Trời Tối

Thấy Bạch Tử vẻ mặt kỳ lạ nhìn về phía bên kia núi, Mạnh Dĩ Lam nghi ngờ hỏi: "Sao thế?"

Bạch Tử không trả lời, cô đứng đó nhìn một lúc rồi quay người nói với Mạnh Dĩ Lam: "Chúng ta về trước thôi, bên ngoài lạnh lắm."

Vừa nói, cô vừa quỳ xuống ra hiệu cho người kia leo lên lưng mình.

Mạnh Dĩ Lam không hỏi nữa, cô nằm trên lưng Bạch Tử, để đối phương cõng mình chạy thật nhanh về biệt thự.

"Vừa rồi, trên cây đại thụ phía bên kia có một người đứng đấy," sau khi bước vào cửa, Bạch Tử nói với Mạnh Dĩ Lam, "Người đó đeo một chiếc mặt nạ giống hệt chiếc mà Liêu Vũ Nhu đã đeo."

Nói xong, Bạch Tử cũng không đặt Mạnh Dĩ Lam xuống mà cõng cô về chỗ nồi nước lớn vừa rồi, dọc đường đi tự lẩm bẩm: "Chắc là người của 'Lão Hắc'... nhưng tại sao họ lại ở đây? Họ đang theo dõi chúng ta sao? Hay là... những dị nhân kia là do bọn họ dẫn tới?"

Cảm giác ấm áp khi dựa sát vào lưng khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy rất thoải mái, thế là cô cũng không vội vã muốn đứng xuống: "Trước đây tôi đã phái người đi điều tra tung tích của Liêu Vũ Nhu ở thành phố B, nhưng không tìm được gì dù chỉ là nhỏ nhất."

"Sao lại thế nhỉ?" Bạch Tử sững sờ.

Theo lý thuyết, nếu Mạnh Dĩ Lam muốn điều tra thông tin về một người ở thành phố B thì việc đó hẳn là phải rất đơn giản.

"Có lẽ cô ấy đã rời khỏi thành phố, cho nên tôi mới tra không được..." Mạnh Dĩ Lam khẽ nói, "Cũng có thể là trong khoảng thời gian này, tuy cô ấy ở lại thành phố B nhưng không hề tiếp xúc với bất kỳ ai."

Tuy nhiên điều này càng thêm chứng minh, mặc dù Lão Hắc và đồng bọn từng sống ở thành phố B, nhưng rõ ràng họ có mạng lưới sinh hoạt khác với xã hội loài người, lai lịch của họ phức tạp hơn nhiều so với Mạnh Dĩ Lam tưởng tượng.

"Chị có nghĩ," Bạch Tử cõng Mạnh Dĩ Lam đứng cạnh cửa sổ, hỏi, "Mạnh Nguyệt biết về chuyện của Liêu Vũ Nhu hay không?"

Mạnh Dĩ Lam lắc đầu: "Khó nói lắm."

Trước đó, lúc Mạnh Nguyệt rơi nước mắt kể với cô về "khối u não" kia và cảm thán rằng mình bị hai cô con gái phản bội, Mạnh Dĩ Lam cũng không phải là không hề dao động.

Tuy nhiên, cách đây không lâu, khi phát hiện ra Mạnh Nguyệt đang âm thầm đối phó với tất cả những người biết về việc Liêu Vũ Nhu phản bội Hoành Á, Mạnh Dĩ Lam chợt lo lắng - có lẽ, một ngày nào đó mình cũng sẽ trở thành mục tiêu của Mạnh Nguyệt.

Nhưng may mắn trong họa có phúc, khi mà chú Hồng - người bị Mạnh Nguyệt nhắm tới, lại lặng lẽ đứng về phía Mạnh Dĩ Lam.

Nhưng trong tình thế hiện tại, ngoại trừ Bạch Tử ra, Mạnh Dĩ Lam không thể hoàn toàn tin tưởng vào bất kỳ người nào cả.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ có tiếng động lạ.

Bạch Tử cảnh giác lùi ra sau mấy bước, liền nhìn thấy A Bạch vỗ cánh đáp xuống bệ cửa sổ, trong miệng còn ngậm một vật dài.

Bạch Tử chưa kịp phản ứng, Mạnh Dĩ Lam ở trên lưng đã giơ tay lên.

A Bạch lập tức nhảy lên, xoay một vòng trên trần nhà rồi đáp xuống cánh tay Mạnh Dĩ Lam.

Sau khi Mạnh Dĩ Lam lấy vật trong miệng ra, A Bạch lại bay ra ngoài cửa sổ.

"Đó là cái gì?" Bạch Tử hỏi.

Mạnh Dĩ Lam cử động thân thể, từ trên lưng Bạch Tử đứng xuống đất, sau đó lắc lắc vật trong tay: "Đây là ám hiệu do chú Hồng và tôi đặt ra, một nhánh cây - có nghĩa là ông ấy đang trên đường tới đây, và mọi chuyện đều thuận lợi."

Khả năng bay của A Bạch rất mạnh mẽ, bay tới bay lui không mất nhiều thời gian.

Trong lúc Mạnh Dĩ Lam phát lại nội dung đoạn video, cô cũng để cho A Bạch bay về hướng chú Hồng đang tới.

Sau khi A Bạch hội hợp với chú Hồng đang đi trên đường, nó sẽ nghe theo sự hướng dẫn của chú Hồng, ngậm một cành cây bay trở về.

"Nhưng khu vực gần đây có nhiều người biến dị như vậy, ông ấy làm sao có thể tới đây?" Bạch Tử nhịn không được hỏi.

Nếu trong doanh trại Vĩnh Thái bên kia và biệt thự bên này đều xuất hiện người biến dị, điều đó có nghĩa là hầu hết khu vực màu vàng đã bị thất thủ, chú Hồng cũng chỉ là một người bình thường, không có khả năng như Mạnh Dĩ Lam nói, "mọi chuyện đều thuận lợi" để đến đây.

Nhìn vẻ mặt đang nghiêm túc suy nghĩ của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam nhịn không được hôn lên má cô một cái, sau đó lại thần bí cười nói: "Rồi em sẽ biết."

Sau đó, Mạnh Dĩ Lam duỗi lưng: "Tôi muốn lên phòng kính kiểm tra lại một chút, xem thử còn có manh mối nào khác bị bỏ sót hay không."

Bạch Tử gật gật đầu, cô cúi người đổ nước tuyết mới tan vào một cái thùng rỗng bên cạnh: "Tôi ở đây đun thêm mấy thùng nước nữa, rồi sẽ lên."

Mạnh Dĩ Lam nhướn mày không vui, cô vô thức không muốn xa Bạch Tử chút nào.

Thế nhưng, cô cũng không biết làm sao để nói ra, rằng mình muốn ở lại cùng đối phương đun nước.

Mạnh Dĩ Lam có chút xấu hổ, nếu làm như vậy thì có vẻ như mình quá dính lấy Bạch Tử.

Giống như không thể rời xa dù chỉ một phút, điều này không phù hợp với hình tượng độc lập và mạnh mẽ của mình chút nào.

Huống chi, vẻ mặt Bạch Tử lúc này lại khá lãnh đạm, tựa như không có nửa điểm muốn ở cùng với Mạnh Dĩ Lam.

Thế là, Mạnh Dĩ Lam đem hết những cảm xúc buồn bực đè xuống: "Được, tôi lên trước."

Cô bước đi nhanh hơn bình thường một chút, tiếng bước chân so với bình thường cũng vang hơn một chút, Bạch Tử nhận ra có gì đó không đúng lắm, nhưng cô không nghĩ nhiều nữa, lại đổ thêm một xô tuyết vào trong nồi lớn.

Nhóm củi xong, Bạch Tử nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những bông tuyết lại bắt đầu rơi, tiếng gió lạnh rít gào lại vang lên lần nữa.

Bạch Tử nghĩ đến chuyện phát sinh vừa rồi, trong lòng cảm thấy bất an nên lặng lẽ rời khỏi biệt thự, cẩn thận kiểm tra quanh hòn đảo vài lần.

May mắn thay, trên đảo không có dấu hiệu của những dị nhân nào khác.

Mặc dù nhóm "cô hồn dã quỷ" vẫn đang lang thang ở phía bên kia, nhưng người đeo mặt nạ đứng trên cây đã biến mất từ ​​lâu.


Vùng biển dưới vách đá, có rất nhiều dị nhân từ trên đỉnh núi rơi xuống đang trôi nổi ở đó.

Chúng không hề chết đi do bị đuối nước, mà là lang thang khắp hòn đảo một cách vô thức, giống như bị nam châm hút lấy, cố chấp "canh gác" quanh khắp hòn đảo.

Nhưng vì hòn đảo nhỏ này rất cao, xung quanh đều là vách đá nên không có khe hở nào cho những dị nhân này leo lên.

Sau khi xác nhận khu vực xung quanh đã an toàn, Bạch Tử mới yên lòng trở về biệt thự, sau khi đem nước đun sôi xử lý sạch xong, mới xoay người đi lên lầu tìm Mạnh Dĩ Lam.

Không ngờ trên đường đi bỗng gặp phải đối phương.

Mạnh Dĩ Lam vừa bước ra từ phòng đọc sách, trên tay ôm một chồng sách dầy cộp, như đang chuẩn bị đem chúng lên tầng năm.

Bạch Tử vội vàng tiến lên, chủ động ôm hết sách trong tay.

"Đều là sách về sinh vật học, có sách giới thiệu về thời cổ đại..." Mạnh Dĩ Lam vừa giải thích, vừa giơ tay vuốt mái tóc rối của Bạch Tử, phát hiện tóc dính đầy tuyết liền nghi ngờ hỏi: "Lại đi đào tuyết hả?"

Bạch Tử đi theo Mạnh Dĩ Lam vào phòng kính, đặt sách lên bàn, giải thích: "Tôi đi vòng quanh hòn đảo này mấy lần..."

Đang nói, cô đột nhiên dừng lại.

"Kia là ban công," Mạnh Dĩ Lam chỉ vào nơi Bạch Tử đang nhìn, "Vừa rồi trong phòng có hơi ngột ngạt, tôi mở cửa cho thoáng."

Trong góc phòng có một cánh cửa bằng kính cực kỳ khó phát hiện, ngoài cửa là một ban công thoáng đãng khá rộng, trên đó còn đặt một chiếc kính viễn vọng.

Mạnh Dĩ Lam cầm một cuốn sách bìa cứng dày cộp ngồi lên sofa, vừa mở ra liền nghe thấy Bạch Tử hỏi: "Ở đây có phòng tắm ah?"

Quả nhiên đúng như Bạch Tử đoán, Mạnh Dĩ Lam chỉ vào một góc khác của căn phòng, nơi đó cũng có một cánh cửa vô cùng bí ẩn: "Ở đằng kia."

Sau đó, Mạnh Dĩ Lam cúi đầu tiếp tục lật sách trong tay.

Mặc dù không có cùng Bạch Tử nhắc đến, nhưng lúc này Mạnh Dĩ Lam, thực sự rất để tâm khi nghe thấy từ "sản phẩm khiếm khuyết" được chính cô nhắc đến trong video nhiều năm trước.

Bạch Tử dường như cũng thấy Mạnh Dĩ Lam không muốn nói đến chuyện này, nên cũng cẩn thận không hỏi tới.

Cách đây không lâu, khi cùng Bạch Tử chờ tuyết tan, Mạnh Dĩ Lam không ngừng nhấn mạnh rằng cô sẽ cố gắng hết sức để chữa lành cơ thể đối phương, vào lúc đó, cô cũng đưa cơ thể của mình vào phạm vi cần phải kiểm tra cẩn thận.

Mạnh Dĩ Lam không thể tránh khỏi cảm thấy có chút mờ mịt và bất an.

Dù sao thì, ngoài việc mất đi một phần lớn ký ức, giờ đây cô thậm chí còn không quá chắc chắn "mình là cái gì".

Ngoại trừ "sản phẩm khiếm khuyết" và "sinh vật cổ xưa từ Trời tối kỷ", không có thông tin hữu ích nào khác.

Sau khi bị Bạch Tử cắn vào môi trên vòng đu quay, cho đến bây giờ Mạnh Dĩ Lam vẫn bình an vô sự, không có dấu hiệu đột biến nào cả.

Điều này dường như càng thêm chắc chắn, rằng những gì được nói trong video là đúng.

Nghĩ tới đây, Mạnh Dĩ Lam lơ đãng lật tiếp sách trong tay, nhưng đầu cô lại vô cùng đau nhức, một chữ cũng không đọc được.

Bạch Tử ở phía sau lưng cô đi tới đi lui hơn chục lần, nhưng Mạnh Dĩ Lam bởi vì đang phiền não nên cũng không để ý.

Mãi đến khi cô mệt mỏi nằm nghiêng xuống, Bạch Tử mới đi đến ghế sofa, lấy cuốn sách trong tay Mạnh Dĩ Lam ra: "Tôi đổ nước nóng vào bồn tắm rồi, tắm một chút đi."

Mạnh Dĩ Lam cũng không rời mắt, chỉ đưa tay vỗ vỗ ghế sofa: "Ngồi."

Bạch Tử xoay người đóng cửa ban công lại để ngăn gió lạnh bên ngoài, sau đó ngồi xuống cạnh Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Dĩ Lam chống người dậy, tựa đầu vào đùi Bạch Tử.

Sau đó, cô nắm tay Bạch Tử đặt lên lòng ngực mình.

Bạch Tử cúi đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam đang ngẩng đầu nhìn mình, một lúc sau mới phát hiện tâm tình của đối phương có vẻ hơi sa sút.

Nhưng Bạch Tử không hỏi, cô giơ tay lên bắt đầu ấn nhẹ vào thái dương Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Dĩ Lam nhắm mắt lại theo động tác của đối phương, hít vào một hơi thật sâu.

Một lúc sau, cô chợt lẩm bẩm: "Thì ra, tôi là sản phẩm khiếm khuyết."

Đối mặt với việc mình là "sản phẩm khiếm khuyết", Mạnh Dĩ Lam có chút cảm giác không rõ ràng và khó giải thích.

Ngay từ nhỏ, Mạnh Dĩ Lam đã cảm thấy mình tuy không phải thiên tài nhưng cũng không phải tầm thường, cũng không nên bị coi là "sản phẩm khiếm khuyết".

Nhưng đồng thời, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy từ "sản phẩm khiếm khuyết" thực ra rất thích hợp để miêu tả về cô.

Tất cả những cảm xúc chán ghét mà cô từng có đối với bản thân, dường như được khẳng định bởi danh hiệu này - "khiếm khuyết", không trọn vẹn, không quan trọng.

Hồi tưởng lại, Mạnh Dĩ Lam có cảm giác "Thì ra là thế".

Cố nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng cô cũng không nhịn được, thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình trước mặt Bạch Tử.

Mạnh Dĩ Lam đã sớm nhận ra, khi ở cùng Bạch Tử, cô luôn vô tình bộc lộ ra hết những ý nghĩ nội tâm mà không cần đối phương thắc mắc.

Cô không còn sợ Bạch Tử biết về bất kỳ thái độ không tích cực hay cảm xúc tiêu cực nào nữa, thậm chí cô còn muốn chủ động chia sẻ hết cho đối phương nghe.

Mặc dù Mạnh Dĩ Lam không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhưng cô thật sự không nhịn được nữa.

Cô hy vọng sau khi nói ra hết những phiền muộn của mình, cô sẽ có thể nhìn thấy tình yêu trong mắt Bạch Tử, hoặc nghe được vài lời an ủi từ người đó, hoặc là người đó có thể sẽ chủ động đến hôn mình.


Dù là thế nào đi nữa, Mạnh Dĩ Lam cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, bởi đây là trải nghiệm mà cô chưa từng có trước giờ.

Suy cho cùng, việc dựa vào ai đó để chữa lành những cảm xúc của chính mình, thật sự là quá nguy hiểm.

Nhưng Mạnh Dĩ Lam không còn quan tâm tới chuyện này nữa.

Giờ khắc này, cô chỉ muốn dựa vào Bạch Tử.

Quả nhiên, vừa nghe Mạnh Dĩ Lam cảm khái một câu đơn giản, mắt phải của Bạch Tử lập tức lộ ra vẻ lo lắng, cô cầm chặt tay Mạnh Dĩ Lam hơn một chút.

Trong lòng Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam vĩnh viễn đồng nghĩa với "sự hoàn hảo".

Trong mắt cô, cô không nhìn ra được bất kỳ "khuyết điểm" nào của đối phương cả.

Bạch Tử không vội lên tiếng, cô vẫn im lặng chờ Mạnh Dĩ Lam nói tiếp.

Mà đây cũng chính là điều mà Mạnh Dĩ Lam cần lúc này.

"Thật ra cũng không có gì," Mạnh Dĩ Lam nhẹ nở nụ cười, "Hơn nữa nếu như thế, vậy chúng ta chẳng phải cũng giống nhau sao?"

Bạch Tử suy nghĩ một chút, hỏi lại: "Đều là 'Sản phẩm khiếm khuyết'?"

Mạnh Dĩ Lam cong khóe môi: "Kết hợp lại, liền hoàn hảo."

Đồng dạng như mảnh ghép.

Sau khi hiểu được ý của đối phương, Bạch Tử cũng mỉm cười theo.

Cứ như thế, sau khi hai người thoải mái nói chuyện phiếm xong, nỗi bất an và mờ mịt của Mạnh Dĩ Lam rất nhanh đã tan thành mây khói.

Giờ phút này, Mạnh Dĩ Lam càng thêm chắc chắn hơn, sau này cho dù cơ thể cô có gặp phải vấn đề gì, chỉ cần cô vẫn có thể nhìn thấy nụ cười của Bạch Tử, thì không có gì phải sợ nữa.

"Trong trí nhớ của tôi bây giờ, cha mẹ tôi thường xuyên cãi nhau." Tâm trạng đã khá lên, Mạnh Dĩ Lam không nhịn được muốn tiếp tục nói ra hết nỗi xúc động, "Người đàn ông đó luôn nói rằng ông rất yêu thương vợ mình, nhưng lại cũng có thể nắm tóc bà ấy kéo lê trên mặt đất một đoạn. Lúc đó, tôi nghĩ cha mẹ trong mỗi gia đình đều là như vậy."

Nụ cười của Bạch Tử hơi nhạt đi, cô đau lòng vuốt ve trán Mạnh Dĩ Lam.

"Còn em thì sao," Mạnh Dĩ Lam hỏi, "Cha mẹ em sống với nhau như thế nào?"

"Họ..." Bạch Tử do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Cũng giống như chúng ta."

Mặc dù lời nói rất mơ hồ, nhưng dường như đó là biểu hiện tình yêu của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam cũng cảm nhận được điều đó.

Cô mở mắt ra, nhìn vào mắt trái của Bạch Tử: "Em vừa nói, em đã đi vòng quanh đây hả?"

"Tôi không quá yên tâm," Bạch Tử gật đầu, "Toàn bộ hòn đảo hiện tại đã an toàn, không có vấn đề gì."

Bạch Tử vừa nói, vừa lại nghĩ đến nhóm dị nhân lênh đênh trên biển.

Hiện tại bọn họ tạm thời không thể leo lên đảo, cũng không cần thiết nhắc lại chuyện này với Mạnh Dĩ Lam, tránh để cô ấy lo lắng.

Mạnh Dĩ Lam không biết Bạch Tử đang nghĩ gì, cô im lặng nhìn chằm chằm vào mắt trái của đối phương một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy... em giống như mặt trời vậy."

Bạch Tử sững sờ.

"Đôi mắt sẽ phát sáng, cơ thể sẽ phát nhiệt," Mạnh Dĩ Lam thì thầm, "Khi ở bên cạnh em, tôi luôn có cảm giác như đang phơi nắng giữa ban ngày, cảm thấy rất thoải mái."

Bạch Tử vui vẻ tiếp nhận câu nói này: "... Tôi thực sự rất thích mặt trời."

Đây là lần đầu tiên cô nói với người khác về sở thích của mình.

Đó cũng không phải là bí mật, chỉ là trước đây không tìm được ai để thổ lộ mà thôi.

"Tôi thích thanh âm của mặt trời." Bạch Tử lại nói.

Mạnh Dĩ Lam nhướn mày: "Thanh âm?"

Bạch Tử nhẹ nhàng xoa thái dương Mạnh Dĩ Lam: "Giống như giọng nói của chị, nghe rất ấm áp."

Trong mắt của cả hai, đối phương đều có những đặc điểm giống như mặt trời.

Lúc này, Mạnh Dĩ Lam chợt nhớ tới Bạch Tử từng nói mình là "ánh sáng" của đối phương.

Trái tim dao động theo ý muốn của nó, Mạnh Dĩ Lam không khỏi rơi vào trầm tư.

Nếu như nói, lúc này mình cảm thấy Bạch Tử giống như mặt trời, chẳng lẽ Bạch Tử cũng đã trở thành ánh sáng của mình?

Là như vậy sao?

Có thể như vậy ư?

Rõ ràng là cách đây không lâu, Mạnh Dĩ Lam còn tưởng rằng tình cảm của mình dành cho Bạch Tử phần lớn đều đến từ "hiệu ứng cầu treo", nhưng hiện tại cô đã vô thức cho rằng đối phương giống như "mặt trời".

Mạnh Dĩ Lam không rõ mình đang nghĩ gì nữa, dù sao cũng chỉ là cảm giác nhất thời mà thôi.


Nhưng ít ra, cô đã không còn bối rối trước những cảm xúc thay đổi đột ngột như lúc trước nữa.

Nghĩ tới như vậy, Mạnh Dĩ Lam bỗng nhiên có cảm giác muốn hôn Bạch Tử.

Nhưng vì tư thế có hơi khó khăn, cô phải ngồi dậy mới có thể dựa gần vào đối phương, nhưng cảm giác gối đầu lên đùi Bạch Tử lại thoải mái đến mức làm cô lười cử động.

Mạnh Dĩ Lam chợt nhận ra, gần như mỗi lúc hai người tiếp xúc thân mật với nhau, đều là do cô chủ động.

Dường như Bạch Tử chưa bao giờ chủ động tới gần mình, thậm chí đôi khi còn cố tình né tránh.

Mạnh Dĩ Lam cảm thấy hơi hoang mang, bởi vì thời điểm hai người triền miên trên ghế sofa trước đó, cô rõ ràng cảm nhận được Bạch Tử có một khát vọng mãnh liệt muốn được gần gũi với cô.

Đối phương ngoan ngoãn làm theo sự chỉ dẫn của cô, mặc dù có chút vụng về và không thành thạo, nhưng thỉnh thoảng sẽ vì xúc động khó nhịn mà làm ra một số hành vi bốc đồng, khiến Mạnh Dĩ Lam động tình đến vô cùng.

Nhớ lại lúc hai người đang triền miên nhưng bị gián đoạn giữa chừng, Mạnh Dĩ Lam có chút khó chịu, lại có chút rung động.

Cô nhịn không được lần nữa lại siết chặt tay Bạch Tử, chậm rãi đưa lên gò má mình, sau đó quay đầu hôn lên đầu ngón tay thon dài kia.

Cảm xúc ấm áp và mềm mại khiến trái tim Bạch Tử thắt lại.

Mạnh Dĩ Lam vừa định nói chuyện, Bạch Tử đột nhiên tránh né người kia nắm lấy ngón tay: "Nước nguội rồi, mau đi tắm thôi."

Như bị một chậu nước lạnh dội thẳng từ trên đầu xuống, ngọn lửa trong lòng Mạnh Dĩ Lam lập tức bị dập tắt, cảm giác nghi ngờ của cô về việc này càng lúc càng nhiều - Vì cái gì Bạch Tử luôn luôn bị động trong vấn đề này như vậy?

Mà cô lại còn vì vấn đề này mà cảm thấy phiền não, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy thật dở khóc dở cười, không biết phải làm sao.

Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ, Bạch Tử đã nhanh chóng kéo cô vào phòng tắm.

Không đợi Mạnh Dĩ Lam bị kéo đến cửa phòng tắm kịp mở miệng, Bạch Tử đã buông tay cô ra: "Sau khi chị tắm xong thì tôi sẽ tắm, giờ tôi xuống nấu cho chị chén canh nóng để uống."

Nói xong, cô quay người rời khỏi phòng kính.

Sau khi người rời đi, chỉ còn lại một mình Mạnh Dĩ Lam, rốt cuộc cô cũng tỉnh táo lại.

Mọi hình ảnh quyến rũ đang quay cuồng trong lòng cô vừa rồi đều tan biến mất, chỉ còn lại cảm giác muộn phiền khó giải thích.

Cô không biết giữa những cặp đôi khác có xảy ra vấn đề như vậy hay không, nhưng phản ứng cố tình né tránh vừa rồi của Bạch Tử khiến cô cảm thấy có hơi buồn và giận.

Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, quay người đi vào phòng tắm, tựa như có vẻ bình tĩnh, sau đó bỗng nhiên đóng sầm cửa lại - nhưng vì bộ giảm thanh trong phòng rất tốt, nên tiếng đóng cửa ầm ầm cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cơn giận trong lòng cô lại càng dữ dội hơn.

Thế nhưng, Bạch Tử lúc này đang nấu canh trong bếp lại không biết gì cả.

Nhưng kỳ thật, khoảnh khắc mà Mạnh Dĩ Lam hôn lên đầu ngón tay của mình, Bạch Tử đã lập tức nhớ đến hình ảnh hai người thân mật triền miên trên ghế sofa.

Bạch Tử không cách nào quên được sự thôi thúc hòa cùng dục vọng đang trào dâng vào lúc đó.

Cảm giác đó luôn lởn vởn trong tâm trí khiến cô say sưa nhưng cũng có chút sợ hãi - Bạch Tử có thể cảm nhận rõ ràng trong cơ thể mình, có một cảm giác khát máu khó tả đang dần tăng lên vì sự say đắm quẩn quanh này.

Cho dù là sự tiếp xúc thân mật ướt át, hay là hơi thở gấp gáp của Mạnh Dĩ Lam bởi động tác của mình, đều khiến cho Bạch Tử càng lúc càng không thể khống chế được "bản chất thú tính" trong lòng.

Tựa như cô đang kéo Mạnh Dĩ Lam về làn sương mù phía trước, hai người lẽ ra phải bảo hộ lẫn nhau, nhưng Bạch Tử lại cảm thấy mình như sắp hóa thành dã thú đáng sợ, có thể ăn tươi nuốt sống Mạnh Dĩ Lam ở bên cạnh.

Lúc đó, Bạch Tử không biết cuộc thám hiểm trong làn sương mù này khi nào mới kết thúc, càng không biết điểm cuối sẽ ở đâu.

Dù rất muốn bước tiếp, nhưng cô lại cảm thấy hơi sợ hãi.

Nhưng điều Bạch Tử không ngờ tới là cuộc hành trình đã bị gián đoạn bởi một tai nạn không lường trước được.

Tâm trạng mâu thuẫn như vậy tiếp tục kéo dài đến tận bây giờ, thậm chí còn khiến cô cố tình tránh né sự gần gũi vừa rồi của Mạnh Dĩ Lam.

Một mình ở trong bếp hồi lâu, Bạch Tử cho là mình đã bình tĩnh lại, nhưng khi cô đang bưng canh nóng trở lại phòng kính, nghe trong phòng tắm thỉnh thoảng có tiếng nước chảy, trong lòng càng thêm xốn xang, cuối cùng cô chỉ đành mang theo ưu phiền đi đến ban công.

Bên ngoài tuy rằng không có tuyết rơi, nhưng từng đợt gió mát thổi qua, đã phần nào đem những lo âu của Bạch Tử thổi bay đi một chút.

Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra.

Mạnh Dĩ Lam sau khi tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Bạch Tử đang cầm chén đứng ở ban công, ngơ ngác nhìn về mặt biển tối đen.

Nghe được động tĩnh phía sau, Bạch Tử lập tức quay đầu lại.

Mái tóc ướt của Mạnh Dĩ Lam được quấn trong một chiếc khăn ủ tóc, cơ thể cô cũng được bao bọc bởi một chiếc khăn tắm màu trắng, nhưng chỉ che được phần thân trên và nửa đùi, toàn bộ đôi chân ngọc trắng ngần, thon dài mềm mại, và duyên dáng hiện ra trước mắt Bạch Tử.

Thế nhưng sau khi Bạch Tử sững sờ, câu đầu tiên cô mở miệng nói lại là: "Mặc quần áo vào trước đã, cẩn thận cảm lạnh."

Nghe xong lời này, cảm giác muộn phiền vừa đè xuống của Mạnh Dĩ Lam lại đột nhiên trỗi dậy.

Cô vừa mới khỏi bệnh, có khả năng phát sốt lại lần nữa, sau khi tắm xong vẫn cố ý mặc mỏng như thế, nhưng chỉ nhận được một câu "Mặc quần áo vào" của Bạch Tử.

Thường xuyên chủ động thăm dò nhưng lại nhận về sự thờ ơ của đối phương khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy tủi thân và tức giận vô cùng, cứ như thể sự tiếp xúc thân mật giữa hai người đều là do cô ép buộc.

Cô kìm nén cơn tức giận, có chút lãnh đạm nói: "Tôi về phòng thay đồ, em tắm đi."

"Căn phòng" mà Mạnh Dĩ Lam nhắc đến là phòng ngủ ở tầng bốn, nơi đó ấm áp hơn phòng kính, giường ngủ cũng rộng rãi và thoải mái hơn so với ghế sofa ở đây.

Thấy đối phương chuẩn bị rời đi, Bạch Tử lập tức bước tới đưa cho Mạnh Dĩ Lam chén canh còn nóng.

"Tôi không muốn uống cho lắm." Mạnh Dĩ Lam quay đầu lại nói: "Em uống đi."

Bạch Tử nhíu mày: "Tôi không..."

Nhưng còn chưa nói xong, Mạnh Dĩ Lam có chút không kiên nhẫn liếc nhìn chén canh kia, rồi xoay người đi về phía cửa: "Vậy thì đổ đi."

Sau đó, cô bước nhanh ra khỏi cửa.

Trong phòng kính yên tĩnh, Bạch Tử một mình đứng ở sofa nhíu mày lại, cô cúi đầu nhìn chén canh còn nóng hổi, ​​sau đó lại nhìn về phía cửa phòng tắm, dường như có một loại cảm giác mông lung đang vọt tới.

Ngoài biệt thự, những bông tuyết bắt đầu rơi, tiếng gió rít lại vang lên.

Vừa bước ra khỏi cửa, Mạnh Dĩ Lam lập tức run rẩy vì lạnh, cô cắn răng, bước vội trở về phòng ngủ ở tầng bốn và nhanh chóng thay áo ngủ.

Ngồi trên giường lớn êm ái, Mạnh Dĩ Lam vừa lau khô mái tóc dài ướt đẫm, vừa cảm thấy vô cùng hối hận vì lời nói lạnh nhạt vừa rồi của mình với Bạch Tử.


Thật ra, lúc Mạnh Dĩ Lam nói đối phương đổ chén canh đi, cô đã lo ngại rồi.

Nhưng lúc đó cô thực sự tức giận Bạch Tử vô cùng, thật sự rất khó để kiềm chế cảm xúc của mình.

Mạnh Dĩ Lam thở dài, bất đắc dĩ nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Trong lòng cô âm thầm tính toán, vừa rồi xem như tạm thời cho đồ đáng ghét ấy nếm mùi đau khổ một chút, sau đó đợi người ấy quay lại sẽ nói xin lỗi người ấy sau.

Nhưng trước khi xin lỗi, cô phải đem vấn đề này nói rõ ràng với đối phương.

Bão tuyết lại sắp kéo đến, biệt thự đứng lặng im chìm trong bóng tối, duy nhất phòng ngủ trên tầng bốn là vẫn sáng rực ánh lửa.

Mạnh Dĩ Lam bực bội đi đi lại lại trong phòng, cô đã vòng qua vòng lại bên giường mấy lần.

Lúc này, thời gian Mạnh Dĩ Lam rời khỏi phòng kính đã gần một giờ, nhưng ngoài cửa vẫn không nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Chẳng lẽ Bạch Tử giận rồi sao?

Nghĩ tới đây, Mạnh Dĩ Lam liền tức giận đến nghiến răng, nhưng một khắc sau đó, trong lòng lại lập tức mềm nhũn.

Thái độ vừa rồi của cô quả thực quá lạnh lùng, dù thế nào đi nữa, cũng không nên đối xử với người đó như vậy.

Thế nhưng, vì cái gì đồ đáng ghét kia đột nhiên trở nên keo kiệt như thế chứ, cô ấy không thể chủ động dỗ dành mình một chút sao?

Nếu không thể chủ động trong "chuyện kia" thì thôi đi, tại sao ngay cả việc dỗ dành người khác cũng trở nên thụ động như vậy?

Lại qua thêm năm phút đồng hồ, Mạnh Dĩ Lam rốt cuộc mất bình tĩnh, cô tuỳ tiện choàng đại áo khoác rồi bước ra ngoài.

Dù thế nào đi nữa, trước tiên mang người trở về rồi hẵng nói.

Trên hành lang lạnh hơn trước rất nhiều, Mạnh Dĩ Lam rùng mình chạy lên lầu, nhưng sau khi mở cửa phòng kính ra, cô bỗng giật mình.

Trong phòng, ngay cả nửa bóng người cũng không thấy đâu.

Mạnh Dĩ Lam hoảng hốt.

Sau khi nhìn quanh một lúc, cô lập tức an định lại.

Người kia đang đứng ở ban công, quay lưng về phía Mạnh Dĩ Lam.

Lúc này bên ngoài đang có tuyết rơi, trên người Bạch Tử phủ đầy tuyết trắng, có thể thấy được người kia đã đứng ở bên ngoài rất lâu, mà trên tay lại cầm một cái chén, bên trong chính là canh nóng vừa rồi định đưa cho Mạnh Dĩ Lam uống.

Mạnh Dĩ Lam sốt ruột bước tới, vừa đến cửa ban công, Bạch Tử liền quay đầu lại.

Sau khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam, ánh mắt cô giống như đột nhiên tỉnh dậy từ giấc mơ.

Bạch Tử mở cửa bước vào phòng, lời đầu tiên cô nói khiến Mạnh Dĩ Lam trở tay không kịp: "Tắm xong rồi hả? Thoải mái không?"

Mạnh Dĩ Lam dường như cứng đờ tại chỗ, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Bạch Tử, hồi lâu cũng không có trả lời.

Bạch Tử nhíu mày lại: "Sao thế?"

Một lúc lâu sau, Mạnh Dĩ Lam mới hỏi: "Em đứng ở ban công bao lâu rồi?"

"Tôi..." Bạch Tử dường như chú ý thấy mình dính đầy tuyết trắng, cô có chút bối rối, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy chén canh trên tay, cô ảo não buột miệng nói: "Ah, tuyết rơi vào canh rồi, tôi còn muốn cho chị uống..."

Lời còn chưa dứt, cô đã bị Mạnh Dĩ Lam bước tới ôm chặt vào lòng.

"Đừng, người tôi dính đầy tuyết," Bạch Tử có chút phản kháng lùi về phía sau, "Canh không còn uống được nữa, tôi lại đi..."

"Bạch Tử." Mạnh Dĩ Lam nhẹ giọng gọi.

Bạch Tử đang còn muốn lùi về sau, lập tức dừng lại tại chỗ, tuỳ ý để đối phương ôm mình.

Bởi vì, từ trong tiếng gọi khẽ đó, cô nghe ra được tâm trạng của Mạnh Dĩ Lam không ổn chút nào.

Nhưng đợi một lúc lâu, người ôm cô cũng không lên tiếng nữa.

Ngay lúc Bạch Tử đang định giơ tay sờ trán Mạnh Dĩ Lam xem có phải bị sốt lại hay không, thì nghe Mạnh Dĩ Lam lên tiếng: "Sau này, chúng ta hãy trở lại đây sống."

Bạch Tử dừng lại, sau đó đáp: "Được."

"Em sẽ không nuốt lời, đúng không?" Mạnh Dĩ Lam lại hỏi.

Bạch Tử có thể cảm giác được Mạnh Dĩ Lam đang vô cùng bất an, vì thế mặc kệ bản thân đang bối rối, cô hứa hẹn: "Dĩ nhiên là không."

"Nếu như..." Mạnh Dĩ Lam lại hỏi, giọng nói rõ ràng mang theo chút nghẹn ngào: "Nếu như em quên mất thì làm sao bây giờ?"

Bạch Tử không nghĩ đối phương lại đột nhiên đưa ra vấn đề như vậy, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, liền trả lời khá chắc chắn: "Cho dù tôi có quên tất cả, cũng sẽ không bao giờ quên chị."

Trước đó, lúc Bạch Tử và Du Vu Ý sống ở gần khu vực màu vàng, cô sẽ ghi lại mọi chuyện xảy ra hàng ngày vào một cuốn sổ, chuyện lớn chuyện nhỏ, không có ngoại lệ.

Trải qua hơn hai tháng quan sát, Bạch Tử phát hiện mình chỉ quên những chuyện nhỏ nhặt, nhưng lại nhớ rất rõ mọi chuyện liên quan đến Mạnh Dĩ Lam.

Bạch Tử lúc đó còn cảm thấy rất bất lực, nhưng giờ phút này lại cảm thấy vô cùng an tâm.

Chỉ cần còn nhớ rõ về Mạnh Dĩ Lam, cô sẽ có thể giữ được lời hứa và ở bên cạnh đối phương.

Cứ như thế, xem như có một ngày nào đó cô quên mất chính mình, cô vẫn có thể như trước đây, vẫn xem Mạnh Dĩ Lam như ánh sáng dẫn đường và tiếp tục đồng hành cùng đối phương trong thế giới đen tối này.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Hôm nay nghiêm túc quá, trời ơi T_T

Canh gà trích lời hôm nay:

Hoa tự nở thì bướm sẽ tới, bướm không đến thì hoa cũng sẽ nở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui