“Cô nương, yên tâm đi, nô tỳ đã lấy hai chùm nho từ trong xe ngựa bỏ vào trong này.” A Loan chỉ chỉ thực hộp, nói nhỏ.
Chân Diệu coi như thở ra một hơi, cảm thấy nha đầu A Loan này cũng khá tri kỷ đó, bằng không lát nữa sẽ chẳng tiện khai bịa rồi.
Vào đêm thất tịch mâm ngũ quả sẽ được đặt lên một chiếc bàn nhỏ đặt trên thuyên gỗ nhỏ.
Một nhóm thiếu nữ sẽ tự tay thả thuyền gỗ nhỏ vào trong dòng sông gợn sóng, sẽ để sóng đẩy thuyền đi.
Nghe nói càng trôi xa, thì tượng trưng hôn nhân tương lai càng trôi chảy tốt đẹp.
Chân Nghiên dẫn mấy chị em ra bờ sông.
“Nghiên tỷ tỷ, sao bây giờ tỷ mới đến, vừa nãy muội còn tìm tỷ nữa” Một thiếu nữ mặc váy màu vàng chạy ra đón, rất thân mật nắm tay Chân Nghiên.
Chân Diệu nhận ra, đây là cô nương Trường Nhạc bá phủ, khuê danh Đào Uyển, xưa nay quan hệ tốt với Chân Nghiên.
Chân Nghiên thấy bạn tốt lâu chưa gặp thì cũng rất vui: “Vừa dẫn mấy muội muội chơi ở bên kia, cho tới giờ mới đến.”
Đào Uyển nghe Chân Nghiên nói thế, lúc này mới nhàn nhạt chào hỏi đám Chân Băng, đến phiên Chân Diệu, có hơi không ưa nhíu lông mày, chỉ nhẹ gật đầu.
Chân Diệu thoải mái làm bán lễ: “Chào Uyển tỷ tỷ”
Đối với bạn thân của Nhị tỷ, nàng cũng nên cho vài phần mặt mũi, huống chi ấn tượng của nàng với Đào Uyển cũng không tệ.
Ít nhất khi Kiến An bá phủ lắm thị phi, cũng không làm bất hòa với Chân Nghiên, đã là khó được rồi.
Chân Nghiên biết bạn thân của mình xưa nay không thích Chân Diệu, khi xưa còn không rõ ràng, nhưng giờ hơi không được tự nhiên, sau đó nụ cười nhạt đi vài phần.
So với sự lãnh đạm của mình, Chân Diệu có lễ nghĩa lại làm cho Đào Uyển hơi mất tự nhiên, xấu hổ cười cười với nàng, sau đó kéo Chân Nghiên nói: “Nghiên tỷ tỷ, mấy ngày nay tỷ thế nào…”
Vừa nói vừa đi về phía bờ sông.
“Ngũ tỷ, chúng ta cũng đi qua đi.” Chân Ngọc kéo Chân Băng cùng đi qua.
Chỉ còn Chân Diệu và Chân Tĩnh đứng tại chỗ.
Chân Diệu không biết giờ phải đứng chung với Chân Tĩnh kiểu gì.
Nàng không phải người thông minh, không làm nổi cái chuyện mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Nàng có áy náy với Chân Tĩnh, nhưng nhớ tới việc nàng ta làm, lại cảm thấy chán ghét.
Vì vậy gật gật đầu với Chân Tĩnh, một mình yên lặng ra bờ sông.
Cúi đầu mở hộp thức ăn ra, bỏ vào thuyền gỗ sam nhỏ khắc hoa, duỗi đôi bàn tay trắng nõn, chậm rãi đẩy thuyền nhỏ vào dòng sông.
“A, cái này là hoa dưa của ngươi?” Một giọng nói đột ngột vang lên.
Chân Diệu ngẩng đầu, hơi kinh ngạc: “Quận chúa Sơ Hà?”
Quận chúa Sơ Hà trên mặc tiểu sam màu xanh nhạt, dưới là váy bảy màu đính hạt châu, nhìn có vài phần phong tình con gái dị vực, đúng là kiểu dáng đang lưu hành năm nay.
Các cô gái khác đang ở xung quanh thả thuyền nghe được lời của quận chúa Sơ Hà nhao nhao nhìn,sau đó là tiếng cười nhạo liên tục.
Cái gọi là xảo quả hoa qua*, dĩ nhiên là phải trải qua bước tạo hình.
* “Xảo quả Hoa qua”: Xảo quả – Vào ngày Thất tịch, người ta thường làm Xảo quả, một loại bánh ngọt được làm từ bột, đường (hoặc mật), và mè. Xảo quả có nghĩa là loại đồ ăn khéo léo hay tài giỏi. Hoa qua – thời xưa, vào ngày Thất tịch, khi cầu xin Chức Nữ ban tài khéo léo cho đàn bà con gái, thường dùng quả dưa để khắc thành những hình hoa văn tinh xảo. Trong đây “Hoa qua” là điêu khắc các loại hoa quả nói chung.
Vì dụ như xảo quả, chỉ dùng hỗn hợp mật ong bột mì nặn thành hình trái cây, thiếu nữ tâm tư tinh tế sẽ sáng tạo ra nhiều loại, có nhiều người tạo thành hình đóa hoa, có nhiều người khác lại tạo thành hình dưa leo rau quả, kiểu dáng càng tinh xảo mới lạ, càng thể hiện được sự khéo tay của thiếu nữ.
Dưa leo rau quả, không chỉ rửa sạch là đã thành hoa qua, có người sẽ khắc chữ vẽ tranh ở trên, có người sẽ tỉa thành nhiều hình khác nhau.
Tóm lại, càng khác người càng tốt.
“Ai, có người ý, không có não, thật ra chỉ là cái bao cỏ thôi” Người nói chuyện chính là Thất cô nương của Mộc Ân hầu phủ Triệu Phi Thúy.
Mộc Ân hầu phủ là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, Triệu Phi Thúy là cháu ruột của Hoàng hậu, thường được mời tiến cung, tính tình được chiều cũng càng lúc càng chảnh, nhưng ngược lại lại có quan hệ không tệ với quận chúa Sơ Hà.
Quận chúa Sơ Hà cười to, giọng như chuông bạc truyền thật xa: “Phi Thúy, vậy là ngươi không biết rồi, con gái á, lớn lên phải đẹp, bằng không thì lấy cái gì mà trèo cành cao. Về phần có biết làm gì không, vậy thì không quan trọng.”
“Thật sự đúng thế đấy.” Triệu Phi Thúy cũng bật cười theo.
Trong chốc lát, rất nhiều ánh mắt phóng tới, khinh thường, khinh thị, xem náo nhiệt, loại cảm xúc nào cũng có.
Giữa lúc này, chỉ có con thứ ba của Trưởng công chúa Chiêu Vân Huyện chủ Trọng Hỉ buồn chán vô cùng đẩy thuyền nhỏ của mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười không thèm đếm xỉa tới.
Có lẽ vì chứng kiến trò hay này, con thuyển nhỏ Chân Diệu đẩy vào trong sông luôn xoay tròn, hai chùm nho chưa hề qua tạo hình cứ thế rành mạch bày ra trước mặt mọi người.
Có thêm ai đó cười rộ lên.
Mấy người Chân Nghiên vội đuổi đến nơi.
Chân Ngọc xông lên, đẩy mạnh Chân Diệu một cái, nổi giận đùng đùng mà nói: “Tử tỷ, người thật là giỏi, năm lần bảy lượt làm Bá phủ mất mặt!”
Người Chân Diệu lảo đảo, sút chút nữa rơi vào trong sông.
Chân Nghiên mặt phấn hàm sương, hung hăng trừng Chân Ngọc một cái, sau đó liếc nhìn Quận chúa Sơ Hà và Triệu Phi Thúy, không nhanh không chậm mở thực hộp của mình ra, lấy xảo qua hoa dưa đặt vào thuyền nhỏ thả vào trong nước.
Vừa đúng lúc đó, thuyền của Chân Nghiên vừa vặn dừng ở chính giữa thuyền của quận chúa Sơ Hà và Triệu Phi Thúy.
Mân quả của nàng, nguyên một đám chỉ to bằng long nhãn, bảy bảy bốn mươi chín viên xỏ thành một chuỗi hạt trân châu, càng khó được là mỗi quả đều tạo thành hình nụ hồng chớm nở, hình dạng còn không khác nhau lắm.
Phần này khéo léo và hao phí công sức, liền là khó được rồi.
Lại nhìn hoa qua Chân Nghiên thả, cũng là một chùm nho, nhưng mà màu sắc xanh tươi, trên mỗi trái nhỏ đều vẽ một bức tranh nhỏ.
Tuy rằng cảnh sắc chỉ vẽ bằng vài nét, nhưng mà có thể vẽ tranh trên thứ nhỏ như quả nho, độ khó và sáng ý đều hơn xa người khác.
Ít nhất, hai thứ này đẩy hai thứ của Quận chúa Sơ Hà và Triệu Phi Thúy xuống.
Cả Huyện chủ Trọng Hỉ mặt mày luôn miễn cưỡng, đôi mắt cũng bị hấp dẫn.
Thứ Chân Nghiên lấy ra, khiến cho các thiếu nữ đều ngậm họng.
Sắc mặt Quận chúa Sơ Hà khó coi, cứ nhìn Chân Nghiên chằm chằm.
Chân Nghiên đứng nghiêm, chỉ là khẽ mỉn cười.
“Hừ, ai biết là ngươi tự làm, hay là lấy từ đâu tới.” Triệu Phi Thúy rút cục nghĩ ra câu phản bác.
Càng nghĩ càng cảm thấy có lí, càng lớn tiếng nói: “Có bản lĩnh, đợi lát nữa tham gia tỷ thí xem, nếu có thể làm ra hai thứ này, ta mới tin.”
Chân Nghiên nhíu lông mày.
Đám xảo quả hoa qua này thật sự do nàng tự làm ra, thế nhưng người thông minh thì đều biết, cái này sao có thể một chốc một lát là làm ra được.
Các hạng tỷ thí đêm thất tịch, tuy rằng làm xảo quả hoa dưa cho thời gian dài nhất, nhưng cũng không quá một canh giờ mà thôi.
“Ngươi muốn ép buộc!” Đối mặt người ngoài, đương nhiên Chân Ngọc sẽ về phe Chân Nghiên.
“Ha ha, ép buộc gì chứ, ta xem ra là mấy cô nhà Kiến An bá các người không ra gì, một kẻ thì lừa gạt, một kẻ thì dứa khoát lấy hai chùm nho cho đủ số. Nếu là ta, thì sẽ xấu hổ chết đi được, sao còn có mặt mũi mà bước ra ngoài.” Triệu Phi Thúy lành lạnh nói.
Một vài người cười lên toe toét, một số khác cảm thấy Triệu Phi Thúy nói thật quá đáng, không lên tiếng, nhưng mang lòng xem náo nhiệt.
Huyện chủ Trọng Hỉ nhàn nhạt liếc Triệu Phi Thúy một cái.
Cái người này, miệng cũng quá thối.
Nhìn một đám biểu lộ khác nhau,chỉ là một đám cô bé mười lăm mười sáu tuổi, một cảm giác chán ghét trồi lên từ đáy lòng Chân Diệu.
Tranh chấp kiểu này, thật ngây thơ, thật nhàm chán.
Thế nhưng, đã bị người ta chỉ vào mặt cười nhạo, chuyện này dù nhàm chán, thì ta cũng cứ làm đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...