Trời Sinh Một Đôi

Edit: Tran Phuong
Beta: Sakura

Tin tức di thể thế tử được đưa về phủ như một cơn gió thổi khắp phủ Quốc Công.

Không đợi đi tới chính viện, lão phu nhân liền chống quải trượng lên đón, bước chân gấp gáp, cách những người còn lại một đoạn khá xa.

“Ở đâu?”

Tam Lang nhìn tổ mẫu có tinh thần hơn mình duỗi một ngón tay: “Tổ mẫu, ở đằng kia.”

Lão phu nhân thấy một quan tài sơn đen, bước chân đi qua.

“Lão phu nhân…..” Điền thị đỡ lão phu nhân: “Để lão gia qua đó nhận diện đi.”

Lão phu nhân nhìn về phía La nhị lão gia.

“Mẹ, để con đi xem.”

“Được, lão nhị, con hãy nhìn kỹ một chút, có phải Đại lang của ta không.” Lão phu nhân nắm quải trượng trong tay có chút chặt, sau đó bồi thêm một câu: “Lão tam, con cũng đi xem đi.”

Mắt La nhị lão gia co rút, trái tim bỗng nảy lên.

Nắp quan tài được từ từ mở ra, La Nhị lão gia và La Tam lão gia cùng nhìn thoáng qua.

Mặc dù trời khá lạnh, lại có băng đặt ở đó nhưng thi thể bên trong vẫn hơi biến dạng, tỏa ra mùi khó ngửi.

La Tam lão gia nhanh chóng chạy về, xoa xoa đôi mắt đã đỏ lên: “Mẹ, trong đó không phải Đại Lang!”

“Thật vậy không?” Lão phu nhân toát ra kinh hỉ.

Mọi người trong phủ Quốc Công xì xào bàn tán.

Khóe miệng La Nhị lão gia giật giật.

Lão Tam, đồ đáng ghét này, nhanh như vậy hắn có thể nhận ra đây là nam hay nữ cũng khiến lão phục sát đất!

Cố nén mùi tanh khiến người ta hít thở không thông một lúc sau nói: “Tam đệ, đệ nhìn quá không cẩn thận, ta nhìn thế nào cũng thấy giống.”

“Vậy sao?” La Tam lão gia lại chần chừ đi tới, chỉ liếc nhìn quan tài một cái liền lắc đầu mãnh liệt: “Không phải đâu, đây nhất định không phải Đại Lang.”

“Tam lang, con đã nhìn kĩ chưa?” Lão phu nhân nắm chặt quải trượng, tâm tình chợt cao chợt thấp có chút không chịu nổi.

Tam Lang vội chạy tới, đẩy Điền thị ra, đỡ lão phu nhân: “Con nghĩ không phải, Đại Lang nào có xấu như vậy!”


Răng rắc một tiếng, gương mặt bi thương của La Nhị lão gia vỡ nát: “Tam đệ, đệ đang coi đây là trò đùa sao!”

Điền thị cũng quyệt miệng: “Tam đệ, mẫu thân không chịu nổi đệ lăn qua lăn lại như vậy đâu, bây giờ không phải lúc hồ đồ.”

La Tam lão gia liếc mắt, cáo trạng với lão phu nhân: “Mẹ, con thấy trong đó không phải Đại Lang. Nhị ca Nhị tẩu lại nói con hồ đồ, bọn họ có ý gì chứ?”

La Nhị lão gia bị chặn gần chết, hung hăng trừng La Tam lão gia.

Điền thị tức đến bẹt miệng: “Lão phu nhân, mẫu thân nghe Tam đệ nói gì đó, lẽ nào lão gia nhà con ước gì nằm trong đó chính là Đại Lang? Chỉ là Tam Lang vạn dặm đưa di thể Đại ca nó về, Tam đệ lại nhẹ nhàng nói không phải, đây không phải là, không phải là lừa gạt ngài ư!”

La Tam lão gia kỳ quái nhìn Điền thị: “Nhị tẩu kích động như vậy làm gì, đệ cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi.”

Điền thị nghẹn một búng máu trong cổ họng.

Hết lần này đến lần khác mắt lão phu nhân lườm Điền thị một cách sắc bén. Sau đó mới hỏi La Tam lão gia: “Lão Tam, sao con lại thấy đó không phải Đại Lang?”

Điền thị thấy thật ủy khuất.

Lão phu nhân thường ngày đều không phải là quá mức khôn khéo sao, sao hôm nay Tam Lang hồ đồ như vậy bà lại không trách tội, lại còn lườm mình?

Kỳ thực Điền thị không hiểu lòng người.

Đối mặt với sự tử vong của người thân thiết nhất, có khôn khéo đến thế nào đi nữa cũng đều hận có thể có kỳ tích phát sinh, dù biết con thứ ba thường ngày không ra hồn, trong tiềm thức vẫn nguyện ý tin lời ông nói, ngược lại một bên lại nói bên trong chính là Đại Lang nghe xong không khó chịu mới là lạ.

“Con am hiểu vẽ tranh chân dung mà, người nằm bên trong dù không nhận rõ khuôn mặt nhưng nhìn một cái đã thấy không giống rồi. Không giống, thực sự không giống, Đại Lang giỏi giang như vậy sao có thể xảy ra chuyện gì.”

La Nhị lão gia và Điền thị sắp tức muốn chết rồi.

Đây là nói chuyện li kỳ gì hả, vì bị hủy dung, lại có thi thể quá xấu thì không phải Đại Lang?

Hắn có thể tìm một thi thể tuấn tú ư!

Lão phu nhân gật đầu: “Cũng có vài phần đạo lý, lão Nhị, con hãy nhìn kỹ một chút, ta nhớ đầu gối trái Đại Lang có một vết sẹo hình bán nguyệt.”

Điền thị thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, bấm mạnh một phát vào lòng bàn tay, mới không bị thất thố.

La nhị lão gia thầm hít sâu một hơi khôi phục tâm tình: “Con sẽ nhìn kỹ một chút.”

Cố nén mùi hôi thối, duỗi tay nhấc ống quần thi thể lên, vô cùng chuyên chú, nghiêm túc nhìn một lúc lâu, sau đó cố nhịn xúc động muốn chặt tay, đứng lên: “Mẹ, trên đầu gối thi thể này cũng có một vết sẹo……”

Thấy lão phu nhân hoảng hốt, có vài phần lo lắng, nhưng càng nhiều hơn là thở phào vui sướng, kiềm chế xung động muốn cười to: “Mẹ, mẹ phải bảo trọng thân thể, Đại Lang cuối cùng cũng đã về nhà, đứa bé này luôn hiếu thuận, nếu biết thân thể mẹ bị tổn thương, chắc chắn sẽ bất an.”


“Thực, thực là Đại Lang?” Mặt lão phu nhân đã sớm không còn tia huyết sắc, trong nháy mắt già đi rất nhiều.

Từ lần đầu tiên biết tin Đại lang chết đến giờ đã được một khoảng thời gian, ngực lão phu nhân vẫn có một chút khó thở, không tự mình đến xem bà tuyệt không cam lòng.

“Ta, ta phải tự mình nhìn.”

“Lão phu nhân, vừa rồi lão gia đã xem xét cẩn thận như vậy, mẹ đừng nhìn, lão gia nói đúng, nếu thân thể mẹ bị làm sao Đại Lang ở dưới đó biết cũng không an tâm.” Điền thị đỏ mắt khuyên.

Tống thị tiến lên: “Lão phu nhân, không thì để con đến nhìn đi, dù sao cũng là chuyện lớn, không thể khinh suất.”

Điền thị không vui: “Tam đệ muội, lời này của muội không đúng, lão gia chúng ta đã xem xét nửa ngày như vậy rồi đâu có khinh suất? Hơn nữa muội chỉ là một thẩm thẩm, có thể hiểu Đại Lang được bao nhiêu?”

Lời này nói có chút chặt tâm, Tống thị tức giận mím chặt môi.

“Được rồi, lão thân tự mình xem!” Quải trượng trong tay lão phu nhân cử động.

Điền thị suýt chút nữa tức đến méo miệng.

Bà cũng tính ra xem, trừ phi nói thi thể bên trong không phải Đại Lang, lão bà này mới không nhìn, không thì bà ta quyết phải nhìn bằng được.

Đây là chuyện gì hả, ngược lại có vẻ vợ chồng họ không phải người, thực không ngờ vợ chồng lão Tam lại láu cá như thế.

Nếu lão Tam nói đúng thì vợ chồng bà sẽ mất mặt, nếu nói sai thì lão phu nhân cũng không trách tội.

Lão bà kia hận không thể khiến tất cả mọi người nói Đại Lang còn sống đây!

Nhìn đi, nhìn đi, đừng nhìn đến mù mắt!

“Tổ mẫu, cháu cũng nhìn xem có phải Đại ca không!” La Tri Nhã đột nhiên vọt ra, khóe mắt đều là nước.

Điền thị thấy trước mắt là một màu đen.

Nghiệt nữ này, bà vừa mới nói Tống thị xong, liền lao tới, đây không phải là đánh vào mặt bà sao!

Một bên níu La Tri Nhã rồi cả giận nói: “Con là một cô nương đến xem náo nhiệt cái gì!”

Lão phu nhân nhíu mày.

Náo nhiệt?

Đại Lang của bà trở về, cái này lại gọi là náo nhiệt?


Lẽ nào Điền thị vẫn ôm ý nghĩ này?

Ánh mắt soi xét nhìn Điền thị, Điền thị căng thẳng, vội lộ thần sắc đau thương: “Lão phu nhân, mẹ muốn xem vậy con đỡ mẹ qua. Đứa nhỏ Đại Lang này từ nhỏ là do con nuôi nấng, trong lòng con nó cũng giống bọn Nhị Lang, Tam Lang, không nhìn một chút, con khó mà an tâm.”

Nghe Điền thị nhắc tới mình, Tam Lang nhìn mẫu thân, lòng thầm thấy kì lạ.

Nếu trong quan tài là mình, mẫu thân sẽ khuyên tổ mẫu đâu vào đấy như vậy sao?

Sao lại không nhào vào quan tài khóc lớn đây?

Tam Lang là một người thần kinh thô, chỉ là trực giác thấy là lạ nhưng rốt cuộc là vì đâu thì không nói ra dược.

Lão phu nhân tiến gần quan tài, chợt nghe một giọng nói vang lên: “Tổ mẫu…”

Lão phu nhân bị định trụ.

La Nhị lão gia lùi vội khỏi quan tài, vì quá gấp, chẳng biết vấp phải cái gì lảo đảo ngã xuống.

“Là giọng của Thế tử!” Một hạ nhân cơ trí hô lên.

Ào ào, mọi người đều tránh xa quan tài.

Vốn có người muốn đỡ La Nhị lão gia lên, nghe xong lời này theo phản xạ có điều kiện rụt tay, lui về phía sau, La Nhị lão gia phịch một tiếng ngã rạp xuống đất.

Hết lần này đến lần khác đúng lúc này tất cả mọi người đều cho rằng có quỷ, không ai tới đỡ.

Lão phu nhân cũng không đoái hoài đến điều này, mờ mịt nhìn xung quanh: “Đại Lang, Đại Lang, là cháu sao?”

Sau khung cửa người đứng có hai người đi tới.

La Thiên Trình nắm tay Chân Diệu, phịch một tiếng quỳ xuống: “Tổ mẫu, cháu về rồi, để bà lo lắng, cháu xin dập đầu trước bà.”

Bộp, bộp, bộp, dập đầu ba cái, lúc này mới đứng lên.

Lão phu nhân nhìn lại cẩn thận.

Hai người đều trong trang phục phu xe, trên đầu mang đấu lạp che nắng che mưa.

“Cháu thật là Đại Lang?”

La Thiên Trình nhấc đấu lạp lên: “Tổ mẫu, Tam thúc nói không sai, trong đó xấu như vậy sao có thể là cháu được.”

Lão phu nhân như lâm vào ma chướng, nhìn chằm chằm La Thiên Trình.

La Thiên Trình cũng không động tùy bà nhìn.

Mọi người trong phủ đồng thời hoan hô.

Chỉ có La Nhị lão gia và Điền thị sắc mặt khó coi như mây đen, may vào lúc này không ai để ý đến bọn họ.


“Đại Lang?”

“Ôi chao.”

Lão phu nhân đột nhiên nhấc quải trượng lên, đập về phía La Thiên Trình, vừa đập vừa mắng: “Ranh con này, còn không sớm đi ra, vậy mà còn núp một chỗ xem trò hề, có phải cánh cứng rồi không? Hôm nay tổ mẫu không đánh chết mi thì không được, vừa lúc có quan tài cho mi dùng!”

La Thiên Trình chật vật lẩn tránh: “Au, tổ mẫu, đừng đánh mặt, đừng đánh mặt.”

Tất cả mọi người cười rộ lên.

Lão phu nhân vừa đánh vừa khóc.

Chân Diệu bỏ đấu lạp xuống, cười tủm tỉm.

La Thiên Trình thấy lão phu nhân đã xả tức phần lớn rồi, trốn đến bên người Chân Diệu.

Quải trượng của lão phu nhân dừng lại: “Vợ Đại Lang?”

“Tổ mẫu, cháu dâu thỉnh an bà.”

Lão phu nhân lệ nóng doanh tròng: “Gầy, về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

Chân Diệu liên tục gật đầu, cũng khóc theo: “Là gầy rồi, ở bên ngoài ăn không ngon.”

La Thiên Trình nhăn mặt.

Như vậy thực sự, thực sự tốt sao?

“Điền thị, cơm nước hôm nay chiếu theo lễ mừng năm mới mà làm!”

Nét mặt Điền thị cứng đờ đáp ứng.

“Vợ Đại Lang, cháu muốn ăn gì?” Lão phu nhân hỏi.

“Muốn ăn chân giò ạ.”

Lão phu nhân liên tục gật đầu: “Ăn chân giò ngon, ăn chân giò ngon.”

Điền thị thực sự không nhịn được liếc nhìn.

Thật đủ rồi, cái gì mà chân giò ngon?

Một giọng nói tức giận truyền đến: “Ai tới đỡ ta một chút!”

Mọi người vừa nghe tiếng thì nhìn thấy La Nhị lão gia nằm trên mặt đất.

Lão phu nhân tâm tình tốt, vui vẻ nhìn: “Các ngươi, mấy thứ không có mắt này, mau đỡ Nhị lão gia dậy. Được rồi, đều vào nhà đi, đừng đứng ở chỗ này.”

Khóe miệng La Thiên Trình mỉm cười: “Tổ mẫu, cháu còn dẫn theo một người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận