Trời Sinh Một Đôi

Edit: Tiểu Mặc Mặc
Beta: Sakura

Chiêu Phong Đế vuốt vuốt lông mày, mắt lạnh nhìn đám đại thần tranh chấp trong điện.

Một bên nói, La Nhị lão gia tu thân bất chính, trị gia không nghiêm, khó chịu nổi trách nhiệm lớn, nên bãi quan.

Một bên nói, đích trưởng nữ nhà La Nhị lão gia gả vào Man Vĩ làm phi, nếu bãi quan, tổn hại mặt mũi Đại Chu.

Chiêu Phong Đế liếc La Thiên Trình: “La chỉ huy thiêm sự thấy thế nào?”

La Thiên Trình chắp tay mà đứng, cất cao giọng nói: “Nếu bệ hạ hỏi gia sự, thần thân là thế hệ con cháu, không dám vọng nghị thúc phụ. Nếu Bệ hạ hỏi quốc sự, đức hạnh của quan viên có Lễ bộ cùng với Đô Sát viện giám sát, thần không dám nói bừa. Việc này bằng bệ hạ thánh đoạn.”

Trên mặt Chiêu Phong Đế cũng không có bao nhiêu biểu lộ, chậm rãi quét mắt qua đám đại thần tranh cãi đến mặt đỏ tới mang tai.

Nhưng trong lòng thì cười lạnh.

Chuyện vớ vẩn có bao nhiêu lớn, còn tranh giành thành như vậy.

Một quan ngũ phẩm, nếu không phải ra từ phủ Trấn Quốc Công, ngay cả lớn lên thành cái dạng gì hắn cũng không có ấn tượng.

Lại vừa ban hôn, chút chuyện ấy ầm ĩ lớn như vậy, đây không phải không có việc gì tự tìm việc à.

“Trẫm nhớ rõ, Hồng Lư tự còn thiếu người, La lang trung đi Hồng Lư tự nhậm chức tự thừa đi, ngày sau dễ dàng liên hệ cùng Man Vĩ nhiều hơn.”

Lúc La Nhị lão gia nhận được tin tức, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

Xanh mặt trở về Hinh Viên, đạp một cước vào ngực Điền thị.

Điền thị hét thảm một tiếng, ngã lệch bên sập, bọn nha hoàn bối rối thét lên.

La Nhị lão gia còn chưa hết giận, nhấc chân lại muốn đạp, La Tri Nhã vội vàng chạy đến quát lạnh nói: “Phụ thân, ngài lại đạp mẫu thân một cước thử xem?”

“Con nói cái gì?” La Nhị lão gia không nghĩ đến con gái gần đây thuận theo sẽ nói với hắn lời như vậy, tức đến sắc mặt càng thêm đen, “Vô liêm sỉ, đây là thái độ nói chuyện với phụ thân của con sao?”

La Tri Nhã không chút nào lui bước: “Vậy phụ thân ngài thì sao. Đạp mẫu thân như vậy, là muốn mệnh mẫu thân hay sao?”

Xoay người đỡ Điền thị lên…, Điền thị thở phì phò trừng La Nhị lão gia.

“Bà đừng trừng ta, giờ thì tốt rồi, ta từ chính Ngũ phẩm, thoáng cái hạ xuống tòng lục phẩm, bà hài lòng chưa? Bà có thể đánh ah. Ầm ĩ ah!”

Điền thị ôm ngực, đau đến nỗi nói không ra lời.

Ông trời của ta. Nói như vậy, bà từ Nghi Nhân xuống làm An Nhân rồi hả?


Đây là thế nào, từng chuỗi sự việc không may, giống như là trúng tà?

Không được. Bà nhất định phải về nhà mẹ đẻ một chuyến!

“Bà cái phụ nhân ngu xuẩn này có biết hay không, vốn Hoàng Thượng ban hôn cho Nguyên Nương, quan vị này của ta là sắp đi lên trên một cấp đấy, hiện tại lại nháo sự ——” La Nhị lão gia càng nói càng giận, ánh mắt nhìn Điền thị như nhìn kẻ thù.

La Tri Nhã nghiêng người ngăn trở, nâng cằm lên: “Phụ thân đại nhân, ngài chỉ nhớ rõ mẫu thân ầm ĩ cùng ngài, vậy làm sao không suy nghĩ là vì cái gì lại ầm ĩ cùng ngài đây? Nếu ngài không tu thân bất chính, làm sao lại gây ra tai họa hôm nay!”

Một tiếng bốp

La Nhị lão gia đánh La Tri Nhã một cái tát thanh thúy.

“Nguyên Nương!” Điền thị ôm lấy La Tri Nhã.

“Vô liêm sỉ. Ngươi nói chuyện cùng ta như vậy, có biết hai chữ hiếu đạo viết như thế nào?”

La Tri Nhã buông tay ra, lộ ra hai gò má sưng đến cao cao.

Nàng rũ mắt xuống, cười cười giễu cợt.

Thì ra cha mẹ tương kính như tân, phụ thân thương nàng, gia thế ngạo nhân, tầng lụa mỏng che giấu kia một khi giật ra, cái gì cũng không phải, cái gì cũng không phải!

Làm sao thoáng chốc đã biến thành như vậy đây?

Một nụ cười yếu ớt như là mai mới nở, đông lạnh trên khóe môi La Tri Nhã, giọng nói thanh thanh lãnh lãnh: “Phụ thân đại nhân. Phụ từ tử hiếu, phụ từ tử hiếu, trước phải có từ, mới có hiếu!”

“Ngươi ——” La Nhị lão gia cực kỳ tức giận, tay dương cao.

La Tri Nhã giơ mặt lên: “Phụ thân đại nhân, ngài đánh đi, dù sao con nhịn nhục chịu đựng đã quen, các ngài làm cho con khiêm nhượng đệ muội, con đã làm, lại để cho con lấy chồng ở man di xa xôi, con đã gả, muốn đánh con, vậy thì mau đánh, dù sao về sau muốn đánh cũng đánh không được rồi.”

“Đã đủ rồi!” Điền thị nắm La Tri Nhã, “Lão gia, ngài có năng lực, tức giận với con gái làm gì. Có bản lĩnh, ông bỏ ta ah!”

“Bà cho rằng ta không dám?”

Điền thị cười lạnh một tiếng, không nói gì.

Trong lòng lặng lẽ nói, ông thật sự dám, mới là lạ.

La Nhị lão gia hung hăng trừng Điền thị, hất tay áo lên mà đi.

“Nguyên Nương, con không sao chớ?”

La Tri Nhã né tránh tay Điền thị: “Mẹ, vậy con gái về phòng trước.”


Hôm nay mẹ con các nàng đều bị cấm túc.

Điền thị không được ra sân nhỏ của mình, La Tri Nhã thì không được ra phủ.

Trở về nhà, La Tri Nhã cứ lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ như vậy, bụm mặt, nhìn lá cây ngô đồng ngoài cửa sổ rơi đầy đất.

Có hai tiểu nha hoàn mười mấy tuổi quét lá rụng, đại khái là nổi tính trẻ con, hai người sôi nổi giẫm phải lá rụng, trên mặt là nụ cười thuần túy.

La Tri Nhã thấy chướng mắt: “Gọi hai cái nha hoàn kia tới cho ta!”

Hai tiểu nha hoàn không rõ ràng cho lắm vào phòng thỉnh an.

La Tri Nhã đi qua, đánh mỗi người một cái tát.

“Cô nương?” Hai tiểu nha hoàn bụm mặt, tràn đầy hoảng sợ, cũng không dám khóc.

Đại cô nương gần đây ôn nhu dễ thân, đây là làm sao vậy?

Trong lòng La Tri Nhã bay lên một cỗ tà hỏa, nhổ cây trâm hướng về mặt của mấy tiểu nha hoàn cách gần đó vạch tới: “Ai bảo ngươi cười, ai bảo ngươi cười!”

Tiểu nha hoàn đã bị dọa ngốc đâu, trên mặt lập tức nhiều ra một vết máu thật sâu, sau đó hét rầm lên.

Một tiểu nha hoàn khác quay đầu bỏ chạy.

“Ngươi dám chạy?” La Tri Nhã nhấc chân đuổi theo.

Tiểu nha hoàn chạy ở phía trước, La Tri Nhã giơ trâm vàng mang máu đuổi theo ở phía sau, đám nha hoàn bà tử phục hồi lại tinh thần vội vàng đuổi theo.

Bất tri bất giác một đám người liền chạy ra khỏi sân nhỏ, bọn hạ nhân gặp được trên đường quá sợ hãi.

Cuối cùng đuổi tới được La Tri Nhã, Lão phu nhân bên kia cũng đã nghe được tin tức.

“Đi mang đại cô nương đến!” Lão phu nhân đã tức giận đến không chịu được, nói với Dương ma ma, “Ngươi nói Nhị phòng là làm sao vậy, nguyên một đám đều không bớt lo. Nguyên Nương từ trước đến nay hiểu chuyện, ta thật không tin cháu nó lại có thể làm ra việc này.”

Chủ tử cay nghiệt hạ nhân không phải là không có, nhưng đó đều là chuyện đóng cửa lại đến, nếu thanh danh cô nương nhà ai cay nghiệt truyền đi, thì là chê cười.

Dương ma ma không có lên tiếng, trong lòngthở dài.

Người, lúc cái gì cũng trọn vẹn, giơ tay nhấc chân đương nhiên là tốt đẹp đấy.

Chỉ khi nào có biến cố liên tiếp. Muốn đè sập một người, có lẽ chỉ cần một cọng rơm.


Cho nên một người xuôi gió xuôi nước lúc tốt đẹp chưa đủ đáng quý, nếu một người thân lâm nghịch cảnh, còn có thể giữ gìn một trái tim bình tĩnh, đó mới là đáng ngưỡng mộ.

“Nguyên Nương, tổ mẫu không muốn nhiều lời rồi, đi quỳ trước mặt tổ tông, lúc nào thanh tỉnh, thì lúc đó đi ra.”

Sau đó quét mắt một vòng nha hoàn trong phòng: “Các ngươi phải chăm sóc Đại cô nương cho tốt.”

Trên mặt La Tri Nhã là một loại bình tĩnh làm cho người ta kinh tâm sau khi điên cuồng qua đi, không nói một lời bị người đỡ đi xuống.

Chân Diệu đổi một thân kỵ trang đỏ thẫm, sớm chờ ngay ở cửa thuỳ hoa. Xa xa thấy La Thiên Trình mới hạ triều trở về, vẫy vẫy tay.

Nụ cười tươi đẹp, kỵ trang đỏ thẫm cùng ánh nắng chiều rơi phía chân trời tây sau lưng cơ hồ dung làm một thể, sáng chói đến mức người đối diện xem có chút không mở mắt ra được.

La Thiên Trình chỉ cảm thấy trái tim không hiểu sao lại nhảy lên, bước nhanh tới.

“Tại sao lại chờ ở chỗ này?”

Chân Diệu lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Thế tử, chàng không phải nói muốn dạy ta cưỡi ngựa sao? Xem bộ xiêm y này của ta như thế nào?”

La Thiên Trình nhìn từ trên xuống dưới.

Bởi vì là kỵ trang dễ dàng cho hành động, đặc biệt vừa người lưu loát.

Ừ, tựa hồ lại lớn thêm không ít.

“Thế tử?”

La Thiên Trình dời mắt đi, ho nhẹ một tiếng: “Đi thôi, ta mang nàng đi sân luyện võ.”

Phủ Trấn Quốc Công dùng quân công lập nghiệp, tự nhiên là không thể thiếu sân luyện võ đấy, chiếm diện tích còn không nhỏ, tùy tiện phi ngựa miễn cưỡng đã đủ rồi.

La Thiên Trình chỉ vào một con ngựa đỏ thẫm: “Con ngựa này dịu dàng ngoan ngoãn chút ít. Nàng thử trước xem.”

“Vâng.” Chân Diệu dần dần đi qua, con ngựa thở một cái phát ra tiếng phì phì trong mũi.

“Nó tên là gì?”

“Hồng Vân.”

Chân Diệu lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Hồng Vân, ta rất nhẹ, cho ta cưỡi một chút.”

“Khục khục.” La Thiên Trình đã quay đầu cười khẽ.

Chân Diệu mới không để ý tới, nhớ lại nguyên chủ cưỡi ngựa như thế nào một chút, sau đó vươn tay bắt lấy dây cương, xoay người lên.

Hồng Vân khinh bỉ liếc Chân Diệu, đi lên phía trước hai bước.

Chân Diệu đang lên ngựa lập tức treo ở nửa vời.

La Thiên Trình ha ha cười rộ lên.


Hắn hiểu rõ Hồng Vân, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn. Lại thích chọc ghẹo người, ngược lại sẽ không đả thương nàng đấy.

Chân Diệu cứ treo nghiêng như vậy trên ngựa. Ngồi lại ngồi không được, xuống lại không thể đi xuống, còn nghe người nào đó cười nhạo, chợt cảm thấy mặt mũi đều mất hết.

Gian nan thò tay, từ trong tay áo lấy ra một viên kẹo đường: ” Hồng Vân ngoan, ta mời ngươi ăn kẹo.”

Hồng Vân tương đương nể tình cuốn kẹo đường vào trong miệng, quả nhiên không hề lộn xộn.

Chân Diệu mượn việc này ngồi thẳng người, đắc ý liếc La Thiên Trình, thúc vào bụng ngựa, bắt đầu chạy.

Chạy quanh sân luyện võ tầm mười vòng, Chân Diệu chỉ cảm thấy thống khoái đầm đìa.

Nàng thật sự rất thích loại cảm giác tự do tự tại này rồi, chỉ tiếc là sân luyện võ nho nhỏ, nếu chạy băng băng như thế này giữa núi xanh nước biếc, thật là sảng khoái hơn.

Hai người sánh vai đi trở về.

“Nguyên Nương bên kia có phải lại có chuyện gì hay không?”

“Ừ, đúng thế, ta không nghe ngóng nhiều.”

“Như thế nào?” La Thiên Trình khó hiểu, nữ nhân tại hậu trạch, chẳng phải mỗi ngày nhìn chằm chằm vào những chuyện này sao.

Gió thổi tới, mang đi mồ hôi đổ trên người, Chân Diệu cảm thấy rất thoải mái, cười dịu dàng nói: “Ta muốn đọc sách, muốn tập viết, muốn luyện võ, còn muốn xuống bếp, chuyện nhiều lắm ah, về sau còn muốn cưỡi ngựa đây này.”

“Phải, chuyện của nàng rất nhiều.” La Thiên Trình cười cười, trong mắt là ôn nhu chưa từng thấy qua.

Chân Diệu bị nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên.

“Đi mau, ra một thân mồ hôi thối.”

“Chàng lại không cưỡi ngựa, sao toát mồ hôi?”

“Ách, cho nên ta đang nói nàng.” Khóe miệng La Thiên Trình vểnh lên.

Nụ cười của Chân Diệu cứng đờ, tên hỗn đản này, thật sự là đủ rồi, hắn rốt cuộc có biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc hay không ah!

Nhấc chân tức giận mà đi thẳng.

Đại vương tử là thái tử Man Vĩ quốc, đã định ra việc hôn nhân cùng quận chúa, được phong làm công chúa Sơ Hà, tất nhiên là phải về nước.

Chỉ còn chờ Khâm Thiên Giám Đại Chu tính ra thời gian đại cát, lại sai đặc sứ đến đây đón dâu.

“Đại ca, ca thực không gặp công chúa kia một lần, cứ trở về như vậy?” Nhị vương tử chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Vạn nhất công chúa kia có vấn đề gì thì làm sao bây giờ?”

Đại vương tử nở nụ cười: “Công chúa hòa thân đại biểu cho thể diện của Đại Chu, có thể chênh lệch đi đâu. Nhị đệ, đệ cũng đừng quan tâm cho ta, chúng ta lại không quay về, phụ vương sẽ trách tội. Ta xem là đệ muốn gặp lại cô nương kia một lần a?”

Nhị vương tử cười hắc hắc không ngừng.

“Lần trước không gặp được, hiện tại chúng ta sắp rời đi, vừa vặn đi phủ Quốc Công bái biệt một chút.”

Phủ Trấn Quốc Công bên này, Lão phu nhân xem bái thiếp chuyển lên, cảm thấy cả người đều không tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui