“Anh… anh không phát hiện con trai có gì khác thường sao?”
Ngu Y Kiệt từ hỗn loạn trong đầu nặn ra một cái tạm coi như là lý do đến đây:
“Cùng em đến là Nhất Nhất, từ trại hè về nhà anh chính là Kiêu Kiêu.”
Lưu Đồng nhíu mày: “Kiêu Kiêu? Không phải gọi là Nhị Nhị sao?”
Ngu Y Kiệt trên mặt lại thêm mấy phần lúc túng:
“Con em, em muốn gọi sao thì gọi, anh có ý kiến gì?”
Bảy năm trước lúc hai đứa nhỏ được sinh ra, Lưu Đồng muốn đặt một đứa họ Lưu một đứa họ Ngu, thế nhưng Ngu Y Kiệt lại không muốn như vậy, dù sao theo họ bố cũng là tốt nhất. Ngu Kiêu tên trước đây gọi là Lưu Dục Kiêu, cùng với Lưu Tử Dục thành một câu “Lưu Tử Dục Kiêu”, về phần nhũ danh, đứa lớn là Nhất Nhất, đứa nhỏ là Nhị Nhị.
Hai đứa bé từ trong nhà chạy ra, Kiêu Kiêu đã nhiều ngày không gặp Ngu Y Kiệt, vừa thấy cậu đã chạy lấy đà bổ nhào vào lòng cậu:
“Ba ba! Con nhớ ba quá!”
Đứa nhỏ tám tuổi cũng không tính là nhẹ, Ngu Y Kiệt bị con trai nhào tới mất đà ngã về phía sau, Lưu Đồng lúc này thân thể đã nhanh hơn suy nghĩ vội vàng tiến lên đem hai ba con ôm lại. Tử Dục đứng chỗ cửa nhà nhìn thấy vậy cũng nhào ra:
“Bố, ba ba, con cũng muốn ôm nữa.”
Nháo loạn một lúc xong, Lưu Đồng đem Ngu Y Kiệt dẫn vào nhà, Ngu Y Kiệt mơ mơ hồ hồ đi theo, ngồi ghế, uống trà không biết nói gì nữa. Vẫn là Lưu Đồng mở miệng trước:
“Y Kiệt, em lần này tới…… là muốn đổi con về sao!”
Ngu Y Kiệt đưa ly trà lên uống cạn, không đáp. Tử Dục mở to hai mắt ở phía sau cánh cửa nghe lén: Cái gì! Ba ba muốn đổi về là vì không thích mình sao?
Lưu Đồng lại rót cho cậu thêm một chén trà nữa, Ngu Y Kiệt lại uống một ngụm:
“Em…ừ…đúng vậy.”
Lưu Đồng bất đắc dĩ cười cười: “Y Kiệt, Nhất Nhất và Nhị Nhị đều là con của em mà.”
Hai đứa nhỏ trong góc tường nghe lén, Tử Dục nghe được nhũ danh của Kiêu Kiêu liền bụm miệng cười: “Nhị Nhị, vậy thì tớ là anh.” Kiêu Kiêu mặt mủi méo xệt: “Tên gì mà xấu.”
Ngu Y Kiệt ngoài kia trả lời lại Lưu Đồng:
”Không, không phải Nhị Nhị, Kiêu Kiêu là con trai của một mình em.”
“Y Kiệt, em đừng khẩn trương.”
Ngu Y Kiệt bịch một tiếng đem chén trà đặt lên bàn:
“Em không có khẩn trương. Anh đừng có giống như trước đây, nói sao thì người khác phải nghe lời nấy.”
Ngu Y Kiệt thở ra một hơi. Hai người lại lâm vào yên lặng.
Lúc này hai đứa nhỏ cùng nhau đi ra, Tử Dục ôm lưng Lưu Đồng: “Ba ba, bố, hai người về sống cùng nhau có được không?”
Kiêu Kiêu cũng chui vào trong ngực Ngu Y Kiệt: “Đúng vậy ba ba, hai người khi nào thì lại về sống chung?”
Ngu Y Kiệt vuốt vuốt tóc con trai:
“Kiêu Kiêu, con đi dọn hành lý đi, chúng ta về nhà.”
Tử Dục nghe thấy như vậy liền bổ nhào qua ôm cậu, trong mắt liền đầy nước, nhìn chằm chằm Ngu Y Kiệt:
“Ba ba con cũng muốn đi cùng baba. Ba đừng bỏ con.” Ngu Y Kiệt cười vuốt vuốt mặt nhóc:
“Nhất Nhất ngoan, ở lại với bố.”
Tử Dục chen với Kiêu Kiêu vào lòng Ngu Y Kiệt ôm cậu thật chặt:
“Ba ba không thích Nhất Nhất sao? Con sẽ ngoan mà.”
Ngu Y Kiệt đau lòng ôm cả hai đứa, ngẩng đầu nhìn Lưu Đồng:
“Nhất Nhất, con cũng đi thì bố con phải làm sao bây giờ.”
Lưu Đồng đứng dậy, đem Kiêu Kiêu ôm vào lòng, mình thì ngồi vào bên cạnh cậu:
“Y kiệt, em không biết làm việc nhà, cơm nấu cũng khó ăn, chăm sóc hai đứa sẽ rất vất vả.”
“Chúng ta cũng có ở chung đâu, anh quản chi nhiều vậy? Này, anh làm gì!” Lưu Đồng khoác tay ôm vai cậu:
“Ý của anh là, chúng quay lại với nhau như ý của các con vậy.”
Ngu Y Kiệt giống như mèo bị bắt gáy, Lưu Đồng nói không sai, cậu trong cuộc sống vẫn vô dụng y như bảy năm trước——— thế nhưng Lưu Đồng thì không, bảy năm sau Lưu Đồng sớm đã không còn là thanh niên sốc nổi, muốn gì làm đó, thay vào đó là uy thế nghiễm nhiên tinh anh xã hội, bên người anh nhất định là nam nam nữ nữ nguyện chết vô số, còn cậu, trạch nam vô dụng còn là người cũ thì trông mong cái gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...