tuổi còn rất trẻ, nên Hồng Toàn căng thẳng đến mức cơ bắp căng cứng, không thể giữ được bình tĩnh.

Nhưng Bạch Tử chỉ hơn Hồng Toàn vài tuổi lại không hề bối rối, cô chậm rãi thu dây câu, không ngừng thay đổi cường độ của dây theo con cá dưới nước.

Không lâu sau, một thân hình khổng lồ của con cá bơi đến mặt nước.

Cá không ngừng giãy dụa, Bạch Tử trầm ổn điều chỉnh hướng và lực kéo của cần câu, không ngừng dây dưa cùng con cá ấy.

Sau khi kiên nhẫn thu dây xong, đầu cá vùng vẫy đã ngoi lên khỏi mặt nước, Bạch Tử nhìn thấy thời cơ đã đến, cô dùng sức kéo mạnh, trong nháy mắt nhấc con cá lên khỏi mặt nước.

Hồng Toàn giăng lưới kịp thời, giữ được con cá lớn mắc câu.

Sau một khắc, một con cá biển màu bạc dài gần một mét nhảy mạnh vào lưới.

"Là cá vẩu! Cá này có thể câu được sao?" Hồng Toàn hưng phấn kêu lên: "Quá lợi hại, sao cô lại biết cách câu cá ở biển?"

Mặc dù Bạch Tử không biết "cá vẩu" là loại sinh vật gì, nhưng nhiều năm trước cô đã học cách câu cá trên biển từ cha mình.

Lại lần nữa lơ đãng nhớ đến cha, Bạch Tử không khỏi hơi dao động.

Lúc này, Bạch Tử nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.

Nhìn lại, là chú Hồng.

Chú Hồng nhìn Hồng Toàn, rồi quay sang Bạch Tử nói: "Mạnh tiểu thư có vẻ không thoải mái, cô ấy nói không có hứng thú ăn trưa nên về phòng nghỉ ngơi sớm, cô có muốn trở về xem cô ấy một chút không?"

Bạch Tử không nói hai lời, lập tức đưa cần câu cho Hồng Toàn, sau đó nhanh chóng rời khỏi đuôi tàu, đầu không ngoảnh lại.

Vừa bước vào khoang tàu, cô liền gặp phải Hedy đang quay về phòng ngủ.


"Cô ấy ổn," Hedy dường như biết lý do Bạch Tử tỏ ra sốt ruột, "Có lẽ vì gió biển nên cô ấy hơi chóng mặt."

Bạch Tử gật đầu, đang định quay người trở về phòng, thì nghe thấy Hedy nhẹ giọng hỏi: "Cô biết tình trạng thân thể của mình, đúng không?"

Giọng điệu bình thản, như thể đang nói về điều gì đó không đáng kể.

Bạch Tử dừng bước lại, xoay người thì thấy Hedy đang dựa vào cửa với vẻ mặt lười biếng.

Không thấy có phản hồi, lời nói tiếp theo của Hedy mang theo chút địch ý: "Tôi khác với Dĩ Lam, đối với tôi, cô chỉ là đối tượng thí nghiệm, tôi sẽ không có bất kỳ cảm xúc nào với cô, nếu xảy ra trường hợp khẩn cấp, tôi sẽ dùng biện pháp cần thiết."

Sau khi nói xong, Hedy nhướn mày chờ đợi Bạch Tử phản bác.

Thế nhưng, Bạch Tử lại không lộ ra bất kỳ dấu hiệu bị chọc giận nào cả, cô chỉ nhìn Hedy, chân thành nói: "Cảm ơn."

Vẻ mặt của Bạch Tử giống hệt như khi Mạnh Dĩ Lam nói lời cảm ơn mình, ở boong tàu vừa rồi.

Không đợi Hedy đáp lại, Bạch Tử đã quay người đi vào phòng ngủ.

Như bị đứng hình trước điều gì đó, Hedy vẫn tựa người vào cửa, bất động hồi lâu.

Lúc Bạch Tử trở về phòng, cũng không bật đèn, cô nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam nằm nghiêng trên giường, sắc mặt có chút mệt mỏi.

Không cần mở mắt ra, Mạnh Dĩ Lam đã biết người đến là ai, cô giơ tay vỗ vỗ vào bên cạnh: "Lại đây."

Bạch Tử rón rén leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Mạnh Dĩ Lam.

Hai người ăn ý ôm lấy nhau, thân thể gần gũi kề sát nhau như mộng gỗ, không có kẽ hở.

Mạnh Dĩ Lam thư thái thở dài một hơi, sau đó hỏi: "Em và Hedy bên ngoài nói chuyện gì thế?"

"Tôi nói với cô ấy, tôi đã câu được một con cá lớn," Bạch Tử khẽ nói, "Đêm nay sẽ nấu canh cá cho chị và mọi người uống."

Mạnh Dĩ Lam cười nhẹ một tiếng, không hề nghi ngờ lời nói của Bạch Tử.

"Chú Hồng nói chị không muốn ăn trưa." Bạch Tử nhẹ vỗ về lưng Mạnh Dĩ Lam.

"Có lẽ vừa mới khỏi bệnh, thể chất tương đối kém," Mạnh Dĩ Lam nhẹ giọng trả lời, "Vừa rồi cùng nói chuyện phiếm với Hedy trên boong tàu, bị gió biển thổi vào một lúc, chắc là bị cảm lạnh."

Giống như Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam cũng đang nói dối.

Không phải cô cảm thấy không khỏe, mà là sau khi nói chuyện với Hedy, Mạnh Dĩ Lam vốn luôn rất tin tưởng Bạch Tử sẽ khỏi bệnh, đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng cùng bất an.

"Vừa rồi chú Hồng nhận được tin nhắn của Hoa tỷ," Mạnh Dĩ Lam rụt thân thể lại, để Bạch Tử ôm chặt mình hơn, "Bọn họ đã ổn định ở thành phố B."

Bạch Tử không có trả lời, lặng lẽ nghe người trong ngực thì thầm tiếp tục nói.

"Tôi nghe chú Hồng nói, rằng khu dân cư chúng ta từng ở trước đây gần như đã được sửa sang lại rồi." Mạnh Dĩ Lam nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của người bên cạnh. "Em có muốn quay lại sống ở đó không? Hay là vẫn muốn cùng tôi ở lại trên tàu?"

Bạch Tử nhẹ nhàng vỗ lưng Mạnh Dĩ Lam như dỗ dành một đứa bé: "Sao cũng được cả."

Câu trả lời đơn giản khiến Mạnh Dĩ Lam cau mày bất mãn: "Em phải nói 'do chị quyết định'."

Bạch Tử ngoan ngoãn đáp: "Được, chị đi đâu, tôi đi theo đó."

Nghe được đáp án khiến mình hài lòng, Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng mỉm cười.

Hai người im lặng một lúc, Bạch Tử mới chú ý tới người trong ngực mình cử động.

Đang lúc thắc mắc thì bất ngờ bị đối phương hôn lên môi.

Đây không chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, Mạnh Dĩ Lam rõ ràng cố ý làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa hai người từng chút một.

Người mới vừa rồi tuyên bố cảm thấy không khỏe dần dần mất kiểm soát, dường như lại muốn tiếp tục nụ hôn bị gián đoạn trong phòng tắm trước đó.

Bạch Tử ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đáp lại đối phương.

Cô nhận thấy cảm xúc của Mạnh Dĩ Lam hình như có chút không ổn, như thể muốn lấy đi thứ gì đó từ nụ hôn giữa hai người.

Một lúc sau, cả hai thở dốc rồi buông nhau ra.

Nhưng ngay sau đó, Bạch Tử lập tức nghe được Mạnh Dĩ Lam hơi khàn giọng thì thầm: "Tôi......muốn."

Trong lòng lập tức lóe lên một tia lửa điện, ngón tay Bạch Tử rất có quy tắc siết chặt lưng dưới của đối phương.

Hai người vẫn còn ở trên tàu, nơi này cách âm rất kém, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh chú Hồng và Hồng Toàn đi lại dưới lầu.

Bạch Tử thở hổn hển, suy nghĩ một chút, khẽ nói: "Nằm xuống, đừng cử động."

Sau đó, quay đầu chui vào trong chăn.

Mạnh Dĩ Lam bối rối nằm ngửa ở trên giường, chờ khi nhìn thấy chỗ phồng trên chăn dần dần di chuyển đến cuối giường, cuối cùng cô mới kịp phản ứng.

Thanh âm xào xạc qua đi, cảm giác tê dại đột ngột khiến Mạnh Dĩ Lam bối rối đưa tay lên, cắn chặt vào các đốt ngón tay.

Trong bóng tối, nhiệt độ cơ thể của cô dần dần trở nên nóng bỏng hơn cả thân thể Bạch Tử.

Nhắm mắt lại, cảm thấy như đang trôi nổi trong làn nước biển ấm áp.

"Vừa rồi...Hedy hỏi chúng ta...quan hệ là gì," Mạnh Dĩ Lam giẫm lên vai Bạch Tử, run rẩy nói: "Lúc ấy tôi không biết......ưm, trả lời thế nào......"

Giọng nói của Mạnh Dĩ Lam rất nhỏ, nhưng cô biết Bạch Tử nhất định có thể nghe được.

Cô còn chưa kịp nói tiếp, thì một sự dâng trào bất ngờ nổi lên trong vùng biển ấm áp.

Mạnh Dĩ Lam cắn chặt răng, nín thở, ý thức căng thẳng lang thang trong biển sâu.

Cô cảm thấy như thể mình đã ở trong một vòng xoáy rất lâu, và cuối cùng, lại bị cuốn lên đỉnh sóng trong lặng thầm.

Thời khắc ấy, mọi nỗi lo âu và băn khoăn trong lòng hoàn toàn tan biến.

Theo thời gian trôi qua, sóng gió dần dần lắng xuống.

Mạnh Dĩ Lam thở dốc, tuỳ ý để Bạch Tử nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của mình.

Đáp án cho câu hỏi đó, mặc dù chưa được tìm thấy, nhưng lại dường như đã tìm được.

Sau khi rúc vào vòng tay ấm áp, Mạnh Dĩ Lam trong lòng tự lẩm bẩm.

Bạn gái, tình nhân, người yêu... Những cách xưng hô này đều không đủ để nói lên vị trí của Bạch Tử trong lòng cô.

Còn về phần đến cuối cùng là gì, có lẽ chỉ có thể để tương lai chậm rãi tìm ra đáp án.

Nghĩ như vậy, ý thức dần dần bị chiếm giữ bởi cơn buồn ngủ.

Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam quay đầu hôn lên mặt Bạch Tử.

Sau đó, cô để mặc bản thân chìm vào giấc ngủ sâu.

Chú thích:

Tháp ngà*: Tháp làm bằng ngà; ví cái thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát li thực tế đời sống giấu mình trong tháp ngà.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Canh gà trích lời hôm nay:

Hãy dịu dàng với chính mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui