Trời Sinh Thích Em FULL


Công việc hôm nay của Kỷ Minh Nguyệt cũng tương đối nhẹ nhàng.
Ở trong cái văn phòng này, Lý Linh San gần với tuổi cô nhất, vào trường này dạy sớm hơn cô hai năm.

Tính cách lại hướng ngoại, thái độ đối với người mới như Kỷ Minh Nguyệt cũng là mười phần hoan nghênh, càng không nói đến việc thường xuyên cùng Kỷ Minh Nguyệt bát quái, cho nên quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.

Bởi vậy, Lý Linh San tìm cô đi xem phát biểu cũng không phải chuyện gì quá kỳ quái.

Kỷ Minh Nguyệt suy tư một chút, nghĩ dù sao cũng là kỷ niệm thành lập trường, phòng thí nghiệm cũng không có quá nhiều việc cần làm, cô đón tiếp người xong thì sẽ rảnh rỗi, nên rất dứt khoát mà đáp ứng Lý Linh San.

Chẳng qua cô vẫn thuận miệng hỏi thử.
Moon:【Sao đột nhiên lại muốn đi nghe phát biểu?】
Lý Linh San là một giáo sư khoa Sinh vật học, chạy tới học viện khác xem phát biểu, thật là…
Có chút kỳ lạ.
Lý Linh San:【Dù sao hôm nay cũng không có tiết học, mọi người đều chạy tới chạy lui xem cái này cái kia, bình thường mà.】
Moon:【Nói tiếng người.】
Lý Linh San:【… Nghe nói người phát biểu hôm nay rất đẹp trai.】
Xem đi.
Biết ngay mà.
Lý Linh San:【Cậu đừng có lạnh lùng như vậy mà Nguyệt Nguyệt thân mến, chẳng lẽ cậu không muốn tìm một bạn trai soái ca sao?】
Moon:【À đúng rồi, mình quên mất không nói, mình vừa thoát ế rồi.】
Lý Linh San:【Bạn trai cậu đẹp trai không?】
Kỷ Minh Nguyệt không hề do dự.
Moon:【Đẹp trai nhất thiên hạ.】
Lý Linh San cười vài tiếng, cũng không coi là sự thật.
Kỷ Minh Nguyệt đúng là cực kỳ xinh đẹp, nhưng trên thế giới này nào có nam nhân đẹp như vậy.

Có thì hẳn là cũng vào showbiz hết rồi?
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, người tình trong mắt ra Tây Thi, huống chi là người mới yêu đương không bao lâu như Kỷ Minh Nguyệt.
Người nọ có khi cũng chẳng phải Tây Thi, mà là Đông Tây Nam Bắc gì đó Thi.

Giống như Lý Linh San đã kết hôn nhiều năm, sớm đã cùng chồng mình tương kính như tân, có khi còn nhìn nhau không vừa mắt.

(Tương kính như tân: vợ chồng cư xử với nhau như khách)
Vừa nghĩ như vậy, Lý Linh San thật sự nhịn không được mà có chút hâm mộ.
… Trẻ tuổi thật tốt.
***

Kỷ Minh Nguyệt nhận được toàn bộ sự tín nhiệm của Trịnh giáo sư.
Một nhóm lớn cựu sinh viên xuất sắc của trường tham gia lễ kỷ niệm, buổi sáng họ sẽ tham quan phòng thí nghiệm, Kỷ Minh Nguyệt phụ trách hướng dẫn bọn họ.

Theo lý mà nói, trọng trách quan trọng như vậy không nên giao cho một người mới chưa chính thức nhậm chức như Kỷ Minh Nguyệt làm.

Nhưng năng lực làm việc của Kỷ Minh Nguyệt cực kỳ xuất sắc, khả năng thực nghiệm cũng như vậy, còn có tài ăn nói mà mọi người trong phòng thí nghiệm đều biết rõ, cộng thêm dung mạo hoàn hảo không chỗ chê.

Cho nên, giao công việc quan trọng như vậy cho Kỷ Minh Nguyệt, Trịnh giáo sư thực sự yên tâm.

Chẳng qua xuất phát từ việc lo lắng có chuyện ngoài ý muốn, Trịnh giáo sư vẫn để sinh viên mà bản thân tự hào nhất, Giang Văn, đi theo Kỷ Minh Nguyệt tiếp đón nhóm cựu sinh viên.

Bởi vì tính chất công việc của Kỷ Minh Nguyệt, ngày thường gần như đều ở trong phòng thí nghiệm, cho nên khi giới thiệu thì rất tự nhiên.

Người dẫn đầu nhóm cựu sinh viên cũng rất hài lòng mà cười, trong đó có một giáo sư trung niên làm việc lâu năm trong phòng thí nghiệm còn khen ngợi cô một phen: “Tiểu Kỷ hình như rất quen thuộc với phòng thí nghiệm, làm việc trong phòng thí nghiệm nhiều năm rồi sao?”
Kỷ Minh Nguyệt trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẫn mang theo ý cười, “Năm nay mới vừa tốt nghiệp tiến sĩ, may mắn được làm việc ở đại học Viễn Thành.”
Nghe như vậy, nhóm cựu sinh viên càng thêm gật đầu.
Thời gian ngắn, tuổi lại còn trẻ, đã có năng lực xuất sắc như vậy, cô nương này đúng là không thể khinh thường.

Thời điểm Kỷ Minh Nguyệt dẫn nhóm cựu sinh viên ra khỏi phòng thí nghiệm, vị giáo sư trung niên kia đi chậm vài bước, lại đánh giá Kỷ Minh Nguyệt một phen, hỏi: “Tiểu Kỷ có bạn trai chưa?”
Kỷ Minh Nguyệt sửng sốt, nhất thời không hiểu được ý tứ của vị giáo sư này, bất quá vẫn lập tức đáp: “Có rồi.”
Vẻ mặt của giáo sư trung niên kia trở nên tiếc nuối, lại có chút cảm khái: “Bất quá cũng đúng, Tiểu Kỷ xinh đẹp lại ưu tú như vậy, có bạn trai mới là bình thường.

Vốn dĩ tôi còn cảm thấy con trai tôi rất hợp với Tiểu Kỷ, hiện tại… Ôi, thật đáng tiếc.”
Kỷ Minh Nguyệt lại sửng sốt một chút, sau khi phục hồi tinh thần thì lập tức bật cười.
Bất quá cũng thật thú vị, cô nhìn giống người chưa có bạn trai sao?
Sao cứ thỉnh thoảng lại có người muốn giới thiệu đối tượng cho cô thế?
Mới gặp lần đầu cũng đã giới thiệu con trai mình cho cô rồi.
Trong lòng nghĩ như thế nào thì ngoài mặt Kỷ Minh Nguyệt vẫn phải lễ phép mà cười: “Thật là đáng tiếc, con trai của giáo sư hẳn là rất ưu tú.”
Giáo sư trung niên cười càng thêm thoải mái, cùng Kỷ Minh Nguyệt hàn huyên mấy câu mới cùng nhóm cựu sinh viên rời đi, tham quan địa điểm tiếp theo.

Công việc buổi sáng hôm nay đã hết, trái tim thấp thỏm của Kỷ Minh Nguyệt cũng hoàn toàn thả lỏng.

Cô nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, nhìn thử thời gian, tính đợi thêm một chút rồi đi tìm Lý Linh San, cùng đến học viện Tài chính.
Giang Văn cũng nhẹ nhõm hơn không ít, vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi Kỷ Minh Nguyệt: “Trợ giảng, lát nữa cô có làm cái gì không? Rất nhiều sư đệ sư muội hình như đều muốn đến học viện tài chính nghe phát biểu, nếu cô không còn việc gì thì cũng nên đến đó tham gia náo nhiệt.”
“…”
Vừa rồi Kỷ Minh Nguyệt còn không cảm thấy cái gì, hiện tại Giang Văn nói như vậy, hình như thật sự sẽ…
Rất náo nhiệt.

Cô mơ hồ cảm thấy có chút hít thở không thông.
Tùy ý gật gật đầu, thuận tiện hỏi: “Ừm, mọi người đi nghe phát biểu, là do có hứng thú với công ty hay là với…”
Căn bản là chưa hỏi xong, Giang Văn đã biết cô định nói gì.
Phẩy tay: “Đều có hứng thú.”
“…”
Được rồi.
Cũng không phải là không thể lý giải, dù sao thì ai cũng thích ngắm soái ca.
***
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý sau khi nói chuyện với Giang Văn, nhưng khi cùng với Lý Linh San đến học viện tài chính, Kỷ Minh Nguyệt vẫn bị chấn động.
Người, người, người, đâu đâu cũng là người.
Giọng nói của Lý Linh San đầy ảo não: “Ôi, mình nên lường trước là có nhiều người như vậy, nếu đến sớm hơn thì cũng không đến mức đến chỗ ngồi cũng không có như bây giờ.”
Kỷ Minh Nguyệt vừa ngẩng đầu nhìn khắp nơi vừa hỏi Lý Linh San: “Rốt cuộc là công ty nào đến phát biểu vậy, nhiều người như thế này…”
Vừa dứt lời, Kỷ Minh Nguyệt đã nhìn thấy trên lễ đường dán một cái biểu ngữ cực kỳ lớn.
Bên trên viết.
“Hoan nghênh tập đoàn Quân Diệu…”
Biểu ngữ rất dài, nhưng Kỷ Minh Nguyệt hoàn toàn không đọc vào mấy chữ phía sau.
Ánh mắt của cô chỉ không ngừng di chuyển trên hai chữ “Quân Diệu”, cảm thấy có chuyện gì đó không ổn lắm sắp xảy ra.

Lý Linh San còn ở bên cạnh nói: “Đương nhiên là Quân Diệu rồi, ngoại trừ Quân Diệu thì công ty nào có thể có sức kêu gọi lớn như thế này chứ.”
“…” Kỷ Minh Nguyệt ôm chút hy vọng cuối, nghiêng đầu hỏi, “Vậy người rất đẹp trai mà cậu nói là…?”
“Vu Văn Hiên.” Lý Linh San nhớ rất rõ tên những người đến phát biểu, còn đầy hứng thú mà thảo luận với Kỷ Minh Nguyệt, “Thật sự rất đẹp trai, hơn nữa còn làm chức rất cao ở Quân Diệu.

Quan trọng nhất chính là, theo một số nguồn tin, anh ấy vẫn còn độc thân.”
Kỷ Minh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
Cô còn tưởng người đến phát biểu là Tạ Vân Trì.
Bất quá ngẫm lại, vừa rồi là cô quá lo lắng rồi.
Dù sao cũng chỉ là một lần tuyên truyền cho công ty mà thôi, Tạ Vân Trì là tổng tài bận trăm công ngàn việc, nào có thời gian mà đích thân tới?
Tuy rằng đụng phải Vu Văn Hiên cũng khá trùng hợp…
Cô vừa nghĩ vừa lên tiếng: “Ừm, cũng không tệ lắm.”
Lý Linh San kinh ngạc, “Cậu biết anh ấy?”
“…” Kỷ Minh Nguyệt thầm mắng bản thân sao lại lỡ miệng nói ra, cười, “Bởi vì lý do công việc mà có gặp mấy lần.”
Bất quá Lý Linh San còn chưa kịp tiếp tục truy vấn đã bị một nam sinh bên cạnh chen lời.

Nam sinh nọ có vẻ là sinh viên năm hai năm ba, trên người mang theo sự ngây ngô cùng sức sống của cái tuổi này, thanh thuần sạch sẽ, ý cười thẹn thùng, còn hơi đỏ mặt, nói với Kỷ Minh Nguyệt: “Học tỷ, chị không có chỗ ngồi à? Em, em ở đây giữ chỗ giúp bạn học, nhưng cậu ấy đột nhiên có việc khác phải làm, chị, chị muốn ngồi không?”
Kỷ Minh Nguyệt giật mình, bật cười: “Ngại quá, tôi không phải học tỷ.”

Nam sinh kia nhìn Kỷ Minh Nguyệt cười lại đỏ mặt thêm, vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, học muội.”
“…”
Lý Linh San ở bên cạnh cười thành tiếng.
Hai người liếc nhau, thật sự là không đành lòng nói ra hai người là giáo viên, tổn thương tâm hồn yếu ớt của học sinh.

Nam sinh kia nhìn phản ứng của hai người, chỉ nghĩ là một vị trí thì không đủ, bản thân cũng vội vàng đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi, thẹn thùng nói: “Hai người ngồi đi, hai người ngồi đi.”
Hiện trường náo nhiệt vẫn đang tiếp tục chất thêm người.
Không ít người đồng thời vỗ tay, có hai người đi ra từ sau sân khấu, Vu Văn Hiên cùng một vị quản lý cấp cao khác của Quân Diệu, CEO của bộ phận tài vụ.
Hai người cúi đầu chào mọi người.
Kỷ Minh Nguyệt lập tức cảm nhận được hiện trường càng thêm náo nhiệt, đặc biệt còn nghe được không ít nữ sinh đang hứng phấn mà thảo luận.

Cô cũng cười cười.
Đã cùng Lý Linh San tới rồi nên Kỷ Minh Nguyệt cũng nghiêm túc mà nghe Vu Văn Hiên phát biểu.

Không thể không nói, Vu Văn Hiên chuẩn bị cho bài phát biểu này cũng rất đầy đủ, còn nói thêm một chút thành quả của M-1, khiến cho mọi người đều sôi nổi.

Giám đốc bộ tài vụ cũng rất dụng tâm, không khí xung quanh càng thêm sôi động.

Khi bài phát biểu sắp kết thúc, Vu Văn Hiên đột nhiên dừng một chút, lộ ra nụ cười thần bí:
“Kỳ thật hôm nay ngoại trừ tôi cùng giám đốc Ngụy, còn có một vị khách thần bí đến, cũng sẽ phát biểu ở đây.

Vị này chính là một nhân vật siêu siêu siêu cấp quan trọng, là người sẽ mang đến sự kinh hỷ đặc biệt cho các bạn học ở đây.”
Lý Linh San nghe vậy, nhịn không được mà nghi hoặc nói thầm với Kỷ Minh Nguyệt: “Còn có vị khách thần bí? Quân Diệu cũng thú vị đấy chứ.”
Kỷ Minh Nguyệt cũng cười, trong lòng lại cảm thấy không ổn.

Nhưng Vu Văn Hiên nói là “nhân vật siêu siêu siêu cấp quan trọng”…
Quả nhiên, thanh âm của Vu Văn Hiên ngay sau đó đã truyền vào tai Kỷ Minh Nguyệt.
“Cùng hoan nghênh tổng tài của tập đoàn Quân Diệu, Tạ Vân Trì Tạ tiên sinh!”
Hội trường lớn như vậy, theo tiếng nói của Vu Văn Hiên, yên tĩnh ba giây.

Ba giây qua đi, tiếng hoan hô của mọi người to đến mức như muốn thổi bay cả cái hội trường này.
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Quả, quả nhiên…
Lý Linh San cũng kích động, nhưng dường như suy xét lại thân phận giáo viên của mình không nên hưng phấn quá mức, mạnh mẽ kiềm chế: “Mẹ nó trường chúng ta lợi hại như vậy sao, còn có thể mời tổng tài của Quân Diệu đến hiện trường?!”
Cô dừng một chút, dò xét Kỷ Minh Nguyệt, “Nguyệt Nguyệt, sao mình lại cảm thấy cậu không được tự nhiên thế?”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt cười, “Có, có sao?”
Đi xem soái ca phát biểu, cuối cùng thì sao, người phát biểu là bạn trai mình.
Cái cảm giác kỳ lạ này quanh quẩn trong đầu thì sao có thể tự nhiên được?
Nhưng không chờ Lý Linh San hỏi lại, cô nàng đã bị tiếng hò hét xung quanh hấp dẫn lực chú ý.
Còn có thể nghe thấy hai nữ hài tử phía trước thấp giọng thảo luận: “Mẹ nó đây thật sự là tổng tài sao? Quá đẹp trai rồi đó!”
“Tôi sắp khóc rồi, sao lại có người vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi lại có tiền, giống y như nam chính ngôn tình tồn tại chứ?!”

Lý Linh San cũng tò mò mà nhìn lên sân khấu.
Trên sân khấu, một nam nhân mặc áo sơmi xanh nhạt cùng quần tây đen, bộ dáng ung dung đi đến trung tâm sân khấu.

Thực sự rất trẻ, ước chừng tầm 27 28, mái tóc gọn gàng, làn da trắng, khuôn mặt thanh tú như vẽ, còn có chút ung dung lười biếng.

Nụ cười nhàn nhạt, càng khó tin hơn chính là khí chất ôn nhu không hợp với cái thời đại này lại mơ hồ mang theo cảm giác xa cách, làm nhân sinh điên đảo.
Quá đẹp.
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lý Linh San khi nhìn thấy nam nhân trên sân khấu.
Vừa rồi cô còn tưởng là hai tiểu nữ hài kia có chút khoa trương, hiện tại thực sự nhìn thấy mặt Tạ Vân Trì, mới ý thức được, hai người ngồi phía trước nói không sai chút nào.
Thật sự thật sự quá đẹp.
Thật không nghĩ tới, anh còn trẻ như vậy, liền thật sự làm tổng tài của tập đoàn lớn như Quân Diệu.

Tạ Vân Trì đi đến trung tâm sân khấu, gật gật đầu với mọi người phía giới, tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là tổng tài của Quân Diệu, Tạ Vân Trì.”
… Mẹ nó.
Thanh âm cũng dễ nghe như vậy!!!
Tạ Vân Trì khẽ cười, nhàn nhạt nhìn đám người sôi nổi, tựa hồ đã sớm quen với việc được người khác tung hô.

Càng giống như, anh không thèm để ý.
Ánh mắt của anh dừng lại ở một vị trí rất lâu.
Mấy giây sau, không nói Lý Linh San ở bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, bản thân Kỷ Minh Nguyệt vốn đã miễn dịch với khuôn mặt kia của Tạ Vân Trì cũng cảm thấy có chút khó khăn mà hô hấp.

Chờ đến khi ánh mắt của Tạ Vân Trì chậm rãi rời đi, Kỷ Minh Nguyệt mới vội vàng cúi đầu, vỗ vỗ ngực tự trấn an.
Lý Linh San cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, thấp giọng hỏi Kỷ Minh Nguyệt: “Cậu có cảm thấy vừa rồi Tạ tổng nhìn về chỗ chúng ta rất lâu không?”
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Cô rất thành khẩn, “Đúng vậy, anh ấy nhìn mình rất lâu.”
Lý Linh San bật cười, trên mặt tràn ngập bốn chữ “Cậu tỉnh lại đi”, còn không quên khuyên giải Kỷ Minh Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, cậu có bạn trai rồi đó, bớt nghĩ linh tinh đi.”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt có chút nghẹn họng.
Chẳng lẽ mức độ đáng tin trong lời nói của cô thấp như vậy sao?
Người chủ trì đứng bên cạnh giới thiệu: “Lần này kỷ niệm 100 năm thành lập đại học Viễn Thành, Tạ tổng đại diện tập đoàn Quân Diệu, quyên góp cho trường chúng ta 5000 cuốn sách, đồng thời quyên tiền tu sửa sân vận động cùng phòng thí nghiệm của học viện Khoa học, mở gói học bổng đặc biệt do Quân Diệu tài trợ, cảm ơn Quân Diệu, cảm ơn Tạ tổng!”
… Cái này mẹ nó cũng quá tài đại khí thô rồi đó.
Tạ Vân Trì khẽ cười: “Không cần khách khí, là chuyện nên làm.”
Người chủ trì liên tục cổ động: “Quân Diệu thật là một xí nghiệp có ý thức trách nhiệm.

Kỳ thật lại nói tiếp, Quân Diệu cùng đại học Viễn Thành thật có duyên, có lẽ sẽ có nhiều sinh viên Viễn Thành có thể tới Quân Diệu làm việc.”
Tạ Vân Trì nhướng mi, vân đạm phong khinh, nghe xong lời của người chủ trì thì mới khoan thai mà bổ sung:
“Đúng là rất có duyên.”
“Bạn gái của tôi, cũng là vợ tương lai, hiện tại đang làm việc ở đại học Viễn Thành.”

Tác giả có lời muốn nói:
Tạ ca ca: Bạn gái được quá nhiều người thương nhớ thì phải làm sao bây giờ? Vậy tới tận nơi, khẳng định chủ quyền ^^.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận