Trời Sinh Một Đôi

Edit: Thu Hằng
Beta: Sakura

Vài ngày sau La tứ thúc phong trần mệt mỏi trở lại, xuống ngựa ở cửa trước phủ Quốc Công, trực tiếp ngã trên mặt đất, dọa đứa bé giữ cửa giật mình, cuống quít chạy tới đỡ “Tứ lão gia, ngài không sao chứ?”

La tứ thúc mở ra đôi mắt tràn đầy tơ máu, nhìn cửa phủ một cái khẽ thở phào nhẹ nhõm, khàn giọng nói “Mang ta đi Ngọc Viên”

“Tứ lão gia trở lại ——”

Tình huống của Thích thị càng ngày càng không xong, lão phu nhân rất lo lắng, vốn vẫn canh giữ ở Ngọc Viên, thấy La tứ thúc hỏi “Có mang được người về?”

Sắc mặt La tứ thúc buồn bã, lắc đầu, thanh âm khàn khàn “Ta đi nhìn Thiến nương một chút”

Chính viện Ngọc Viên chật ních người thăm hỏi, Hồ di nương chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ xuất hiện, nhìn thân ảnh chật vật của La tứ thúc, ánh mắt thay đổi.

Đám người dần tản ra, La tứ thúc từ phòng Thích thị ra ngoài, dừng chân một chút, đi tới Tây khóa viện.

Nếu là ngày thường, vừa nghe cước bộ của hắn, Hồ di nương sẽ nhẹ nhàng đi ra ngoài nghênh đón, mang theo khuôn mặt tươi cười, nhưng hôm nay, trong tiểu viện lại im ắng.

La tứ thúc tâm tình xuống thấp cũng không chú ý tới sự khác thường này, hỏi A Hạnh đang đứng ở cửa “Di nương ở đâu?”

A Hạnh cúi mắt nói “Di nương mang theo Thất thiếu gia đi dạo trong vườn”

La tứ thúc nhếch mi, có chút không vui, nhấc chân đi ra ngoài.

Gió lạnh tháng hai, trên ngọn cây, góc tường vẫn còn tuyết đọng chưa tan, chỉ có tùng bách và hàn mai hé nụ.

Từ rất xa đã có thể nhìn thấy bóng dáng Hồ di nương trong áo choàng hồ ly màu trắng đang lôi kéo thất lang bên một cây mai, phía sau là nha hoàn bà tử.

La Tứ thúc bước nhanh tới: “Mai nương ——”

Hồ di nương khuê danh một chữ “Mai”, cũng thích Mai nhất, nàng nhớ trước kia ở Bảo Lăng, mỗi khi tới mùa hoa mai người này sẽ đích thân bẻ một bó mai, cắm trong bình Thanh Hoa Mai trong phòng ngủ của hai người.


Một phòng hương hoa mai, mãn trường ân ái.

Giờ phút này, kỳ vọng đó đã lạnh thấu tâm, lại nghe thấy hắn nói “Xích Cước đại phu kia đã hồi hương. Mai nương, năm đó thuốc kia nàng dùng liên tiếp hơn nửa tháng, van cầu nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, trong đó có những dược gì?”

Hồ di nương nhìn dung nhan chật vật của nam nhân trước mặt, tia hi vọng trong lòng dần mất đi, mở miệng nói “A Đào, mang Thất lang đi phía trước chơi một chút”

“Dạ” A Đào thi lễ, ôm lấy Thất lang “Thất thiếu gia, nô tỳ mang ngài đi phía trước chơi”

“Ta không đi, ta muốn ở cùng phụ thân” Thất lang muốn ôm chân La tứ thúc, nhưng La tứ thúc trong lòng đang rối rắm suy nghĩ xem có thể có được phương thuốc cứu Thích thị hay không nên không để ý.

Hồ di nương tâm như bị kim châm.

A Đào vội dụ dỗ “Thất thiếu gia, phía trước là đình Linh Âm, nói không chừng, Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia đang ở đó”

Thất lang vừa nghe Lục lang có thể ở đó, lúc này mới gật đầu, duỗi tay để A Đào ôm đi.

Chờ Thất lang đi xa, ánh mắt Hồ di nương phức tạp nhìn La tứ thúc, lúc này mới mở miệng “Lão gia chẳng lẽ đang nói đùa, đừng nói là đã qua nhiều năm, chính là tại thời điểm năm đó, ta cũng làm sao có thể nhớ được, chẳng lẽ ăn trứng gà lại có thể đoán ra con gà nào đẻ trứng?”

La tứ thúc bị hỏi sửng sốt, lại chạm tới ánh mắt lạnh lùng của Hồ di nương nhưng không suy nghĩ nhiều, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nắm cổ tay Hồ di nương, có chút kích động hỏi “Mai nương, năm đó người nấu thuốc cho nàng là nha hoàn nào? Ta nhớ hình như là A Lý?”

“A Lý? Năm đó Chương ca nhi ngã bệnh, bởi vì hầu hạ không chu đóa, không phải đã bị phát mại cùng bà vú của Chương ca nhi sao?”

Hồ di nương nhìn sắc mặt  La tứ thúc buông xuống, trong lòng lại mơ hồ vui mừng.

Ý tứ này, nàng không muốn áp chế, ngược lại hận không thể cho đối phương biết nhanh hơn, như vậy trong lòng mới đau hơn được.

La tứ thúc thất hồn lạc phách xoay người muốn rời đi, Hồ di nương kéo lại “Lão gia, ta có một chuyện muốn hỏi ngài”


La tứ thúc mệt mỏi cười cười “Mai nương, có chuyện gì chờ sau này hỏi được không, ta muốn đi nhìn phu nhân một chút”

Hồ di nương chắn trước mặt hắn, không nhúc nhích.

La tứ thúc lúc này mới kinh ngạc hồi thần “Mai nương?”

Hồ di nương đưa tay, gỡ túi thơm bên hông xuống, giơ lên cao, ống tay rộng rãi tuột xuống, lộ ra cổ tay trắng như tuyết.

Túi thơm trên đầu ngón tay trắng muốt mang lại một cảnh tượng tiên diễm, làn gió mang theo hương thơm quanh quẩn bên chóp mũi La tứ thúc, lại nghe được nàng cười nhẹ nhàng hỏi “Lão gia, ta hỏi người, hương này là tự ngài mua?”

La tứ thúc nhìn túi thơm trầm mặc hồi lâu, nói một chữ “Phải”

Túi thơm kịch liệt lay động, không ngừng chạm vào bàn tay, Hồ di nương gắt gao cắn môi dưới hỏi “như vậy, trong này có thả một ít đồ vật khác, ngài cũng biết?”

Lần này thời gian La tứ thúc trầm mặc lâu hơn, cuối cùng nói “Phải”

Lời này rõ ràng, ngay từ lúc dự liệu đã biết, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra, giống như chùy nặng hung hăng đập trong lòng, trong nháy mắt huyết nhục mơ hồ.

Hồ di nương không chịu nổi đau đớn kịch liệt bất ngờ, vỗ ngực chậm rãi ngồi xuống.

“Mai nương …” La tứ thúc cúi người đỡ lại bị Hồ di nương hung hăng hất ra.

“Đừng đụng vào ta” nàng ngồi thẳng lên, ngực phập phồng “Lão gia, tại sao người lại đối xử với ta như vậy? Tại sao? Để ta không thể sinh hài tử nữa? Vậy Thích thị thì sao? Nếu như là nàng, người cũng sẽ nhẫn tâm như vậy sao?”

Ánh mắt La tứ thúc nhìn Hồ di nương, có thương hại, có đâu lòng, còn có áy náy, nhưng cũng không để nàng chờ lâu đã trả lời “Nếu thân phận của Thích thị giống nàng, ta cũng sẽ làm như vậy”

“Tại sao?” Hồ di nương hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

“Bởi vì … ta không muốn có con vợ lẽ, để hắn sinh ra gặp cảnh sống khó khăn như vậy, ta không nỡ …”


Hồ nương giật mình.

“Mai nương, nàng đã biết rồi cũng là chuyện tốt, đây chính là ý nghĩ thực của ta, sau này cũng sẽ không thay đổi. Trừ điều này, ta sẽ làm hết sức mình đem lại cuộc sống tốt cho nàng cùng Chương ca nhi, chẳng qua nàng cần phải giữ bổn phận làm thiếp. Mai nương, bình tĩnh lại, hãy suy nghĩ một chút, ta đi nhìn phu nhân” La tứ thúc vỗ vỗ vai Hồ di nương, quay người đi mà không quay đầu lại.

Hồ di nương cũng không nhìn theo bóng lưng La tứ thúc mà đứng tại chỗ hồi lâu, cả người lạnh lẽo mới quay người trở về, nghĩ muốn trở lại trong viện lại thấy trong lòng lạnh lẽo, dứt khoát nhấc chân đi tìm Thất lang.

Từ rất xa, nàng nghe được thanh âm hài tử cười vui không khỏi tăng nhanh cước bộ, đi qua núi giả, thấy trên bãi đất trống sạch sẽ cạnh đình Linh Âm, hai đứa bé đang tụ một chỗ chơi cùng một con mèo trắng.

Hồ di nương theo bản năng đi nhanh hơn.

Chương ca nhi tại sao lại cùng tên nhãi con kia chơi chung một chỗ?

Còn có con mèo trắng kia, hình như là của Chân thị, tiểu súc sinh đó cũng không thể tin, vạn nhất làm Chương ca nhi bị thương thì sao?

Ý niệm trong đầu chợt lóe, cước bộ của nàng cũng nhanh hơn, nhưng bỗng nhiên cả người cứng lại.

Bên kia hai đứa bé vốn đang chơi cùng mèo trắng, không biết tại sao Thất lang nhặt lên một cục đá, nên lên đuôi mèo.

Mèo trắng kêu thảm thiết một tiếng, chạy trốn ra ngoài, sau đó quay người cào về phía Thất lang.

Cả Hồ di nương và nha hoàn trong nhất thời bị biến cố bất ngời này làm ngây ngẩn cả người.

“Chương ca nhi” Hồ di nương sau một giây ngây người kịp phản ứng lại, chạy như điên tới.

Nha hoàn cũng từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng chạy qua.

Nhưng đã chậm, mèo trắng đã nhào tới nơi, sau đó một thân ảnh nho nhỏ chắn trước mặt Thất lang, mào trắng cào một vệt máu thật dài sau lưng hắn, trong tiếng kêu sợ hãi của bọn nha hoàn, Lục lang ôm thắt lưng Thất lang cùng ngã xuống.

Hai đứa bé ngã trên mặt đất, tư thế tức cười vô cùng, chẳng qua là vết thương sau lưng Lục lang khiến bọn nha hoàn sợ hãi.

Hồ di nương vọt tới “Chương ca nhi, con không sao chứ? Đừng dọa nương, có đau hay không, con mau nói đi”

Thất lang từ trong kinh sợ tỉnh hồn lại, nháy nháy mắt “Không đau, ca ca đau”

Hồ di nương ngẩn người, nhìn về phía Lục lang, vẻ mặt thoáng cái phức tạp, sau đó hồi phục lại “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đưa Lục thiếu gia về, mời đại phu tới”


Một nha hoàn ôm Lục lang, Hồ di nương ôm Thất lang đi theo tới Di An đường.

Lão phu nhân thấy bộ dạng Lục lang, sắc mặt thay đổi, trong lúc đợi đại phu tới liền hỏi “Lục lang, nói cho tổ mẫu biết, có đau hay không?”

Lục lang suy nghĩ một chút, thành thật gật đầu “Đau”

Lão phu nhân nhìn Hồ di nương một cái, lại hỏi “Nếu đau … làm sao lại muốn chắn phía trước Thất lang?”

Nếu Hồ di nương chứng kiến việc này rồi, vạn nhất Thích thị có chuyện gì, cũng có thể đối xử với Lục lang có mấy phần thật lòng, Lục lang lần này cũng không coi là nhận lấy không công.

Lục lang duỗi ngón tay mập mạp, chỉ chỉ Thất lang, vẻ mặt nghiêm túc “Thất lang là đệ đệ, con là ca ca, ca ca bảo vệ đệ đệ là chuyện thiên kinh địa nghĩa”

“Lục lang của ta” lão phu nhân đem Lục lang ôm vào trong ngực, yêu thương vô hạn

“Lục ca, ta thổi cho ca một chút được không?” Thất lang đi qua, quệt miệng hỏi.

Lục lang từ trong ngực lão phu nhân nhoài ra, dùng vẻ mặt ghét bỏ hướng Thất lang nói “Đệ thổi, ta còn đau hơn, hay là chờ đại phu tới đây đi”

“Lục ca hư, cảm thấy ta không bằng đại phu”

“Không phải, mẫu thân đã dạy, mỗi người một bổn phận, đệ vốn không phải đại phu, cùng đại phu so sánh cái gì?” Lục lang nghiêm trang giáo huấn đệ đệ.

Hồ di nương cả người sửng sốt, nhìn Lục lang một chút, lại nhìn Thất lang, phảng phất như có một chậu nước lạnh dội thẳng xuống, làm cho nàng hoàn toàn tỉnh táo lại.

Mỗi người một bổn phận sao?

Thì ra ngay cả một hài tử cũng hiểu được chuyện này, nàng hôm nay mới nhận ra rõ ràng

Nha hoàn vội vàng hấp tấp chạy tới “Lão phu nhân, tình hình Ngọc Viên không được tốt”

Bởi vì Lục lang, chuyện Thích thị vẫn không cho hắn biết nên nha hoàn nói không rõ ràng.

Lão phu nhân lập tức đứng lên “Hồng Phúc, chiếu cố Lục thiếu gia, Hồng Hỉ, đỡ ta đi Ngọc Viên”

Hồ di nương ngó chừng màn cửa đung đưa suy nghĩ một hồi, lưu lại Thất lang phân phó A Đào chiếu cố, nhấc chân đi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận